Trong phòng ngủ.
Nam Tịch Viên đấm nhẹ vào ngực Lục Dĩ Thiên một cái, khuôn mặt tái mét nhưng biểu cảm lại như con nhím đang xù lông, "Cũng tại anh hết, lại không dặn dò thuộc hạ của mình!"
Sự tức giận trên mặt của Lục Dĩ Thiên cũng tan biến hết khi thấy bộ dạng đáng yêu này của Nam Tịch Viên, anh vui lắm, cực kì vui. Dùng thái độ ôn nhu nhất có thể, Lục Dĩ Thiên đáp lời:
"Bọn họ không thấy gì đâu, em đừng lo."
"Anh bảo sao tôi có thể đối mặt với họ đây?" Nam Tịch Viên bất mãn lên tiếng, đúng là mất mặt quá đi thôi!
"Cứ bình thường là được." Lục Dĩ Thiên cười, khuôn mặt càng trở nên điển trai hơn, vừa định cúi xuống hôn cô thì đã bị cô đẩy ra.
"Không... không muốn nữa." Lỡ đâu lại có người xông vào và bắt gặp ngay cảnh tượng này, e là có đào hố xuống chôn cũng không hết nhục.
Lục Dĩ Thiên áp sát cự long vào đùi cô, tay cũng mân mê bầu ngực căng tròn, "Tôi đang rất muốn em, giờ mà em đổi ý thì lấy súng giết tôi đi, có vậy mới không bức bối."
Nam Tịch Viên e ngại đỏ mặt, đùi cô bị nơi đó của anh cọ xát dâng lên cảm giác nóng rát khó chịu, cô muốn nhích người sang một chút nhưng đã bị anh bao vây lấy.
Bỗng dưng Lục Dĩ Thiên nắm lấy cổ tay cô sau đó kéo xuống dưới, bàn tay nhỏ nhắn đã nhanh chóng chạm phải vật ***** **** kia.
"Á..." Nam Tịch Viên giật mình, vật nam tính của anh sao mà lại nóng đến thế này, động vào khiến tay cô như là bị bỏng vậy.
"Tịch Viên, không thể nhịn được nữa rồi." Giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng của người đàn ông, Lục Dĩ Thiên vừa nói xong đã nhấc chân Nam Tịch Viên và thẳng thừng tiến vào.
"Ưm..." Sự khoái cảm đột ngột dâng trào, Nam Tịch Viên vẫn không thể thích ứng được.
"Tịch Viên, em đẹp lắm!"
"Tịch Viên, em thật sự khiến tôi say đắm..."
"Thân thể của em, chỉ có thể được một mình tôi khai phá, em phải nhớ đấy!"
...
Hai giờ đồng hồ sau.
"Lục Dĩ Thiên, ngừng lại đi, tôi mệt quá..."
Nam Tịch Viên thở không ra hơi mà yếu ớt nói một câu, Lục Dĩ Thiên này sao sức khỏe lại dồi dào như thế chứ, trong khi cô đã mệt đến sắp ngất mà anh vẫn còn tinh lực dồi dào như vậy. Thật quá khủng! . Truyện Ngôn Tình
Nhìn người phụ nữ đã kiệt sức nằm rệu rã dưới thân, Lục Dĩ Thiên đành dừng lại mọi động tác. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô đầy yêu thương, "Được rồi, tạm dừng tại đây vậy. Nhưng Tịch Viên, tôi vẫn chưa được thỏa mãn."
Nếu không phải cô còn bị thương và mới trải qua cảm giác đau đớn do độc gây ra thì Lục Dĩ Thiên đã không dễ dàng chấp nhận dừng lại đâu, anh ôm lấy cô vào lòng, bàn tay ôm lấy chiếc em mảnh khảnh của cô.
"Vũ Châu Thanh đang ở đây, anh qua ân ái với cô ta một trận nữa thì sẽ thỏa mãn dục vọng to lớn của anh." Nam Tịch Viên cố tình thốt ra lời như thế, một phần là vì câu nói của Lục Dĩ Thiên, một phần là muốn xem anh có thái độ thế nào.
"Tịch Viên, cả cuộc đời này tôi chỉ phát sinh quan hệ với riêng mình em mà thôi, những người phụ nữ khác không thể khiến cho tôi thích thú như như khi ở cạnh em." Lục Dĩ Thiên nói thẳng tâm tư của mình ra cho Nam Tịch Viên biết, đúng vậy, anh chỉ có hứng thú với một mình cô mà thôi!
Nam Tịch Viên khá ngạc nhiên bởi câu trả lời của anh, những câu từ này có đáng tin không vậy?
"Anh đừng khẳng định sớm như vậy, tôi không thích nghe." Nam Tịch Viên lạnh giọng.
"Em không tin nên mới không muốn nghe? Vậy thì em cứ chờ đợi, tương lai sẽ chứng minh được những lời mà tôi nói với em đều không sai một chút nào." Lục Dĩ Thiên nhận ra bản thân dường như nói chuyện nhiều hơn so với lúc trước, chính cô là người đã thay đổi anh, khiến anh phải mở miệng giải đáp.
Trước kia anh không thích giải thích, ai hiểu thì hiểu không thì thôi. Nhưng từ khi gặp Nam Tịch Viên, anh đã vì cô mà phá hủy nguyên tắc của chính bản thân mình, những vấn đề mà cô thắc mắc đều được giải đáp hết, sự thay đổi này đến tận bây giờ anh mới có thể nhận ra, cũng không biết là làm sao nữa.
Có lẽ, Nam Tịch Viên đối với anh đã là một nhân vật quan trọng trong cuộc đời, không thể thiếu vắng được. Cũng vì lý do đó mà anh hết lần này đến lần khác dung túng và chiều chuộng cô, tất cả không chỉ đơn giản vì cô là em gái của Nam Kỷ Dận, mà chính là vì cô là người anh để tâm!
"Ờ, lời của Lục lão đại sao mà sai được." Nam Tịch Viên bĩu môi, thái độ vẫn bộc lộ đầy sự nghi ngờ.
Lục Dĩ Thiên phì cười, "Sao nghe giọng em nói như là châm biếm người khác vậy?"
"Anh nghe ra được như thế cũng tốt lắm rồi đấy, khá giỏi!" Nam Tịch Viên đưa ngón tay cái lên khen ngợi.
Lục Dĩ Thiên cảm thấy bản thân đã quá dung túng cho cô, khen anh khá giỏi như thế thì cũng chỉ có một mình cô mà thôi. Bỗng nhiên Lục Dĩ Thiên kéo Nam Tịch Viên về phía mình, ngay sau đó đã cúi đầu xuống hôn mạnh vào cổ cô.
"Ui..." Nam Tịch Viên bất ngờ kêu lên một tiếng, anh đang muốn làm gì vậy chứ?
"Đừng có để lại dấu vết gì, xin anh đấy!" Trong lúc nguy cấp cô đã buông lời cầu xin, nhưng đôi môi của Lục Dĩ Thiên vẫn cứ hôn rồi cắn nhẹ cổ cô, Nam Tịch Viên biết chắc nơi đó đã để lại dấu đỏ. Thật tức quá đi mất, như thế thì sao cô dám ra đường chứ?
Lục Dĩ Thiên hài lòng nhìn vết hôn đỏ chối đang ngự trị trên chiếc cổ trắng ngần, lòng anh không khỏi vui sướng, "Rất đẹp."
"Anh..." Nam Tịch Viên ức chế không nói nên lời, đúng là quá đáng mà!
Từ trước đến nay Nam Tịch Viên không phải một người dễ bị ức hiếp, có qua thì nhất định phải có lại. Lục Dĩ Thiên đã để lại dấu hôn trên cổ cô, cô cũng phải cho anh nếm mùi đau khổ.
Nghĩ là làm, Nam Tịch Viên chồm người về phía Lục Dĩ Thiên và đẩy anh xuống giường, ngay sau đó liền há miệng ngậm lấy cổ anh. Nam Tịch Viên mút lấy da thịt mềm mại kia, xong liền nhe răng cắn một phát.