Edit: Sơn Tra
Nếu trợ lý Trần có ở đây, nhất định sẽ cảm thấy hai người này đều tuyệt tình không phân thắng bại, quả là tuyệt phối.
Hứa Khuynh nói xong, ôm chăn cùng gối đầu, ngáp liên tiếp mấy cái. Cố Tùy căng chặt cằm, lại buông lỏng, đưa tay vuốt tóc cô, cố nén ý niệm muốn truy hỏi đến cùng: "Tôi gọi người mang đồ ăn lên cho em?"
Hứa Khuynh kỳ thật đã rất kiệt sức, say rượu làm người ta mệt mỏi, lại thêm vừa mới vận động mạnh, thần trí không rõ ràng mới vừa thanh tỉnh, cơ gật đầu, nói: "Ăn một chút cũng được."
Cố Tùy nhướng mày.
Duỗi tay cầm lấy điện thoại bàn, gọi xuống dưới lầu: "Đem một phần cháo tổ yến lên đây."
"Vâng." Bên kia nhanh chóng trả lời.
Cố Tùy cúp máy, cúi đầu kéo chăn của Hứa Khuynh: "Đi tắm rửa trước."
Hứa Khuynh lật người lại, nói: "Mệt mỏi quá, không muốn đi."
Cố Tùy cười nhẹ một tiếng, với tay vào trong ổ chăn, chặn ngang bế cô lên.
Bên trong chăn là một bức tranh tuyệt đẹp, Hứa Khuynh không một mảnh vải che thân, cô bị làm cho bất ngờ theo phản xạ muốn tìm cái gì đó che thân. Cố Tùy không cho cô có cơ hội phản ứng, sải bước nhanh chóng vào phòng tắm. Hứa Khuynh không nhịn được mà đỏ mặt.
Nhưng mà dáng vẻ cô lúc này đúng là cực kỳ mê người, dấu hôn loang lổ làm cho cô giống như một bức họa.
Cố Tùy không để cô tắm rửa ngay, người nọ ngồi bên ôm lấy cô ngồi bên cạnh bồn tắm.
Lại một màn làm càn, lăn lộn.
Không lâu sau.
Phòng tắm truyền đến thanh âm khác, phập phập phồng phồng.
*
Hai tiếng sau, Hứa Khuynh rốt cuộc cũng được ăn cháo. Lúc này đã là hai giờ sáng, Tô Tuyết gửi tin nhắn đến, hỏi đêm nay cô có trở về hay không.
Hứa Khuynh di chuyển đầu ngón tay trên bàn phím.
Vừa mới gõ chữ xong.
Cố Tùy liền nhanh tay đoạt lấy di động của cô: "Đêm nay em cứ ngủ ở đây đi, sáng mai rồi gọi bọn họ đến đón, đưa em đến văn phòng đạo diễn Tiêu."
Hứa Khuynh nghiêng đầu nhìn Cố Tùy.
Nhàn nhạt nói: "Không quen chỗ."
Cố Tùy mím môi mỏng, mấy giây sau, anh trả di động lại cho Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh lấy được di động, đang chuẩn bị tiếp tục gửi tin nhắn thì Tô Tuyết bên kia đã gửi đến mấy tin tức, còn đính kèm ảnh chụp. Hứa Khuynh vừa mở ra liền thấy, bên trong là hình ảnh Lâm Mạn đang bắt lấy cổ áo của Tiêu Trọng kêu ca, khóc lóc.
Tô Tuyết: Buổi tối lúc bọn chị đang đợi em, nhìn thấy Lâm Mạn chạy ra từ sảnh chính, vừa chạy vừa khóc, nhìn cứ như là bị ai bắt nạt.
Tô Tuyết: Không nghĩ tới bọn họ vừa lên giường xong thì ra ngoài lại cãi nhau ồn ào đến mức như vậy.
Tô Tuyết: Mọi người trong nhóm của công ty đều đang nói đến chuyện này.
Điều này phần lớn nhờ công lao của Cố Tùy, thành công làm cho Lâm Mạn ngờ vực mà phát cuồng. Hứa Khuynh nhìn bộ dáng của Lâm Mạn, tấm tắc hai tiếng, không nghĩ tới Lâm Mạn cũng có thời điểm yêu đương mất não như vậy.
Cô vừa mới soạn mấy chữ.
Hứa Khuynh: Đến đây....
Còn chưa kịp gửi đi, Cố Tùy lại lần nữa đoạt lấy di động trên tay Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Cố Tùy: "Để tôi đưa em về, không cần mất công mấy người Tô Tuyết phải đến đây một chuyến."
