Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 15:



Những nơi đầu tiên mà Xích Quả đồng hóa, thôn phệ kia đã trở thành những cánh đồng, sườn đồi, núi non trùng điệp, non sông nước biếc, cảnh tựa như tranh.

Đó là cả một hệ sinh thái không ngừng phát triển, chúng kết nối với nhau tạo thành khu rừng nguyên sinh vô tận.

Cỏ cây tràn trề nhựa sống, những sinh vật khổng lồ không biết tên đang kiến tạo lối sống nguyên thủy của Trái Đất hàng triệu năm về trước.

Thế nên, kẻ dám đi vào trong khu rừng đó chỉ có hai loại người, một là không sợ chết, hai là không biết chết là gì để sợ.

Lý Khang thuộc loại thứ ba, lấy cái chết làm niềm vui.

Sau thời gian dài đắn đo, dằn vặt nội tâm thì hắn cũng thông suốt được tư duy của mình.

Hay nói chính xác hơn là trở về chính bản chất con người hắn.

“Chơi thì cứ chơi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt!”

Lý Khang giơ hai tay, bắt đầu tưởng tượng ra một thanh kiếm có hai lưỡi hai bên vô cùng sắc bén, mỏng nhẹ hơn cả thảy, dễ dàng cắt phăng mọi thứ. Theo đó, một lượng lớn máu cùng chất lỏng kỳ lạ màu xám tro hòa với nhau, chui qua từng kẽ hở chân lông, ngưng thực ra thanh kiếm dính liền với cánh tay hắn.

Chính vì không có đủ lượng chất lỏng màu xám nên Lý Khang phải bù cả máu của mình vào, khiến hắn nhất thời xanh xao, mệt mỏi hẳn ra.

Nhưng cũng chính là nhờ vậy mà hắn vô tình biết được một vài cách chơi khác.

Lưỡi kiếm có dạng như cái vuốt đeo ở cánh tay như trang bị thường thấy nhưng vì nó được cấu thành từ máu của Lý Khang và cả chất lỏng màu xám tro nên nó khá là linh hoạt dài ngắn, cũng như độ dày hay sắc bén.

Lý Khang vung tay về trước, lưỡi kiếm theo quán tính mà bật ra, chém thành một đường vòng cung, cắt đứt ngang một cây đại thụ.

ẦM

Bén, quả thực rất bén.

Chim chóc cùng các loại thú nhỏ nghe thấy âm thanh đổ rạp mà vô thức chạy tán loạn.

Lý Khang mỉm cười khoái chí, hắn lại tập trung điểu khiển lưỡi kiếm, phút chốc nó dạt ra hai bên, lấy thừa bù thiếu, biến đổi thành mũi tên và dây cung.

Pặc một cái, một con sóc to như bắp đùi bị Lý Khang bắn đinh treo lên cây.

Mũi tên trên người nó biến trở lại thành chất lỏng màu xám tro dính một ít máu của Lý Khang, nó nảy tới nảy lui, ép buộc chất lỏng màu xám tro của con sóc kia đi theo nó trở về cơ thể của hắn.

Điều này làm Lý Khang có chút bất ngờ, hắn cũng bị thất thần trong giây lát.

“Đây cmn là đạn biết quay về, thế khác nào là đạn vô hạn? Không đúng?!”

Lý Khang có chút hoài nghi.

“Chất lỏng xám tro là ăn thịt quái mới có được, chất lỏng màu đỏ tía là giết quái mà có được. Hay nói cách khác là chất lỏng màu đỏ tía như điểm exp, chỉ cần giết quái là có. Còn chất lỏng màu xám tro là điểm kĩ năng, ăn quái mới có. Thế thì thế quái nào mình giết con sóc này mà cũng có điểm skill?”

Lý Khang bắt đầu nở nụ cười ti tiện của hắn.

“Không phải là giết thêm vài trăm con là biết rồi sao?”

Dứt lời, hắn lại biến đổi vũ khí thành tấm khiên, chắn khiên về trước, hơi khom người, sau đó lao thẳng vào một con trâu mộng đang mải mê ăn cỏ.

Cú đâm trực diện này, mảy may không làm bị thương được con trâu mộng nhưng lại khiến nó tức điên lên.

Chỉ thấy nó dùng chi trước vùi đất, ngẩng đầu rống to, hai mắt hừng hực sát khí, đầu hướng về Lý Khang đâm thẳng.

Nhưng con trâu mộng này suy cho cùng vẫn là loài súc sinh, không có tư duy, nên khi mà nó lao đến thì cả người nó đã bị chẻ dọc làm đôi bởi chính lực của nó đâm thẳng vào lưỡi kiếm.

“Súc sinh, chết đi!”

Lý Khang vẫy kiếm, máu văng tứ tung. Nhưng rất nhanh thì từ trong máu, xác của con trâu mộng kia nảy ra loại chất lỏng kỳ lạ màu xám tro.

Hắn giơ hai tay lên cao, nhắm nghiền đôi mắt, bắt đầu tận hưởng cảm giác thăng hoa xác thịt lần nữa.

Nhưng không, Lý Khang chờ hoài mà không có gì xảy ra, hắn mở mắt ra thì thấy một con trăn hoa lục ở trên cành cây đang phê pha hấp thụ lấy loại vật chất màu xám tro kia.

Con trăn hoa lục này dài chừng 10 mét, nặng khoảng 7 tạ, màu sắc loằng ngoằng lắm vết đốm xanh rêu. Nó nhắm mắt thè lưỡi ra, liếm từng chút dòng chất lỏng màu xám tro kia đang trôi nổi trước mặt nó.

