Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 47:



Một trong số những giấc mơ hão huyền nhất mà Zenbos mơ ra là, hắn thấy mình là lãnh chúa một phương trong thời mạt thế, thu thập nữ nhân, kêu gọi các nhân kiệt tứ phương về làm con chó dưới trướng của mình, sau đó đi xâm lăng các cứ địa khác rồi mở rộng bờ cõi, sinh con nối nghiệp,.. Tình tiết cứ y như các truyện mạt thế yy đầy rẫy ở trên mạng.

Lúc trước, nếu hắn nghĩ vậy sẽ bị người đời cười chê, gì mà chơi game quá 180 phút, lời thì thầm của đá,... Tuy nhiên ở thực tại, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, miễn là nắm đấm của ngươi đủ lớn, sẵn sàng đấm gục bất cứ thằng nào nếu nó có ý kiến.

Nhưng ước mơ chỉ là mơ ước, ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mới ngớ ra mọi thứ chỉ là hư ảo, do não bộ huyễn hoặc ra để tự lừa dối chính mình mà thôi.

“Chúng ta có duyên quá nhỉ, gặp nhau những ba lần rồi. Có đúng không hả hoạt thi nhân?”

Went còn đương cõng Hyperlink nhưng cô đã thấy Zenbos ở trước mặt, không ngại hỏi thăm một phen.

“Ờ, hình như đúng là ba lần thật. Lần thứ nhất chúng ta gặp nhau ở.. Không phải con mẹ nó, lại là mày! Ả đàn bà khốn khiếp, hại tao ra nông nổi này!” Zenbos thấy cũng thất thần, ngớ người cố nhớ lại, sau đó mới sực tỉnh, nổi giận đùng đùng, các tia điện chập chờn, vô tình hay hữu ý mà quấn quanh người hắn, phát ra tiếng nổ lách tách, cực kì vui tai.

Nhưng lần này Zenbos khôn ra, không còn manh động như trước, tuy không đến nỗi bình tĩnh như băng, nhưng chí ít hắn cũng đã xác định được mình cần cái gì và phải làm thế nào.

Went nhìn vậy cười cười, ồ ra thành tiếng: “Xem ra ngươi bị đánh khôn ra rồi nha! Nên cảm ơn ta đi!”

Thấy Went khiêu khích, Zenbos cau mày lại, những tưởng cảm giác này quá quen thuộc, nó luôn nằm sâu trong kí ức của hắn, nay được khơi gợi lên, đó là giọng nói của một người phụ nữ: “Mày ngon thì giết tao đi? Sao? Không dám hả, thằng vô dụng? Chó đẻ mày ra, giờ mày muốn làm gì? Giờ về nhà tao, mày tính quậy banh chỗ này hay gì? Đồ thứ cho đẻ..”

Đó là mẹ của hắn.

Đôi tay run run như không thể kiềm hãm được con mãnh thú đang dần thức tỉnh trong người, nhưng sau cùng, Zenbos lại đứng đấy như cọc trâu, đôi mắt lim dim như dần nhắm lại, các tia điện chập chờn rồi biến mất.

Went nhẹ nhàng lướt qua hắn, “Ta không hy vọng gặp người lần nữa, lúc đó ngươi sẽ không may như ngày hôm nay đâu!”

Dưới sức mạnh của Huyễn Âm, Zenbos cam chịu bị sỉ vả, mà không như thế hắn cũng không thể làm gì hơn. Hắn chỉ biết bây giờ rất giống trước đây, hắn đã từng bị sỉ nhục, bị khiêu khích, không giữ được bình tĩnh mà giết người, trở thành tội phạm.

Ngay cả khi có được năng lực siêu nhiên rồi, hắn cũng không khác xưa là mấy, mà đáng lý ra, trong suy nghĩ của hắn, hắn phải là lãnh chúa một phương.

Suy cho cùng thì hết người này đến người khác, từ lúc này đến lúc kia, thiên hạ rộng lớn này không bao dung hắn dù chỉ là một chút.

Chỉ cần một người thôi, chỉ cần người đó cho hắn mượn bờ vai thôi.

Nhưng không, thế giới này quá khắc nghiệt đối với hắn.

Hắn chỉ còn cách tự dùng chính sức lực của mình. Chả nên trông chờ vào ai cả.

Nhìn về phía Chính phủ, hắn chỉ là một con chó làm việc cho họ. Lý nào bọn họ lại quan tâm đến đời sống tinh thần của một tội phạm?

Nghĩ về người nhà, không, chẳng còn ai cả. Chính hắn đã tiễn họ lên đường hết rồi.

Hắn sẽ mạnh, mạnh lên.

Cường lực tự thân sẽ biến mạnh đến độ nếu con chip trong đầu hắn có phát nổ, hắn cũng sẽ không sao, lúc đó hắn sẽ không còn bị trói buộc nữa.

Hắn không cần biết nguyên lý mấy thứ này là gì, giải thích bằng khoa học hay tâm linh học như nào. Chỉ cần biết nó mạnh là đủ.

Như khi người ta biết bầu trời có màu xanh, mà hỏi ra vì sao lại màu xanh thì không mấy ai biết.

Để không còn làm con chó chạy vặt.

Để không còn ai khinh thường hay sỉ nhục hắn nữa.

Lúc đó giấc mộng lãnh chúa của hắn sẽ là hiện thực.

“Phải, ta cần phải mạnh hơn nữa! Lũ chó rách, tụi mày cứ chờ mà xem!”

Nhưng mạnh lên bằng cách éo nào thì hắn không biết.

Không, hắn đã biết, nhưng cũng đã quên.

Tổng bộ của hắn từng nói, nếu nhiệm vụ thành công, hắn có tỉ lệ bé hơn 1% thành công nâng cấp thành Tầm Trung.

Nhưng mà như gió thoảng qua tai, Zenbos há quan tâm.

Bây giờ hắn không nhớ ra cũng là điều dễ hiểu, sau đó hắn sẽ mặc định là không có cái thông tin này.

“Không, ta có một cách. Giống như bọn người kia làm đó là cấy wm tương thích vào người!”

Bây giờ ưu tiên của hắn không còn là đi đánh nhau để cưỡng đoạt thiết bị hay thông tin thu thập của người khác nữa, đó là con chó trung thành đang làm việc cho chủ.

Hắn cần lấy wm từ các loài khác để biến mạnh. Chỉ cần cái ý nghĩ đó không có xu hướng lật bàn với Qingdao thì mọi chuyện hãy còn có thể.

“Hmm cứ quyết định vậy đi! Đi tìm wm tương thích, dù sao bọn người đó cũng không biết mình đang làm gì ở đây!”

Zenbos nhớ mang máng, mã gen bước đầu của hắn là loài động vật có vú, sống trong rừng nào đó, còn thực ra nó là con gì thì hắn không cần quan tâm chỉ biết nó sống trong rừng là được.

Mà sẵn đây cũng là trong rừng, bắt vài con thử xem có tương thích hay không là được.

Nhưng tình tiết có câu chương cỡ nào, các nhân vật đều phải thoát ra khỏi màn sương trước, mới dễ bề hành động.

Còn không, đích thực là nói nhảm câu chương. Zenbos không biết điều ấy, chỉ cần hắn hoạch định kế hoạch rồi từng bước thực hiện là được.

Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua.

Đối với độc giả chỉ là mấy con chữ, nhưng đối với các nhân vật trong truyện đích thực là phải duy trì cuộc sống hàng ngày. Từ ăn ngủ, di chuyển, nói chuyện, suy nghĩ, đánh nhau,..

Những ngày này Lý Khang rảnh rỗi hơn cả, bắt đầu thiết lập cuộc sống định canh định cư, không vướng bụi trần gian.

Muốn ăn có ăn, nước từ sông đun sôi để đấy, chơi cờ caro với Kiki trên cát ven bờ biển, vui thì tìm vài động vật trong rừng thử nghiệm chiêu thức, không vui thì nằm một chỗ, vất tay lên trán trầm tư.

Hắn không người nhà, không lo chuyện cơm áo gạo tiền, chi phí sinh hoạt.

Hắn không có người yêu, không lo chuyện bị cắm sừng hay bị đá. Túng quẫn quá thì đêm đêm mường tượng vài nữ nhân để “thực thi công tác” là được.

Hắn không việc gì phải suy nghĩ nhiều, về tương lai hay hiện tại. Bởi trong đầu hắn có quá nhiều tiếng nói, âm thanh, quá ồn ào. Mà thực tế cũng không có gì can thiệp vào cuộc sống của hắn để hắn bận tâm suy nghĩ.

Lâu dần, hắn cũng quên mất rằng lý do mình chạy đến bờ biển.

Lâu dần, một vài người trong kí ức đã mơ hồ rồi hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.

Song song với đó, những cơn ác mộng của hơn hai năm trước bắt đầu quay trở lại. Thực giả đan xen, nhiều lúc Lý Khang bị lầm lẫn, không rõ đâu là thực, đâu là mơ. Mà theo đó, một vài ảnh tượng, kí ức, biểu tượng dần len lỏi trong đầu của hắn.

Về một thế giới có ba mặt trăng, chia cắt bầu trời làm hai nửa.

Về việc bản thân là một nhân loại thông thường bị mù mắt, đang chạy chối chết hàng giờ liền.