Hứa Khuynh: "Cũng được."
Lại một lát sau, ăn cháo xong xuôi rồi, dạ dày Hứa Khuynh thoải mái hơn rất nhiều, cô đi vào phòng thay quần áo, nhưng mà tìm cả buổi cũng không tìm thấy nội y. Cô quay người lại, nhìn về phía Cố Tùy: "Nội y của tôi đâu?"
Cố Tùy dựa vào sô pha xem văn kiện, nâng mắt lên nhìn cô, khóe môi cong cong: "Em tìm thử xem có phải rớt dưới chân giường rồi hay không."
Hứa Khuynh híp mắt.
Lát sau, cô cũng lười tìm nữa, trực tiếp mặc mỗi áo choàng tắm, cầm lấy điện thoại.
"Đi thôi."
Cố Tùy khẽ nâng mắt: "Em tính chỉ mặc như vậy mà đi?"
Hai bàn tay Hứa Khuynh cắm trong túi áo choàng tắm, cô xoay người muốn đi ra cửa, nói: "Nửa đêm nửa hôm, có cái gì đâu mà sợ."
Nói xong, cô duỗi tay vặn tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra.
Phanh.
Một bàn tay to lớn từ trên đỉnh đầu kéo cửa trở về.
Hứa Khuynh nhìn chằm chằm ván cửa, trầm mặc.
Cố Tùy duỗi ôm eo cô, thấp giọng nói: "Ngủ lại đây không được sao?"
Hứa Khuynh nhướng mày.
Môi mỏng của Cố Tùy kề sát bên tai cô, lại khẽ cọ xát, giọng nói trầm thấp mang theo ôn nhu: "Chỉ một đêm thôi, được không?"
Hứa Khuynh lại cho hai tay vào túi áo choàng tắm, xoay người dựa lưng trên ván cửa, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi thật sự ngủ không quen."
Sau đó nhón chân hôn lên môi anh.
"Mở cửa ra."
Cố Tùy rũ mắt nhìn cô một lúc, người phụ nữ này mềm cứng đều không ăn. Ánh mắt anh tối đi mấy phần, nhưng cũng chỉ có thể duỗi tay mở cửa để Hứa Khuynh đi.
Dù Cố Tùy có khó chịu thế nào cũng không có tác dụng, anh chỉ đành xoay người trở về, cầm lấy áo khoác đen treo trên giá, đuổi theo Hứa Khuynh, từ phía sau bao lấy cô: "Mặc vào đi."
Hứa Khuynh đưa tay khép cổ áo lại.
Cố Tùy ôm lấy eo cô đi xuống lầu.
Trợ lý Trần đã trở về nghỉ ngơi, đổi thành một vệ sĩ khác làm tài xế, anh ta đang đứng chờ bên cạnh xe.
Hứa Khuynh khom lưng lên xe, Cố Tùy cũng theo phía sau.
Xe khởi động, chở Hứa Khuynh về khách sạn của đoàn phim.
Hứa Khuynh sửa sang áo khoác xuống xe.
Cô cúi người, vẫy tay tạm biệt với Cố Tùy.
Cố Tùy ngẩng đầu, đưa mắt nhìn theo cô, mãi cho đến khi cô vào trong thang máy xe mới nổ máy rời khỏi.
Đến trên lầu, Hứa Khuynh bước ra khỏi thang máy, đi thẳng về phòng, không nghĩ tới Tô Tuyết còn để lại một phần canh giải rượu cho mình, Hứa Khuynh sờ thử, còn nóng, cô nhanh chóng bưng lên uống cạn.
Sau đó lại tắm rửa thêm lần nữa, thay một bộ áo ngủ khác xong thì mới nằm xuống.
*
Sáng sớm hôm sau, mấy người Tô Tuyết đến, một bên nói tới việc Lâm Mạn cãi nhau với Tiêu Trọng, một bên lại trang điểm kĩ càng cho Hứa Khuynh. Xong việc, đoàn người khởi hành đến văn phòng đạo diễn Tiêu Chính Minh.
Bộ điện ảnh 《 Long sơn 》 này không có tuyến tình yêu, chỉ có một lòng với quốc gia. Hứa Khuynh vào vai một nhân vật hết lòng vì nhiệm vụ mà hi sinh, nhưng cũng chính vì vậy đã kéo dài thời gian cho những người khác giành được thắng lợi.