Da nó bắt đầu lột ra, để lộ ra bên dưới là chi chít những miếng vẩy được cấu thành từ vô số cái sừng bé tí nhọn hoắt, đầu nó cũng nứt dần đi rồi bị tách ra, dạt sang hai bên, từ sâu bên trong cơ thể nó mọc ra cái đầu mới ở vị trí cao hơn cái đầu cũ.

Cái đầu này có ba con mắt, bao gồm hai mắt trăn hoa lục ở hai bên và một con mắt của con trâu mộng ở giữa. Cộng với cái đầu cũ còn dính lại trên cơ thể nó thì nhìn tổng thể nó vẫn khá là ghê gớm, đó là còn chưa tính đến phương diện sức mạnh.

Lý Khang thấy vậy thì tức điên lên, hắn nào quản chuyện nó mạnh ra sao, chỉ riêng chuyện nó “KS bùa” thì đủ để hắn băm nó thành trăm mảnh trộn với cám cho heo ăn rồi.

Đương lúc nó còn phê pha, hắn liền biến đổi vũ khí, tạo thành một cái nỏ to tổ bố.

Lý Khang cũng cực kì tỉ mỉ, nhắm chính xác ngay đầu của con quái rồi mới bắn.

Vèo

Bất ngờ thay, dường như con quái vật này cảm ứng được mũi tên, nó liền dùng cái đuôi đánh chặn, làm lệch hướng đạn đi, khiến cho một cây đại thụ khác vô tình vạ lây mà bị bắn đổ.

Lý Khang cũng giật mình, điều này nói rõ con quái này khôn hơn hẳn con trâu mộng kia, chí ít thì nó không hề phòng thủ theo bản năng là né tránh hay chạy trốn mà nó đã biết tư duy để đánh lệch đường đạn.

Nhưng mà Lý Khang không có suy nghĩ nhiều như vậy, ở trên là tác giả giải thích cho độc giả hiểu thôi còn thực tế thì Lý Khang đã đổi vũ khí thành dạng lưỡi kiếm ban đầu mà lao đến tấn công trực diện.

Lúc này, con quái vật như đã triệt để hấp thu, bước lên một đẳng cấp khác. Nó không cần nhìn mà đã biết Lý Khang lao tới, nó mở mắt, vận sức mở rộng bốn cái miệng to như chậu máu, để lộ ra bên trong là đôi mắt ác ma đang lóe sáng, chực chờ thôn tính hết thảy con mồi.

Bỗng dưng Lý Khang đổi từ kiếm sang chùy, cũng đổi hướng tấn công mà nện vào đầu nó một cái, cả người lách nhẹ sang một bên để né cái đuôi đang đập từ trên xuống.

Hắn nhẹ nhàng xoay người trên không, đổi vũ khí thành một dạng súng dây móc, bắn vào một thân cây khác, linh hoạt né tránh cú đớp của con quái vật kia.

Hết thảy chưa đến 3 giây.

Lý Khang còn đang cười đắc ý, tự cho mình là vô đối thì con quái kia đột ngột biến mất làm hắn toát cả mồ hôi.

ẦM

Một cú quật đuôi trực diện từ phía sau lưng khiến Lý Khang mất thăng bằng, bay thẳng về trước, đón lấy hắn là bốn cái miệng của con quái kia đang há sẵn.

Thẹn quá hóa giận, hắn đổi vũ khí lại thành cái nỏ, chọn cách bị thương để gây sát thương, rồi bắn thẳng vào đôi mắt ác ma kia.

Con quái vật kia cũng không vừa, nó liền lấy hết tốc độ điều khiển phần đuôi quấn con mồi trên không, sau đó dùng sức siết chặt lại, bốn cái miệng há ra táp thẳng vào đầu con mồi.

Lý Khang cảm thấy nguy cơ tràn ngập tứ phía, đành đổi lại tấm khiên, chắn trước mặt, dù cho cơ thể đang bị siết chặt đến mức không thở nổi.

Ngay khi bốn cái miệng con quái kia lại gần thì hắn tiêu hủy cái khiên bên tay phải, tạo ra một thanh kiếm bên tay trái, đâm thẳng vào đầu con quái kia.

Vì bị tấn công bất ngờ, nó hét thảm một tiếng, buông Lý Khang ra rồi mới lui về sâu trong rừng bỏ chạy, biến mất.

Bịch

Hộc hộc hộc

Lấy cơn giận làm ngòi nổ, cần ý chí để kích hoạt.

Hai mắt hắn đỏ ngầu như nhuốm máu, lại như dòng chất lỏng màu đỏ tía tiết ra. Hắn dùng sức bật lên một cái, cả người trôi nổi trên không như thần tiên một dạng. Một cánh cung cận vệ từ bên tay trái xuất hiện lúc nào không hay, hắn vươn cung về phía con mồi, căng hết dây cung, nhẹ buông tay lặng im.



Không thời gian như cụ thể hóa ra ngưng thành thực chất nhắm thẳng vào con mồi để định hướng mũi tên, cả mặt đất dường như dậy sóng chạy theo mũi tên để bồi thêm sát thương, những thảm thực vật xanh tươi nghe tiếng gió của mũi tên hiệu triệu mà trói chân con mồi lại.

Tất cả, tự nhiên, sinh vật như đồng bộ với hắn.

Mũi tên một phân thành hai, hai nhân làm ba, xuyên qua hải não, phá hủy tâm can, triệt tiêu thân xác.

Hết thảy, xác thịt, máu me như không, chẳng còn lại gì ngoại trừ hai luồng chất lỏng đỏ tía và xám tro không ngừng nảy nở, quy thuận đầu hàng, chui vào Lý Khang.

Cả người hắn nhẹ nhàng tiếp đất, khoanh chân ngồi hấp thu năng lượng, mảy may không một loài vật nào dám bén mảng lại gần, nếu có thì e là ngại sống quá lâu rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv