Trans: Thanh Long
Ngay lúc Kiều Thi Thi cầm danh sách khách mời toàn sao sáng chói bắt đầu đăng thông báo, thì cũng là lúc chuẩn bị ghi hình cho show.
“Lăng Tiêu Ký” cũng đi đến cao trào nửa đoạn sau.
Nam chính Tạ Vô Ngôn cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật Tịnh Lưu thượng tiên bị bắt, hóa ra Tịnh Lưu thượng tiên trên người có cơ duyên phi thăng cuối cùng, chỉ khi chàng chết, cơ duyên này mới có thể rơi trên người của người khác.
Vì vậy mà chính đạo âm thầm tính kế Tịnh Lưu, muốn phong ấn tiên lực của chàng, lại không ngờ rằng hung thú Nguyệt Già ra ngoài kiếm ăn, thế nhưng lại cướp Tịnh Lưu đi mất.
Chính đạo thuận thế mà hành động, quang minh chính đại bắt đầu treo giải, vừa có thể cướp được cơ duyên phi thăng lại có thể bảo toàn được danh tiếng, còn một viên hồi nguyên châu không quan trọng, căn bản không tính là gì.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, còn có một thằng ngốc thực sự như Tạ Vô Ngôn, không chỉ chui vào Câu Ngô Sơn chỗ ở của Nguyệt Già, thậm chí còn xuýt nữa cứu Tịnh Lưu ra ngoài.
May mà Tịnh Lưu cuối cùng không chịu nổi sự nhục nhã, sau khi truyền tiên lực cho Tạ Vô Ngôn thì quy tiên mà chết.
Mà phần cơ duyên phi thăng đó, lại giao cho Tạ Vô Ngôn.
Đến chỗ này, khán giả cũng dần dần hiểu rõ.
Lúc đầu Tịnh Lưu không phải là hận Nguyệt Già mới chết, chàng thực ra đã biết hết mọi chuyện, biết mấy cái người mà chàng luôn bảo vệ, vì cái cơ duyên hão huyền đó, quên đi công lao chàng từng cố gắng xoay chuyển tình thế cứu thiên hạ, hận không thể làm cho chàng chết.
Lại xem lại chàng và Nguyệt Già ở chung, chàng cũng không phải chưa từng rung động với con thú nhỏ hung hãn đáng yêu ngây thơ này, chỉ là chàng hiểu rõ, bọn họ suy cho cùng không phải cùng một đường, thế nên vẫn luôn lạnh mặt với nàng, thà rằng để nàng hận bản thân mình.
Mà Nguyệt Già, cũng vào lúc Tạ Vô Ngôn rơi vào cuộc tấn công của chính đạo, sắp mất mạng đã kịp thời xuất hiện, cứu chàng ta một mạng.
Cả chặng đường này, Nguyệt Già tuy rằng vẫn luôn truy sát Tạ Vô Ngôn nhưng lại không có thực sự truy sát chàng ta, Tạ Vô Ngôn hỏi nàng vì sao.
Nàng nói: “Thứ của chàng ta, không thể giao cho mấy người hại chàng ta.”
Sau này Tạ Vô Ngôn rời khỏi Câu Ngô Sơn, chỉ là trước khi đi, chàng ta nhịn không được trộm quay lại nhìn Nguyệt Già một cái.
Phát hiện ra nàng đang ngồi vào chỗ mà lúc trước Tịnh Lưu ngồi, dịu dàng lại cẩn thận lau bụi của dây đàn.
Lúc xem cảnh này, Lê Tư Uyển ôm hộp khăn giấy gào khóc.
“Huhuhu, CP Lưu Nguyệt của tôi!”
Trong nhóm CP càng là một khung cảnh khóc thương.
[Tôi biết mà!! Tôi ăn đường nhiều năm như vậy, ánh mắt sẽ không sai! Lưu Nguyệt là thật!!]
[Huhuhu, lúc trước tôi rất đau lòng Nguyệt Già, tôi còn âm thầm mắng Tịnh Lưu, tôi thật có lỗi!]
[Tịnh Lưu quá dịu dàng!! Anh ấy ngay cả yêu cũng yêu đến ẩn nhẫn như vậy huhu]
[Con dao này đã chém chết tôi rồi, biên kịch không có trái tim!! Đạo diễn không có trái tim!!]
Mà lúc này, Chu Chí Lan đạo diễn không có trái tim, đang kéo Thẩm Chi Diễn và Khương Đào cùng nhau uống rượu chúc mừng.
Lượt xem của “Lăng Tiêu Ký” đã vượt qua ba tỷ, trở thành bộ phim hot trong mùa hè năm nay, bên nền tảng chiếu cố ý tổ chức một buổi tiệc ăn mừng.
Thẩm Chi Diễn với tư cách là nhà đầu tư số một, cũng kiếm được rất nhiều tiền, trong tay anh cầm một ly sâm panh, lại không hề uống, Chu Chí Lan biết bệnh của anh, ngược lại cũng không miễn cưỡng.
Hội trường ồn ào náo nhiệt, mà TV trên tường đang phát tập mới hôm nay.
Vừa hay chiếu đến đoạn Tạ Vô Ngôn hoàn toàn phản cảm và chán ghét chuyện tu tiên chính đạo, muốn giao tiên lực và cơ duyên của Tịnh Lưu truyền cho chàng ta cho Nguyệt Già, lại bị Nguyệt Già từ chối.
Tạ Vô Ngôn nghi hoặc hỏi: “Tiền bối Nguyệt Già, tiền bối không muốn phi thăng sao?”
Nguyệt Già lạnh lùng nói: “Phi thăng làm cái gì, cũng giống như thế giới lạnh lẽo lại không thú vị.” Nàng ngừng lại một chút: “Thứ ta muốn đã không có rồi, đi đâu… cũng như nhau.”
Câu cuối cùng đó, giọng của nàng vô cùng thấp, mang theo vẻ cô đơn sâu sắc.
Trong đáy mắt nàng dường như có nước mắt vừa lóe lên, nhưng ngay sau đó lại vểnh môi, hồi phục dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường.
Thế mà Thẩm Chi Diễn lại sững sờ.
Lúc Khương Đào diễn đoạn này, anh vừa hay không có ở đoàn làm phim, thế nên vẫn chưa từng xem, đây là lần đầu tiên xem.
Anh hiểu rất rõ kỹ năng diễn của Khương Đào, đoạn này chắc không phải là diễn, dường như là cô thực sự từng gặp phải chuyện như vậy.
Trong lòng của Thẩm Chi Diễn đột nhiên nảy sinh cảm giác đau lòng không kìm chế được.
Chu Chí Lan vừa hay đi qua, thấy anh hơi nhíu mày thì vội vàng hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
Thẩm chi Diễn lắc đầu, chỉ vào cảnh trên phim, hỏi Chu Chí Lan: “Lúc quay đoạn này, Khương Khương…Có nói cái gì không, hoặc là lộ ra biểu cảm gì đó không bình thường không?”
Chu Chí Lan nhíu mày, khổ cực suy nghĩ một lúc, mới nói: “Hôm đó tâm trạng của cô ấy quả thực có chút sa sút, ăn đồ ăn cũng không nhiệt tình như lúc trước, nhưng diễn xuất ngược lại phát huy vượt qua ngày thường, cái này gần như là làm một lần là qua…”
Chu Chí Lan còn nói gì đó nhưng Thẩm Chi Diễn đã không nghe vào được rồi.
Trong đầu anh lại lần nữa hiện lên hình ảnh một cô gái mặc áo đỏ có khuôn mặt giống hệt Khương Đào.
“Lương Thực Dự Trữ, ngươi phải đối tốt với ta một chút, nếu không ta mà không vui sẽ ăn ngươi luôn!!”
“Lương Thực Dự Trữ, ngươi chạy đi đâu vậy? Nếu như bị ta phát hiện ngươi chạy mất, ta nhất định sẽ đuổi theo ngươi dù đến chân trời góc bể cũng phải bắt ngươi quay về ăn sạch.”
“Lương Thực Dự Trữ, ngươi từng đồng ý sẽ ở cùng ta, ngươi đừng đi có được không? Ta không muốn lại sống một mình nữa…”
Thẩm Chi Diễn tỉnh táo lại, lúc này ý thức được đáy mắt của mình lại mơ hồ có nước mắt, anh nhắm mắt lại, giấu nước mắt đi, sau đó mới mở mắt ra lần nữa, trong hội trường tìm kiếm bóng dáng của Khương Đào.
Ở trong một đống bàn tiệc buffet, Khương Đào bưng một cái đĩa to quá khổ, vừa đi vừa ăn, Thiệu Tắc Mặc muốn uống ly rượu với cô, đều bị cô không kiên nhẫn đẩy ra, nếu như ăn được món ăn vừa ý, cô sẽ hạnh phúc híp mắt lại, sau đó nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ nhét cái đĩa đó vào đĩa của mình.
Chút thương cảm đó trong lòng Thẩm Chi Diễn, không biết vì sao đột nhiên tiêu tan.
Anh sải bước đi qua.
Chu Chí Lan nói: “Này! Em còn chưa nói xong!”
Nhưng anh đã không nghe được nữa.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy anh giống như tìm thấy bảo bối mà anh đánh mất nhiều năm.
