Ai bảo cô ấy sinh muộn hơn mấy năm chứ.
Vương Anh đi đến một đống quân phục và đồ chơi mình chuẩn bị, nhẹ nhàng đặt Tiểu Kha xuống.
“Em trai của chị ơi, em có thích những thứ này không?” Cậu bé ngơ ngác nhìn vũ khí và quân phục trước mặt.
Đặc biệt là cậu bé còn nhìn thấy một chiếc súng bắn tỉa công phá khổng lồ trong đống vũ khí!
Tuy không thích nhưng cậu bé vẫn giả vờ vui vẻ nói với chị hai của mình. “Tiểu Kha thích lắm ạ, cái đại pháo này ngầu quá.”
“Thích sao? Vậy được, vài ngày nữa trở về quân doanh với chị, chị cho em chơi hằng ngày.”
Vương Anh vui mừng gật đầu, cười tươi không khép được miệng.
Tiểu Kha ngay lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cảm thấy dường như mình đã nói sai.
Vương Nhạc Nhạc chạy đến bế em trai mình lên, đưa cậu bé đến trước một chiếc đàn dương cầm.
Cô ấy mỉm cười chỉ vào chiếc đàn và hỏi.
“Em thích đàn dương cầm không? Đây là chiếc đàn chị tám cất công chuẩn bị
đấy.
Nhìn thấy cảnh tượng tương tự trước mặt, Tiểu Kha nhìn chị năm của mình với vẻ mặt cầu xin giúp đỡ.
Vương Tâm Như mỉm cười, bước lại gần ba người họ.
“Chị hai, em tám, vài ngày nữa Tiểu Kha cần phải đi quay chương trình tạp kỹ với em."
Hai ánh mắt hung ác lập tức nhìn về phía cô ấy. Cảm giác áp bức mạnh mẽ như bị mãnh thú để mắt đến mình. Vương Anh bước tới, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Tâm Như.
“Em năm, em không lầm đấy chứ, Tiểu Kha không thích hợp tiến vào giới giải trí đâu.”
“Nước chỗ đó quá sâu, em ấy không thể nắm chắc được...” Vương Nhạc Nhạc cũng hùa theo. “Đúng vậy, hay là cứ để em trai học đánh đàn dương cầm với em đi.”
Tiểu Kha bị ba người phụ nữ tranh giành lộ vẻ không còn luyến tiếc điều gì, thật ra cậu bé thật sự không muốn học gì cả.
€ó thời gian rảnh rỗi như vậy thì chỉ bằng đi tu luyện vẫn hơn.
Lúc này, Vương Tư Kỳ mệt mỏi trở về biệt thự.
Cha Vương mẹ Vương đi xuống tầng, ba người tò mò nhìn cảnh này. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cả nhà ngồi trên ghế sô pha, thảo luận về việc Tiểu Kha quay chương trình tạp kỹ.
Nghe đến việc cuối cùng còn phải quay “sinh tồn nơi hoang dã”, mọi người đều lần lượt bày tỏ thái độ, em trai mình tuyệt đối không được đi mạo hiểm!
Tiểu Kha nheo mắt, giơ bàn tay nhỏ mập mạp đề nghị.
“Em và chị năm có thể làm được!”
“Không được!” Năm giọng nói đồng thời vang lên, ngay lập tức bác bỏ đề nghị của Tiểu Kha.
Vương Tâm Như cũng cảm thấy nhức đầu, không ngừng giải thích với người nhà của mình.
Vẻ mặt mọi người dịu đi đôi chút khi nghe tin có đội ngũ y tế và đội bảo vệ tận tình.
Trước sự đảm bảo của Vương Tâm Như, cuối cùng những người khác cũng đồng ý cho Tiểu Kha đi quay chương trình tạp kỹ.
Vương Anh nhìn em trai mình, nghiêm túc nói trước mặt mọi người.
“Mấy ngày này em trai đừng đến trường học nữa.”
“Chị cần tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp với hai em.”
“Sinh tồn nơi hoang dã rất khó khăn, cần phải học một vài kỹ năng sinh tồn!”