*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên lệnh phóng như chim ưng, nháy mắt đã xuyên qua màn khói vài dặm. Tinh binh tuân lệnh xúc tuyết, dập lửa trại cuồn cuộn khói đặc.
“Bổn vương thấu tình đạt lý, nhưng chưa chắc Đường Môn bỏ qua.” Hàn Mị rút lệnh bài vàng khối từ thắt lưng ra, “Một trong hai ngươi có thể đi, mời Vân Nhạn tiêu cục và Đường Môn đến đây giáp mặt đối chứng.”
Ám vệ Cửu liếc Tư Đồ Nhã, nhưng không nhìn lâu, biểu cảm khiêm nhường xa cách, nhưng đặt trên khuôn mặt hắn lại như mỉm cười sâu xa, Tư Đồ Nhã hiểu ý, với thân phận của ám vệ Cửu thì không thuyết phục được Đường gia chủ, huống chi ám vệ Cửu từng đắc tội với Đường Môn, bèn nói, “Ta đi.” Y nhìn lệnh bài, bên trên khắc chữ Thục vương Hàn Mị.
“Nói trước, nếu thiếu hiệp không mang đủ người tới đây.” Hàn Mị bước tới bên cạnh ám vệ Cửu, nói với Tư Đồ Nhã, “Thì đừng trách bổn vương không buông tha. Tiện thể chuyển lời tới Đường gia chủ, già trẻ nhà lão đang đợi lão về nhà, còn nữa, vợ lão thùy mị thướt tha, tiểu thiếp lại xinh đẹp như hoa.”
Tư Đồ Nhã nghe xong, nhìn nhìn Hàn Mị, lại nhìn nhìn ám vệ Cửu, cảm giác khác thường dấy lên trong bụng, nhưng không diễn tả được. Y gạt bỏ suy tư, “Vậy cảm phiền Vương gia đặt lệnh bài vào lòng kẻ hèn.”
“À, suýt quên.” Hàn Mị quan sát cổ tay và khớp vai bị thương của Tư Đồ Nhã, nhấc lệnh bài tới bên miệng y, “Đang gấp, ngậm đi nhé.”
“…” Tư Đồ Nhã nén giận, không nhịn việc nhỏ dễ hỏng việc lớn, đang định há miệng ngậm, ám vệ Cửu đột nhiên đè lên vai y, nắm lấy cổ tay, tiện đà thúc mạnh, khớp xương bị trật trở về nguyên vị. Y đau toát mồ hôi lạnh, thoáng thấy vạt áo trắng của mình có thêm vài dấu tay màu đỏ, không khỏi chuyển sang nhìn chằm chằm tay ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu rút tay về, vẻ mặt căng thẳng hơi mất tự nhiên.
“Khói sắp tan rồi.” Hàn Mị hậm hực nhắc nhở.
Tư Đồ Nhã đành phải nhận lệnh bài, bật người nhảy ra khỏi cung trận, đạp cành khô phóng đi. Ánh mắt sáng rực của ám vệ Cửu theo y đi xa, bàn tay trắng trẻo nhuốm máu chẳng biết từ lúc nào đã cầm theo ba mũi phi đao màu đỏ, lo sợ có kẻ lợi dụng bắn trộm.
Hàn Mị liếc xéo cổ tay phải của ám vệ Cửu, “Ngươi thích y?”
Ám vệ Cửu im lặng không lên tiếng, giống một chú chó trong nhà có tang.
Hàn Mị nói, “Đừng ngại, đâu phải chuyện gì lớn. Ta cũng thích nam nhân.” Vài tinh binh toét miệng cười.
Ám vệ Cửu đáp, “Hòa nhi bất đồng.”
Hàn Mị nói, “Ta là tiểu nhân, đồng nhi bất hòa.”
*Giải thích: Ám vệ Cửu trả lời “Hòa nhi bất đồng”, ý là “thích” của mình không giống “thích” của Hàn Mị, nhưng câu này lại giống một vế của câu “Quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa” trong quan niệm “Quân tử – Tiểu nhân” của Khổng giáo. Đại ý: Người quân tử hòa nhập với mọi người nhưng không về hùa với ai, kẻ tiểu nhân về hùa với mọi người nhưng không hòa nhập với ai. Hàn Mị dựa vào vế trước để đối đáp vế sau.
