"Dù chỉ một lần thôi. Tôi muốn biết được yêu đầy phần mình nó ra sao, đầy đến mức không thể chịu được ấy. Chỉ một lần thôi."
-Rừng Nauy | Haruki Murakami
Mạc Kỳ Hạ ngồi trong chiếc Rolls-Royce Phantom chờ Thuần Dương Thần viếng mộ bước ra. Mạc Kỳ Hạ luôn là một nữ nhân xinh đẹp cao ngạo, nhưng thực chất cô chỉ mong cầu hai chữ "đơn giản" nhưng hóa ra đơn giản là thứ khó nhất. Nhiều lúc cô có cảm giác mình đang phải đón nhận cơn mưa đá mà không hề được che chắn. Từng đợt mưa đá một bốc trần tâm can cô. Tổn thương nối tiếp tổn thương, trong cái thế giới đầy bi ai này chỉ có Thuần Dương Thần là sự cứu rỗi duy nhất.
Gió nổi rồi, lại thêm không khí ở nghĩa trang lại khiến mọi thứ u ám đến lạ thường. Trời đã gần tối rồi, nhưng không phải bóng tối lúc nào cũng giúp ta thấy được những vì sao. Tần Y Lạc cùng Thuần Dương Thần đã bước ra, Thuần Dương Thần sợ giao tiếp với người lạ nên luôn bước sau Tần Y Lạc một bước, giống như trao hết sự bảo vệ cho đối phương. Từ lúc bước vào thế giới của một người tự kỉ như Thuần Dương Thần thì Tần Y Lạc đã biến thành một ánh sáng rực rỡ. Nhưng đó cũng là điều khiến Tần Y Lạc sợ hãi, bởi lẽ cô không phải một người tốt, cô đã sẵn sàng chờ đợi cái gì gọi là "quả báo" ập đến, cô không muốn Thuần Dương Thần phụ thuộc vào cô ngày một nhiều. Nhưng sự xuất hiện của Mạc Kỳ Hạ lại khiến bi kịch thành hài kịch. Cơn bão sắp tới rồi, không còn chỗ trú ẩn nữa. Tần Y Lạc chỉ có thể để mặc nó giằng xé chính cô.
Trong tâm can Thuần Dương Thần Mạc Kỳ Hạ chính là cơn gió, là thứ nhẹ nhàng len lỏi vào tâm can Thuần Dương Thần. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được ai như thế, rồi bỗng một ngày Mạc Kỳ Hạ xuất hiện. Mang theo cả những thứ ấm áp khác đến thế giới của Dương Thần. Bên trong mỗi người đều có mặt yếu đuối được giấu kín, tìm được ai khiến ta không còn sợ hãi nữa thì đó đúng là tình yêu.
Vừa bước ra cổng, Thuần Dương Thần đã nhận ra chiếc Rolls-Royce Phantom của Mạc Kỳ Hạ. Nữ nhân xe trông thấy Tần Y Lạc và Thuần Dương Thần đến liền bước xuống. Thuần Dương Thần thì miệng không nhịn được đã cười vui vẻ.
"Bác sĩ Tần, chào chị." Mạc Kỳ Hạ lên tiếng. Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ trắng khoác bên ngoài măng tô nâu. Mái tóc xoăn được thả tự do. Càng trông thu hút người khác, thực sự nếu không làm kinh doanh cô ấy có thể đổi sang làm người mẫu.
"Mạc tiểu thư, chào cô." Tần Y Lạc lịch sự đáp lại.
Mạc Kỳ Hạ vẫn duy trì biểu cảm vui vẻ. Cô nhìn sang Thuần Dương Thần. Họ trao nhau niềm vui từ ánh nhìn, đó là loại giao tiếp của những kẻ đang yêu. Chỉ cần thấy đối phương, thấy được họ cười tự khắc lòng liền dâng lên niềm vui. Với Mạc Kỳ Hạ, đối phương vẫn là mặt trời của cô, nụ cười kia thôi đã xua đi tất thảy băng giá bấy lâu cô chịu đựng. Chỉ cần gặp được người như thế một lần trong đời thì có chết cũng không hối hận.
"Bác sĩ Tần, tôi có thể mời chị cùng Dương Thần đến không, tôi sẽ nấu ăn mời hai người." Mạc Kỳ Hạ nói, câu đầu nhìn Tần Y Lạc nhưng nửa ý sau liền ôn nhu nhìn Thuần Dương Thần.
