Toàn bộ quá trình của tiệc từ thiện Vân Gian đều được phát sóng trực tiếp.
Ống kính máy quay lia khắp phòng tiệc, ánh sáng mọi nơi vô cùng rực rỡ.
[A a a Thẩm Chi Diễn! Chồng em!!]
[Anh Ngộ hôm nay đẹp quá đi à! Người đàn ông này sao có thể vừa cao to vừa đẹp trai như vậy chứ!]
[Đồ ăn trên bàn nhìn có vẻ cũng hấp dẫn quá đi mất ooh ooh!]
[Ồ! Anh đẹp trai ngồi xe lăn ở bên cạnh Khương Đào là ai vậy! Nhìn cũng đẹp trai ra phết!]
[Khương Khương hạnh phúc quá đi thôi! Ngồi cùng bàn với ba anh đẹp trai! Nếu tôi là cô ấy, tôi có mọc thêm mắt cũng nhìn không đủ, vậy mà cô ấy còn có tâm trạng ăn uống, hu hu hu hu, đây chính là sự khác biệt giữa tôi và Khương Đào sao?]
[Chỉ có mình tôi còn tò mò, ba vị nào đã gửi thiệp mời cho Khương Đào sao?]
[Nhìn cái bàn này, tôi đột nhiên có một suy đoán khoa trương…]
[Không dám giấu diếm, tôi cũng thế…]
Trên khán đài, người bán đấu giá đã vào vị trí, sự chú ý của khán giả cũng bị dời tới vật phẩm đấu giá ngày hôm nay.
Tần Ngộ tò mò hỏi Khương Đào: “Khương Khương, vật phẩm đấu giá cô đem tới là gì thế?”
Khương Đào cũng không giấu diếm đáp: “Là một cuốn sách dạy nấu ăn.”
Tần Ngộ ngớ người: “Ở những nơi như thế này, cô lấy một cuốn sách dạy nấu ăn làm vật phẩm đấu giá?”
Không chỉ anh, ngay cả Bùi Hàn Dữ cũng không nhịn được mà nhíu mày: “Người đại diện không ngăn cản cô sao?”
Khương Đào: “Không, Đồng Đồng cũng cảm thấy như thế không tồi.”
Tô Anh Tuyết cố ý ngồi gần chiếc bàn của bọn họ, nghe xong thì trong lòng không kìm được mà trào phúng, “Đồ không có não, đợi lát nữa đấu giá, chờ cô xấu mặt!”
Tần Ngộ nhanh nhảu nói: “Vậy người đại diện của cô không có tinh thần trách nhiệm quá rồi, bằng không thì ký hợp đồng với bên tôi đi, Doãn Triều rất tán thưởng cô đó, dạo gần đây cứ nhắc tên cô ở bên tai tôi hoài!”
Khương Đào không chút do dự từ chối: “Không cần, Đồng Đồng rất tốt.”
Bùi Hàn Dữ chưa nói lời nào, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút tán đồng.
Anh ta nói: “Cô đừng lo lắng, lát nữa tôi mua cái đó là được.”
Tần Ngộ vội vàng đáp: “Đừng có giành với tôi, để tôi để tôi.”
Anh còn muốn dùng nó để thay một bữa cơm đó!
Chỉ có Thẩm Chi Diễn hơi suy tư: “Có lẽ cuốn sách nấu ăn này không tầm thường đâu.”
Tần Ngộ cau mày: “Cho dù không đơn giản, nhưng cũng chỉ là sách nấu ăn thôi!”
Thẩm Chi Diễn nhướng mày: “Vậy bằng không chúng ta đánh cược một ván đi.”
“Cậu thắng, tôi sẽ thay cậu mời bữa cơm cậu nợ Khương Khương, còn nếu cậu thua, thì cậu mời tôi và Khương Khương cùng nhau đi ăn?”
Tần Ngộ: “…”
Mặc dù anh tự tin vào phán đoán của bản thân, nhưng những năm gần đây bị Thẩm Chi Diễn gài nên đã hình thành kháng thể rồi, theo bản năng từ chối luôn.
Thẩm Chi Diễn thở dài: “Tần Ngộ, cậu ra nước ngoài hai năm vậy mà lại tăng IQ lên rồi.”
Tần Ngộ: “!!!”
“Thẩm Chi Diễn cái tên khốn nạn nhà cậu!”