Khương Đào đang ăn vui vẻ, đột nhiên thấy Thẩm Chi Diễn đi qua, lập tức cảnh giác ôm lấy cái đĩa của mình: “Mấy cái này đều là của tôi!”
Thẩm Chi Diễn cười khẽ: “Hôm nay anh mắc chứng chán ăn, không ăn được thứ gì.”
Khương Đào lúc này mới thở nhẹ một hơi, lộ ra biểu cảm đồng tình không thể giả dối hơn: “Anh thật đáng thương.”
Nụ cười của Thẩm Chi Diễn càng sâu: “Thế nên, hay là anh giúp em cầm đĩa, nếu không em cũng không tiện ăn uống?”
Khương Đào do dự nhìn anh một cái, tuy nói Thẩm Chi Diễn mời cô rất nhiều lần, nhưng đối với Thao Thiết nhỏ mà nói, cô chỉ nhớ rằng người trước mặt này từng cướp đồ ăn của cô mấy lần.
Nhưng anh nói không sai, như này đích thực là ăn uống không được tiện lắm, hơn nữa cả người anh lại tỏa ra vẻ thành thật.
Khương Đào nghĩ một chút, quyết định tin tưởng anh một lần.
Thế là cô đặt chiếc đĩa quý giá của mình lên tay anh, ăn hai miếng lại quay đầu nhìn một cái, xác định không thấy Thẩm Chi Diễn ăn vụng, lúc này mới yên tâm.
Mà Thẩm Chi Diễn cứ như vậy mỉm cười bưng đĩa, không chút oán hận đi theo phía sau cô.
Chu Chí Lan từ xa nhìn thấy tất cả trợn mắt há mồm.
Cậu ta kéo Đỗ Sùng qua: “Anh Đỗ, nghệ sĩ nhà anh đều như vậy sao?”
Đỗ Sùng nhìn theo ánh mắt của cậu ta, biểu cảm không chút bất ngờ: “Thế thì làm sao?”
Chu Chí Lan: “???”
Biểu cảm của Đỗ Sùng thực sự quá bình tĩnh, đến mức Chu Chí Lan chút nữa thì cho rằng là bản thân làm quá lên thôi.
Nhưng cậu ta nhanh chóng phản ứng lại: “Nghệ sĩ nhà anh lẽo đẽo theo sau con gái nhà người ta, anh không quản sao?”
Đỗ Sùng lạnh lùng hừm một tiếng: “Chuyện quá đáng hơn cậu ta cũng làm rồi, tôi làm sao có thể quản được cậu ta!”
Chu Chí Lan: “!!!”
Đỗ Sùng nhìn biểu cảm trong mắt cậu ta, thì ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nói: “Không phải như cái kiểu cậu tưởng đâu, không có khoa trương như vậy.”
Chu Chí Lan đóng cằm mình lại: “Anh mau nói đi.”
Đỗ Sùng nghĩ đằng nào thì cũng sắp phải thông báo rồi, cũng không giấu: “Cậu ta đi tham gia show tình yêu.”
Chu Chí Lan lại lần nữa đỡ cằm rơi xuống.
Cái này còn không khoa trương?!
Chuyện này sẽ khiến giới giải trí chấn động ấy chứ!
Đỗ Sùng: “Vì Khương Đào.”
Chu Chí Lan: “...”
Cậu vỗ vỗ vai Đỗ Sùng: “Thực ra nghĩ theo chiều hướng tốt, Thẩm Chi Diễn cũng đến lúc yêu đương rồi, anh ấy biến thái như vậy, nói không chừng là do luôn độc thân mà tạo thành, cũng có thể sau khi yêu đương, anh ấy sẽ trở thành một người bình thường thì sao?”
Theo lý mà nói, cái chuyện làm tổn hại đến hình tượng nghệ sĩ này, Đỗ Sùng với tư cách là người quản lý nên nghiêm khắc ngăn cấm.
Nhưng anh của lúc này, nhìn Chu Chí Lan giống như nhìn thấy tri kỷ: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Đạo diễn Chu, ghi nhận lời may mắn của cậu.”
Mấy ngày sau, một buổi tối bình thường.
Một tài khoản tích xanh chính thức mới hoạt động tên là “Tiến hành yêu đương”, bài đăng weibo đầu tiên là thông báo Thẩm Chi Diễn tham gia ghi hình.
Có Hải Diêm vô tình lướt qua, chút nữa thì đi báo cáo.
Hiện tại cái loại show thực tế hạng ba này càng ngày càng không có gián điệp, thế mà lại dám lấy anh của các cô ra làm quảng cáo, không biết rằng Hải Diên không dễ chọc vào hay sao!
Nhưng giây tiếp theo, thông báo của người mà cô ấy theo dõi đặc biệt nhảy ra.
Thẩm Chi Diễn thế mà lại chia sẻ tin weibo này.
Hải Diên:!!!
Cô ấy vội vàng mở lịch ra, kinh ngạc phát hiện hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư!
Không ít Hải Diên cũng nhìn thấy tin weibo này.
Phản ứng của tất cả mọi người đều là:???
[Có phải weibo của anh Thẩm bị hack không?]
[Có khả năng! Hacker không được chết tử tế!!!]
[Không đúng, tôi chỉ là đề cập đến một khả năng vô cùng nhỏ, ờ tin weibo này không phải là thật chứ?]
[Không có khả năng!!]
[Sao lại có khả năng anh Thẩm đi tham gia show tình yêu!]
[Bạn là fan giả phải không!]
Bởi vì quá xa vời thực tế, các fan gần như không chút do dự cho rằng đây là quảng cáo giả.
Các fan hâm mộ căm phẫn dâng trào đi report.
Còn có người đến dưới văn phòng làm việc của Thẩm Chi Diễn nhắc nhở, tài khoản weibo của anh bị hack rồi.
Qua 20 phút.
Thẩm Chi Diễn lại đăng một tin weibo.
Lần này không đơn giản là chia sẻ, mà là một đoạn video ngắn của Thẩm Chi Diễn.
Anh vô cùng bất đắc dĩ giải thích, tin quảng cáo đó là thật, anh thực sự đi tham gia show tình yêu đó, hy vọng các fan có thể ủng hộ.
Fan:!!!
Anh!!
Anh nếu bị bắt cóc hãy chớp mắt!! Mọi người sẽ tập hợp cứu anh!
Lê Tư Uyển lúc này đang khóc ở trong nhóm fan.
[Huhuhu, CP Lưu Nguyệt của chúng ta hoàn toàn BE* rồi, anh Thẩm thế mà lại muốn tham gia show tình yêu, cùng với người con gái khác yêu đương!!]
*BE: Bad ending kết thúc buồn.
[AAA, tôi còn chưa hồi lại từ trong Lăng Tiêu Ký, thì lại cho tôi một dao nữa, tôi không muốn sống nữa!!]
[Bảo bối Nguyệt Già đáng thương của tôi, AAA Tịnh Lưu anh là tra nam*!!]
*Tra nam: Đàn ông cặn bã, xấu xa
Lê Tư Uyển ở trong nhóm CP khóc xong, lại đi khóc với Hải Diên chi sĩ một lượt, suy cho cùng cho dù fan sự nghiệp cao quý, phát hiện anh trai muốn đi show tình yêu yêu đương, trong lúc nhất thời rất khó có thể tiếp nhận được.
Hai người thay nhau an ủi, cùng nhau kiên cường.
Đoạn giữa Lê Tư Uyển chút nữa thì lộ ra thân phận fan CP của mình, may mà Hải Diên chi sĩ cũng đang bận khóc, không chú ý đến.
Cô bé cả người ra mồ hôi, chuẩn bị cúp điện thoại, đi uống thứ gì đó để đè ép sợ hãi.
Cô bé hít mũi, đang định mở tủ lạnh thì nghe thấy tiếng tin nhắn trong nhóm CP bắt đầu điên cuồng kêu.
Cô bé uống một hớp sữa bò Vượng Tử, mở điện thoại, sau đó sữa bò chút nữa thì phun ra khỏi lỗ mũi.
[Hotsearch#Thẩm Chi Diễn Khương Đào show tình yêu#]
[Wow! Chẳng lẽ là sự thành tâm của tôi làm cảm động ông trời huhuhu]
[Huhuhu Tôi vui mừng quá!! Xoay vòng!!]
[Cái kia, nhắc nhở các chị em một chút, đừng chỉ có vui mừng thôi, còn nhớ một tháng trước, lời thề mọi người lập không?]
[@Lưu Nguyệt là thật, bảo bối, một năm sau kể từ hôm nay, tôi sẽ không thể uống trà sữa nữa ~]
[!!!]
[@CP mà bà đây đẩy thuyền bắt buộc phải là thật, thân, Pamela tiến lên! Kiểu show tình yêu này hình như là có mười tập, mười tháng cũng không dài, nháy mắt là qua rồi]
[AAA bạn là ma quỷ à?]
[@ Một hạt Uyển Đậu hướng về Lưu Nguyệt, bảo bối, vòng tuần hoàn tình yêu của cậu tập luyện tốt chứ?]
Lê Tư Uyển: “!!!”
Cô bé của thời niên thiếu, cảm nhận được một loại tâm trạng vừa vui vẻ vừa bi thương giao nhau mà chỉ có người trưởng thành mới có.
CP của tôi, HE rồi.
Nhưng tôi, BE rồi AAA!!!