Xem ra cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình để đưa chị gái đi lên.
Còn một tiếng rưỡi nữa là kết thúc trận đấu, Tiểu Kha chỉ có thể tăng tốc. Mục tiêu của cậu chính là trở thành số một!
Tiết mục đệm nho nhỏ này nhanh chóng đi qua, những người khác cũng thu lại tâm tư và vùi đầu câu cá một lần nữa.
Tiểu Kha giơ cần câu lên định vung cần nhưng lại bị Vương Tâm Như vươn tay ra ngăn lại.
Cô ấy nhìn cần câu một cách cẩn thận, sau đó chỉ vào lưỡi câu và nói. "Em trai, em quên móc mồi câu rồi kìa?”
Cậu gãi gãi đầu và giả vờ giả vịt treo mồi lên lưỡi câu.
Bàn tay nhỏ bé vung cần, lưỡi câu từ từ rơi xuống sông. Không lâu sau, cần câu nhỏ lại cong lên. "Hả? Lại có cá cắn câu à?”
Mọi người đều rơi vào trạng thái ngây ngốc, lúc này, họ không biết phải bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào.
Quả thực quá khoa trương... Tiểu Kha hơi dùng sức một chút, cần câu nhanh chóng được nâng lên.
Một con cá mè nặng hơn mười cân bị ném đến chỗ chân của Vương Tâm Như.
Cô ấy lập tức bị dọa tới mức mặt biến sắc, mở miệng phát ra một tiếng thét.
Tiểu Kha điềm tĩnh nhặt con cá mè lên và bỏ vào trong giỏ.
Cậu nhìn chị năm với ánh mắt khó hiểu, chẳng lẽ chị gái mình sợ cá sao?
Nhiếp ảnh gia đã phóng to cảnh tượng này lên và quay chụp lại nó một cách hoàn hảo.
Sau khi Vương Tâm Như hít sâu vài hơi, cô ấy mới từ từ lấy lại sự bình tĩnh. Cô ấy không sợ cá.
Nhưng mà đột nhiên có một con cá lớn như vậy bay đến trước mặt, quả thực rất dọa người đấy.
Sắc mặt Quý Lạc Xuyên trở nên nghiêm túc. Tại sao một bạn nhỏ lại có khí lực lớn như vậy chứ? Càng là cao thủ thì mới biết được câu một con cá lớn khó khăn đến mức nào.
Nó không chỉ liên quan đến kỹ thuật mà còn phải kèm theo một chút thể lực cá nhân nữa.
Muốn câu được một con cá nặng hơn mười cân thì sức mạnh cánh tay của người đó cũng phải hơn sáu mươi cân...
Em trai của anh ta đã 10 tuổi thế mà thậm chí còn không thể nâng được một quả tạ nặng 30 cân.
Trong ấn tượng của anh ta, Vương Tiểu Kha cũng chỉ vừa tròn 6 tuổi. Một đứa trẻ 6 tuổi mà lại có khí lực lớn như vậy sao?
Cuộc thi câu cá vẫn đang tiếp tục diễn ra, Tiểu Kha lên tục câu được những con cá lớn.
Có vài người ở sát bên cạnh đã bị tê liệt vì sốc. Em bé nho nhỏ dễ thương này luôn nâng cần câu lên rồi lại vung cần câu làm cho người khác cảm thấy áp lực không thôi, họ đâu còn tâm tư nào để câu cá nữa.
Giỏ cá của nhóm Kha Béo dần dần được nhét đầy, nhìn qua ước chừng cũng phải hơn bảy mươi câ.
Cá trong giỏ cũng rất náo động, mấy con cá lớn không ngừng quẫy đuôi.
Cá lớn: Ôi!!! Cậu hai sao cũng vào đây rồi?
Cá cậu hai: Cậu và mợ của con đều đang ở đây.
Cá mợ hai: Anh đúng thật là, đừng nói như vậy, em nói cho anh biết...
Những con cá này đều do một mình Tiểu Kha câu được. Trong toàn bộ quá trình, Vương Tâm Như dường như trở thành người vô hình. Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn em trai câu cá, sau đó... Nằm xuống.
Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì lưỡi câu và cá của em trai cũng thuộc về nhóm của cô ấy.
Cô ấy chỉ cần làm một người đầu đường xó chợ là được rồi ~
Tiểu Kha đang câu cá hăng say, đột nhiên có một cô gái nhỏ chạy đến trước mặt cậu.