“Con biết vì sao DHK27 đến nay đã không còn thịnh hành như trước không?”
Câu hỏi đột ngột của Nam Hoành Quân thật khiến Nam Tịch Viên tò mò, cô cũng quên mất câu hỏi của mình mà đi theo lời dẫn dắt của ông, “Sao vậy ba?”
“Ba vốn có hứng thú nên chế tạo ra DHK27, nhưng cảm thấy chất độc đó không hoàn hảo nên không nghiên cứu nữa.” Nam Hoành Quân kể lại chuyện cũ cho con gái mình nghe: “DHK27 có dược tính rất mạnh, tuy nhiên nó lỗi ở chỗ là đến tận ba tháng mới tái phát một lần. Ba chưa từng công bố DHK27 cho người bên ngoài biết mà chỉ dùng nó cho những kẻ phản bội tổ chức, bắt những kẻ đó chịu đau khổ hai tiếng đồng hồ xong mới giết chết hắn.”
Nam Hoành Quân cố tình ngừng vài giây, đợi đến khi Nam Tịch Viên mất kiên nhẫn thì mới nói tiếp:
“Tiểu Tịch, năm đó có một lão đại ở một tổ chức khác biết được thuốc mà ba chế tạo, sau đó ông ta đã xin ba, ba cũng đồng ý cho ông ấy. Sau đó lại biết chất độc đó được tiêm vào người của Lục Dĩ Thiên, giờ đây con hỏi ba về chuyện này. Nói đi, rốt cuộc con và Lục lão đại đó có mối quan hệ thế nào?”
“Ba...” Nghe được lời chất vấn của Nam Hoành Quân Nam Tịch Viên không khỏi rùng mình, trời ơi, cô chỉ mới hỏi có một câu thôi mà chuyện này lại bị ông nhìn ra sơ hở, cô muốn đập đầu vào cột chết quá đi thôi. Ông đã nhìn ra rồi, giờ giấu cũng chẳng được.
Sớm muộn gì cũng nói, bây giờ thì nói luôn vậy!
“Ba đợi con về nhà rồi trả lời câu hỏi của ba.”
Lại một lần nữa câu nói của Nam Hoành Quan khiến Nam Tịch Viên hoang mang, sực nhớ ra điều gì đó cô liền xoay đầu ra sau mà nhìn, quả thật không sai, sau lưng cô là hai mươi người đàn ông đang vận đồ đen và nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Ba lợi hại thật đấy!”
“Ba của con sao không lợi hại cho được?”
Nam Tịch Viên đặt điện thoại về chỗ cũ, cô thầm than trong lòng một tiếng, phải chi cô nhận ra Nam Hoành Quân có vấn đề thì hay biết mấy, rõ ràng là ông cố tình vấy lên sự tò mò trong người cô, đã vậy còn kể chuyện một cách từ tốn để kéo dài thời gian. Trong lúc cô vẫn đang hăng say nghe ông kể thì ông lại sai người điều tra tung tích của cô.
Nam Hoành Quân vẫn làm việc nhanh gọn lẹ như vậy. Khi nãy là do cô sơ ý nên cũng chẳng thể trách được ai.
Nhưng mà Lục Dĩ Thiên vẫn chưa tỉnh, giờ này mà cô trở về nhà thì thật là không an tâm chút nào. Bước ra khỏi trạm điện thoại công cộng, cô đang suy nghĩ tìm cách chạy trốn thì Ngữ Đông đã lên tiếng trước:
“Nam tiểu thư, mời cô trở về.”
“Ngữ Đông, anh nỡ nhìn cảnh tôi bị bắt sao?” Vì Ngữ Đông là người thân cận với Nam Hoành Quân nên Nam Tịch Viên cũng biết không ít về anh ta, lần này Nam Hoành Quân đã sai cánh tay đắc lực của ông là Ngữ Đông đến đây thì cô biết chắc bản thân khó mà chạy thoát, tuy vậy cô vẫn phải hỏi một câu, biết đâu hắn mềm lòng…
Nào ngờ người đàn ông này lòng lại cứng như sắt đá, “Nam tiểu thư, Nam lão đại nói nếu cô vẫn tìm cách chạy trốn thì bằng mọi giá cũng phải đưa cô trở về.”
“Hừm, về thì về. Người cứng nhắc và khó tính như anh sẽ bị ế vợ cho coi!” Nam Tịch Viên hậm hực bước đi, lần này xem như hết đường lui rồi. Tức thật, lại bị trúng kế dễ dàng như vậy.
Ngữ Đông không nghĩ lại nghe được câu trù ẻo của Nam Tịch Viên, tuy nhiên hắn không giận mà chỉ cảm thấy vui vẻ vì tính khí trẻ con của cô.
Nam Tịch Viên đi trước, Ngữ Đông đi cạnh bên cô, con sau lưng cô là cả mười chín người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng trong tây trang chỉnh tề. Một cô gái nóng như lửa đi chung với những con người lạnh như băng này đúng là chẳng hợp ở điểm nào cả.
Nam Tịch Viên thân thể đang ở trong xe nhưng hồn thì lại đang ở nơi nào đó trong Hắc Uyển. Lần này rời đi mà chưa kịp nói tiếng nào với Lục Dĩ Thiên cả, không biết khi tỉnh lại thì anh sẽ thế nào nữa.
Dĩ Thiên, em chờ anh đến đón em về!
“Nam tiểu thư, những ngày qua cô sống có tốt không?” Bỗng dưng Ngữ Đông chợt cất tiếng hỏi.
Nam Tịch Viên đưa mắt nhìn người đàn ông cạnh mình, bĩu môi:
“Qua hôm nay thì hết tốt rồi đấy.”
“Lão đại cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.”
“Tốt sao?” Nam Tịch Viên lắc đầu, “Anh cũng rõ tính tình của ba tôi mà, chẳng biết ông ấy có bắt tôi gả đi không nữa. Nếu thật là như thế thì anh chính là người hại cả cuộc đời tôi đấy.”
Nam Tịch Viên cố tình nói thế là để hù dọa Ngữ Đông mà thôi, còn về việc bắt cô gả cho doanh nhân gì đó, nếu Nam Hoành Đông vẫn cương quyết thì cô sẽ có cách khiến ông thay đổi ý định. Điển hình sẽ nói cô có thai với Lục Dĩ Thiên rồi, để xem ông làm sao!
Ngữ Đông nghe được những lời mà Nam Tịch Viên vừa thốt ra thì thấy day dứt, lỡ thật như lời cô nói thì có lẽ cô sẽ hận hắn lắm. Nhưng mà hắn cũng hết cách rồi, không nghe lệnh của Nam lão đại thì không được.
Nam Tịch Viên được đưa về Nam gia ngay sau đó, vừa bước vào trong đã thấy Nam Hoành Quân đang ung dung ngồi trên ghế đọc báo.
“Lão đại, đã đưa tiểu thư về an toàn.” Ngữ Đông cúi đầu báo cáo.
“Tốt.” Nam Hoành Quân đặt tờ báo xuống bàn, rồi đưa mắt nhìn người trước mặt mình, ông nghiêm giọng: “Đã lâu không gặp thì con đã quên mất phép tắc rồi sao?”
Nam Tịch Viên chẳng nói chẳng rằng, cô ngồi xuống ghế sô pha sau đó khoanh tay lại, quyết định mặc kệ ba mình.
“Con nghĩ rằng ba sẽ không trách phạt con vì cái thái độ này ư?” Nam Hoành Quân tỏ ra không hài lòng.
“Ba cố tình bẫy con, ba nghĩ con sẽ không giận?” Nam Tịch Viên chẳng hề sợ sệt, “Nếu ba muốn trách thì cứ trách con đi, tốt nhất là phạt cho nặng vào, phạt làm sao mà cho con có thể đi gặp mẹ mình ấy.”
“Không được nói bừa.” Đối với đứa con gái này Nam Hoành Quân thương yêu hết mực, sao lại có chuyện đó chứ!
“Hứ.” Nam Tịch Viên ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác, vì cô biết ba thương mình nên mới nũng nịu như thế.
Nam Hoành Quân đứng dậy và tiến về phía Nam Tịch Viên, ông ngồi xuống rồi đưa tay nắm lấy tay cô cất giọng yêu thương:
“Nếu con không chạy trốn ba thì ba cũng chẳng sẽ bày ra hạ sách đó.”
“Nếu ba không bắt con làm những điều mà con không thích thì con cũng sẽ không chạy trốn ba.”
“Chị con đã rời bỏ ba một lần, vậy nên ba phải thận trọng với con hơn. Tiểu Tịch, chẳng lẽ con không hiểu ý của ba?” Nỗi lòng của người làm ba cũng khó nói lắm, cũng do năm xưa Nam Hoành Quân biết được cái gì là đau khổ khi mất đi người thân nên ông không muốn cảm giác đó tái hiện lần thứ hai. Cũng chính vì vậy mà ông bắt cô nên lấy một người chồng bình thường và sinh con, cuộc sống như thế sẽ tốt hơn rất nhiều. Không âu không lo, không muộn không phiền, đó là điều mà ông muốn dành cho con gái của mình.
“Ba Quân, con biết là ba muốn tốt cho con nhưng con lại không thể chấp nhận được. Đôi chân này dùng để chạy nhảy, vui đùa, ba cứ ép con như thế thật sự khiến con chẳng thoải mái tí nào, giống như một con chim bị nhốt trong chiếc lồng làm bằng vàng vậy. Tuy nhìn bề ngoài thì hào nhoáng và diễm lệ nhưng mấy ai hiểu được cảm nhận của con chim đó, tự do đã mất thì còn có ích gì nữa?”
Nam Tịch Viên luôn biết Nam Hoành Quân lúc nào cũng muốn tốt cho cô cả, nhưng cô khó mà chấp nhận được ý tốt đó, chỉ đành phụ lòng ông thôi.
“Tiểu Tịch, ba chỉ là không muốn con vây vào thế giới hắc đạo này, một đời ba đã sống nên biết hắc đạo đen tối cỡ nào. Con gái của ba, ba chỉ muốn con được sống yên bình mà thôi.”
Nam Tịch Viên không khỏi cảm động khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng ông, Nam Hoành Quân tốt với cô và suy nghĩ chu toàn cho cô cô đều có thể nhận ra, nhưng mà cô phải khiến ông thất vọng rồi.
“Ba muốn con không dính dáng gì đến hắc đạo là chuyện không thể nào, con đã trái ý ba từ lâu rồi.” Lần này trở về thì cũng đã quyết định nói thật, bởi chuyện của cô và Lục Dĩ Thiên cũng chẳng thể giấu được bao lâu.
Nam Hoành Quân nhớ ra chuyện cũ, ông nghi hoặc, “Đúng rồi, rốt cuộc con và Lục Dĩ Thiên có quan hệ gì?”
“Dĩ Thiên, là bạn trai con.”