Thật là quá sa sút rồi~
Cái này có thể trách mình sao, rõ ràng là ekip chương trình quá chó mà.
Cho phòng mà thậm chí còn không có bếp, đồ ăn cũng hoàn toàn không cho. Đây là muốn cho mình uống gió tây bắc cho đỡ đói đấy à!
Bạch Tiểu Phi cúi đầu bất bình.
Dù sao vẫn là một đứa trẻ, hai lần thất bại làm cho hốc mắt cậu ta khó chịu đỏ lên.
Nước mắt trong suốt đảo quanh khóe mắt cậu ta, phảng phất một giây sau sẽ trào ra.
Nhìn dáng vẻ này của em trai, thân là chị, Bạch Thiển Lam cũng không đi lên an ủi.
Quay đầu đi, cô ta lạnh lùng nói. “Khóc cái gì mà khóc, có cái gì mà phải khóc chứ?”
"Em xem Vương Tiểu Kha người ta đi, cậu ta có thể câu được cá, sao em lại không câu được?"
Bạch Thiển Lam không kiên nhẫn quát em trai, bộ mặt có chút dữ tợn.
Nghe thấy chị gái phê bình mình, cậu ta oa một tiếng khóc lớn lên, như thể mình đã chịu quá nhiều oan ức.
Bạch Tiểu Phi khóc không lớn nhưng lại có lực xuyên thấu khiến lỗ tai Bạch Thiển Lam đau nhức.
"Dừng lại, thử khóc lần nữa xem!"
Câu này của cô ta làm cho Bạch Tiểu Phi lập tức ngừng khóc, cậu ta cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng.
Nhưng cậu ta vẫn không ngừng nấc cục khóc lóc. Dưới sự dẫn dắt của Bạch Thiển Lam, hai người tiếp tục thử tìm ở gần đó. Cuối cùng, ông trời không phụ người có lòng.
Đến nhà một người phụ nữ, cuối cùng hai chị em cũng có được bữa cơm nóng hổi.
Ngay sau đó, các nhóm trở về chỗ ở của mình để nghỉ ngơi. Thời gian buổi chiều thoáng cái đã qua.
Vào ban đêm, bóng tối nuốt chửng tất cả ánh sáng còn lại. Có lẽ là ekip làm chương trình áy náy lương tâm.
Đạo diễn Hoa tập hợp tất cả các vị khách tại nhà nghỉ của dân ăn bữa cơm tối.
Ánh sáng lờ mờ chiếu sáng cả căn phòng. 'Trên bàn bày hơn chục món ăn đầy màu sắc và thơm ngon. Bạch Tiểu Phi ăn như hổ đói, làm như đã đói lâu rồi.
Những người còn lại cũng không khá hơn chút nào, lượng cơm ăn rõ ràng đều tăng lên không ít.
Lúc ăn cơm, Vương Tâm Như vẫn ưu nhã như trước.
Hình dáng xinh đẹp đó trông giống như một nàng công chúa du hành từ thế giới cổ tích đến.
Cô ấy gắp thức ăn trên bàn, nhẹ nhàng bỏ vào bát em trai.
Buổi trưa Tiểu Kha đã ăn rất no nên bây giờ không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Cậu bé cười híp mắt cầm lấy một quả quýt, tự mình lột vỏ quýt.
“Chị à, ăn quýt đi”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một em bé dễ thương đang mỉm cười ngọt ngào. Bàn tay nhỏ bé cầm quýt đã bóc sẵn đưa cho Vương Tâm Như.
Trong mắt mọi người, cậu bé thật sự quá ngoan quá đáng yêu.
Vương Tâm Như nhận lấy quả quýt nhét vào miệng, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười.
“Em trai thật ngoan, thưởng cho em một nụ hôn.” Nói xong, cô ấy nâng khuôn mặt em trai lên hôn một cái.
Hạ Thiên Ca thu hồi ánh mắt nhìn về phía em gái của mình, không khỏi âm thầm thở dài.
Lúc này cô ta lại có chút hâm mộ Vương Tâm Như.
Cố Tinh Hà vỗ nhẹ trán em trai, chỉ vào quả quýt nói.
“Em phải học tập em Tiểu Kha nhiều hơn, phải hiểu chuyện...”
Cố Tinh Hải bĩu môi, bất mãn trả lời. “Anh cũng không phải là chị gái xinh đẹp, em không cần phải lột vỏ cho anh.” “Hả? Em trai ngoan, em lặp lại lần nữa xem...”
Sau đó, dưới ánh mắt ép buộc của anh trai, cậu ta cầm lấy quả quýt và bắt đầu lột vỏ.
Dường như đã xảy ra phản ứng dây chuyền, Quý Lạc Xuyên cũng nhìn về phía em trai mình.
Không lâu sau, hai đứa em đã bóc vỏ quýt và đưa cho anh trai.
Hạ Vũ Hà không đợi chị gái mở miệng đã đưa một quả quýt bóc sẵn tới.
Ba người hài lòng khen ngợi em trai và em gái của mình.
Bạch Tiểu Phi cầm lấy quả quýt nhìn về phía chị gái mình.