Hứa Khuynh lần đầu tiên diễn kiểu nhân vật như thế này nên có chút khẩn trương.
Đạo diễn để cô tự do phát huy, chỉ nhìn kĩ thuật diễn xuất không nhìn người.
Hứa Khuynh bước ra khỏi văn phòng đạo diễn Tiêu, cô vẫn còn có chút hoảng hốt, mặc kệ như thế nào, có lấy được vai diễn này hay không, chỉ cần đã cố hết sức là được.
Tô Tuyết nhìn Hứa Khuynh có chút lo lắng, nói: "Không có việc gì, tận lực là được rồi, nghĩ lại tối hôm qua em thiếu chút nữa đã đánh mất cơ hội này đấy."
Hứa Khuynh hoàn hồn: "Nghĩ lại cũng đúng."
Xe bảo mẫu quay đầu, trở về phim trường quay 《 Cổ thần 》, tối hôm qua xin nghỉ một buổi nên hôm nay suất diễn nhiều hơn bình thường.
Trạng thái của Giang Khiêm đã tốt hơn nhiều, Hứa Khuynh đối diễn với anh ta có thể nhận ra được. Đồng thời cũng có fan hâm mộ tới hiện trường xem Trương Thuần, có điều chỉ dám ở bên ngoài chứ không dám tiến vào.
Trương Thuần sợ Hứa Khuynh lạnh, đưa cho cô mấy miếng dán giữ ấm.
Hứa Khuynh nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."
Trương Thuần ngồi ở ghế trên cười nói: "Dán ở vị trí máy quay không quay được, có thể ấm hơn một chút."
Hứa Khuynh: "Được."
Mà hành động này đã bị mấy fan hâm mộ chụp được, cả đám người đứng bên ngoài hét chói tai, sau đó có người bắt đầu chỉnh sửa video đăng lên mạng.
Trương Thuần nhìn Hứa Khuynh, phát hiện cô đối với việc này cũng không để bụng, liền biết đại lão họ Cố kia không có nửa điểm ảnh hưởng đến cô.
Anh ta thở ra một hơi.
Vậy vẫn có thể dựa theo quỹ đạo ban đầu.
Đến buổi tối, cảnh diễn hai nam một nữ vẫn còn phải tiếp tục, lần này quay chụp vô cùng thuận lợi, đạo diễn Lâm hô to một tiếng: "Cắt, có thể kết thúc công việc rồi."
Hứa Khuynh mỉm cười xoay người.
Ngay sau đó, "bộp bộp bộp" một tràng vỗ tay truyền đến.
Ngô Thiến mặc áo choàng có mũ cùng quần jean từ trên bậc thang nhảy xuống, cười nói: "Khuynh Khuynh, cô thật giỏi, lúc nãy cô diễn rất tốt đó."
Hứa Khuynh nhìn thấy Ngô Thiến, trong lòng có chút phức tạp.
Cô ít nhiều vẫn còn nhớ rõ âm thanh cô gái nhỏ khóc trước cửa phòng Cố Tùy. Hứa Khuynh nhận lấy khăn lông Tô Tuyết đưa, bao phủ ở trên người, nói: "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi tới thăm ban, vừa mới biết cô đóng phim ở chỗ này nên muốn tới đây chơi."
Hứa Khuynh nhận lấy cà phê, đưa một ly cho cô nàng.
Ngô Thiến tiếp nhận.
Cô nàng vẫn cao quý, xinh đẹp như cũ, vẫn là dáng vẻ của một đại tiểu thư.
Hứa Khuynh ngồi xuống ghế dài.
Ngô Thiến cũng ngồi xuống bên cạnh, cô nâng mặt, nói: "Tôi cũng không có nơi nào để đi, cô biết không, lần này tôi đến đây là để tìm Cố Tùy."
Nghe tới cái tên này.
Hứa Khuynh nhìn qua Ngô Thiến, muốn nhìn ra cái gì đó từ chỗ cô nàng.
Đáng tiếc cô nàng vẫn ngây ngô như cũ, không hề hay biết người phụ nữ bên cạnh mình chính là nguồn gốc của đau khổ trên người cô.
Hứa Khuynh hơi nhíu mày, không lên tiếng mà uống cà phê.
