Trans: Thanh Long
Sau khi Khương Đào về nước không lâu thì nhận được thông báo thử vai “Lưới trời”.
“Lưới Trời” kể về nữ chính Chu Tưởng không cẩn thận bị vướng vào một vụ án lớn, không còn cách nào khác đành phải nhờ sự trợ giúp của người cha không mấy thân thiết của cô — Chu Hoài Bình, cảnh sát già đã về hưu, câu chuyện kể về cha con hai người bắt tay với nhau phá án.
Mà vai Khương Đào phải thử là vai nữ chính Chu Tưởng, cảnh sát gà mờ mới làm được một năm.
Tính cách của Chu Tưởng hướng nội, sau khi mẹ qua đời thì mắc phải chứng bệnh cuồng ăn, một khi bị áp lực quá lớn sẽ không khống chế được mà ăn uống quá mức.
Hai phân cảnh mà Khương Đào thử, một phân cảnh là Chu Tưởng và Chu Hoài Bình, một cảnh nữa là lúc Chu Tưởng ở một mình phát bệnh, úp sấp trước cửa tủ lạnh điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng mình cho đến khi sắp nôn, vừa nôn vừa đau khổ chảy nước mắt.
Cảnh thứ nhất Khương Đào thuận lợi qua.
Nhưng đến cảnh thứ hai lại xảy ra vấn đề.
“Action!”
Khương Đào vội vàng mở cửa tủ lạnh ra, vừa lấy đồ ăn bên trong tủ lạnh ra vừa nhét vào trong miệng mình.
Nhét này, nhét này….
Nhét, nhét….
“Cut!”
Đạo diễn Bạch Khấu bất đắc dĩ nói: “Tiểu Khương, cô không thể chỉ có ăn không thôi, cảnh này của Chu Tưởng là phải vừa nôn vừa khóc.”
Cô ta thở dài một hơi.
Cô ta vốn còn thấy Khương Đào rất ổn, sau tất cả thì kỹ thuật diễn của Khương Đào cũng không kém lại còn có lưu lượng*, thái độ cũng rất nghiêm chỉnh.
*Lưu lượng: bắt đầu từ cuối năm 2016 đầu năm 2017, giới văn nghệ giải trí Trung Quốc liên tục sử dụng từ "Lưu lượng" để miêu tả các minh tinh có số fans nhiều, giành được sự hâm mộ rộng rãi, có ảnh hưởng lớn, giá trị thương mại cao. Những hiệu ứng truy cập mạng mà minh tinh gây dựng được trên cơ sở của một khối lượng lớn các fans đã hình thành một "lưu lượng" về sản phẩm của mạng internet, trong đó vừa gồm sự trình thuật khách quan về mặt thị trường lại cũng bao hàm sự đánh giá về mặt văn hóa của công chúng.
Khương Đào đã là lựa chọn tốt nhất thời điểm hiện tại của bọn họ, nhưng nếu như màn diễn của Khương Đào không đạt yêu cầu thì cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Khương Đào nhìn mấy đồ ăn này, biểu cảm lộ ra vẻ đấu tranh.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đưa ra một lựa chọn khó khăn.
“Đạo diễn, tôi có thể thử lại lần nữa được không?”
Tuy rằng trong lòng Bạch Khấu đã đưa ra quyết định nhưng vẫn không muốn đả kích sự nhiệt tình của diễn viên nên nói: “Được, cho cô cơ hội cuối cùng.”
Khương Đào quay lại vị trí lúc trước.
“Action!”
Cô lại lần nữa xông đến phía trước tủ lạnh, tiếp tục bắt đầu nhét đồ ăn.
Chỉ là nhét nhét, nghĩ đến bản thân lại phải nôn bọn nó ra bất chợt nỗi buồn ập đến.
Cô muốn nôn, dường như có lực lượng nào đó giữ lấy mấy đồ ăn này khiến cho cô không nôn được.
Cái loại biểu cảm đau khổ lại tranh đấu đó khiến mọi người ở đây đều cảm nhận được.
Cuối cùng, một miếng trái cây nhỏ từ trong miệng cô rơi xuống đất.
Khương Đào nhìn nó, dường như trong cảnh tranh đấu này cuối cùng cũng phá vỡ phòng tuyến.
Một hàng nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống.
Bạch Khấu: “!!!”