Ám vệ Cửu đáp, “Ta là hạ nhân.”‘Thích’ của hắn với Tư Đồ Nhã, không giống đoạn tụ dư đào.
Hàn Mị tiếc rẻ nói, “Với bản lĩnh của ngươi, không cần làm hạ nhân.”
Ám vệ Cửu đáp, “… Thục vương cũng không cần làm tiểu nhân.”
Hàn Mị nói, “Thế cục trêu người.”
Hai người nhìn sương khói càng lúc càng mỏng manh bên kia đường cái, tiếng huyên náo dần tắt. Hàn Mị đột phát ý tưởng, “Trên đầu gối trái của ngươi có nốt ruồi không?”
Ám vệ Cửu quay sang nhìn gã, thật lâu sau mới đáp, “Không.”
“Không thật chứ?”
“Nếu Thục vương chịu lui quân, bỏ qua chuyện cũ với đoàn người Đường Môn… Ta có thể vén quần cho Thục vương xem.”
“Bỏ qua chuyện cũ? Thôi thì tin tưởng ngươi nghe chừng có lợi nhất.” Hàn Mị không truy đến cùng, chỉ nói, “Ngươi thật sự không giống hạ nhân.”
Ám vệ Cửu đổi đề tài, “Quần áo Vương gia bẩn.”
Hàn Mị không lấy làm phật lòng, quay đi vỗ vỗ tuyết bám trên áo lông, hỏi, “Còn không?”
Ám vệ Cửu nhìn chằm chằm, nói, “Trên mặt có tro đen, bên mép chưa lau sạch.”
Hàn Mị chùi mặt, dụi mắt, “Còn nữa không?”
Ám vệ Cửu liếc qua, thật thà đáp, “Hết rồi.”
Hàn Mị ngẩng đầu nhìn trời, “… Khói này hun ghê quá.”
Khói chưa tan hẳn, hai nhóm người ngựa đã tới gần. Ám vệ Cửu thấy Tư Đồ Nhã từ phía xa, thanh tao xinh đẹp tựa nho sĩ, tuy áo trắng thuần khiết giờ đã dính vài dấu tay đầy máu. Bên cạnh là Đường gia chủ sắc mặt u ám và Đường Thiết Dung vô cùng phẫn nộ. Tam công tử cầm ngược vỏ kiếm theo sát phía sau, ánh mắt sắc lạnh đâm về phía hắn, khóe miệng cong lên như hẹn lần sau tính sổ. Đại công tử Tư Đồ Tung mặt mũi tái mét, rời khỏi Ích Châu mới hai trăm dặm đã bị tinh binh mai phục, tâm trạng hắn có thể hiểu được.
Một đám người khác cầm cây lao khắc hình chim nhạn và đao chín vòng thắt rua đỏ*, chắc hẳn là tiêu sư (người áp tải), đi đầu là một công tử khoan thai khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, cũng mặc đồ trắng như Tư Đồ Nhã, nhưng là đồ tang làm từ vải gai. Có lẽ bởi đã lớn tuổi, nên vầng trán nhiều thêm vài phần phong lưu phóng khoáng. Mặc đồ tang mà lỗi lạc như vậy, có thể thấy hắn cũng chưa thật sự thương tâm. Hắn bước tới trước mặt Hàn Mị, hành lễ nói, “Tiểu nhân Quý Nhạn Tê, tham kiến Vương gia.”
*Đao chín vòng:
Ám vệ Cửu thừa cơ im lặng trở về giữa đám đệ tử Đường Môn, đứng ở vị trí không gần không xa Tư Đồ Tam công tử.
Hàn Mị cười nói, “… Gia chủ Tiêu cục cũng không cần làm tiểu nhân.” Đây là nhại lời ám vệ Cửu khi trước.
Quý Nhạn Tê không hiểu lắm, chỉ nghĩ đầu óc Vương gia này lúc tốt lúc tệ, bèn cười cho qua, “Xin Vương gia phân xử cho tiểu nhân.” Dứt lời thì quay lại nhìn phía sau. Mọi người nhìn theo hắn, thấy hai tiêu sư khiêng kiệu vải khung tre (còn gọi là cáng tre), cực kỳ cẩn thận tiến lên, đặt xuống. Trên cáng có một người nằm, đắp chăn lông cáo rất dày, không thấy rõ nên không biết là chết hay sống.
Đường gia chủ không coi trọng hạng chó săn cho triều đình như Quý Nhạn Tê, chẳng hề khách sáo hỏi Hàn Mị, “Không biết Vương gia có gì chỉ giáo?”
“Ngươi không biết.” Hàn Mị ý cười không dứt, “Thì làm sao biết bổn vương muốn chỉ bảo ngươi? Cả con nít ba tuổi cũng biết, biết thì nhận là biết, không biết thì nhận là không biết (Trích Luận Ngữ của Khổng Tử), nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, vậy mà Đường gia chủ lại không biết.”
Đường gia chủ giận tím mặt, nỗ lực dồn khí đan điền, “Đường mỗ không biết thật, phiền Vương gia khai sáng!”
“Thế chẳng phải là không bằng con nít ba tuổi sao. Gia chủ quản lý Đường Môn không dựa vào đầu óc, chỉ dựa vào mặt mũi sao?” Đến trưởng bối mà Hàn Mị cũng muốn chòng ghẹo, đệ tử Đường Môn hận không thể xông lên ngũ mã phanh thây gã, chúng tiêu sư lại hả hê tán thưởng.
Là người bàng quan, Tư Đồ Nhã rất đồng cảm với Đường gia chủ. Nói chuyện với Hàn Mị không thể lòng vòng, bằng không xác định sẽ bị cuốn vào. Cũng không thể nói lý, bằng không Hàn Mị sẽ lỗ mãng. Người này võ công vượt trội, thân phận lại là Vương gia, thật sự là một kẻ không bình thường.
Đường gia chủ nén giận chắp tay, “Nếu Vương gia không có chuyện gì, thứ cho Đường mỗ cáo từ trước!”
Hàn Mị nhìn bóng lưng đạo mạo nghiêm trang của Đường gia chủ, thản nhiên hỏi, “Sao tiểu thiếp của ngươi lại là nam?”
Lời vừa thốt ra, bốn phía kinh hãi. Không chỉ tiêu sư của Vân Nhạn tiêu cục ồ lên, cả đệ tử Đường Môn cũng tức thì biến sắc. Đám công tử Tư Đồ gia lại càng kinh ngạc, Đường gia chủ này hơn bốn mươi tuổi mà còn kim ốc tàng Kiều, thay xà đổi cột, nuôi dưỡng một nam sủng kinh hãi thế tục?
Đường Thiết Kiều giận đỏ mặt, quát, “Ngươi nói bậy, đừng có sỉ nhục á nương (Mẹ câm)!” Đường Thiết Dung vội túm lấy tay nàng.
Hàn Mị ngoảnh mặt làm ngơ, chăm chú nhìn bóng lưng Đường gia chủ, “Vị á nương này e là không giống bình thường.”
Nam sủng của gia chủ, á nương, e là không giống bình thường — Vài lời ít ỏi, như hòn đá rớt xuống hồ, gợn sóng trong lòng ba vị công tử Tư Đồ gia. Tư Đồ Phong cảm giác, một nam nhân phấn son thơm phức, mặc đồ nữ gả cho Đường gia chủ, đúng là quá buồn cười. Tư Đồ Tung phỏng đoán, có khả năng việc này liên quan tới mục đích phụ thân phái bọn hắn đưa Đường gia chủ về trấn. Tư Đồ Nhã lại nghĩ, Thục vương này bị mất vật ủy thác mà không vội truy cứu, còn tranh thủ nhúng tay vào chuyện nội bộ của Đường Môn, bụng dạ thật sự khó lường.
Đường gia chủ quay lại, ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào Hàn Mị, “Chuyện trong chốn giang hồ, cớ gì Vương gia phải tham dự?”
“Bổn vương là người trong giang hồ.” Hàn Mị bâng quơ nói, “Đệ tử của Trương Hạc Tâm phái Võ Đang, Trương Ngọc Tiêu.”