Bọn họ ở bên này ồn ào náo nhiệt, còn Khương Đào chỉ chuyên chú ăn, đợi tới lúc Tần Ngộ hồi thần, đĩa đồ ăn trước mặt đã bóng loáng như mới.
Tần Ngộ: “…”
Anh đã tạo cái nghiệp gì, mà quen biết loại trọng sắc khinh bạn như tên Thẩm Chi Diễn này!!
Ngay thời điểm đó, cuộc đấu giá trên khán đài đã bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn.
Nhân viên bưng tráp bê một cái khay đi lên, bên trên cái khay có đặt một cuốn sách, mặc dù được in ấn rất tinh tế đẹp mắt, nhưng nhìn có vẻ còn rất mới.
Phòng tiệc thảo luận xôn xao.
Trước đây cũng không phải là không có người cầm đĩa nhạc hoặc sách tới đấu giá, nhưng đó đều là những vật rất có giá trị sưu tầm, còn quyển sách này nhìn thế nào cũng không giống.
Người bán đấu giá nói: “Đây là vật phẩm đấu giá của cô Khương Đào- “Hoàng Lương Thực Phổ*” của đầu bếp hoàng gia Chử Lương.”
*Dịch sát nghĩa là sách nấu ăn Hoàng Lương.
Người bán đấu giá bắt đầu giới thiệu sơ lược về nguồn gốc cuốn sách nấu ăn này.
Đầu bếp hoàng gia Chử Lương là một vị đầu bếp nổi tiếng hai nghìn năm trước, tương truyền rằng ông là người cao ngạo, tự xưng được thần tiên trong mộng chỉ dạy, còn lưu lại một quyển sách nấu ăn tên “Hoàng Lương Thực Phổ”, trong đó có ghi chép lại mười món ăn mà thần tiên đã truyền thụ.
Chỉ có điều quyển sách này đã bị mất từ rất nhiều năm trước, nên hậu thế vẫn luôn cho rằng nó chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Mãi cho đến năm năm trước, một nhà khảo cổ học đã phát hiện cuốn “Hoàng Lương Thực Phổ” trong một ngôi mộ, lại mất thêm hơn một năm, cuối cùng cũng giải mã được các văn tự trên bề mặt cuốn sách, chỉ là lúc này mới phát hiện, ở đây có rất nhiều thành phần nguyên liệu nấu ăn, bọn họ ngay cả nghe còn chưa từng nghe qua, chứ đừng nói là giải dịch cách làm, thế nên cuốn sách càng thêm ly kỳ.
Hiệp hội khảo cổ đem bản sách gốc này giao cho hiệp hội ẩm thực, nhưng mấy năm qua, cũng không thể phục hồi giải mã nguyên trạng cuốn sách này, bọn họ bất lực mà phát thông báo chiêu nạp người tài trong ngành, để xem có vị cao nhân nào có thể giải mã cuốn sách nấu ăn này không.
Sư Văn Thanh biết đầu lưỡi linh hoạt của Khương Đào, nên cũng ôm tâm thế muốn thử một chút đi tìm cô.
Ai ngờ rằng, cô vậy mà có thể giải mã được.
Không còn cách nào, thật đúng lúc những nguyên liệu nấu ăn này cô đều ăn qua rồi, mặc dù hiện tại đã bị diệt gọn, nhưng tìm một cái có mùi vị tương đồng thì có thể.
Tuy nói ra khẳng định sẽ không có ai tin, nhưng chỉ như vậy là có thể làm ra được món ăn ngon không kém là bao so với nội dung trong cuốn sách.
Hiện nay phần sách gốc đang được giữ gìn tại hiệp hội khảo cổ và hiệp hội ẩm thực, để làm tài liệu nghiên cứu.
Trước mắt, chỉ có quyển sách này của Khương Đào là lưu hành ở bên ngoài.
Nghe người bán đấu giá giới thiệu xong.
Toàn phòng tiệc ồ lên xôn xao.
Còn nổ ra không ít phụ đề bình luận.
[F*ck! Thật hay giả vậy! Những đầu bếp hàng đầu còn không giải ra được, Khương Đào có thể giải ra??]
[Tôi học chuyên ngành khảo cổ, tôi có thể chứng minh, đoạn thời gian trước đây giáo sư của chúng tôi tiết lộ rằng “Hoàng Lương Thực Phổ” đã được giải mã, còn nói rằng bản được giải mã có giá trị nghiên cứu rất cao.]
[Ôi mẹ ơi, sách dạy nấu ăn này đều là những món tiên nhân đã ăn sao?! Tôi cũng muốn thử!]
[Không ảo vậy đâu, tôi cảm giác đây là một vị đầu bếp có tên tuổi thôi, nhưng mà cũng tò mò hương vị của nó ra sao quá đi mất.]
[Làm một Thao Thiết, thời khắc này tôi vừa hoảng hốt vừa tự hào, ai có thể lí giải giúp không!]
[Người chị em tôi hiểu cô mà!! Tôi cho rằng nhóc nhà chúng ta chỉ là một nữ minh tinh thích ăn uống thôi, tuyệt đối không ngờ rằng, cô ấy vậy mà có thể ăn những của ngon vật lạ như thế!]
Người bán đấu giá nói: “Tôi biết rằng mọi người ở đây vẫn còn tồn tại chút nghi ngờ, nên chúng tôi đã chọn một món ăn đơn giản nhất trong này, mời thầy Sư đặc biệt chế biến, mời mọi người cùng nếm thử.”
Lời vừa rơi xuống, Sư Văn Thanh mang theo học trò tiến vào.
Theo bước chân bọn họ tiến vào, một mùi thơm đặc biệt quét qua toàn bộ phòng tiệc.
“Thơm quá! Cái gì thơm thế!”
“Từ trước đến giờ tôi chưa ngửi thấy mùi nào mà thơm như vậy! Con sâu háu ăn của tôi sắp chui ra rồi!”
“Mùi thơm này hấp dẫn quá, tôi sắp chịu không nổi rồi!”
“Nhanh lên món đi!”
Trên xe đẩy các đĩa thức ăn được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, lượng thức ăn vô cùng nhỏ, gần như mỗi người chỉ được ăn một miếng.
Học trò của Sư Văn Thanh và các phục vụ cùng lên món cho khách mời.
Tức khắc cả phòng tiệc chỉ còn dư lại tiếng nuốt nước miếng và tiếng ăn đồ ăn.
[Aaaaaaaaaaaa Sau này có tiền nhất định phải mua một cái điện thoại có thể nếm mùi vị!!]
[Thật sự ăn ngon như vậy sao! Tò mò quá đi mất! Có thể phỏng vấn các khách mời, rốt cuộc mùi vị ra làm sao không?!]
[Đột nhiên cảm thất gà rán và coca trong tay tẻ nhạt vô vị]
[Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ tới, tôi xem một buổi đấu giá thôi cũng có thể thèm ăn đến như vậy hu hu hu hu]
Đợi đến khi tất cả mọi người đã dừng đũa ăn xong.
Người bán đấu giá mới tuyên bố tiếp tục đấu giá.
Vốn dĩ những người còn chút hoài nghi lo lắng, đã bị món ăn vừa rồi hoàn toàn thuyết phục nụ vị giác*, nhưng mà căn bản một miếng ăn vẫn chưa đủ.
* cơ quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.
Hơn nữa nói tới địa vị của bọn họ, mỹ vị trên thế gian này gần như đều đã thử qua rồi, vậy mà vẫn còn có mùi vị mà trước giờ bọn họ chưa từng nếm thử.
Chỉ dựa vào điểm này, cuốn sách nấu ăn đó đã vô cùng quý giá!
Người bán đấu giá: “Giá khởi điểm của “Hoàng Lương Thực Phổ” là 10 vạn.”
“20 vạn!”
“25 vạn!”
“30 vạn!”
“50 vạn!”
…
Giá cả một đường tăng vọt.
Vốn dĩ Tần Ngộ còn cảm thấy bản thân có thể mua cuốn sách này, thay cho một bữa cơm, hiện tại im lặng hoàn toàn.
Bữa cơm này không khỏi có hơi đắt rồi!!
Nhưng mà niềm vui duy nhất của anh chính là, anh không đồng ý đánh cược cùng Thẩm Chi Diễn, nếu không sẽ bị gài chết.
Khương Đào bưng ly trà, vui vẻ hỏi Tần Ngộ: “Không phải anh muốn đấu giá sao?”
Tần Ngộ: “!!!”
Anh không phân biệt được là rốt cuộc Khương Đào đang chế nhạo anh, hay là thật sự có ý tốt nhắc nhở anh.
Anh lau nước mắt, trong lòng lặng lẽ nhắc nhở bản thân, lần sau đụng đến chuyện có liên quan đến Khương Đào, nhất định phải nghĩ kỹ nghĩ kỹ nghĩ kỹ.
Vốn dĩ Bùi Hàn Dữ muốn giúp đỡ bạn tốt, không khiến cho vật phẩm của Khương Đào bị bought-in, tránh cho khỏi bị mất mặt.
Ai mà ngờ được, Khương Đào vậy mà có thể cầm tới một quả bom to như vậy.
Anh ta hô giá mấy lần, nhưng giá cả càng ngày càng cao, đã bay vọt lên tận 700 vạn, anh ta cân nhắc một lát, cuối cùng chọn từ bỏ.
Đúng lúc này, Thẩm Chi Diễn ở bên cạnh Khương Đào đột nhiên giơ bảng: “1000 vạn!”
Tất cả mọi người: “!!!”
Hiện trường nháy mắt đều yên tĩnh.
Cuốn sách này quả thực quý giá, nhưng cũng không phải là bản duy nhất, cũng chẳng phải đồ có giá trị sưu tầm, nhiều nhất là đợi đến khi hiệp hội ẩm thực nghiên cứu xong, chắc chắn sẽ phát hành ra ngoài.
Tiêu 1000 vạn để mua, thật sự quá đắt.
Khương Đào không hiểu nhìn Thẩm Chi Diễn: “Anh mua làm gì thế? Tôi đều nhớ hết rồi, anh trực tiếp hỏi tôi là được mà!”
Mặt Tần Ngộ tràn đầy nước mắt.
Vì sao tới lượt anh, thì bảo anh đi đấu giá!
Còn tới lượt Thẩm Chi Diễn, lại có thể trực tiếp đi hỏi cô?!
Đây là cái thể loại phân biệt đối xử gì vậy?!
Thẩm Chi Diễn cười nhẹ: “Không sao, nó đáng giá.”
Khương Đào cảm nhận được ánh mắt dịu dàng ấm áp của anh, trái tim đột nhiên đập nhanh, máu giống như đang chảy ngược lại.
Cô giữ lấy lồng ngực, cảm giác kỳ quái kia lại xuất hiện rồi.
Vừa muốn nhìn anh lại vừa không dám nhìn anh.
Hoảng loạn nhưng lại có chút khát vọng.
Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào hai má đỏ ửng, bộ dáng né tránh không dám đối diện với anh.
Trong lòng có mấy phần vui vẻ yên tâm, hình như cô đối với anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình tốt.
Khương Đào ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ.
Mở miệng muốn nói gì đó.
Âm thanh của Thẩm Chi Diễn càng thêm nhẹ nhàng: “Em nói đi, anh nghe đây.”
Trong sự mong đợi của anh.
Khương Đào lại quay đầu về phía Tần Ngộ: “Tôi đói rồi, lát nữa anh mời tôi ăn bữa khuya.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tần Ngộ: “!!!”
Anh lại làm sai cái gì hả!!
Cuối cùng “Hoàng Lương Thực Phổ” được Thẩm Chi Diễn đấu giá thành công với giá 1000 vạn.
Cũng trở thành vật phẩm đấu giá có giá trị cao nhất tối ngày hôm nay.
Kỷ Thanh ngồi ở chỗ khác nhịn không được mà nhìn qua.
Sau ngày Tô Anh Tuyết đi, anh ta hồi tưởng lại những việc bản thân đã làm trong những năm gần đây, kinh ngạc cảm thấy rằng, anh ta thế mà lại bất giác trở thành đồng lõa với cô ta, hại biết bao nhiêu người.
Anh ta càng tỉnh táo càng cảm thấy đau khổ.
Mà những việc anh ta có thể làm, đó là điều tra rõ sự thật, bồi thường cho những người bị hại.
Thực ra, nếu không có phát sinh chuyện này, Khương Đào sẽ là kiểu nghệ sĩ mà anh ta tán thưởng nhất, có lẽ bọn họ sẽ tạo cho nhau những thành tựu lớn, hoặc cùng hoàn thành một tác phẩm vĩ đại.
Nhưng anh ta giờ phút này, chỉ còn lại sự hổ thẹn áy náy.
Anh ta thu hồi lại ánh mắt, lại vô thức nhìn thấy biểu cảm của Tô Anh Tuyết.
Cô ta đang căng thẳng nhìn chằm chằm Khương Đào, trong ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ và không cam lòng.
Kỷ Thanh nhíu mày.
Theo bản năng đứng dậy, đi về phía bọn họ.
Lúc này Tô Anh Tuyết còn chưa biết những chuyện đó, cô ta không dễ dàng gì mới áp chế được sự ghen ghét của bản thân.
Cô ta tự an ủi mình, không sao hết, mục tiêu lần này của cô ta là Tần Ngộ, lát nữa vật phẩm đấu giá cô ta đem tới nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Tần Ngộ.
Dựa theo tin tức trong sách cô ta biết được, mẹ của Tần Ngộ từng là nhà thiết kế trang sức, sau khi kết hôn với ba của anh thì từ bỏ công việc này, mà quan hệ của Tần Ngộ và mẹ rất tốt, những năm gần đây luôn thu thập những món đồ mà mẹ anh đã thiết kế khắp nơi.
Mà cô ta đã phí rất nhiều tâm tư sức lực, để mua được một chiếc ghim gài áo do mẹ Tần thiết kế, có cái này làm vật dẫn, Tần Ngộ nhất định sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Tô Anh Tuyết tràn đầy tự tin nhìn nhân viên bưng tráp đang bê chiếc ghim cài áo kia lên.
Người bán đấu giá giới thiệu: “Đây là vật phẩm đấu giá của cô Tô Anh Tuyết- một chiếc ghim cài áo hồ điệp, của nhà thiết kế Lương Vãn Ỷ, theo như cô Tô Anh Tuyết nói, đây là chiếc ghim cô ấy thích nhất, nhưng vì sự nghiệp từ thiện, nên nhịn nuối tiếc mà đem ra đấu giá.”
Tần Ngộ nghe thấy tên mẹ mình, tức khắc kích động đứng lên, giơ bảng hét giá.
Thế mà tại thời khắc anh buông bảng xuống, ở chỗ trên cùng của phòng tiệc truyền tới âm thanh: “100 vạn!”
Chỗ trên cùng của phòng tiệc đều là chỗ ngồi của các nhân vật văn hóa nổi tiếng, Tần Ngộ nhìn qua, làu bàu một câu, rồi lặng lẽ bỏ bảng xuống.
Tô Anh Tuyết kinh ngạc nhìn anh.
Vì sao không tranh nữa, đây không phải là ghim cài do mẹ anh thiết kế sao?!
Trong lúc cô ta nghĩ mãi không ra, một người đàn ông giống như thư ký bước tới: “Cô Tô phải không ạ? Tôi là thư ký của ngài Tần Đàm, vật phẩm cô đưa tới là do Tần phu nhân thiết kế, những năm gần đây ngài Tần vẫn luôn thu thập đồ mà phu nhân thiết kế lúc ban đầu, nếu như bên chỗ cô vẫn còn đồ trang sức phu nhân thiết kế, xin hãy liên hệ với tôi.”
Tần Ngộ bên kia “chẹp” một tiếng: “Lão già thối, lại khoe ân ái!”
Tô Anh Tuyết: “…”
Cô ta nào có ngờ được, căn bản người muốn thu thập trang sức không phải là Tần Ngộ, mà là ba của anh.
Kế hoạch gặp gỡ lần đầu mà cô ta hao tâm tốn sức, vậy mà thành công dã tràng rồi.
Cô ta vô tri vô giác nhận danh thiếp của đối phương, vô tri vô giác mà ngồi xuống.
Buổi đấu giá dần dần đi đến hồi kết.
Tần Ngộ nhận lệnh đứng dậy, mời Khương Đào đi ăn bữa khuya.
Tô Anh Tuyết giật mình, cô ta không thể bỏ cuộc.
Cô ta đứng dậy muốn đuổi theo Tần Ngộ, thế nhưng bên cạnh lại có hai vị cảnh sát mặc thường phục: “Cô Tô, cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc tiếp tay, giúp đỡ người khác phạm tội, mời theo chúng tôi một chuyến, thuận tiện cho công tác điều tra.”
Mặt Tô Anh Tuyết lập tức trắng bệch: “Tôi không có! Các người đang nói bậy bạ gì thế!”
Vào lúc đang hoảng loạn, cô ta nhìn thấy Kỷ Thanh ở bên cạnh, mặc kệ lúc trước Kỷ Thanh đã lạnh nhạt với mình ra sao, liền vội vàng cầu cứu: “Anh Kỷ Thanh, cứu em!”
Song, Kỷ Thanh chỉ thờ ơ nhìn cô ta một cái, sau đó không thèm quay đầu nhìn lại mà rời đi.