Bởi vì quá là kinh ngạc, cô ta thậm chí quên mất kêu cut.
Nếu như nói cảnh đầu tiên biểu hiện của Khương Đào chỉ có thể nói là tạm được.
Thế thì cảnh này biểu hiện của Khương Đào đủ để gọi là tuyệt vời.
Bạch Khấu lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
“Cut!”
Cô ta không thể kìm nén được sự vui vẻ trên mặt mình: “Được rồi, cô quay về đợi tin đi!”
Đợi khi Khương Đào vừa đi, cô ta lập tức quay sang biên kịch Lâm Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc! Vừa nãy cô có nhìn thấy không!”
Lâm Nhạc Nhạc cũng vô cùng kích động: “Tôi nhìn thấy rồi! Cô ấy thực sự đã diễn ra Chu Tưởng trong đầu tôi! Lúc cô ấy rơi nước mắt, tôi thực sự đã nổi da gà!”
Bạch Khấu cảm khái: “Vẫn là đàn anh Thẩm có ánh mắt tinh tường! Chút nữa thì tôi đã từ chối một hạt giống tốt rồi.”
Bạch Khấu lúc trước là đàn em khóa dưới của Thẩm Chi Diễn, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không làm diễn viên mà chuyển ngành đi làm đạo diễn, “Lưới Trời” là bộ phim đầu tiên cô ta độc lập làm đạo diễn.
Lâm Nhạc Nhạc hỏi: “Thế Chu Tưởng quyết định giao cho Khương Đào?”
Bạch Khấu gật đầu: “Nếu không có gì thay đổi thì sẽ quyết định như vậy.”
“Biểu hiện của Khương Đào rất có khả năng phát triển, điều này đối với diễn viên Chu Hoài Bình yêu cầu càng phải cao hơn, nếu như không thể nhận nổi thì rất phiền phức”, Lâm Nhạc Nhạc vừa vui vẻ vừa đau đầu: “Những diễn viên lúc trước chúng ta tìm có khả năng đều không phù hợp với yêu cầu…..”
Bạch Khấu cũng có chút ưu sầu, lúc này cô ta nhận được một tin nhắn.
Sau khi xem xong nội dung, biểu cảm của cô ta lộ ra vẻ cổ quái: “Nhạc Nhạc, không cần phải tìm nữa…..”
Lâm Nhạc Nhạc: “?”
Bạch Khấu ôm lấy trái tim sắp nổ tung của mình: “Diễn viên của vai Chu Hoài Bình đã tìm được rồi.”
“Là thầy Phó Yến Phi.”
Lâm Nhạc Nhạc: “!!!”
Một chiếc xe ô tô đậu ở bên ngoài một sân nhỏ tại ngoại ô Bắc Kinh.
Thẩm Chi Diễn xuống xe, khẽ gõ cửa, không lâu sau có người ra mở, anh đi vào bên trong.
Sân nhỏ này mang đầy phong cách nông thôn.
Trồng rau, nuôi gà, trong sân có chú chó nông thôn Trung Quốc lười biếng nằm sấp, vừa nghe thấy có tiếng người đi vào thì đứng thẳng dậy, nhưng nhìn thấy Thẩm Chi Diễn thì lại lười biếng nằm sấp lại.
Dì dẫn Thẩm Chi Diễn đi thẳng vào bên trong, đi mãi đến bên ngoài phòng sách.
“Thầy Phó nói, cậu trực tiếp đi vào là được.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Chi Diễn đẩy cửa phòng sách đi vào, quen cửa quen nẻo vào bên trong.
Vị trí của căn phòng sách này vô cùng đẹp, sáng sủa sạch sẽ.
Máy hát đĩa bên cửa sổ đang mở bài hát cũ “ê ê a a” nhưng trên ghế nằm bên cạnh lại không có người.
Thẩm Chi Diễn không hề cảm thấy ngạc nhiên, anh đi qua phòng sách, đến chỗ sân phía sau.
Một người quay lưng lại với anh, đang luyện giọng.
Vóc người của ông không cao, dáng người chuẩn, lưng thẳng đứng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng.
Cho dù vẫn chưa nhìn thấy mặt nhưng khí chất này cũng đủ để thu hút người khác rồi.
Thẩm Chi Diễn không làm phiền ông, chỉ yên lặng ở bên cạnh đợi.