Đám người Đường Môn đồng loạt khiếp sợ. Võ Đang là môn phái lớn bậc nhất trong thiên hạ. Chưởng môn Võ Đang tên gọi Trương Hạc Tâm là chuyện không ai không biết… Vị tông sư của Võ Đang này có hai đệ tử nhập nhất đủ khả năng kế thừa chức vụ chức chưởng môn, tức Trương Ngọc Tiêu và Trương Bích Hiệp, tục xưng ‘Võ Đang Song Bích’ — Hai người này tuy rồng thần thấy đầu không thấy đuôi (bí ẩn khó gặp), nhưng lại sớm uy danh lan xa trong giang hồ, không ít anh hùng hào kiệt hận không thể kết giao. Trình độ võ công và thế lực thì khỏi bàn cãi.
— Có điều, Trương Ngọc Tiêu là Thục vương Hàn Mị? Đường gia chủ hoàn hồn, nói, “Vương gia đùa hơi quá trớn rồi.”
“Khi còn bé, Bổn vương được Tiên hoàng ban tước trên núi Thái Sơn. Trương tiên sư cũng đến tham dự, phát hiện bổn vương tuy ngốc nhưng xương cốt lại khá hài hòa, có khiếu tập võ. Cho nên bổn vương mai danh ẩn tích, bái làm môn hạ của tiên sư, xưa nay cũng không đề cập tới…” Hàn Mị nửa cố ý, nửa vô tình liếc Tư Đồ Nhã trong đám người. Tư Đồ Nhã quay mặt đi, lúc nãy y không muốn bại lộ thân phận, liều lĩnh dùng điểm huyệt pháp của Võ Đang so chiêu với Hàn Mị, khó trách Hàn Mị hứng thú bừng bừng, quyết không nhẹ tay.
Hàn Mị quay sang nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Đường gia chủ, “Tức là phái Võ Đang muốn hỏi Đường gia chủ một câu…”
“Đường mỗ tự nhận không thẹn với lòng, xứng đáng là võ lâm đồng đạo!” Bị Hàn Mị bóc trần việc xấu trong nhà, Đường gia chủ cũng không phân bua, ngắt lời châm chọc nói, “Trái lại thì Trương đạo trưởng phái Võ Đang, ngươi thân là võ lâm chính phái, hôm nay lại tạo sát nghiệt, định tính toán thế nào?”
Đường gia chủ chưa dứt lời, Vân Nhạn tiêu cục mặc đồ tang nén giận nãy giờ đã lên tiếng mắng chửi, nghe tới nghe lui, đại ý là Đường Môn nửa đường cướp hàng, sát hại bảy mạng người của tiêu cục, lén lút tập kết chẳng khác gì Ma Giáo, đáng hận nhất là còn hãm hại Thiếu tiêu đầu của họ sống không được, chết không xong. Phái Võ Đang có muốn diệt trừ Đường gia bảo* thì cũng là hành vi chính nghĩa, trừ mối hại lớn cho cả võ lâm. (“Bảo” là những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh, Đường gia bảo tức là địa danh độc lập của Đường gia)
Đệ tử Đường Môn nghe không hiểu, Thiếu tiêu đầu nào, đánh lén cướp hàng nào, bọn họ chưa hề nghe đến tên Vân Nhạn tiêu cục, vì thế quát lại, nhất thời thân thích đầy trời, tổ tông đầy đất, lẫn lộn ầm ĩ, toàn lời vô nghĩa.
“Đừng ồn.” Có người quát khẽ. Âm thanh này tuy trầm, nhè nhẹ nho nhỏ, nhưng lại dập tắt hết tiếng ồn.
Tư Đồ Tung chợt thấy phiền lòng, ngờ vực hỏi, “Tam đệ, giọng nói này…”
Tư Đồ Phong đang tính toán lát nữa phải trừng phạt ám vệ Cửu nửa đường mất tích, chạy đến cứu Nhị ca chứ không ở lại bảo vệ y như thế nào. Nghe vậy thì hàm hồ đáp, “Là cái tên Nhạn gì đó phát ra.”
Tư Đồ Tung hỏi sai người, chuyển sang Tư Đồ Nhã, “Nhị đệ, đây là võ công phái nào?”
