Bạch Thiển Lam tỏ vẻ mặt không hài lòng nũng nịu nói trước ống kính. “Ôi, tôi không biết câu cá, làm sao đây?”
Cổ họng của Cố Tinh Thần ngứa ngáy, không khỏi bật cười.
Anh ta cũng không biết trước đây giọng nói của Bạch Thiển Lam lại như vậy, giống như là trong cổ họng bị vướng chiếc dép vậy.
Quý Tử Xuyên hưng phấn nhảy cẵng lên, hét lớn. “Wao, anh trai, ở nhà em vẫn thường câu cá lắm.” “Ha ha, chúng ta sẽ về nhất cho xem.”
Tiểu Kha nhìn chị năm, khế hỏi.
“Chị à, chị biết câu cá không đấy?”
Vương Tâm Như lắc đầu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ bất lực.
Khi đóng phim, cô ấy có thể đóng bất kỳ vai nào một cách dễ dàng.
Nhưng bảo cô ấy đi câu cá thì quả thật hơi khó khăn.
Giữa nữ hoàng điện ảnh truyền hình và cao thủ câu cá có mối quan hệ nào à? Tổng cộng có mười cái cần câu.
Năm cái lớn và năm cái nhỏ.
Cần câu nhỏ rõ ràng là dành cho trẻ em.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Khi mọi người đã sẵn sàng, trò chơi chính thức bắt đầu.
Tổ chương trình đã chuẩn bị mồi câu từ lâu, loại bỏ rất nhiều phiền toái cho. mỗi nhóm.
Quý Lạc Xuyên vừa dạy em trai mình cách câu cá, vừa vung cần câu ra.
Thao tác điềm tĩnh và kỹ thuật điêu luyện đó quả thật là không ai có thể sánh bằng.
Không lâu sau, Cố Tinh Hà và em trai cũng vung cần câu ra.
Những người khác cũng móc mồi và bắt đầu câu cá.
Nhìn lại nhóm Kha Béo, Vương Tâm Như luống cuống móc mồi câu.
Cô ấy vừa vung cần câu ra, lưỡi câu đã móc vào áo của Tiểu Kha.
Cô ấy dùng lực mạnh đến mức suýt ném em trai mình xuống sông.
May mà Tiểu Kha có tu vi trong người mới không bị chị gái ném ra ngoài.
Vương Tâm Như cười ngượng nghịu, vội vàng gỡ lưỡi câu ra khỏi người em trai.
“Không sao, chờ chị quen rồi sẽ câu được cá ngay.” Cô ấy an ủi em trai mình rồi lại không phục vung cần câu lên.
Lưỡi câu vẽ một hình bán nguyệt giữa không trung và móc trúng Tiểu Kha một cách chính xác.
Cậu bĩu môi, không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào. Chị năm... hơi lừa người.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng Vương Tâm Như cũng ném được lưỡi câu xuống sông.
Lúc này, Quý Lạc Xuyên ở bên cạnh đã câu được một con cá trắm cỏ nặng hai cân.
Tiểu Kha cũng bắt đầu chơi với chiếc cần câu nhỏ. Dựa theo thao tác của người khác, cậu cầm mồi lên, móc vào lưỡi câu.
Cậu chỉ cần hất nhẹ bàn tay nhỏ bé của mình, lưỡi câu đã vẽ nên một hình parabol tuyệt đẹp và rơi xuống nước.
“Cái này có gì khó đâu?” Tiểu Kha âm thầm lẩm bẩm.
Vương Tâm Như ở bên cạnh nhìn đến ngây người, cô ấy không ngờ em trai lại thông thao hơn cả mình.
Một nhiếp ảnh gia đi vòng quanh Tiểu Kha để quay video. Lúc đầu cậu không quen lắm nhưng dần dần cũng quen được. Thời gian trôi qua từng chút một.
Bên cạnh, Quý Lạc Xuyên đã câu được bảy tám con cá, thậm chí Quý Tử Xuyên cũng câu được một con cá chép bạc nhỏ.
Theo ước tính sơ bộ, nhóm của họ đã được hơn mười cân cá.
Các nhóm khác cũng lần lượt câu được cá.
Ngay cả Bạch Thiển Lam cũng câu được một con cá nhỏ nặng tám lạng. Trái lại bên phía Tiểu Kha, suốt một tiếng đồng hồ không có động tĩnh gì. “Chị ơi, sao mãi không câu được cá vậy?”
Tiểu Kha đã mất kiên nhãn, lông mày nhăn lại như bánh quai chèo. Vương Tâm Như chỉ mỉm cười an ủi cậu, nói lát nữa sẽ câu được cá thôi. Lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Tiểu Kha tức giận thu cần câu lại, không ngờ mồi đã bị ăn mất.
Con cá chết tiệt này, đã ăn hết mồi rồi mà lại còn không cắn câu!