Đối phương luyện giọng xong, lại hít một hơi sâu sau khi kết thúc tất cả mới quay đầu.
Thẩm Chi Diễn lấy khăn lông ở bên cạnh đưa cho ông: “Thầy Phó.”
Phó Yến Phi là diễn viên hạng nhất trong nước, đạt được vô số giải thưởng và diễn rất nhiều vai kinh điển.
Cho dù chưa từng xem phim ông cũng sẽ từng nghe đến cái tên của ông.
Nhưng mà mấy năm trước, Phó Yến Phi đột nhiên lựa chọn giải nghệ.
Nghe nói bởi vì ông gặp trở ngại trong diễn xuất mà đau khổ vô cùng, gần như mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng chỉ có thể rút lui nghỉ dưỡng.
Vẻ ngoài của ông đẹp trai nho nhã, dưới sự lắng đọng của tháng năm, càng thêm nhiều phần ổn trọng mà người trẻ tuổi không có.
Ông dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt mới cười nói: “Hiếm có dịp cậu đến thăm ông già kém cỏi tôi đây.”
Thẩm Chi Diễn vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu như để cho fan của thầy biết được, thầy cười nhạo mình như vậy sợ rằng sẽ khóc đến ngất đi mất.”
Cơ thể Phó Yến Phi cứng lại một chút mới nói: “Được rồi, đi vào rồi nói.”
Phó Yến Phi và anh cùng nhau vào phòng sách, tắt máy hát đĩa, lại bảo dì mang hai cốc cafe đến đây.
“Gần đây cậu chắc là rất bận nhỉ, phim của đạo diễn Trần sắp bấm máy rồi, lúc này đến tìm tôi chắc lại có chuyện gấp gì hả?”
Thẩm Chi Diễn lấy ra kịch bản của “Lưới Trời”: “Thầy Phó, có một nhân vật muốn mời thầy diễn.”
Phó Yến Phi sửng sốt, lại không nhận lấy kịch bản trong tay anh: “Tôi đã sớm nghỉ hưu rồi, không nhận phim nữa.”
Thẩm Chi Diễn cũng không gấp, chỉ nói: “Nếu như đã nghỉ hưu sao thầy còn giữ gìn dáng người tốt như vậy, thậm chí mỗi ngày luyện thanh?”
“Thầy Phó, thầy thực ra vẫn còn rất muốn đóng phim đúng không?”
Phó Yến Phi im lặng một lúc, mới bất đắc dĩ cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu vẫn rất tinh tường, cái gì cũng không thể giấu nổi cậu.”
Mấy năm đầu khi Thẩm Chi Diễn chưa nổi tiếng cũng từng hợp tác với Phó Yến Phi.
Hai người ở trong bộ phim đó kết thành bạn vong niên*, mấy năm này quan hệ luôn rất tốt, cho dù Phó Yến Phi giải nghệ, mỗi năm Thẩm Chi Diễn vẫn sẽ rút thời gian ra đến thăm ông mấy lần.
*Bạn vong niên: Là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.
Thế nên anh hiểu rõ so với bất kỳ ai.
Phó Yến Phi muốn đóng phim.
Trước khi ông giải nghệ, vai diễn cuối cùng của ông là một trùm ma túy.
Bởi vì nhập vai quá sâu mà sau khi đóng máy, cảm xúc trên người nhân vật vẫn luôn ảnh hưởng đến ông, cái loại cảm xúc lạnh nhạt độc ác đó vẫn luôn dằn vặt ông, va chạm với ý thức đạo đức của ông, khiến cho ông đau khổ muốn chết, mấy lần có ý định tự tử.
Ông được bác sĩ tâm lý điều trị cả một năm cuối cùng mới thoát ra được.
Chuyện này trở thành bóng ma tâm lý trong lòng ông.
Phó Yến Phi vô cùng sợ bản thân không thoát vai được.
Nhưng bản thân ông chính là người theo phái thực lực cực cao, nếu như không thể nhập vai thì ông thà rằng không diễn.
Chính vì điều này mà cuối cùng ông lựa chọn giải nghệ.
Chỉ là khát vọng diễn xuất của ông trước giờ chưa từng bị dập tắt.
Thế nên cho dù ông nói với bản thân là mình đã giải nghệ rồi nhưng lại vẫn như khi còn đi diễn, luyện thanh, chưa từng thả lỏng với sân khấu biểu diễn.
Phó Yến Phi bị Thẩm Chi Diễn chọc thủng.
Phó Yến Phi cũng thoải mái thừa nhận: “Không sai, đích thực là tôi vẫn muốn diễn.”
Thẩm Chi Diễn không chút ngạc nhiên.
Anh lại đưa kịch bản đó cho ông: “Thầy xem vai diễn này xem?”
Phó Yến Phi nhận lấy, đeo mắt kính cẩn thận lật xem.
Thẩm Chi Diễn không làm phiền đến ông, cầm cốc cafe chỉ là vừa mới nhấp môi lại nhíu mày để xuống.
Không có Khương Đào ở bên cạnh.
Cho dù đồ ăn có ngon như thế nào anh đều không ăn nổi.
Phó Yến Phi cẩn thận đọc.
Lúc cafe đã hoàn toàn lạnh ngắt ông mới đóng kịch bản lại, bỏ mắt kính xuống.
“Vai Chu Hoài Bình này có chút thú vị, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.”
Ông ta nhìn sang Thẩm Chi Diễn: “Nhưng vai như thế này mà muốn khuyên tôi xuống núi vẫn chưa đủ.”
Thẩm Chi Diễn cười: “Vai này không quan trọng, quan trọng là diễn viên đối diễn với thầy.”
Phó Yến Phi cau mày: “Diễn viên vai Chu Tưởng?”
Thẩm Chi Diễn gật đầu.
“Cô ấy tên là Khương Đào.”
Phó Yến Phi nghĩ một chút thì dãn lông mày: “Là cô bé cùng diễn với cậu trong phim “Lăng Tiêu Ký” đó, đích thực….là có chút năng lực.”
Thẩm Chi Diễn cười nói: “Sợ là không chỉ năng lực.”
Phó Yến Phi: “?”
Không đến mấy ngày, Đồng Đồng nhận được điện thoại của đoàn làm phim “Lưới Trời”, bên đoàn làm phim nói rằng vai nữ chính Chu Tưởng đã quyết định rồi, chính là Khương Đào.
Hơn nữa nam chính Chu Hoài Bình cũng đã chọn xong, quyết xong tạo hình là lập tức vào đoàn.
Đồng Đồng không ngờ rằng lại nhanh như vậy, may mà cô ấy đã giúp Khương Đào sắp xếp lịch trống từ trước, chính vì vậy nên không hoảng loạn.
Chỉ là vẫn còn tò mò không thôi, người diễn vai Chu Hoài Bình rốt cuộc là ai, hỏi bên kia, bên kia cũng trả lời mơ hồ.
Trong đầu của Đồng Đồng lướt qua rất nhiều diễn viên có khả năng diễn vai Chu Hoài Bình, lại phát hiện không ai hợp cả.
Đột nhiên có chút lo lắng.
“Lưới Trời” là phim đầu tay của đạo diễn, nam nữ chính lại là cha con, lượng khán giả cũng không lớn.
Tuy nói là có Thẩm Chi Diễn đầu tư nhưng trong ngành cũng không có lợi thế.
Nếu như nam diễn viên chính nổi tiếng thì sẽ tốt hơn chút.
Nhưng nếu như đoàn làm phim tìm một người không có danh tiếng gì, thế thì Khương Đào sẽ bị coi là người gánh rating rồi.
Đây lại là lần đầu tiên Khương Đào vào vai nữ chính, nếu như thất bại có khả năng sẽ tạo thành đả kích trong sự nghiệp diễn xuất của cô ấy.
Thế nhưng cô lại không thể nói với Khương Đào mà chỉ có thể tự lo lắng một mình.
Sau khi quyết định xong tạo hình, các cô liền bay đến Giang Thành.
Nhưng không ngờ rằng, đến đón bọn họ lại là trợ lý của Thẩm Chi Diễn.
Khương Đào đã quen với chuyện Thẩm Chi Diễn mời ăn cơm này, bình tĩnh tự nhiên dẫn Đồng Đồng lên xe.
Chỉ là địa điểm không phải nhà hàng mà là phim trường.
Khương Đào: “???”
Lần này là đích thân Thẩm Chi Diễn ra đón.
Nhìn thấy biểu cảm bị lừa trên mặt Khương Đào, anh khẽ cười: “Gặp người trước đã, gặp xong sẽ mời cô đi ăn.”
