Hiện tại đã gần mười hai giờ trưa, Nam Tịch Viên được Lục Dĩ Thiên tắm rửa xong thì liền đi xuống lầu, tuy bề ngoài thái độ cô chẳng thay đổi mấy phần khi đối mặt với anh nhưng sóng trong lòng đang cuộn trào dữ dội.
Tất cả là vì những lời anh thốt ra lúc nãy, nó đã khiến trái tim của cô đập liên hồi, hai má cũng nóng lên bất ngờ.
Nam Tịch Viên không biết cái gì gọi là tình yêu, cô cũng chẳng hiểu những lời mà anh nói rốt cuộc là thế nào, liệu có phải là tỏ tình không nhỉ? Đối với một người có kinh nghiệm yêu đương là một con số không tròn trĩnh như cô thì khó có thể hiểu nổi.
Không được, cô phải hỏi lại anh cho rõ ràng để khỏi phải thắc mắc. Nhưng cũng không thể đi thẳng vào vấn đề được, đầu tiên cô biết nên mở lời thế nào đây?
Đảo mắt suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng có cách hay, đó chính là lát nữa cô sẽ gọi cho Lưu Tĩnh và hỏi cô ấy về vấn đề này, để xem cô ấy trả lời thế nào!
Nam Tịch Viên ngồi xuống ghế, Lục Dĩ Thiên cũng nhanh chóng ngồi đối diện cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng. Để không phải ngại ngùng nữa nên cô liền nghĩ đến chuyện khác, làm phân tán sự chú ý về những lời mà lúc nãy Lục Dĩ Thiên đã nói với cô.
"Vũ Châu Thanh đó, cô ta đâu rồi?"
"Đang chịu phạt tại Lục gia." Lục Dĩ Thiên cất giọng nhàn nhạt, ánh mắt đầy nhu tình dành cho người phụ nữ trước mặt mình.
"Rõ ràng là tôi nói hãy tha cho cô ta đi rồi mà, sao anh vẫn ra tay?" Nếu Vũ Châu Thanh bị thương thì ai có thể điều chế thuốc chữa trị độc trong người anh đây? Người đàn ông này sao lại cố chấp như vậy chứ!
"Tịch Viên, bất kể ai gây hại với em đều phải bị trừng trị thích đáng, và không có lý do gì để được tha thứ." Lục Dĩ Thiên đã đặt ra nguyên tắc cho bản thân mình từ khi bắt gặp cảnh cô bất lực khi bị Nhạc Doanh sai người hạ thuốc, rằng nếu anh đụng đến một sợi tóc nhỏ của cô thôi thì anh sẽ không cho qua một cách dễ dàng.
Nếu không phải cô cương quyết ngăn cản thì anh đã xử lý Nhạc Doanh từ lâu, dù cho cô ta có là con của Nhạc Dĩ Triết đi nữa anh cũng chẳng quan tâm.
Đã động đến người phụ nữ của Lục Dĩ Thiên này, anh quyết không tha!
Nam Tịch Viên bị lời nói của anh làm cho cảm động, một sự ấm áp không nói nên lời bỗng lan tỏa trong tâm trí cô, khiến cô thích thú vô cùng.
Lục Dĩ Thiên vừa ăn xong bữa thì có điện thoại gọi đến, tổ chức có việc cần xử lý nên anh phải đi ngay. Trước khi đi cũng không quên dặn dò:
"Em có muốn ra ngoài thì gọi người của tôi theo, bọn họ sẽ bảo vệ cho em."
"Không cần đâu, tôi có thể tự bảo vệ mình." Nam Tịch Viên từ chối.
Khóe môi người đàn ông nhẹ nhếch lên, "Nếu em bảo vệ được bản thân thì sẽ không hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm."
Mi tâm cô chau lại, Lục Dĩ Thiên có phải ngứa miệng lắm không, còn chọc ghẹo cô? Nếu không phải do Nhạc Doanh dùng thủ đoạn hèn hạ và Chân Đông Kình không tấn công bất ngờ thì cô cũng sẽ có thể dư sức đối phó bọn họ. Về phía Vũ Châu Thanh là do cô quá chủ quan, lại không nghĩ cô ta cũng là một con người đầy tâm cơ.
"Cẩn thận đấy." Không đợi cô đáp lời thì anh đã lên tiếng nói trước, đôi môi khẽ cong lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
"Hừm." Cô lườm anh một cái rõ rệt.
Nụ cười trên môi anh càng nồng đậm hơn, lòng anh không khỏi sảng khoái khi chứng kiến bộ dáng yêu kiều này của cô.
Mặc dù chất độc mà Vũ Châu Thanh đã tiêm cho Nam Tịch Viên không còn tác dụng nữa nhưng nó vẫn chưa thể khiến cô lấy lại sức như bình thường, mười phần lực giờ đây dường như chỉ còn ba phần mà thôi. Tuy thế nhưng không sao, cô vẫn có thể bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Trước khi ra ngoài Nam Tịch Viên theo thói quen bỏ vài cây phi đao vào người mình, song cũng mang theo cây súng lục mà Nam Kỷ Dận đã chuyển đến cho cô. Dụng cụ hiện đại đã có trên người nên không cần phải sợ gì cả, cô rất an tâm.
Giờ này là giữa trưa nên Nam Tịch Viên nghĩ Lưu Tĩnh mắc phải nghỉ ngơi sau một ngày đi diễn vất vả, thôi thì hẹn chiều tối sẽ hỏi cô ấy sau vậy. Cô mở điện thoại lên, mặc dù không gọi cho Lưu Tĩnh nhưng lại gọi cho người khác.
Điện thoại đổ chuông, chẳng bao lâu đã có kết nối, "Tịch Viên, cuối cùng cô cũng đã liên lạc cho tôi."
"Như lời đã hứa, hôm nay tôi đã hồi phục nên muốn gặp tiểu Hà, con bé hiện đang rảnh chứ?" Người Nam Tịch Viên gọi điện không ai khác chính là Chân Đông Kình, cô không muốn thất hứa nên phải liên lạc với anh ta trước.
"Con bé rất rảnh, nó cũng đang nhớ cô đây." Chân Đông Kình vui vẻ ra mặt, hắn lập tức đồng ý đi gặp cô ngay. Khi đã lựa chọn địa điểm xong xuôi thì hắn đã tức tốc sửa soạn rồi đưa tiểu Hà ra ngoài.
Tiểu Hà vui lắm, cô bé reo lên:
"Ba, vậy là con sắp được gặp chị Tịch Viên rồi ạ?"
"Đúng vậy con gái, chị Tịch Viên đang trên đường đi đấy. Chúng ta phải mau xuất phát."
Tiểu Hà ôm lấy cổ Chân Đông Kình, cô bé gật đầu chắc nịch, "Dạ!"