Ám vệ Cửu choáng váng. Ngày đêm đổi chỗ, sao sáng lụi tàn. Hắn ngồi bất động bên ngoài động đá vôi sụp đổ, không ăn không uống, thậm chí còn không chớp mắt. Từ đường hầm bí mật trốn ra, Đường Thiết Dung hấp hối, Hàn Mị cũng bị thương vài chỗ, duy chỉ có hắn không xước xát chút nào, lại dường như đã bị thương nặng nhất.
Sĩ tốt thu dọn tàn cuộc. Hàn Mị chiêu hàng sơn phỉ. Đường Thiết Dung vận công chống cự Kim Vũ Châm.
Các ám vệ Tư Đồ gia sau khi thoát khỏi giam cầm tại Âm Bình trại thì vội vàng đi tìm dấu vết hai vị Tư Đồ công tử, họ đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, là thi hài và bình Cửu Long đã chìm xuống đáy hồ trong đường hầm bí mật. Chim ưng quanh quẩn lượn vòng trên bầu trời, Ô Y Vệ và các ám vệ không hẹn mà chung ý tưởng, ẩn nấp tại vùng lân cận, chờ đợi thời cơ xông lên.
Tất cả những điều này không liên quan đến ám vệ Cửu. Hắn nhìn chằm chằm đôi bàn tay mở rộng của mình, đôi tay máu thịt lẫn lộn. Mấy canh giờ trước, hắn từng dỡ đá đào đất, muốn đả thông đường hầm bí mật, nhưng hành động này chẳng khác nào Ngu Công dời núi. Hắn dỡ một tảng đá thì lại có càng nhiều nham thạch nện xuống, lẫn trong đá đều là nước, không thể có người may mắn sống sót.
Ám vệ Cửu vẫn không dám tin, tại khoảnh khắc cánh cửa sắc nhọn trong cửa Tử kia rơi xuống, hắn đã ôm nhầm người. Quyết đoán cứu người, nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm là phản ứng bản năng của hắn. Đường Thiết Dung nên cứu, nhưng hắn lại không cứu được tiểu chủ nhân của hắn. Hắn tưởng tượng đi tưởng tượng lại tình huống cánh cửa sắt rơi xuống, chuyện phải là thế này, hắn đá Đường Thiết Dung gần đó văng ra, nhảy lên bãi đá chặn lưỡi dao của Diệp Trác, đá Tư Đồ Phong văng ra. Nhưng nếu làm vậy, hắn lại không có cơ hội ném tiểu chủ nhân của hắn ra ngoài.
Ám vệ Cửu chìm trong hồi tưởng, cảm thấy rất hạnh phúc, hai người ôm nhau chết cùng một chỗ, không cần lo lắng chuyện về sau.
Hàn Mị lau mặt cho ám vệ Cửu hạnh phúc mà chẳng rõ vì sao. Gã năm lần bảy lượt khiêng ám vệ Cửu về Kim Ngưu trại, nhưng chỉ thoáng sơ sảy, ám vệ Cửu lại chạy về đây canh gác. Gã đành phải dựng lều hành quân bên cạnh ám vệ Cửu, đích thân thay quần áo cho ám vệ Cửu.
Hàn Mị tháo băng vải trước ngực ám vệ Cửu, lúc này mới phát hiện trên lưng hắn có vô số vết roi, hai trong số đó còn rất mới và sâu, vừa đóng vảy, dính vào băng vải. Hàn Mị cẩn thận bóc ra, ám vệ Cửu hoàn toàn không cảm thấy đau, vẻ mặt vẫn mang theo hạnh phúc.
“Chỉ có Tư Đồ Nhã sống lại,” Hàn Mị băng bó mười ngón tay cho hắn, “Ngươi mới thôi ngốc nghếch?” Đối với hắn mà nói thì mất nhiều hơn được.
Ám vệ Cửu cực kỳ nhạy cảm với cái tên này, hoàn hồn nói, “Tiểu chủ nhân sẽ không chết.” Trong khe núi ở Đan Sơn trấn, Tư Đồ Nhã đã nhận lời hắn rằng sẽ làm chủ nhân của hắn, chẳng những không chết, mà còn phải văn võ song toàn, trở thành võ lâm chí tôn.
Hàn Mị cởi áo khoác phủ thêm cho hắn, “Dù y không chết thì cũng sẽ không trở về gặp ngươi.”
Ám vệ Cửu kinh ngạc nhìn Hàn Mị, Hàn Mị cười nói, “Nếu Tư Đồ Nhã không chết thì chỉ có một khả năng, đó là tất cả đều do y mưu tính, để phá giải câu đố bình Cửu Long. Nay y lợi dụng ta và ngươi, có được đáp án bình Cửu Long rồi, sao còn trở về chui đầu vào lưới? Bởi vậy y chết mới là hay nhất. Còn sống… Chỉ sợ sẽ càng khiến ngươi đau lòng.”
Ám vệ Cửu nhắm mắt, bình tâm tĩnh khí ngồi thiền.
“Ngươi thích Tư Đồ Nhã,” Hàn Mị buộc chặt đai lưng cho hắn, “Bổn vương có thể tìm cho ngươi, dịch dung, một trăm Tư Đồ Nhã cũng có.”
Một miếng ngọc bội rơi ra từ trong lòng ám vệ Cửu.
Hàn Mị nhặt lên quan sát, ám vệ Cửu chộp lấy, đang định cất vào ngực, lại thình lình bất động.
Đây là miếng ngọc bội đỏ tươi như máu, lớn bằng quả trứng gà, màu sắc cực kỳ lộng lẫy.
Ám vệ Cửu dùng tay áo cẩn thận lau chùi, vẫn đỏ như máu. Hắn giơ ngọc bội lên cao, nhìn dưới ánh mặt trời, màu đỏ thấm tận sâu trong ngọc. Nhưng hắn nhớ rõ lúc Tư Đồ Nhã cho hắn thì ngọc bội vẫn là màu trắng.
Gió lạnh thổi qua, hoa văn chạm trổ trên ngọc đổi màu, dần dần phai nhạt, chuyển thành sắc hồng như hoa đào.
Hàn Mị thót bụng, “Ngươi vùi nó xuống tuyết.”
Ám vệ Cửu liếc mắt nhìn Hàn Mị, làm theo, dùng tuyết bọc kỹ ngọc bội.
Hai người cúi xuống nhìn, màu ngọc lại càng thêm nhạt, từ từ chuyển sang trắng muốt.
Hàn Mị nói, “Đây là cổ ngọc.”
Ám vệ Cửu không hiểu.
Hàn Mị lau sạch tuyết trên ngọc, dùng lòng bàn tay ủ ấm một lát, màu ngọc lại ửng hồng, “Bổn vương từng nghe Trương tiên sư nói, cổ ngọc vốn là loại ngọc biến sắc Côn Sơn, sắc màu sẽ thay đổi tùy theo nhiệt độ xung quanh, cực kỳ hiếm thấy. Các cao thủ võ lâm hao phí rất nhiều tâm tư tìm kiếm loại ngọc này. Ngươi biết vì sao không?”
Ám vệ Cửu không hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn ngọc bội trên tay Hàn Mị.
Hàn Mị bị ngó lơ tới quê độ, tự hỏi tự trả lời, “Trùng độc trăm năm khó gặp, bình thường sống tại sa mạc nóng bức hoặc cao nguyên giá lạnh, cực kỳ kén chọn khí hậu. Chỉ thoáng lơ là thì khó có thể nuôi sống. Cho nên người nuôi cổ rất cần loại ngọc đổi màu tùy theo ấm lạnh này. Ví dụ có loại cổ trùng chỉ sống được khi ngọc này trắng muốt thì tức là khí hậu cực lạnh; có loại chỉ sống được khi ngọc này đỏ thắm thì tức là khí hậu cực nóng. Căn cứ theo màu sắc của ngọc để nắm giữ khí hậu quanh mình, nuôi cổ sẽ thành thạo.”
Cuối cùng ám vệ Cửu mới lên tiếng, “Người không nuôi cổ mà đeo ngọc thì nghĩa là sao?”
“Nghĩa là không dùng đến. Nhưng mà,” Hàn Mị chuyển đề tài, “Có thể trong cơ thể y có cổ. Loại cổ đó sẽ thức giấc khi tiết trời ấm áp. Y dựa vào ngọc bội này để phán đoán khi nào thì cổ trùng tỉnh giấc ngủ Đông.”
Ám vệ Cửu trầm mặc thật lâu, “Nếu vậy thì y chỉ có thể sống ở trời Đông giá rét?”
Hàn Mị lời ít ý nhiều đáp, “Không nhất định. Y có thể sống trên núi tuyết, mỗi khi tới tháng Chạp thì xuống núi đi dạo. Nếu nội công y cực kỳ tốt thì cũng có thể ức chế huyết khí, dùng Âm Mạch Chi Hải khiến thân thể lạnh đi, nhưng không thể quá lạnh, bằng không sẽ không cử động được.”
Ám vệ Cửu chậm rãi nói, “Cho nên thân thể y lúc nào cũng lạnh hơn người bình thường, ôm bao lâu cũng không ấm được.”
Hàn Mị gật đầu, “Bởi vì y không dám ấm.”
Ám vệ Cửu khẽ nói, “Như vậy chắc là khó chịu lắm.”
Hàn Mị đáp, “Tháng Giêng vừa qua, Thục Trung sẽ ấm lên rất nhanh. Nếu y còn ở đây mà bất cẩn đánh mất ngọc bội này, e rằng sẽ rất nguy hiểm.”
Ám vệ Cửu nói, “Thân thể y lạnh, tức là chắc chắn y vẫn có võ công, hơn nữa nội công còn rất thâm hậu?”
Hàn Mị đáp, “Quá nửa là vậy. Cũng có một khả năng khác, đó là cổ trùng nọ cực kỳ lạnh giá, khiến cho thân thể y lạnh theo.”
Vẻ mặt Ám vệ Cửu khá phức tạp, không biết nên hi vọng Tư Đồ Nhã võ công cao cường, hay nên hi vọng Tư Đồ Nhã thật sự mất hết võ công. Nếu võ công của Tư Đồ Nhã đủ tốt, có lẽ đã bình an trốn thoát khỏi cửa Tử, nhưng kể từ đó, rất nhiều chuyện lại trở nên khó giải thích. Mà điều khiến hắn khó hiểu nhất chính là, vì sao trong cơ thể Tư Đồ Nhã có cổ trùng? Chớ nói cổ trùng, dù chỉ là côn trùng bình thường cũng khiến người ta hoảng sợ, không rét mà run.
Dường như Hàn Mị cũng hiểu tâm trạng của ám vệ Cửu, “Trước kia Bổn vương cũng từng ân ái với một người giấu cổ ‘Phong Hầu’, giờ nhớ lại vẫn còn thấy ghê tởm. Cũng may chưa bị cổ trùng nọ bám lên.” Gã ngắm nghía miếng ngọc bội, “Ai cho ngươi thứ này? Về sau tránh xa người đó ra.”
Ám vệ Cửu không lên tiếng, cầm lại ngọc bội, cẩn thận cất kỹ.
Hàn Mị ôm lấy ám vệ Cửu, cười nói, “Hay là ngươi không tin…”
Trương Bích Hiệp sầm mặt tới ngắt lời, “Tìm thấy Tư Đồ Nhã rồi.”
Ám vệ Cửu giật bắn mình, đứng phắt dậy. Hàn Mị và Trương Bích Hiệp nhìn nhau, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Tư Đồ Nhã xuất hiện tại năm mươi dặm bên ngoài hồ Bạch Long, bất tỉnh nhân sự, nửa thân trên trần trụi, đế giày cháy nát, nhiều chỗ bị thương.
Sơn phỉ quy phục cho rằng, khi đường hầm bí mật trong động đá vôi nổ tung vì lưu huỳnh và tiêu thạch (quặng nitrat kali), hồ nước ngay tại đó cũng tràn lên, bảo vệ tính mạng Tư Đồ Nhã, khi y hôn mê vẫn chưa sặc nước, được thủy triều đẩy vào đây. Ban đêm, các ám vệ Tư Đồ gia lại vớt được thanh kiếm gãy của Tư Đồ Phong trong hồ, cùng với mảnh vụn của bình Cửu Long, như thể chứng thực phỏng đoán này chính xác. Có điều mảnh sứ khắc chữ dưới đáy bình lại không tìm được.
Tại Kim Ngưu trại, ám vệ Cửu cẩn thận xử lý các vết thương cho Tư Đồ Nhã, vận công bảo vệ tâm mạch cho y. Đến nửa đêm, cuối cùng Tư Đồ Nhã mới tỉnh.
Căn cứ vào lý do của Tư Đồ Nhã, trước khi mỡ trâu bén vào lưu huỳnh Côn Luân, y đã nhảy xuống đầm. Mà Tư Đồ Phong và Diệp Trác đang chém giết cũng lần lượt rơi xuống đầm, không rõ tung tích. Hàn Mị khen, “Nhị công tử đúng là thông minh hơn người. Dù bổn vương biết đầm mỡ có đường sống thì cũng không dám tùy tiện nhảy vào. Chuyến này vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai đi thẳng về Ích Châu.”
Tư Đồ Nhã không lên tiếng, đợi trong phòng chỉ còn ám vệ Cửu mới nói, “Ám vệ Cửu, ta về rồi.”
Ám vệ Cửu quay đi, mạnh bạo vắt khăn lụa, “… Vâng.”
Tư Đồ Nhã thắc mắc, “Từ nãy đến giờ ngươi không nhìn ta.”
Ám vệ Cửu đáp, “Vâng.”
Tư Đồ Nhã yếu ớt nói, “Chân đau.” Để bị thương, y đã nhảy nhót trong lửa trại bên ngoài một lát.
Cuối cùng ám vệ Cửu mới quay lại, ngồi bên chân Tư Đồ Nhã. Đôi chân đã được băng bó kỹ càng, thật sự không cần hắn làm gì nữa.
“Đau.” Tư Đồ Nhã nhúc nhích cái chân.
Ám vệ Cửu giữ chân Tư Đồ Nhã lại, thấp giọng nói, “Tiểu chủ nhân, đừng nhúc nhích.”
Tư Đồ Nhã lại càng quẫy đạp, suýt thì đá vào ám vệ Cửu.
Ám vệ Cửu đành phải tiến đến giữ chặt Tư Đồ Nhã, nghiêm túc nói, “Thuộc hạ biết điểm huyệt.”
“… Ngươi không tốt với ta.” Tư Đồ Nhã buồn rầu nói.
Ám vệ Cửu nghe mà lo lắng, nhưng lại khó tìm từ, “Thế nào mới là tốt?”
Tư Đồ Nhã nói, “Ta sống sót trở về, ngươi phải hôn ta một cái.”
Ám vệ Cửu bất động, “Vết thương lành thì hôn.”
Tư Đồ Nhã buồn rầu nói, “Ta bị thương ở chân, không phải mặt.”
Ám vệ Cửu im lặng cúi đầu, định hôn lên má Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã lại dẩu mỏ tới.
Ma xui quỷ khiến, ám vệ Cửu nhớ tới cổ trùng, vội vàng quay đầu né tránh.
Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Tư Đồ Nhã không bỏ sót mối hiềm nghi và chán ghét trong mắt ám vệ Cửu.
Ám vệ Cửu cũng chợt nhận ra hành động này, quay lại, định bù đắp lỗi lầm. Lần này Tư Đồ Nhã giơ tay che miệng ám vệ Cửu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Y khẽ mỉm cười, nhưng giọng nói thâm trầm tới đáng sợ, “Không cần.”
“…” Ám vệ Cửu cắn chặt răng, kìm chế hơi nóng ùa lên mí mắt, mấy canh giờ không chớp, bây giờ nuốt lệ, đau đớn vô cùng.
Tư Đồ Nhã dịu dàng nói, “Ngươi mệt rồi, ngủ đi.”
Ám vệ Cửu gục mặt, chậm rãi nói, “Thuộc hạ đi canh phòng.” Dứt lời thì xông ra ngoài như bỏ chạy.
Tư Đồ Nhã nghe tiếng cửa khép lại, lẽ ra phải giận dữ, nhưng y lại bật cười — Ác cảm này tới thật đường đột, mà cũng thật rõ ràng.