Khương Đào lúc này mới miễn cưỡng thu lại vẻ không vui.
Thẩm Chi Diễn dẫn các cô đi vào trong phim trường.
Tuy nói là ngày mai mới khai máy nhưng hôm nay đã xây dựng phim trường xong rồi.
Đây là nhà của Chu Hoài Bình trong phim.
Thời trẻ Chu Hoài Bình công việc bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình.
Mẹ của Chu Tưởng một mình mang theo cô, sau này khi tên phạm nhân bị Chu Hoài Bình bắt được ra ngục, vì để báo thù ông ấy thế nên muốn hại Chu Tưởng, mẹ Chu Tưởng vì cứu cô nên đã mất mạng.
Từ đó về sau, giữa cha con hai người có vách ngăn.
Sau khi Chu Tưởng trưởng thành chuyển ra khỏi nhà, một mình ở bên ngoài thuê phòng.
Mở đầu cốt truyện chính là lúc Chu Tưởng không may bị cuốn vào một vụ án lớn, nhưng năng lực của cô không đủ để phá án, cô lại không dám tin tưởng đồng nghiệp trong cục cảnh sát, cuối cùng cô không còn cách nào khác đi tìm Chu Hoài Bình, nhờ ông giúp đỡ.
Chu Hoài Bình vẫn luôn nhớ nhung con gái nhưng tính cách của ông lạnh lùng cứng rắn, những lời quan tâm cũng có thể nói thành cãi nhau, cha con hai người mỗi lần đều là tách ra không vui vẻ.
Lần này cũng như vậy.
Chu Tưởng bị chọc tức đến mức dứt khoát buông bỏ việc tìm sự trợ giúp của ông, nhưng lại bị Chu Hoài Bình nhìn ra manh mối, cuối cùng lừa gạt cô, bởi vì muốn bảo vệ con gái, ông lấy cớ là để thuận tiện cho việc phá án bảo cô chuyển đến ở cùng mình, bắt đầu cuộc sống cãi vã và phá án ngày thường của hai cha con.
Nhìn thấy bối cảnh này, có lẽ là cảnh quay đầu tiên của hai cha con?
Đồng Đồng vừa nghĩ vừa nhìn bóng lưng của một diễn viên đang đứng ở bên cạnh cửa sổ.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy đối phương càng nhìn càng quen mắt.
Mãi cho đến khi Thẩm Chi Diễn chào hỏi ông ấy: “Thầy Phó, tôi đã dẫn con gái của thầy qua rồi.”
Phó Yến Phi xoay người.
Chân của Đồng Đồng mềm nhũn chút nữa thì đứng không vững.
Phó Yến Phi!
Đây thế mà lại là Phó Yến Phi?!
Nam thần thời nhỏ của cô ấy!!!
Đồng Đồng cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Khương Đào cảm thấy cái gì đó, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kích động của Đồng Đồng.
Cô vỗ vỗ vai của đối phương: “Làm sao vậy?”
Sự kích động của Đồng Đồng nháy mắt nguội lại, nhưng sự kinh ngạc vui mừng trong lòng cô ấy lại không cách nào tiêu tan, cô ấy nghiêm túc nhìn Khương Đào: “Chị, chị nhất định phải diễn cho tốt! Như vậy sau này nếu như chị nửa đêm lại ăn vụng nữa em cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy.”
Khương Đào: “!!!”
Phó Yến Phi đã đi theo Thẩm Chi Diễn đến trước mặt hai người các cô.
Thái độ của Phó Yến Phi bình dị gần gũi, chủ động vươn tay: “Xin chào, ba Chu Hoài Bình.”
Ông ấy đã đến phim trường từ sớm, đã nhập vai rồi.
Tuy rằng trên mặt nhìn không ra nhưng trong ánh mắt lại có tình yêu với con gái vô cùng sâu đậm.
Khương Đào cảm nhận được cảm xúc cuộn trào bị kìm nén đó trên người ông, ngoan ngoãn vươn tay nắm lấy tay ông: “Ba, con là Chu Tưởng.”
Phó Yến Phi đang định chỉ bảo cô, Chu Tưởng sẽ không ngoan ngoãn như vậy.
Đột nhiên sững sờ.
Tình huống gì vậy! Sao ông lại đột nhiên thoát vai rồi!