Nam Tịch Viên kể xong chuyện, lại nói:
"Ba Quân và ba Từ đều không muốn em dính dáng đến người trong giới hắc đạo là vì mong em có thể có một cuộc sống an nhàn, tự do tự tại. Nhưng em lại gặp anh, vả lại còn yêu anh. Lục Dĩ Thiên, đây có phải là duyên phận không?"
Lục Dĩ Thiên nghe được câu chuyện từ miệng Nam Tịch Viên thì cũng đã hiểu hết tất cả, lý do sâu xa ở phía sau lại là thế này. Lúc trước anh có sai người điều tra thân thế của cô nhưng lại không điều tra được, điều này cũng phải thôi, việc quan trọng có liên quan đến mạng của con gái mình thì Nam Hoành Quân đâu thể làm qua loa cẩu thả, ông đã nhúng tay vào thì sao có thể dễ dàng tra?
Nếu Nam Tịch Viên không nói thì có lẽ Lục Dĩ Thiên cũng chẳng biết sớm như vậy. Anh ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng mình, bàn tay cũng đan chặt lấy tay cô.
"Anh không tin hai từ 'duyên phận', nhưng anh muốn em tin rằng Lục Dĩ Thiên anh sẽ bảo vệ thật tốt cho em." Lục Dĩ Thiên rất hiếm khi nói lời ngọt ngào, lúc trước thì không bao giờ nhưng hiện tại anh đã có thể nói được rồi, có lẽ là do gặp đúng đối tượng là Nam Tịch Viên.
"Dĩ Thiên, chắc anh cũng nghe qua danh của ba em mà, em sợ ông ấy không những không chấp nhận cho chúng ta ở cạnh nhau mà còn ghét anh hơn." Nam Tịch Viên bâng khuâng, vấn đề này mãi là một nút thắt trong lòng cô.
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Thì chính anh là kẻ gián tiếp đã đưa em đến hắc đạo đấy!"
"Đừng suy nghĩ lung tung, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Dù có thế nào đi chăng nữa thì Lục Dĩ Thiên vẫn sẽ quyết định đến gặp mặt Nam Hoành Quân một chuyến, anh muốn kể lại chuyện này cho ông biết, cũng muốn xin phép ông thành toàn cho mình. Nhưng không phải bây giờ, bởi chỉ còn khoảng mười ngày nữa thôi thì độc trong người anh sẽ tái phát, anh muốn qua khoảng thời gian nguy hiểm này đi rồi hẵng thương lượng với Nam Hoành Quân sau.
Nam Tịch Viên tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc của Lục Dĩ Thiên, do không muốn nghĩ đến chuyện muộn phiền này nữa nên liền đổi chủ đề, "Thiên, nếu như khi đó em ngoan ngoãn ở nhà rồi nghe lời ba mình lấy chồng sinh con thì sẽ thế nào nhỉ?"
Lục Dĩ Thiên véo nhẹ chóp mũi của cô, anh cười khẽ, "Với bản tính của em thì anh biết điều đó sẽ không xảy ra."
Nam Tịch Viên cười hề hề, xem ra vẫn là anh hiểu cô nhất!
Ngày hôm sau.
Tại Lục gia.
Tin tức Lục Dĩ Thiên chính thức chọn Nam Tịch Viên trở thành người phụ nữ của mình đã truyền khắp Lục gia, ai ai mà không biết điều này. Ngồi trên ghế trước đại sảnh, Lục Dĩ Thiên đưa mắt nhìn hai trăm người đứng ngay ngắn trước mặt mình, anh trịnh trọng tuyên bố.
"Từ nay về sau thấy Nam Tịch Viên chính là thấy tôi, ai có ý đồ bất kính hay tỏ thái độ thì đừng trách tôi không khách khí."
"Vâng, lão đại." Tất cả mọi người đều gật đầu tán thành, không ai là không dám cãi lời.
Chỉ một câu nói đơn giản của Lục Dĩ Thiên đã khiến cho mọi người đều tin rằng nữ chủ nhân tương lai của Lục gia chính là Nam Tịch Viên, cô cũng là người mà anh yêu sâu đậm. Tuy thấy rất lạ nhưng không ai dám mở miệng hỏi chuyện, đúng vậy, đầu họ đều có chung một thắc mắc rằng tại sao Lục Dĩ Thiên lại yêu và quyết định để Nam Tịch Viên trở thành nữ chủ nhân của Lục gia? Thắc mắc chỉ có thể mãi mãi là thắc mắc, Lục lão đại của họ sẽ không tự nhiên mà giải thích đâu.
Nam Tịch Viên ngồi cạnh Lục Dĩ Thiên chỉ thấy lòng vui như nở hoa, tuy cô là con của Nam Hoành Quân nhưng chưa bao giờ công bố ra bên ngoài, càng không được thuộc hạ của ông cúi chào kính cẩn như thế này. Hiện tại đã hiểu cái cảm giác ngồi ở trên cao nhìn xuống, cũng khá thoải mái đấy!
Nam Tịch Viên chỉ im lặng, cô sẽ không vì Lục Dĩ Thiên thích mình mà lên giọng thị uy, càng không tỏ thái độ ta đây chính là người phụ nữ của anh, cứ bình thường như những ngày trước.
Lục Dĩ Thiên thông báo đã xong, anh đứng dậy và dắt tay cô rời khỏi đại sảnh rộng lớn của Lục gia, mọi người bỗng chia ra thành hai hàng một cách ngay ngắn, đợi anh và cô đi rồi thì mới bắt đầu giải tán.
"Thấy thế nào hả?"
Nam Tịch Viên đưa mắt sang thì thấy Lục Dĩ Thiên đang đăm chiêu nhìn mình, khóe môi anh cũng có ý cười nhàn nhạt. Cô đảo mắt suy nghĩ, "Cũng có chút đắc ý."
Lục Dĩ Thiên và Nam Tịch Viên vừa đi vừa nói chuyện, đám Kim Nhất đi phía sau, cũng không nhịn được liền bàn bạc.
Người lên tiếng đầu tiên là Mộc Nhất, "Ba mươi mấy năm qua cũng không thấy lão đại để tâm đến ai, nhưng khi Nam Tịch Viên xuất hiện thì chỉ hai tháng ngắn ngủi đã khiến lão đại động lòng."
Hỏa Nhất gật đầu, "Cũng phải xem Nam Tịch Viên là người tài năng thế nào, nếu không xuất chúng và hợp ý lão đại thì còn lâu mới lọt vào mắt xanh của anh ấy."
"Tin tức này mà truyền đi chắc sẽ có nhiều người chấn động lắm đây!" Thủy Nhất chậc lưỡi.
Thấy Thổ Nhất mặt cứ đơ ra, Kim Nhất hỏi:
"Sao vậy, anh bị gì à?"
Mọi người cũng quay sang nhìn Thổ Nhất, lại nghe hắn đáp:
"Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, không nghĩ rằng lão đại sẽ yêu Nam Tịch Viên."
Kim Nhất khẽ cười, "Có lẽ chuyện bất ngờ hơn còn ở phía sau."
...
Vũ Châu Thanh nghiến răng kèn kẹt, cô ta giận dữ thở hồng hộc. Do Vũ Châu Thanh bị thương nên không thể tụ họp ở đại sảnh để nghe Lục Dĩ Thiên thông báo, cô ta cũng sốt ruột chẳng biết chuyện gì, lòng cứ hồi hộp nôn nóng. Cũng tại cô ta chẳng thể xuống giường nổi, thế mới chịu ngồi ở nơi này chờ đợi.
Vừa rồi người giúp việc lên báo cho Vũ Châu Thanh nghe những gì mà Lục Dĩ Thiên đã thốt ra, cô ta không nhịn được liền thay đổi sắc mặt.
"Tại sao lại có thể?" Vũ Châu Thanh căm phẫn, nước mắt cũng bắt đầu chảy từ bao giờ.
Rõ ràng là cô ta yêu Lục Dĩ Thiên rất nhiều, vả lại cũng ở cạnh anh nhiều năm như vậy nhưng cớ gì anh lại không để tâm đến cô ta, lại đi yêu một người mới gặp cách đây hai tháng?
Vũ Châu Thanh đau lòng lắm, hôm qua cô ta còn hống hách với Nam Tịch Viên, hôm nay lại nghe được tin này, đúng là nhục nhã quá mà!
Nhưng Vũ Châu Thanh không cam tâm, thật sự không cam tâm tí nào! Là Nam Tịch Viên đã cướp đi người mà cô ta yêu nhất, hỏi sao Vũ Châu Thanh không hận?
"Nam Tịch Viên!" Đưa mắt nhìn vào xa xăm, Vũ Châu Thanh siết chặt tay lại, lòng đầy khó chịu.
...
Từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đã đến thời khắc nguy hiểm nhất. Lục Dĩ Thiên biết bản thân sẽ tái phát chất độc dữ tợn trong người mình nên đã sai người trói thân thể anh lại bằng dây thừng, cũng bảo họ hãy ra ngoài hết.
Nhưng Nam Tịch Viên lại không nghe lời, cô ngồi ở cạnh anh sau đó nắm chặt tay ánh, một bước cũng không rời.
"Tịch Viên, nghe anh, mau ra ngoài đi." Ước tính còn vài phút nữa Lục Dĩ Thiên mới bị độc hành hạ, vậy nên hiện tại vẫn còn bình thường. Anh sợ sẽ làm tổn thương cô, sợ sẽ khiến cô đau lòng nên mới bảo cô rời đi, nhưng cô gái nhỏ của anh lại cứ ngoan cố.
"Em không đi, Dĩ Thiên, em muốn ở bên cạnh anh." Nam Tịch Viên đưa tay ôm lấy thân thể anh, lòng đầy lo lắng.
"Còn không mau kéo cô ấy ra." Lục Dĩ Thiên đã bắt đầu bị độc tấn công, vậy nên mới ra lệnh với đám Kim Nhất.
Năm người bọn Kim Nhất vừa định tiến lên thì Nam Tịch Viên đã lấy trong người mình ra năm cây phi đao và cầm trên tay, cô đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn họ, "Có thể thân thủ của tôi không bằng năm người các anh, nhưng phi đao của tôi sẽ nhanh hơn tốc độ di chuyển của các anh đấy."
Ý tứ rất rõ, nếu ai có ý định bắt cô rời xa Lục Dĩ Thiên tại giây phút này thì cô sẽ không khách sáo với họ. Đám Kim Nhất cũng e dè mà dừng chân, thái độ đó của cô thật không giống nói đùa.
"Tịch Viên, ngoan."