Tư Đồ Phong nghe vậy thì sắc lẻm nhìn về phía Tư Đồ Nhã, càng nhìn càng ghét cay ghét đắng, rõ ràng Nhị ca đã đổi ám vệ Cửu cho y…
Tư Đồ Nhã cũng chưa nắm rõ, suy tư chốc lát rồi nói, “Ngu đệ không biết.”
Tư Đồ Tung đang định thảo luận một chút. Người vừa dùng thứ võ công truyền âm quỷ quái nọ đã chắp tay lên tiếng — Đúng là gia chủ của Vân Nhạn tiêu cục, Quý Nhạn Tê mặc đồ tang. Người này rõ ràng thuộc dân áp tải lỗ mãng, nhưng tác phong cử chỉ lại rất nhẹ nhàng…
“Tiền bối.” Quý Nhạn Tê nói với Đường gia chủ, “Không phải Quý mỗ ta không biết lượng sức mình, cố tình gây sự với Đường Môn.”
Đường gia chủ cười nhạt, ánh mắt tiết lộ mấy phần kiêng dè. Vừa nãy Quý Nhạn Tê vận công truyền âm, chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng dư âm kéo dài, cưỡng chế dập tắt tranh chấp ồn ào của mấy trăm người ở đây. Có bản lĩnh này mà cam chịu làm gia chủ của một tiêu cục vô danh, thật sự khiến lão khó hiểu, mà càng khó hiểu hơn là, rốt cuộc Quý Nhạn Tê muốn gì?
“Mời Gia chủ xem.” Quý Nhạn Tê không nói nhiều, xốc lông cáo phủ trên cáng tre lên, một cánh tay bưng mủ thối rữa sưng phù lộ ra, nổi bật trên nền tuyết, muôn hồng nghìn tía, cực kỳ đáng sợ. Những vết nứt dữ tợn trải rộng trên cánh tay, giống như bị cắt xé, kinh mạch chằng chịt phô ra ngoài, gió lạnh thổi qua còn khẽ giật giật.
Đệ tử Đường Môn hiểu rõ trong lòng, những vết thương này không phải do binh khí, mà là bởi trúng độc — Loại độc này cả thiên hạ chỉ có một, không có hai, tên gọi Ngũ Độc Thần Sa, phải dùng năm loại chất độc từ rết, nhện, cóc, rắn và bò cạp, nung với thiết sa (vụn sắt) ba năm mới thành. Nếu trúng phải Thần Sa đã luyện thành, mục tiêu sẽ chết không toàn thây, biến thành một bãi nước mủ.
Mà kẻ xui xẻo dưới lớp chăn da cáo kia, hiển nhiên chỉ có phần da tay bị thiết sa cào rách, nhưng dù vậy cũng bại liệt cả đời, mủ máu không ngừng chảy, giống như từng khắc đều bị Ngũ Độc cắn xé, lại không thuốc nào chữa được, chẳng bằng thoải mái chết đi.
… Cả đệ tử Đường Môn cũng không muốn liếc mắt nhìn thảm trạng của người nằm đó.
“Đây là đệ đệ của ta, Quý Tiện Vân.” Quý Nhạn Tê xót xa đắp lại chăn lông cáo cho người nọ, “Cũng là Thiếu tiêu đầu của tiêu cục chúng ta. Vật mà Vương gia ủy thác, vốn phải do ta đích thân áp tải, nhưng mấy hôm đó ta mắc bệnh, xá đệ khăng khăng muốn ta nghỉ ngơi, để hắn đi chuyến tiêu này. Nếu biết trước…” Càng nói, vẻ mặt hắn càng thê thảm, mí mắt rũ xuống cũng đỏ lên.
Nước mắt nam nhi chẳng dễ mà rơi. Những người có mặt không khỏi xúc động, Tư Đồ Nhã cũng khẽ thở dài, “Quả là huynh hữu đệ cung.” (Trích trong Sử Kí 史記: “Sử bố ngũ giáo vu tứ phương, phụ nghĩa mẫu từ, huynh hữu đệ cung, tử hiếu, nội bình ngoại thành”. Huynh hữu đệ cung mang nghĩa anh em hoà thuận, thân ái, tôn kính lẫn nhau)
Tư Đồ Tung và Tư Đồ Phong cùng quay sang nhìn Tư Đồ lão nhị — Chẳng lẽ hai người họ huynh không hữu, đệ không cung?
