Trong đầu thầm nghĩ, quạ vàng lập tức vọt đến dưới chân cậu bé. “Chính là hướng này, đi!”
Tiểu Kha quát nhẹ một tiếng, kiếm bay chở cậu bé và Tiểu Hắc xông thẳng về phía chân trời!
Lúc này sắc trời còn chưa sáng, không ai phát hiện Tiểu Kha đã rời khỏi Ma Đô...
Vài giờ sau.
Người nhà họ Vương lần lượt đi xuống lầu, dì Lam cũng đã bưng bữa sáng lên bàn.
Vương Nhạc Hạo nhìn quét một vòng qua người mấy cô con gái, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Ông ấy đột nhiên vỗ trán một cái, hỏi Trần Tuệ đang ngồi cạnh bên. “Gon trai anh đâu?”
Lúc này Trần Tuệ mới nhận ra, ngày thường con trai luôn xuống lầu ăn cơm đúng giờ, hôm nay lại chậm chạp không có tiếng động gì.
'Vương Oánh Oánh cũng nhận ra có điểm không thích hợp, đứng dậy chạy tới phòng của em trai.
Đi lên lầu hai, vừa mới đẩy cửa ra, cơ thể cô ấy đột nhiên cứng đờ. Trong phòng hoàn toàn trống rỗng, nào có bóng dáng của em trai?
Đôi mắt đẹp của cô ấy đảo quanh phòng một vòng, từ từ đi về phía cái bàn ở bên cạnh.
Trên mặt bàn có bày một tờ giấy, cô ấy tò mò đọc mấy chữ viết trên đó.
“Lúc các chị gái nhìn thấy bức thư này, em đã đi ra ngoài chơi rồi, không cần †ìm em, em sẽ về nhà sớm.
Tiểu Kha (2ˆ?2”22)”
Đọc xong nội dung trên giấy, cô ấy tức khắc kinh hoàng đến độ tay chân lạnh lo.
Cầm lấy tờ giấy, cô ấy bước nhanh đi xuống lâu, vỗ lên trên bàn cơm “bộp” một tiếng.
“Hỏng rồi, em trai... Rời nhà đi ra ngoài!”
Vương Oánh Oánh vừa nói xong, trong nháy mắt đã khiến mọi người bàng hoàng, ngay cả dì Lam cũng lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc.
Ngày hôm qua cậu chủ còn rất bình thường, vì sao hôm nay lại rời nhà trốn đi?
Vương Nhạc Hạo cầm tờ giấy lên, nhanh chóng lướt nhìn qua, sau đó lại đọc cho mọi người nghe nội dung trên giấy.
Vốn dĩ Vương Anh đang nhíu chặt mày, lúc này đã giãn ra, cô ấy nhẹ nhàng nói.
“Chắc là em trai chạy đi đâu đó chơi rồi.”
Khóe miệng Vương Tư Kỳ co rút, không khỏi phát hiện ra chị hai cũng thoáng thật.
Cô ấy lập tức đứng dậy mở miệng.
“Không thể nào, em trai ra ngoài từ sáng sớm, hơn nữa cũng không nói em ấy chơi ở nơi nào, chắc chắn đã xảy ra chuyện.”
“Lần trước em trai viết thư rồi đi, ở bên ngoài ước chừng một tháng mới về nhà...”
Hít ~
Người nhà họ Vương hít hà một hơi.
Vẻ mặt Vương Nhạc Hạo trở nên nghiêm túc, nói với mấy cô con gái. “Mau đi tìm với bố!”
Trần Tuệ nhẹ giọng nhắc nhở.
“Anh đừng quên, Tam Điện Hạ gọi ông và con bé hai tới kinh đô đấy.”
“Bọn em đi tìm con trai là được, hai người bọn anh mau tới gặp mặt Tam Điện Hạ đi.”
Lúc này, Tiểu Kha đang bay siêu nhanh trên trời cao, phía dưới chỉ còn là một mảng đại dương mênh mông.
'Từ mấy ngàn mét nhìn xuống, mặt biển vô biên vô hạn, mênh mông cưồn cuộn, dường như chỉ có thể thấy được một vài con thuyền nhỏ.
Gió nhẹ lướt qua tạo thành gợn sóng, mặt trời chiếu rọi trên mặt nước phản chiếu ánh sáng vàng nhạt lung linh.
Tiểu Hắc đứng trên đầu vai cậu chủ, rũ đầu xuống nhìn về phía hải dương xanh thảm, miệng chó nở một nụ cười tươi.
“Lạ quá, vì sao chị tư lại đang di chuyển về phía chúng ta nhỉ?” Tiểu Kha nhẹ giọng nói, khuôn mặt non nớt nay treo thêm một lớp nghỉ hoặc.
Cậu bé có thể cảm nhận được khoảng cách của ngọc bội càng ngày càng gần mình, đang tiến về phía cậu.
Hơn nữa tốc độ di chuyển của ngọc bội rất nhanh, chắc là chị gái đang ở trên máy bay.
Gậu bé cúi người xuống, đột nhiên tăng tốc.
Tiểu Hắc đứng trên đầu vai trượt chân, kêu thảm một tiếng rồi rơi về hướng biển rộng.
Gâu!
Tiểu Hắc: Má **