Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 87: Không phải ngón tay vàng II



Khi Lý Khang dùng slime, phải đảm bảo bản thân không bị hấp thu.

Hoặc giả, nếu tỉ lệ đồng hoá hấp thu quá thấp, hắn còn cần slime làm mẹ gì.

Tỉ như cho nó ăn gỗ, ăn vài ba mét khối gỗ mà mới cứng thêm được một chút, thì thà hắn dùng gỗ còn hơn.

“Hoặc là...”

Lý Khang chợt nghĩ, slime này sợ lửa, nếu có cách cho nó hấp thu lửa, thì có phải nó vô địch rồi hay không?

“Không..không.. Giả thuyết slime sợ lửa bắt nguồn từ việc nó là tổ hợp của các chất hữu cơ và nước sông. Nước trong cơ thể nó quá ít sẽ ảnh hưởng sinh mạng của nó, nhưng sẽ không ảnh hưởng chuyện nó đồng hoá hấp thu!”

“Mình ném lửa vào nó, dẫu nó hấp thu được lửa, nó đã là một biến thể khác do vật bên trong nó tác quái, khi ấy nó đã tiến hoá khác đi. Mà như vậy, chắc chắn nó sẽ sinh ra một khuyết điểm khác...tỉ như sợ nước!!”

Lý Khang nghĩ đến đây, cũng bị chính mình doạ sợ.

“Khoan đã.. hình như mình đã bỏ sót cái gì..”

Hắn lẩm bẩm, sau đó suy nghĩ lại những gì vừa suy nghĩ.

“..các chất hữu cơ và nước..”

!!!

Lý Khang chấn kinh, như vừa khai phá ra chân trời mới, không khỏi cười ti tiện một tràng.

“Hắc hắc... ta muốn lương thiện, ai cho ta lương thiện?”

Lý Khang củng cố suy nghĩ một chút, tập trung đồ đạc trở về nhà an toàn chuẩn bị vài thứ.

Nhà an toàn là một cái hầm nằm không sâu dưới lòng đất, lối đi ẩn sau tảng đá mà Lý Khang vừa mới đào cách đây không lâu.

Vách tường của cái hầm này được gia cố bởi các hộp sọ ngoài của con thuỷ quái lúc trước. Nó không ngăn được hầm có sập xuống hay không, ít nhiều cản trở công kích từ bên ngoài đôi phần.

Lý Khang cũng biết chỉ vậy không ăn nhằm gì với những thứ ma quỷ quanh đấy nếu chúng định tấn công lần nữa, như bọn kiến kia chả hạn. Nhưng dẫu sao, có làm vẫn tốt hơn không. Cuộc đời mà, hắn lại không phải là thầy bói, biết đâu bất ngờ xảy ra.

Kết cấu của cái hầm không có gì phức tạp, nếu không phải nói là đào ra cho có, chỉ gồm hai gian phòng, một là phòng chính có mõm đất phẳng nhô ra làm giường, một cái sọt đựng thức ăn và nước uống bên cạnh, một gian nhỏ hơn để đựng mấy món đồ chơi công nghệ của bọn kiến và vài vật liệu Lý Khang nhặt được.

Trong cái phòng nhỏ ấy cũng có cái bàn đất và một khối đá tảng phẳng, trên bàn có vài thớt gỗ mỏng hình chữ nhật.

Đa phần thời gian Lý Khang sẽ ngồi ở đất nghiên cứu, vẽ thử, phát hoạ một vài ý tưởng để tìm cách tối ưu những thứ đang có.

Phần nhiều chính là nghiên cứu vũ khí!

Ngoài ra, bốn vách tường mỗi gian phòng đều có một cái lỗ nhỏ thông qua các vách ngăn cùng ống nối dẫn lên trên mặt đất, là một bộ phận của hệ thống đối lưu khí, cân bằng nhiệt độ, thoát hơi, duy trì dưỡng khí.

Thật ra thì trước đấy Lý Khang cho là loài người đã bị tuyệt chủng ít nhiều hấp tấp mà kết luận.

Đần như hắn mà còn biết cách đào hầm ẩn trốn mà, nói chi là bộ não của ti tỉ người cộng lại đâu.

Huống chừng bọn họ đang ngồi ở đâu đó, ăn bắp rang, cười hô hô xem hắn sinh tồn đây?!