“…” Tư Đồ Nhã tiếp tục xem cuộc vui.
“Ca… Đừng buồn.” Quý Tiện Vân tựa hồ cảm nhận được huynh trưởng rơi lệ, cố gắng lên tiếng, “Vì ca, đáng giá.”
“Gia chủ.” Một tiêu đầu tiến lên nói với Quý Nhạn Tê, “Việc này không thể trách ngài, có trách thì trách Đường Môn! Chỉ cần gia chủ gật đầu, cho dù liều mạng, các huynh đệ cũng phải nợ máu trả máu với lũ rùa con bị chó ăn mất tim gan này!”
Đường gia chủ không chút động lòng, “Đây chính là Ngũ Độc Thần Sa của môn phái ta. Chư vị trưởng lão, đồ đệ chính quy am hiểu võ công này đều đang ở đây.” Lão quay về phía Đường Môn, “Đường Gia Bảo ta nổi tiếng võ lâm bởi coi trọng bằng hữu, chưa từng trộm cắp thứ gì, kể cả giết người thì cũng là có nhân có quả, trước sau vẹn toàn.” Đệ tử Đường Môn đồng thanh hô to, Đường gia chủ lại chuyển sang Hàn Mị, “Nếu nói cướp hàng… Ha ha, không phải Đường mỗ khinh thường tài lực của Vương gia, nhưng giá niêm yết cho tật lê độc (Ám khí hình củ ấu chứa chất độc)của Đường Môn là ngàn lượng một quả, cộng với kinh doanh dược liệu ám khí — Tục ngữ nói tài bất ngoại lộ (Giàu có không nên lộ ra ngoài), vài người muốn vu oan hãm hại, tranh thủ kiếm lời là không thể tránh được!”
Hàn Mị nghe vậy thì tủm tỉm không ngừng, mắt phượng híp lại, vẻ mặt như chó sói, thoạt nhìn rất thân thiện.
Quý Nhạn Tê đứng dậy, chậm rãi nói, “Quý mỗ há là kẻ tiểu nhân tham tài… Thiếu Quý Tiện Vân, Vân Nhạn tiêu cục sẽ không còn là Vân Nhạn tiêu cục. Quý mỗ ta chẳng e ngại nữa, từ nay về sau, chỉ có Đường Môn các ngươi không dám nghĩ, không có Quý mỗ ta không dám làm!”
Đệ tử Đường Môn nghe vậy thì chế nhạo rần rần. Nhưng Đường gia chủ, Đường Thiết Dung, ba vị công tử Tư Đồ gia lại mơ hồ cảm giác võ công của của Quý Nhạn Tê rất bí hiểm, cộng thêm chỗ dựa là Thục vương Hàn Mị và phái Võ Đang, luận lý luận thế, san bằng Đường Gia Bảo dễ như trở bàn tay.
Tư Đồ Nhã im lặng truyền âm, “Đại ca, nếu giờ không nêu rõ lập trường, lát nữa tử chiến sẽ muộn mất.”
Tư Đồ Tung đang xoắn xuýt trong lòng, cũng truyền âm hỏi, “Làm sao mới được, giúp bên nào đây?”
“Tất nhiên là giúp Đường Môn.” Tư Đồ Nhã quả quyết.
Tư Đồ Tung nghĩ mãi không hiểu, xem tình thế, giúp Hàn Mị và Vân Nhạn tiêu cục hay hơn, “Nhị đệ, giờ không phải lúc nể tình bằng hữu.”
Tư Đồ Tung, “…” Lần đầu tiên Nhị đệ thẳng thắn thế này.
Tư Đồ Phong nghe vậy thì cười hì hì, thình lình nói, “Đệ đồng ý với Nhị ca.” Y xem đã phát ngán, lúc này mới xuất hiện giữa Đường gia chủ và Quý Nhạn Tê — Tiếng y đáp đất còn khẽ khàng hơn tiếng tuyết rơi. Hàn Mị, Vân Nhạn tiêu cục và tất cả người có mặt đều cực kỳ kinh ngạc, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, khinh công lại tuyệt diệu tới mức này.
“Các ngươi lề mà lề mề lâu quá, tiểu gia đói bụng rồi.” Tư Đồ Phong nói với Quý Nhạn Tê, “Ý của ngươi là, em trai ngươi chết, Vân Nhạn tiêu cục sẽ không còn. Vậy tức là, nếu em trai ngươi sống khỏe mạnh, thì chuyện của ngươi coi như xong?”
Quý Nhạn Tê nghẹn lời. Đường gia chủ nói, “… Không thuốc nào trị được Ngũ Độc Thần Sa.”
“Đường bá bá đừng nóng.” Tư Đồ Phong lại hỏi Hàn Mị, “Vương gia muốn tìm lại vật bị mất?”
“Không sai.” Hàn Mị đoán ra lai lịch khinh công của Tư Đồ Phong, nể mặt Võ Lâm Minh chủ, nói tiếp, “Thưa Tư Đồ tiểu công tử.”
Đám người Vân Nhạn tiêu cục nghe vậy thì ngộ ra, Tư Đồ Phong dùng khinh công ‘Tuyết Nhiễm Thúy Vân’ của Kiếm Môn, Kiếm Môn mai một đã nhiều năm, người nắm rõ võ công này chỉ có Võ Lâm Minh chủ và các con trai. Bọn họ xì xào bàn tán, lại nhìn quanh một vòng, chắc là đang tìm Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh.
Tư Đồ Phong chuyển sang Đường gia chủ, “Đường bá bá có muốn bắt kẻ giá họa mình không?”
Đường gia chủ bó tay hết cách, đành mặc Tư Đồ Phong làm càn, chỉ đáp, “Đó là tất nhiên.”
“Vậy thì ổn rồi.” Tư Đồ Phong nói, “Đường bá bá đi tìm thủ phạm cướp hàng, giết người vu oan cho Đường Môn, tất nhiên sẽ tìm được thứ đồ Vương gia đánh mất. Đường bá bá giao lại thứ đó cho Vương gia thì Đường Môn và Vương gia coi như sòng phẳng.”
Đường gia chủ nghẹn lời, nhưng chợt cảm thấy Tư Đồ Phong ứng biến kiểu này cũng rất có lý.
Hàn Mị cũng nói, “Không sai… Nhưng Tư Đồ tiểu công tử này, ngươi định giải độc cho Quý Tiện Vân thế nào?”
Tư Đồ Phong cười đáp, “Nếu Vương gia đã nhận ra ta là Tư Đồ tiểu công tử, thì cũng nên biết Nhị ca ta…”
Nghe thấy Tư Đồ Phong nói đến đây, Tư Đồ Nhã đang đứng ngoài cuộc thót bụng một cái.
Hàn Mị càng tủm tỉm, “Nhị ca ngươi?”
“Nhị ca ta tên gọi Tư Đồ Nhã, là truyền nhân của chưởng môn Điểm Giáng Phái.”
Tư Đồ Nhã không có danh tiếng gì, nhưng Hàn Mị đã từng nghe về Điểm Giáng Phái, môn phái này ẩn thân tại núi tuyết Cống Ca, nổi tiếng bởi Kỳ Hoàng Chi Thuật, tầm cân đả huyệt, chẳng lẽ Điểm Giáng Phái nọ uy lực như thần, có thể giải được Ngũ Độc Thần Sa không thuốc nào chữa được của Đường Môn?
“Hì, Nhị ca ta biết Kết Mạch Liền Kinh, chớ nói hành y tế thế, đắp thịt nặn xương cho người đã chết cũng là chuyện bình thường.”
Tư Đồ Nhã vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Còn Tư Đồ Tung nghe mà biến sắc, cái gì đắp thịt nặn xương cho người đã chết, mẫu thân Ngọc Phù Dung đã nói, Kết Mạch Liền Kinh thực ra là lấy mạng đổi mạng, các chưởng môn đời trước của Điểm Giáng Phái đều chết vì chiêu đó, Tam đệ đang làm liều!