Ngô Thiến giống như không có người có thể nói chuyện cùng, cô quay đầu nhìn Hứa Khuynh, nói: "Thật ra tôi cũng biết Cố Tùy sớm hay muộn sẽ có người yêu thích, nhưng mà tôi chính là không cam lòng. Tôi không tin tôi không đợi được anh ấy, cô biết không, tôi đúng là đợi không được rồi. Tối hôm qua tôi giống như một oán phụ xông vào khách sạn của Cố Tùy…"
Hứa Khuynh nhìn cô nàng.
"Sao đó thì sao?"
Ngô Thiến buông tay, dường như không có cách nào mở miệng.
Một lát sau, cô nói: "Tôi thấy quần áo anh ấy hỗn loạn, rõ ràng là có phụ nữ."
"Kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy."
Hứa Khuynh nhướng mày, đột nhiên cảm thấy tò mò. Cô nhìn Ngô Thiến: "À, vậy cô thấy qua bao nhiêu lần?"
Ngô Thiến nhìn bộ dáng hóng bát quái của Hứa Khuynh thì sửng sốt. Lát sau, cô nàng nói: "Thật ra ba năm trước tôi đã thấy một lần. Lúc ấy tôi cùng với ba đi thăm Cố lão gia tử, sau đó tôi ở phòng khách thấy anh ấy ra khỏi thang máy, lại đi vào lấy cái gì đó rồi trở vào thang máy, đi lên lầu. Bộ dáng lúc đó của anh ấy giống như đúc tối hôm qua."
Hứa Khuynh híp mắt.
Vài giây sau, cô lại uống một ngụm cà phê.
Loáng thoáng có ấn tượng, lúc ấy có phải cô đang ở đó hay không? Bởi vì đêm đó Cố Tùy quá càn rỡ nên thân thể cô chịu không nổi, anh ta là xuống lầu lấy giúp cô một ít thuốc bôi.
Là như thế này sao?
Hứa Khuynh suy nghĩ, có lẽ không phải.
Cơ cũng lười hỏi Ngô Thiến thêm chi tiết khác, dù sao cũng không có liên quan đến mình.
Ngô Thiến chống cằm nhìn hứa Khuynh: "Cô thật là trắng đó nha. Tôi thật sự không có ai để trò chuyện, liền nghĩ tới cô đang đóng phim ở đây nên tới thăm ban, thuận tiện tâm sự cùng cô. Cô và Wechat của cô đúng là lạnh lùng như nhau, đều không trả lời tôi."
Hứa Khuynh cười cười: "Là do cô cư xử giống như đã quá thân thiết."
Sau khi thêm Wechat với cô thì nhờ cô giúp trông chừng Cố Tùy, được rồi, hiện tại còn chạy tới đây thăm ban, cùng cô nói này nói kia. Đầu óc Hứa Khuynh có hơi đau rồi.
Lúc này, Tô Tuyết đi tới, đưa điện thoại cho Hứa Khuynh: "Em và Trương Thuần lãi lên hot search rồi, trâu bò thật đó, là do miếng dán giữ ấm kia."
Hứa Khuynh vừa nghe liền cầm lấy di động, mở Weibo ra xem.
# Trương Thuần tặng Hứa Khuynh miếng dán giữ ấm #
【 A a a a a Trương Thuần đúng là chu đáo, còn chuẩn bị cả miếng dán giữ ấm cho Hứa Khuynh. 】
【 Thuần Khuynh CP muôn năm, hai người mới là xứng đôi nhất. 】
【 Cảm giác bọn họ đứng chung một chỗ bong bóng hường phấn cũng đều ở đó. 】
【 A a a a a a nói thật, Hứa Khuynh chính là đứng với ai cũng có cảm giác CP. Câu này tôi ghim ở chỗ này, ai cũng không được phản bác. 】
Ngô Thiến lập tức thăm dò, nói: "Hứa Khuynh, cô đến cùng thích ai nhất, dù sao cô cũng có nhiều CP như vậy."
Hứa Khuynh cười cười: "Cô đoán xem!?"
Ngô Thiến: "Tôi cảm thấy cô và Trình Tầm tương đối xứng đôi."
Tô Tuyết ở một bên nhịn cười, đánh giá vị thiên kim đại tiểu thư này, phát hiện rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ, đáng yêu. Di động của Hứa Khuynh lại vang lên, cô nhìn thử, là Cố Tùy gọi đến. Hứa Khuynh mím môi, trực tiếp tắt máy.
WeChat cũng theo sát vang lên.
Hứa khuynh đứng lên mở ra xem.
Cố Tùy: Kết thúc công việc chưa? Tôi đến đón em.
Hứa Khuynh: Không cần, không muốn gặp anh.
Cố Tùy:.....