Khoảng thời gian này, màn sương mỏng dần, tầm nhìn được cải thiện rõ rệt. Tin chắc rằng, không lâu sau nó sẽ triệt để biến mất.

Nhờ vậy một vài người đã cải biến suy nghĩ, không kém những gì tác giả đã nói trước đó là bao.

Có người rút lui, có người ở lại, có người thăm dò hết thảy.

...

Zenbos vượt qua khỏi màn sương, đi đến một ngôi làng.

Nơi có người ở, không phải ưu tiên hàng đầu trong công cuộc làm lãnh chúa của hắn, nhưng sau đó hắn cải biến suy nghĩ: giết người cầm đầu của khu này rồi thay thế người đó, làm một lãnh chúa mới.

Cứ vậy, khống quyền điều khiển kẻ khác truy tìm động vật mang wm cho hắn, nếu tương thích wm, Zenbos sẽ biến mạnh, mở rộng lãnh thổ, tìm kiếm sinh mệnh sống, rồi cứ thế tạo thành một cái vòng lặp bất tận.

“Đúng, cứ như vậy! Ông trời quả thật là đang giúp ta!”

Zenbos đứng dưới gốc cây, ngạo nghễ cười, đánh động sự chú ý của Kiệt Quân.

“Ngươi là ai?!”

Kiệt Quân bắn một mũi tên, trượt qua mặt của sinh vật ghê tởm kia, phát ra thăm dò lẫn cảnh cáo.

Nếu không phải thấy Zenbos là sinh vật có trí tuệ, ngôn ngữ có thể giao lưu, Kiệt Quân sẽ trực tiếp đánh đòn phủ đầu, ngừa tai họa ngầm chứ không đơn thuần nhử đòn như thế.

Nhưng điều đó đối với Zenbos là đang khiêu khích hắn, hắn cho rằng bản thân đang bị sỉ nhục về ngoại hình cũng như bị hoài nghi về sức mạnh. Hơn hết, hắn chỉ cần cái cớ.

“Mọt rệp, dám tấn công tao?”

Hắn gằn giọng, bản thân đã hóa thành thiểm điện, phóng tới trước mặt Kiệt Quân đang ở chòi canh gác ở trên cây.

Tốc độ của Zenbos là quá nhanh, đến khi Kiệt Quân kịp phản ứng lại thì bản thân đã bị đối phương nắm cổ giơ lên cao.

Khí quản bị chặn lại, oxi không cách nào vận chuyển, sắc mặt của Kiệt Quân dần biến xấu, hắn rung người, buông cánh cung xuống, dùng hai tay cố gỡ tay của địch nhân ra.

“Mọt rệp! Nhớ kĩ tao! Từ nay tao chính là lãnh chúa mới của chúng mày!”

Zenbos nói rồi vung tay quăng Kiệt Quân đi, khí lực của hắn quá lớn, Kiệt Quân như bị đóng đinh vào thân cây, gãy mấy đốt xương, Kiệt Quân ngã người sang bên, khó khăn nôn ra bãi máu.

“Mọt rệp! Chỉ là một nhân loại thông thường! Thật chướng mắt tao! Con dân của tao không cần loại phế vật như mày! Chết mẹ mày đi!”

Khi Zenbos từ trên cao nhảy xuống, căn chòi sau lưng hắn bỗng bốc cháy, ngọn lửa màu lam phừng phực cháy lên, không tỏa ra nhiệt, ngược lại càng âm lãnh bất thường nhưng nhanh chóng thiêu rụi mọi thứ xung quanh.

Kiệt Quân thoi thóp nằm quằn quại ở đó, không có sức lực để gượng người dậy bỏ chạy, một người sống sờ sờ bị thiêu chết, không còn sức để hét thảm.

Động tĩnh không nhỏ, nhưng khi các chòi canh gác khác cử người đến thăm dò, cũng bị Zenbos một chiêu thiêu rụi.

Khác biệt là bọn họ có sức kêu la, càng đánh động thêm nhiều người.

Cùng lúc đó.

Ở một căn nhà hai tầng trên cây, gần vách núi.

Bên trên tầng lầu.

Có ba người đang quấn quýt lấy nhau, trao nhau những cục đờm, nước bọt; khi thì vỗ tay chúc phúc, khi thì bọt bẹt bạch bạch, những âm thanh quái lạ tràn ngập trong căn phòng.

Người đàn ông ra sức đẩy phần hông của mình, một nữ nhân gầy yếu nhỏ bé quỳ bò bên cạnh rên la bất lực, một nữ nhân khác thì rối bời hai tay, kiệt sức nằm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn, gương mặt biểu lộ vẻ phóng túng dâm tục, dáng người mang mấy phần phong vận, cơ thể đẫy đà, để mặc cho người đàn ông đó đang cắn bầu vú của mình núc sữa.

