Từ hôm qua đến giờ mới có cơ hội ngồi nói chuyện riêng với Nam Kỷ Dận, Nam Tịch Viên ngồi trên xích đu khoác tay anh trai mình, đầu tựa vào bờ vai rộng rãi của hắn.
"Lúc trước khi em mệt mỏi, căng thẳng hay áp lực thì đều tựa vào bờ vai vững chắc của anh. Chính nó đã tiếp thêm động lực cho em, an ủi em những khi em buồn." Cánh môi anh đào hé mở, tựa vào vai Nam Kỷ Dận mà cô cực kỳ thoải mái.
Nam Kỷ Dận thở dài một hơi, đôi mắt xuất hiện tia buồn bã:
"Giờ đây đã có một bờ vai vững chắc hơn nữa rồi, sau này chắc không cần anh nữa đâu nhỉ?"
Nam Tịch Viên nghe thế liền bất mãn phản bác:
"Sao có thể, sẽ chẳng có gì thay thế được bờ vai của anh."
"Con bé này, thật là dẻo miệng!" Nói câu này, khóe miệng Nam Kỷ Dận đã cong lên: "Anh hiểu tính tình của Dĩ Thiên, cậu ấy sẽ không để em chịu uất ức đâu. Mỗi khi không vui cứ tựa vào vai của cậu ấy, anh tin Dĩ Thiên sẽ khiến em yên lòng ngay."
"Vâng."
Bờ vai của Nam Kỷ Dận và Lục Dĩ Thiên đều mang đến cho cô một cảm giác khác nhau. Khi tựa đầu lên vai Nam Kỷ Dận, cô nhận được sự chăm sóc và sự yêu thương của anh trai dành cho mình, hắn có thể vì cô mà phản đối ý định của Nam Từ, lại hết mình ủng hộ quyết định của cô. Tình cảm thân thiết này khiến lòng cô trở nên ấm áp.
Còn khi tựa vào vai Lục Dĩ Thiên, cô cảm thấy mọi nguy hiểm và lo lắng đều tan biến mất. Anh dành cho cô sự quan tâm vô bờ bến, bên cạnh đó là tình cảm thiêng liêng sâu đậm giữa hai người. Mặc dù không nói cũng biết, nếu cô gặp nguy thì chắc chắc Lục Dĩ Thiên sẽ không màn gì cả mà tìm cách cứu cô, thậm chí là hy sinh mạng sống của mình.
Tình yêu mà anh dành cho cô là một tình yêu bá đạo xen lẫn sự nồng nàn, đôi khi cô còn ghen tị với chính bản thân mình vì có được một người bạn trai tuyệt vời như anh.
Lục Dĩ Thiên tuy lạnh lùng, tàn nhẫn, sát phạt, quyết đoán, không tình người,... nhưng trước mặt cô anh lại là một người hết sức ấm áp, ôn nhu và thâm tình. Sự dịu dàng của anh dường như chỉ dành cho riêng mình cô mà thôi.
Nam Kỷ Dận ôm lấy bờ vai gầy của Nam Tịch Viên, hắn cất giọng lãnh đạm pha chút tiếc nuối:
"Mới ngày nào còn lông nhông theo chân anh, giờ chuẩn bị phải gả đi rồi, thật là nhanh quá đi mất!"
Lòng Nam Tịch Viên dâng lên cảm giác chua xót, cô ngẩng đầu nhìn anh trai mình:
"Anh..."
"Em phải thường xuyên về nhà đấy nhé, dù sao Nam gia cách Hắc Uyển đường đi cũng chỉ có hơn một giờ đồng hồ. Hoặc là khi nào rảnh và nhớ quá thì anh sẽ đến gặp em gái của mình." Nam Kỷ Dận nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô, hắn dặn dò.
Nam Tịch Viên gật mạnh đầu:
"Em sẽ thường xuyên trở về, làm sao mà sống xa mọi người cho được chứ!"
Nam Kỷ Dận cười cười, hắn véo nhẹ chóp mũi cô một cách cưng chiều:
"Vậy ư, chứ không phải có Lục Dĩ Thiên là có tất cả à?"
"Anh cứ chọc em miết!" Cô đấm nhẹ vào ngực Nam Kỷ Dận một cái, bỗng chuyển chủ đề: "Đến lúc hôn lễ của em diễn ra, anh phải đưa cô gái ấy đến nhé?"
"Ờ..." Nam Kỷ Dận biết 'cô gái đó' trong miệng của cô là ai.
"Anh do dự là ý gì?" Cô nghiêm giọng, thật không thích biểu cảm này của hắn.
Nam Kỷ Dận chịu thua, hắn thỏa hiệp:
"Được rồi được rồi, cuối tháng này vào ngày hỷ sự của em và Dĩ Thiên, anh sẽ đưa cô ấy đến để ra mắt mọi người."
"Vậy thì còn được." Cô không bắt Nam Kỷ Dận khai và kể ra bạn gái của hắn là ai thì đã may lắm rồi.
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên từ trong nhà đi ra, thấy bóng dáng của anh, Nam Kỷ Dận liền bật cười:
"Mới xa bạn gái có một chút mà không chịu nổi rồi sao?"
Nghe Nam Kỷ Dận nói thế, Lục Dĩ Thiên chỉ cười chứ không đáp gì. Hai tay anh bỏ trong túi quần, thong dong tiến lại về phía xích đu.
"Anh ấy đâu có thiếu nghị lực như vậy." Nam Tịch Viên vẫn tựa đầu vào vai Nam Kỷ Dận, miệng cười ríu rít.
"Thôi được rồi, nếu cậu đã ra thì mình trả lại bạn gái cho cậu đây. Mình phải ra ngoài một chuyến."
Nam Kỷ Dận vừa dứt lời, Nam Tịch Viên đã đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn:
"Ra ngoài? Có phải là đi tìm cô ấy không?"
Nam Kỷ Dận lắc đầu, chối:
"Anh đến Nam thị."
"Nhìn nụ cười thâm thúy của anh mà xem, không gặp cô ấy mới là chuyện lạ!"
"Đúng là chuyện gì cũng không qua khỏi mắt em."
"Phải thế mới đúng chứ!"
Nam Kỷ Dận đứng dậy, nhướng mi mắt với Lục Dĩ Thiên:
"Sau này cậu phải cẩn thận, đừng bao giờ giấu Tịch Viên điều gì, không qua được đôi mắt thần kì của con bé đâu."
"Mình có chuyện gì phải giấu cô ấy chứ, lúc nào cũng thành thật."
Nghe Lục Dĩ Thiên trả lời, Nam Kỷ Dận cười ha hả rồi rời đi.
Người đàn ông từ tốn ngồi xuống bên cạnh Nam Tịch Viên, anh đưa tay nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
"Quả thật anh là người thiếu nghị lực."
"Hả?" Nam Tịch Viên nhất thời không hiểu câu nói này, lại nhớ đến những lời mình thốt ra lúc nãy thì bật cười.
"Hôm qua em nói anh sẽ không ghen khi thấy em hôn vào má Kỷ Dận, em đã sai rồi." Giọng nói du dương của anh lại một lần nữa vang lên bên tai cô.
"Anh cũng thật là, nhỏ nhen quá rồi đấy nhé!" Cô không giận, ngược lại còn nở nụ cười tươi như hoa.
Lục Dĩ Thiên hôn vào môi cô một cái, "Em nên biết rõ, anh là người có tính chiếm hữu rất cao. Vì Kỷ Dận là bạn tốt của anh, cũng là ai trai em, vậy nên anh không thể tỏ ra thái độ gì, chỉ có thể lẳng lặng ăn giấm chua mà thôi."
Nam Tịch Viên ôm lấy cánh tay anh, cằm cô tì lên vai Lục Dĩ Thiên, "Ối chao, rất ít khi thấy anh âm thầm chịu đựng."
"Không phải là đều vì em sao, tiểu yêu tinh!"
"Nói em là yêu tinh, em sẽ ăn sạch anh luôn!"
"Tốt nhất là nên ăn lúc ở trên giường." Khóe môi Lục Dĩ Thiên nâng lên tạo thành một nụ cười mờ ám.
Nam Tịch Viên hừ nhẹ một tiếng, "Không đứng đắn chút nào."
m thanh cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của người đàn ông:
"Nếu đây là Hắc Uyển, anh sẽ cho em biết rõ hơn thế nào là không đứng đắn."
"Sao đầu anh lại nghĩ toàn chuyện kia không vậy nhỉ?" Nam Tịch Viên nhíu mày, thật không hài lòng với thái độ của bạn trai.
"Bởi vì thân thể của em... rất mê người!"
Tiếng nói khe khẽ của Lục Dĩ Thiên phả vào tai cô, mang đến cho cô một cơn gió lạnh đầy ngứa ngáy. Cô lườm anh một cái:
"Quá lắm rồi đấy nhé."
"Nhất là lúc đôi chân thon dài của em quấn lấy thân anh..."
"Được rồi!" Nam Tịch Viên đưa tay bịt chặt miệng anh, đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai không. Không thấy người nào thì cô mới bặm môi với Lục Dĩ Thiên: "Anh mà nói thêm câu nào nữa, em lấy phi tiêu phóng chết anh!"
"So với bị em giết bằng phi tiêu, anh muốn được em giết bằng thân thể này hơn. Sự nóng bỏng và quyến rũ của em sẽ khiến anh điên cuồng chết mất!"
"Lục! Dĩ! Thiên!" Nam Tịch Viên nghiến răng nghiến lợi, sao người đàn ông này lại lì lợm như thế cơ chứ, có phải anh muốn chết rồi không?
"Haha!" Lục Dĩ Thiên phá lên cười sảng khoái, khuôn mặt tức tối này của cô thật khiến anh thích thú mà!