Hàn Mị cũng đã nghe về môn võ công này, ‘Kết mạch liên lý, lợi nhân tổn kỷ’ (Nối liền kinh mạch, lợi người hại mình), cứu người một ngàn thì tự thương tổn tám trăm, cứ dùng là xui xẻo. Gã không tin trên đời có người ngu như vậy, “Nhị ca ngươi đồng ý cứu Quý Tiện Vân?”
Quý Nhạn Tê cũng không tin, “Xá đệ và Tư Đồ Nhị công tử chưa từng qua lại, sao Nhị công tử có thể liều mình cứu giúp?”
Tư Đồ Phong ngây thơ đáp, “Nhị ca Tư Đồ Nhã của ta là người khiêm tốn, thanh tao nhã nhặn, xưa nay luôn từ bi trắc ẩn. Mới nãy y còn ca ngợi huynh đệ Quý gia các ngươi là huynh hữu đệ cung. Vả lại, thân là con trai của Võ Lâm Minh chủ, để dàn xếp ổn thỏa, có phải hi sinh thì cũng thuộc về bổn phận. Huống chi Nhị ca đã nói là muốn giúp Đường Môn vì không thích Hàn Mị. Nhị ca, còn lề mề gì nữa?”
“Nhị ca ngươi thú vị thật…” Hàn Mị chuẩn bị xem Nhị công tử ngốc kia là ai.
Đệ tử Đường Môn ăn ý tách ra, nhường đường cho Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã không thể không thong thả bước lên.
Hàn Mị nhìn Tư Đồ Nhã, cực kỳ kinh ngạc. Tư Đồ Phong cũng hả hê nhìn Tư Đồ Nhã. Đường Thiết Kiều căng thẳng nhìn Tư Đồ Nhã.
Ám vệ Cửu im lặng nhìn Tư Đồ Nhã. Ai cũng nhìn, như thể lần đầu tiên phát hiện Tư Đồ Nhã, tất cả cùng chăm chú nhìn y.
“Thì ra là ngươi…” Hàn Mị chỉ kinh ngạc một thoáng, rồi cười với Tư Đồ Nhã, “Thiếu hiệp muốn cứu thật sao?”
Tư Đồ Nhã ngoảnh mặt làm ngơ, xốc chăn lông cáo trên cáng tre lên, nghiêm túc quan sát tình trạng của Quý Tiện Vân.
Tư Đồ Tung không quan tâm đến người ngoài, từ phía xa nhìn lại mà âm thầm kinh hãi, Tam đệ ép Nhị đệ đâm lao phải theo lao, không dùng Kết Mạch Liền Kinh thì không được… Chẳng lẽ là muốn mượn đao giết người? Chợt nghe có người thấp giọng nhắc nhở, “Ngũ Độc Thần Sa không thuốc nào chữa được. Phiền Đại công tử nói Nhị công tử dừng tay. Lần này xuất hành không phải vì mục đích đó.” Hắn quay sang nhìn, đúng là ám vệ Cửu. Hắn bất giác phật ý, một ám vệ mà dám chỉ điểm hắn làm việc, bèn lãnh đạm nói, “Nhị đệ không sao.” Thầm nghĩ, Tam đệ đã khoác lác rồi, nếu Nhị đệ không cứu thì tình thế còn tệ hơn lúc nãy, ta và Tam đệ cũng sẽ liên lụy vào. Quan trọng hơn là còn ảnh hưởng tới danh dự của Võ Lâm Minh chủ và Điểm Giáng Phái.
Trong lúc đó, Tư Đồ Nhã đã ngước mắt lên, nhìn về phía Quý Nhạn Tê, khuyên nhủ như mọt sách, “Trời cao có đức hiếu sinh. Trận chiến này, Quý huynh đã làm tổn thất không ít tính mạng của Đường Môn, dù Đường Môn thật sự cướp hàng thì Quý huynh cũng nên thu tay lại.”
Quý Nhạn Tê kín đáo cười khẩy, chân thành nói, “Mong công tử diệu thủ hồi xuân, cứu sống xá đệ.”
“Được.” Tư Đồ Nhã chỉ có thể giả bộ không nghe thấy tiếng cười nọ.