Mục tiêu của Lý Khang dần khác rồi, đi tìm loài người gì đó để sau đi, hiện tại hắn thấy hứng với thế giới này hơn. Dám chừng thế giới này là do loài người bày ra cũng không chừng.

Nói thế nào, trong một bộ phim nguỵ khoa học nào đó, chính phủ nghiên cứu ra được vũ khí sinh học tuyệt mật, nhưng trong một lần thử nghiệm, cái thí nghiệm này lọt ra ngoài.

Sau đó, không có sau đó. Không có loài người nữa.

Tận thế hay mạt thế, chỉ xảy ra với con người. Hoạ chăng mục đích của mẹ thiên nhiên là thanh trừng loài người, vì sau đó không lâu, hệ sinh thái Trái Đất dần phục hồi, thậm chí càng phát triển hơn trước, khi vắng mặt con người.

Thế giới này, không cần nghĩ cũng biết, đương nhiên là ba mặt trăng có trước loài người rồi. Mà ba mặt trăng đều có khả năng ảnh hưởng lên Lý Khang, vậy thì ai đảm bảo rằng loài người tiến hoá ra được có phải là loài người như Lý Khang? Hay một khái niệm khác?

Hoặc giả, cái loài người mà hắn đang kiếm tìm lại là lũ kiến kia, người lò xo, u linh,..?

Trong môi trường biến dị, làm sao có thể lấy những dữ liệu thông thường để mà so sánh chứ?

Mệt, càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp và rối rắm.

Không có bằng chứng, nghĩ nhiều chi cho mệt. Ở đâu lòi ra một bằng chứng bác bỏ giả thuyết của hắn, khi ấy lại càng thêm tuyệt vọng.

Trong căn phòng nhỏ ấy, chằng chịt các thớt gỗ treo trên tường đầy ấp chữ viết, hình vẽ.

Nhìn sơ qua, đều cho là Lý Khang đang nói nhảm.

Thực tế, thì hắn đúng là nói nhảm.

Thứ hắn theo học là lập trình viên, không phải kỹ sư cơ khí, tiến sĩ, nhà khoa học.

Cùng lắm hắn chỉ có thể vẽ ra các loại dụng cụ lợi dụng cơ chế đàn hồi của lò xo bên trong người lò xo mà tạo ra các dạng súng móc. Dạng vũ khí thô sơ này, tốt nhất đừng để trẻ em thấy, bằng không nó cười cho nhục mặt.

Nhưng hết cách rồi, dù cho Lý Khang có vẽ tỉ mỉ, tinh vi đến đâu, mường tượng phức tạp đến chừng nào,.. Chỉ với những vật liệu hắn có, chỉ khiến hắn sinh tồn được với lũ quái vật cấp thấp.

À không, ngay cả những u linh mà hắn cho là ở cấp E hay gì đấy, tạm thời hắn cũng vô pháp táy máy.

Ngược lại, những thớt gỗ trên bàn, lại là ghi chú mô phỏng một chuỗi các động tác phức tạp hoá máy móc cùng công cụ của bọn kiến kia.

Cách hắn săn giết con cá lau kiếng lai cá đuối kia, cũng được phục chế lại.

Bên trên bản ghi chú đó, là một bản cải tiến khác.

Đại khái chính là thay đổi 180 cách thức hoạt động combo này.

Ban đầu, Lý Khang dùng thân mình như miếng mồi hòng tìm kiếm con mồi, khi con mồi trong lớp thợ săn nhìn thấy hắn, hắn sẽ kích hoạt chuỗi TL để duy trì khoảng cách hòng dẫn dắt con mồi đến vị trí cần thiết, ví dụ như dẫn vào cạm bẫy.

Ở bản cải tiến, thì ném thẳng TL vào vị trí của mục tiêu, để mục tiêu dịch chuyển đến vị trí của cái TL thứ hai, cứ như vậy mà dẫn mục tiêu đến nơi cần thiết. Phiên bản này tỉ lệ thành công thấp, nhưng bù lại là độ an toàn cao hơn cách cũ.

Để cải thiện tỉ lệ thành công, Lý Khang cũng có biện pháp khắc phục. Cái này nguyên nhân lớn dẫn đến thất bại là thời gian chờ của TL quá lâu, để đổi được điều này, thì như cách cũ là đánh cược thời gian. Một yếu tố khác là mục tiêu thay đổi nằm ngoài tầm kiểm soát, so với cách ban đầu thì càng khó khống chế, điều khiển như ý mình.

Trừ khi, kết hợp nó với dạng bẫy rập! Thay đổi cơ chế hoàn toàn từ chủ động sang bị động có điều kiện.

Cho dù bọn kiến kia có đến nữa mà mắc phải chuỗi combo này, hoạ chăng có phát hiện đến cũng đã trễ!

Nên đến giờ bản ghi này vẫn còn đang bỏ ngỏ. Không đáng để Lý Khang cân nhắc.

Hiện hắn đang lưu tâm một cách dùng khác của TL, đó là dịch duyển mục tiêu lên cao, rồi để trọng lực kéo mục tiêu rơi tự do xuống, va chạm với mặt đất mà nhất thời choáng váng. Trong thời gian ấy, cái TL đó cũng hết thời gian chờ mà bắt đầu chuỗi vòng lặp choáng liên tục.

Cái này điểm khó nhất là ước lượng mục tiêu nặng bao nhiêu, để tính toán độ cao sao cho phù hợp với thời gian chờ và thời gian bị choáng.

Hoặc giả, mục tiêu không ăn choáng, coi như kế hoạch phá sản.

Như đã nói, TL khác nhau nhưng cấu trúc và phương thức vận hành như nhau. Lý Khang nhận ra ở mỗi dòng đều có một khe hở trên TL dùng để phóng ra một đóm sáng trong môi trường 3D, và một bề mặt nhám bên dưới để tiếp xúc với mục tiêu chuyển dịch.

Có thể điều khiển vị trí đóm sáng này để mô phỏng đích đến tương ứng, khi TL được kích hoạt đã hết thời gian chờ, nó sẽ dịch chuyển đến vị trí của đóm sáng ban đầu, nếu không cài đặt từ trước hoặc thu hồi lại, nó sẽ căn cứ theo vị trí của đóm sáng hiện tại mà tiếp tục dịch chuyển.

Điểm trừ duy nhất mà Lý Khang nhận xét chính là vị trí đóm sáng bị cản trở bởi địa hình và vật thể, nếu không, hắn đã sớm cho bọn quái nằm trong lòng đất mà tắt thở.

“À không, nếu mình cho mục tiêu dịch chuyển đến vị trí mà đóm sáng có thể ở nhưng bản thân mục tiêu không xuất hiện được thì sao? Tỉ như khe đá?”

Ý tưởng trào dâng, nhưng mà Lý Khang không vội, hắn phải cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng đã.

Sau cùng, hắn mang theo đồ nghề, trở lại mặt đất.

Biết là lúc trước tự dặn bản thân là sẽ chỉ thí nghiệm lên slime con, nhưng mà con bà nó, khoảng cách thế hệ thật lớn, nếu không phải phát hiện ra có thể tồn tại dị vật trong slime mẹ, có cho tiền Lý Khang cũng không làm.

Cho vàng thì cân nhắc lại.

Hắn nghĩ rồi, đem TL dùng lên con slime mẹ dám chừng nó cũng có khả năng dịch chuyển luôn, nên là hắn dự định nếu điều đó xảy ra, hắn sẽ lập tức phanh thây con slime mẹ để tránh hậu quả khôn lường.

Nhưng trước tiên, Lý Khang vẫn muốn thử trên slime con.

Hắn ném vài ba sợi lò xo từ người lò xo lên slime con, nhàn nhã chờ nó hấp thu hết.

Sau đó dùng vật cứng tác động lên slime con.

Phốc phốc.

Không ngoài dự đoán, cục đá bị nảy ngược trở ra, so với lúc trước càng thêm khoa trương.

Luận về bản chất, lò xo cũng chỉ là từ kim loại cấu thành, lẽ ra slime con phải có đặc tính của kim loại tạo nên lò xo, tức là sẽ cứng cáp hơn một điểm.

Nhưng bất ngờ chính là, đây là lò xo từ người lò xo, nên khi slime con hấp thu xong, nó không những trở nên cứng cáp đi mà độ đàn hồi nảy nở còn lớn hơn trước.

Đương nhiên, so với chân chính lò xo của người lò xo thì không đáng là gì, chỉ như cháu trai gặp ông nội.

Nhưng nó cũng chứng minh, khoa học vật lý đối với nó là vô nghĩa.

Dẫu vậy nó vẫn tuân thủ quy tắc của vũ trụ, của hành tinh này, như lúc trước vì sợ mất nước mà sợ luôn lửa.