Thời thế thay đổi, xã hội bất ổn, giáo lý thông thường không còn là rào cản trói buộc đạo đức con người lại khi pháp luật không còn hiện hữu ở miền đất này.

Bọn họ là anh chị em với nhau trong một gia đình. Nếu đặt trường hợp này ở hai năm trước, họ thật không có ý nghĩ này, huống chi là thực hiện nó. Nhưng thời thế đã khác, sức lực của đàn ông nhất là của người đi ra từ quân đội được huấn luyện, luyện tập cơ bắp bài bản, luật lệ trong nhóm Anker là do hắn định đoạt, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh.

Họ làm vậy không phải vì muốn duy trì nòi giống hay gì, chỉ đơn thuần là trải nghiệm thứ cảm giác mà xã hội khi xưa ngăn cấm, pháp luật không cho phép. Mà giờ, dưới sự cai trị độc tài bằng vũ lực của thủ lĩnh, họ buộc phải làm vậy, dù muốn dù không.

Người đàn ông kia là thủ lĩnh của nhóm Anker, gã đã là một người đàn ông trung niên, tóc đã bạc mấy sợi, nhưng nhìn chung vẫn còn oai phong lẫm liệt, các thớ cơ bắp trên người gã là minh chứng cho điều đó.

Người trong nhóm chỉ biết gọi gã là thủ lĩnh, thường xuyên cầm đầu nhóm nam nhân đi săn thú lớn ở miền đồng bằng, khi trở về sẽ được dàn hậu cung hầu hạ như ông hoàng, ngoài ra những người còn lại chưa gặp gã bao giờ.

Mà nói đến hậu cung của gã, ngoài người chị và người em thường xuyên phục vụ nhằm thỏa mãn thú tính bệnh hoạn, gã còn có ba người khác đang mang thai chờ sinh, hai người đang trong thời kì nuôi trẻ sơ sinh, còn năm bảy người gì đó đang bị gã cho vào tròng chờ ngày “ăn”. Mà sự kiện của Ngọc Hân bày ra mấy ngày trước đó, gã đã xem qua, dự không lâu nữa sẽ chén, chậm nhất là sau khi đi săn ở vùng núi trở về.

Cứ như thế, cuộc sống của bộ tộc thời nguyên thủy được xoay vòng.

Không, phải nói là khác biệt rất lớn. Chỉ có điểm chung duy nhất là xã hội được cai trị bởi kẻ mạnh mà thôi. Nhưng nó vẫn không độc tài và rối ren như nhóm Anker này.

Mà cũng không phải, hầu như nhóm Anker nào cũng vậy.

Lúc này, cái chuông được làm bằng xương sọ của loài thú nào đó ở cạnh khuôn cửa rung lên, báo hiệu có người muốn gặp mặt nói chuyện.

“Vào đi..”

Rõ ràng là vị thủ lĩnh này không cảm thấy ngại ngùng khi bị người ta nhìn thấy vẻ dâm dục bệnh hoạn của gã, ngược lại gã còn cầu mong ai đó nhìn thấy những chiến tích này.

Trong tâm lý học, người ta gọi bệnh này là bệnh phô dâm.

Một nam nhân đẩy cửa bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tục thường thấy trong các bộ phim hành động tình yêu của Quốc đảo lúc trước. Nhưng hắn không dám nhìn lâu, cuối thấp đầu nói: “Thưa thủ lĩnh, có kẻ địch tập kích tấn công, địch nhân có một nhưng biết dùng năng lực siêu nhiên!”

Nói rồi hắn hơi ngẩng đầu lên lén nhìn trộm, chỉ thấy nữ nhân nằm trên giường kia tự tay bóp bầu ngực, tay còn lại tự thủ dâm chính mình. Ả trương gương mặt dâm dục ấy, tự liếm láp dâm thủy vương lại trên kẽ ngon tay, khẽ liếm môi gợi tình.

Lính tình báo nuốt nước miếng, không dám nhìn tiếp, chấp tay, cứ cúi đầu đứng đấy.

“Ta đã biết...hự..hự!”

Thủ lĩnh nhấp hông thật mạnh, tinh dịch trào ra khỏi âm đạo khi gã rút dương vật của mình ra, em gái gã hãy còn đương mê man, gã lại đút nó vào miệng em gái gã hòng làm sạch nó.

Sau cùng gã mới mặc lại quần áo, theo tên lính báo ra ngoài.

Hai nữ nhân kia làm như không, hai ả rất tin tưởng vào sức mạnh của thủ lĩnh, nên cũng không đoái hoài gì. Nằm nghỉ ngơi một lát, e rằng khi thủ lĩnh trở lại, sẽ có hiệp hai.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv