Vũ Châu Thanh ôm lấy chỗ đau ở vai để máu có thể bớt chảy ra, cô ta cảm thấy kinh ngạc vì thái độ của Lục Dĩ Thiên nhưng vẫn cố bình tĩnh mà trả lời:
"Lục lão đại, độc này là do tôi vừa chế tạo xong, nên chưa có thuốc giải."
"Cô nói gì?" Giọng Lục Dĩ Thiên trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, ánh mắt đầy tia lửa hận.
Kim Nhất, Thủy Nhất và Mộc Nhất về cùng Lục Dĩ Thiên và thấy được cảnh tượng này thì biết cơn giận dữ như sét đánh của anh sẽ giáng xuống sau vài giây ngắn ngủi nữa thôi.
Kim Nhất lên tiếng trước, "Châu Thanh, còn cách nào để khiến Tịch Viên bớt đau đớn không?"
Đôi môi tái mét của Vũ Châu Thanh mấp máy câu trả lời, "Không. Nhưng qua một giờ đồng hồ sau thì sẽ trở lại bình thường."
"A..." Nam Tịch Viên vẫn không ngừng la, cả cơ thể nhỏ bé cứ thế mà cử động mãi, quằn quại trên đất, bàn tay cô cũng siết chặt lại, gân xanh nổi lên khá nhiều.
Lục Dĩ Thiên thấy cô đau đớn quá liền bế cô đứng dậy, song cũng đi thật nhanh vào nhà và tiến lên lầu.
Ở dưới này, Mộc Nhất đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn Vũ Châu Thanh, "Cô hãy chuẩn bị tinh thần để chịu cơn thịnh nộ của lão đại đi."
"Tại sao, tại sao lão đại lại để tâm tới người phụ nữ đó như vậy?" Vũ Châu Thanh yếu ớt hỏi một câu, máu từ vết thương chảy ra ngày càng nhiều khiến cô ta cũng dần kiệt sức.
Vũ Châu Thanh vẫn chưa nghe được câu trả lời của ba người đàn ông thì cảnh tượng trước mắt cô ta trở nên mơ hồ, ngay sau đó đã mất đi ý thức và ngất đi.
Lục Dĩ Thiên lao nhanh như bay về phía phòng ngủ của mình, anh đặt người phụ nữ trong lòng xuống chiếc giường rộng lớn. Nam Tịch Viên bấu chặt lấy tay anh, cả cơ thể cũng bắt đầu vùng vẫy.
"Aaa... Lục Dĩ Thiên, tôi... đau quá!"
Nam Tịch Viên không thể khống chế được bản thân, vầng trán cao cứ thế túa ra vô số hạt mồ hôi li ti. Sự đau đớn ăn mòn sự bình tĩnh của Nam Tịch Viên, cô la lên, chật vật nằm co rúm một cách đáng thương.
Lục Dĩ Thiên nhìn Nam Tịch Viên đau đớn, lòng bỗng dưng thắt lại. Cô là một cô gái quật cường, nhưng lần này lại lăn lộn không ngừng, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ chứng tỏ cô đau và khó chịu đến mức nào.
Móng tay Nam Tịch Viên khảm sâu vào da thịt Lục Dĩ Thiên khiến anh đau rát, nhưng anh biết nỗi đau bấy giờ của anh vẫn không hề là gì so với Nam Tịch Viên của hiện tại.
"Tịch Viên, cố gắng chịu một chút nữa, tất cả sẽ ổn thôi." Lục Dĩ Thiên ôm thấy thân thể gầy gò đang run lên bần bật của Nam Tịch Viên, trái tim bất giác thổn thức.
Nếu có thể, anh nguyện sẽ thay Nam Tịch Viên gánh chịu cơn đau đang dày vò thân xác của cô. Thà anh là người chịu đau, còn hơn là nhìn cô khổ sở thế này.
"Huhu, Lục Dĩ Thiên, tôi đau quá!" Nam Tịch Viên đã không nhịn được nữa liền khóc lớn, bàn tay càng siết chặt lấy cánh tay anh hơn.
Chả biết Vũ Châu Thanh đã tiêm loại thuốc gì cho Nam Tịch Viên mà lại khiến cô đau thấu tâm can, lệ cũng trải dài trên má. Giờ đây khuôn mặt của cô gái nhỏ đã dính toàn là nước, đầu tóc rối bù vô cùng thảm hại. Tuy Nam Tịch Viên không thích son phấn nhưng cô luôn chú trọng vẻ bề ngoài, bộ dạng của cô thế này đúng là lần đầu tiên Lục Dĩ Thiên thấy được.
"Tịch Viên, không sao, có tôi đây." Lục Dĩ Thiên ôm chặt lấy cô, một cảm giác xót xa cứ truyền đến bên anh, khiến anh cực kì khó chịu.
Nhìn cô như vậy, anh thật sự rất đau lòng!
"Huhu..."
Nam Tịch Viên khốn đốn bởi tình cảnh hiện tại, ruột gan như đang bị nhào lộn, chất độc này thật sự rất lợi hại, nó không những khiến cô đau đớn về thể xác mà tinh thần cũng bị suy sụp không ít.
Nằm trong vòng tay Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên chỉ biết khóc lóc nghiến răng. Cô mệt quá, thật sự rất mệt!
"Dĩ Thiên... mau đánh tôi ngất... tôi đã không chịu đựng được nữa rồi..." Hạ sách giúp Nam Tịch Viên bớt bị hành hạ về thân xác chỉ có thế này, cô đưa ra đề nghị, cầu mong rằng Lục Dĩ Thiên sẽ đồng ý.
Lục Dĩ Thiên giữ chặt lấy chiếc vai gầy mảnh khảnh, ngay sau đó liền đánh mạnh vào gáy cô một cái. Nam Tịch Viên ngất đi, khóe mắt vẫn còn tuôn một giọt lệ dài trong suốt.
"Xin lỗi em, là tôi không tốt..."
Lục Dĩ Thiên đặt Nam Tịch Viên nằm ngay ngắn xuống giường, anh đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc đã rối bù của cô và cất giọng yêu thương. Kéo chăn đắp lấy thân thể mảnh khảnh của cô gái xinh đẹp, trái tim Lục Dĩ Thiên như bị ai đó bóp lấy, vừa nghẹn ngào vừa khó thở.
Rõ ràng là đã ngất đi nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt như vậy, có lẽ đây là một cực hình đối với cô.
Nhớ đến kẻ đã khiến cho Nam Tịch Viên chật vật đến phát khóc, đôi mắt Lục Dĩ Thiên bỗng trở nên đỏ ngầu. Anh đứng dậy khỏi ghế sau đó bước ra ngoài, lúc này Kim Nhất, Mộc Nhất và Hỏa Nhất đã đứng chờ đợi sẵn, thấy anh thì liền cúi đầu chào.
"Vũ Châu Thanh đâu?" Lục Dĩ Thiên cất giọng lạnh lùng, sự lạnh lẽo phát ra từ lời nói của anh không khác gì gió ở Siberia thổi tới vậy.
Kim Nhất đáp lời:
"Lão đại, Vũ Châu Thanh hiện tại đang hôn mê bất tỉnh."
"Nói với cô ta khi tỉnh dậy thì phải lập tức đi lãnh ngay năm mươi roi." Nếu không nể tình Vũ Châu Thanh nhiều năm ở bên cạnh thì Lục Dĩ Thiên đã giết chết cô ta mất rồi. Đây là sự nhân nhượng lớn nhất mà anh dành cho cô ta, lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng!
"Vâng."
Đám Kim Nhất cũng sớm đoán ra kết quả này, bọn họ thấy được trong mắt của Lục Dĩ Thiên lúc nào cũng có hình bóng của Nam Tịch Viên, vậy mà Vũ Châu Thanh không biết điều lại đụng chạm đến người phụ nữ của Lục Dĩ Thiên, bị anh phạt là đúng rồi. Hình phạt thật sự nặng nề, mười roi quất xuống đã muốn ngất đi, lần này là tận năm mươi roi, có lẽ Vũ Châu Thanh sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian khá dài mới khỏe hẳn.
Lục Dĩ Thiên đi vào phòng, bấy giờ Mộc Nhất mới cất tiếng hỏi: "Vũ Châu Thanh trung thành với lão đại hết mực, sao lão đại có thể xuống tay phạt cô ta như thế chứ?"
"Tính của lão đại đâu phải anh không biết, phạm vào kị húy của lão đại thì dù có là thân tín cũng khó mà tha thứ." Thủy Nhất ngừng hai giây, lại bổ sung: "Vả lại Nam Tịch Viên là em gái của Nam tổng, càng phải được ưu ái hơn."
"Lão đại trừng phạt Vũ Châu Thanh cho Nam Tịch Viên chỉ vì cô ấy là em gái của Nam tổng?" Mộc Nhất cười một tiếng.
Kim Nhất chen vào: "Biết rồi còn hỏi, đúng là nhiều lời."
Mộc Nhất lại cười khẽ, nhưng chẳng đáp gì thêm.