Tóm lại, đây là thứ cực kỳ mâu thuẫn bản thân, rất khó phát hiện chiều hướng phát triển của nó.

“Hoặc giả, vấn đề không nằm ở nó mà là ở thứ nó hấp thu!”

Hai mắt Lý Khang phát sáng, nghĩ lại đặc tính của slime con, hắn mạnh dạng thí nghiệm lớn một lần.

Lý Khang xoắn các sợi lò xo lại với nhau, sao cho tổng chiều dài là tối thiểu mà số lượng lò xo là tối đa trên cùng một độ dài đó.

Cứ mỗi 5 đến 7 cái lò xo ghép lại với nhau tạo thành một trục lò xo mới với uy lực không chỉ gấp 5 – 7 lần so với ban đầu, kế đó hắn lại bỏ một con slime mới vừa đản sinh vào, đứng ở trên miệng hố đút lò xo cải tiến cho nó ăn.

Slime phân tách từ slime mẹ sẽ không thể đản sinh vì không có thứ bí ẩn kia, đồng thời sự tăng trưởng kích thước của nó cũng giảm rõ rệt vì tỉ lệ hấp thu kém so với slime mẹ.

Ngắn gọn chính là Lý Khang muốn kết hợp những đặc tính này để tạo nên một thứ siêu nhỏ siêu đàn hồi!

Như đã nói, slime con không thể sinh sản nên khi biến mục tiêu thành vật chết đồng nghĩa với việc Lý Khang đã tạo ra được một loại nguyên liệu mới.

Cứ như vậy, Lý Khang đào không ít hố, số lượng mục tiêu thí nghiệm không ngừng tăng lên, để dễ bề phân biệt mà hắn cũng đặt tên cho dễ gọi.

Mẫu slime alpha kết hợp từ lò xo của người lò xo có tổng cộng 83 mẫu.

Mẫu slime beta kết hợp từ đầu đạn của SD – 080 có 14 mẫu.

Hiện tại Lý Khang chỉ mới bắt đầu, nguyên liệu cũng không dồi dào gì, hắn cũng không thể đặt hết trứng cùng một rỗ được, huống gì đạn dược của SD – 080 vốn không còn bao nhiêu.

Hắn tạo ra slime beta chính là đang đánh cuộc, được ăn cả ngã về không.

À không, cũng không hẳn ngã về không, hắn còn chưa muốn chết nên không cược hết số đạn kia, mà chỉ 1/3.

Tuy vậy, Lý Khang vẫn là tiếc đứt ruột, nếu thí nghiệm không có kết quả khả quan, hắn đập đầu vào gối ôm tự sát cho rồi!

Đạn dược nói chung, bao gồm: kíp nổ, thuốc súng, vỏ đạn, đầu đạn.

Kíp nổ, thuốc súng cùng vỏ đạn không bàn, thứ làm nên uy lực của SD – 080 là đầu đạn! Hay nói chính xác hơn là thứ nằm bên trong đầu đạn.

Đầu đạn sẽ biến dạng khi va chạm mục tiêu, đồng thời giải khai thứ bên trong nó. Nếu đầu đạn không biến dạng, thì nó cũng sẽ giải khai theo cơ chế tích tụ thời gian.

Lý Khang là người hiểu rõ hơn ai hết sức công phá khủng khiếp của thứ này, mà trên thực tế nó có thể xoá sổ kẻ thù theo đúng nghĩa đen.

Vậy nên ngay cả khi có đầy đủ công cụ thiết bị hỗ trợ để tách đầu đạn ra, nghiên cứu thứ bên trong nó, hắn cũng không dám góp cái mạng mình vào.

Vậy nên, dòng slime beta có % không nhỏ đặc tính của đầu đạn, tỉ như đồng!

Ý nghĩ ban đầu của Lý Khang về dòng slime beta này chính là có thể xoá sổ mục tiêu ngay lập tức nếu nó chạm vào con slime.

Nhưng với chừng ấy vật mẫu và số liệu ít ỏi, thất bại là điều hiển nhiên.

Đối với những con slime là sản phẩm thất bại, để tránh việc thay đổi tỉ lệ, làm loãng tính chất pha trộn sau này, Lý Khang đổ hết vào con slime con ban đầu, hắn gọi nó là slime dest - thùng rác sống!

Biết đâu, vô tình kiến tạo kỳ tích thì sao?

Lý Khang thật không ngại!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv