Hải Minh đầu bù tóc rối đang nằm ngủ lại bị người nào đó kéo ngồi dậy.
“Hải Minh, em không dậy là trễ giờ học bây giờ”
Anh ngồi trên nệm vừa thắt caravat vừa lắc lắc cho cậu tỉnh. Mắt nhắm mắt mở cậu
ngã về vai anh nói giọng mũi “Anh à! Cho em ngủ chút nữa thôi, một chút thôi mà”.
Nhìn lên đồng hồđã hơn sáu giờ chỉ còn ba mươi phút nữa là trống lên lớp không thểnào để cậu đi học trễđược, anh đè cậu xuống nệm “Nếu em không dậy anh sẽ làm chuyện ấy thật với em nha”.
Cậu trở mình lèm bèm “Chuyện nào chứ, anh muốn làm gì nữa hả?”.
Anh nhìn cậu thật lâu rồi lấy tay vén lên lọn tóc xỏa trước trán nhẹ nhàng hôn má cậu, nói vào tai “Anh sẽ làm chuyện mà vợ chồng sẽ làm”.
Nghe câu đó mắt cậu mở sáng trưng nhưđèn pha vậy, thế là không chờ anh nhắc nhởcậu lập tức xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Cót két! Cót két!
Anh đạp xe chở cậu đến trường, dọc đường đi cậu lại dựa vào lưng anh ôm lấy eo anh mà ngủ, anh nhìn cậu như thế chỉ cười mà thôi.
“Đúng là sâu nướng mà”
Giờ ra chơi, cậu xuống căn tin ăn sáng, vừa đi vừa ôm cái bụng đói meo kêu ọt ọt suốt cả hai tiết học rồi. Ngồi vào bàn cậu gọi người đang đứng bên trong “Anh ơi! Cho em tô phở tái nha”, sau đó cậu nằm vật ra bàn.
Người trong này khóe môi chợt cong lên.
“Anh bạn, phở anh đây!”
Ngóc đầu lên cậu cười tươi “A! Cám ơn anh”, rồi lại nhanh nhẹn lấy đũa muỗng, xịt tương, ngắt rau ngò vào tô ăn như hổ báo. Chưa đầy mười phút cậu đã chén sạch tô phở.
Thỏa mãn rót nước trà đá lên uống cậu đứng lên tính tiền, “Anh ơi! Bao nhiêu vậy anh”.
Ñaøi Hoa Cuùc 54
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Người đó vẫn không quay lưng lại, chỉ nói “Tô này tôi tặng cậu”.
Cậu kinh ngạc hỏi “Nhưng mà ăn rồi phải trả tiền chứ anh”, người đó vẫn luôn tay múc tô này đến tô khác cho cô phục vụ bên cạnh bưng ra cho các học sinh khác. Cứnhư cậu bị lờđi vậy, người đó vẫn không nói gì ngoài làm việc cả.
Hải Minh lại lên tiếng “Anh ơi! Em để tiền đây nha”, nói rồi cậu đặt tờ giấy polime màu xanh hai chục ngàn lên cái rổ trước mặt sau đó xoay người lên lớp.
Lúc này người ấy mới quay lại nhìn theo bóng lưng của cậu mỉm cười “Hải Minh em lớn nhanh thật đấy”.
Tan trường, cậu nán lại một lát ngồi trên ghếđá nhìn vào sân bóng rổđang có hai đội chơi. Gió chiều lại thổi mơn man cuốn theo những chiếc lá vàng lìa cành bay xào xạc.
“Cậu uống không?”
Một giọng nói ấm áp sau lưng, cậu ngẩng mặt lên chỉ thấy một thanh niên đẹp trai đang chìa ly nước ngọt ra cho cậu. Ánh mắt đó mãi như không muốn rời khỏi người ởdưới, nhìn lên đôi mắt trong veo, rồi đến đôi môi hồng nhuận, thật mong rằng có thểhôn lấy nó.
Hắn ta ngồi bên cạnh uống một ngụm nước trông vào sân bóng rổ, nói “Cậu tên gì?”.
Ngốc thật đã biết người ấy là mối tình đầu không thể quên thế mà giờ lại bắt đầu lại từ con số không, hắn cười khuẩy.
Hải Minh nhận ly nước từ tay hắn, bối rối trả lời “A ừm…tôi là Hải Minh, còn anh”.
Hắn đưa tay lau đi những giọt nước bám trên ly, “Tôi là Phong Lâm hay cậu gọi Phong cũng được”, nói rồi hắn quay sang nhìn cậu.
Dưới ánh mắt của hắn cậu đỏ mặt quay đi, ‘Anh ta sao lại dùng ánh mắt đó chứ’.
“Cậu chưa về sao?”, hắn lại uống thêm một ngụm.
Người áo đỏ nhảy lên một cái đẩy quả bóng vào rổ, đội bên kia đã thua một trái cầm lên quả bóng đập bình bịch dưới sân.
“Ừm! Tôi muốn ở lại một chút, còn anh sao chưa về”, cậu dời mắt theo từng chuyểnđộng của đội áo đỏ.
“Tôi ấy hả? Tôi thì chỉ cần gặp một người mà tôi đã tìm lâu lắm rồi, muốn nói chuyện
với người đó. Cậu thấy tôi có ngốc không, khi mà người đó đã có bạn trai rồi”
Ñaøi Hoa Cuùc 55
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Hải Minh nhìn hắn, lúc này ánh mắt của hắn vẫn như thế sự trìu mến, sự âu yếm dành cho người trước mặt, “Anh không ngốc, chỉ là anh quá đa tình thôi”.
Hắn cười “Cậu nói đúng, bởi người đó đã cắp trái tim tôi mất rồi”.
Giang đầu thối bàn giao công tác xong, xách cặp táp chuẩn bịđi về, khi đi ngang qua hành lang đến bãi đậu xe dành cho giáo viên, bất chợt anh lơđãng trông về sân bóng rổ lại thấy cậu đang cười nói vui vẻ với người đàn ông khác. Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, nhảy qua lang can đi tắt xuống sân bóng rổđến chỗ của cậu.
Hắn thấy anh hậm hực đi về phía này khóe miệng nhếch lên nụ cười nói với cậu “Thôi! Tôi về trước nha, cậu ở lại vui vẻ, người yêu cậu đến đón rồi”.
Cậu nghe hắn nói cũng quay mặt trông về phía anh, “Ừm! Vậy anh cứ về trước”.
Khi hắn rời khỏi anh chạy lại nắm lấy tay cậu kéo đi, mắt lóe lên sát khí trông vềPhong Lâm. Đến chỗ khuất người anh đẩy cậu vào tường khóa chặt hai bên, tức giận nói “Hắn ta là ai?”.
Hải Minh nhìn anh ghen ***g ghen lộn không khỏi phì cười “Anh ngốc à! Chỉ là nói chuyện vài câu thôi vậy mà anh cũng ghen được sao?”.
Anh nuốt xuống cơn nghẹn, hôn mạnh lên môi cậu, một nụ hôn mãnh liệt và dây dưa đến khi cậu không thở nổi mới buông ra.
“Anh không cho phép em đến gần hắn ta lần nữa”
Cậu không hiểu ýđồ của anh, nhìn sắc mặt như muốn giết người ngay lập tức của anh, cậu cũng tạm thời nhận lời “Ừm!”.
Là một người đàn ông, anh không thể không nhận ra tình cảm hiện lên trong đáy mắt hắn dành cho cậu. GÌ chứ Hải Minh chỉ là của mình anh thôi, còn những người đàn ông khác khi đến gần cậu chính là tình địch.
………..
Có một cơn gió đã đến bên em
Cơn gió cô đơn chạm vào má em
Có một cơn gió đang dần xa em
Thì ra nó đã lướt qua người em rồi
Ñaøi Hoa Cuùc 56
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Cơn gió ấy mãi mãi luôn nhớđến em – Hải Minh cho dù em không nhận ra Phong Lâm này, cho dù tình cảm của anh không được em chấp nhận, mãi mãi anh sẽ là cơn gió của em.