Tần Y Lạc bên cạnh rõ ràng đã biến thành vô hình. Cô nhận ra vị Mạc phó tổng này hôm nay là đến lấy lòng cô nhưng đồng thời cũng là thăm dò cô. Thôi thì xem như chiều Thuần Dương Thần, cô phối hợp một chút vậy.
"Mạc tiểu thư, đã mời, chúng tôi sao không nể mặt." Tần Y Lạc nói, Mạc Kỳ Hạ với Tần Y Lạc mà nói trong lòng luôn có cảm giác quỷ dị khó tả. Tuy rằng Tần Y Lạc luôn lịch sự, còn là người thuộc tầng lớp tri thức. Nếu tiếp xúc với cô ấy còn cảm thấy vị bác sĩ này rất hay cười, ngữ khí ôn nhu. Nhưng điều này càng khiến Mạc Kỳ Hạ đôi lúc thấy không an tâm. Giống như loại tâm lý Sociopath mà cô từng biết qua. Thêm chuyện gần đây biết được Tần Y Lạc quen biết cả ba anh em Mạc gia khiến Mạc Kỳ Hạ có chút đề phòng với nữ nhân này.
"Bác sĩ Tần lên xe của tôi nhé?" Mạc Kỳ Hạ nói. Tần Y Lạc nhìn cô.
"Xin lỗi nhưng tôi không thích đi xe lạ, nếu không phiền Mạc tiểu thư có thể lên chiếc BMW của tôi." Tần Y Lạc nói, giọng điệu không rõ cảm xúc nhưng không chứa hàm ý châm chọc. Suy cho cùng chiếc Rolls-Royce kia tuy mắc tiền nhưng quá nổi bật rồi. Hơn nữa kích thước của nó sẽ không linh hoạt cho tình huống cấp bách. Với lại việc đến nhà người lạ mà không tự chủ được phương tiện đi lại khiến cô không cảm thấy an tâm.
Mạc Kỳ Hạ có chút ngạc nhiên nhưng không phản đối.
"Vậy chúng ta đi thôi." Mạc Kỳ Hạ vui vẻ nói.
Cô dặn tài xế của mình cứ lái xe đi về Mạc thị trước.
"Hai người đợi ở đây, tôi sẽ lái xe ra." Tần Y Lạc lên tiếng. Mạc Kỳ Hạ gật đầu miệng cười vui vẻ nhưng khi Tần Y Lạc vừa rời đi biểu tình liền nghiêm trọng nhìn Thuần Dương Thần.
"Dương Thần, chị của em không thích tôi?"
Thuần Dương Thần lắc đầu, giọng khó hiểu trả lời: "không đâu, với ai chị ấy cũng thế."
Mạc Kỳ Hạ thở hắt ra, Thuần Dương Thần không nhận ra được cuộc giao tiếp đậm mùi thuốc súng khi nãy sao?
"Dương Thần à, em sao đáng yêu như thế?" Mạc Kỳ Hạ nói. Cô hôn vào trán đối phương, Thuần Dương Thần mỉm cười tiếp nhận. Mỗi khi gặp Mạc Kỳ Hạ thì động tác xoa tay vào nhau của Thuần Dương Thần không còn, bởi lẽ ở bên đối phương khiến cô vô cùng thỏa mái. Đây là loại cảm giác đến Tần Y Lạc cũng không thể tạo ra với Thuần Dương Thần.
"Em nhớ chị!" Thuần Dương Thần khẽ nói. Gần đây cả hai đều bận rộn, khó khăn lắm mới có thể gặp nhau. Bàn tay của Thuần Dương Thần cứ thế đan vào những ngón tay của đối phương. Mỗi khi nắm lấy tay của Mạc kỳ Hạ không hiểu sao Thuần Dương Thần lại rất thích, trong cô như thể có một vườn hoa mở rộ, mọi niềm vui trên đời bỗng thật trọn vẹn. Bất chấp ngoài kia là giông bão thì cũng không thể gây tổn thương cho cô được nữa, chỉ cần được ở cạnh Mạc Kỳ Hạ.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi!" Thuần Dương Thần nói, kèm theo một nụ cười.
Mạc Kỳ Hạ nghe lời này cảm giác tâm can dâng lên sự ấm áp khó tả. Bề ngoài, cô là người có đủ mọi thứ, tiền, địa vị. Nhưng ai biết được để có những thứ ấy cô đã trải qua những gì, thực tâm từ lâu cô đã không tin bản thân có thể yêu trở lại. Rồi chợt một ngày cô gặp Thuần Dương Thần, cô gái mang tất thấy mọi thứ mà cô nghĩ mình đã không còn. Đó là cảm giác yêu và được yêu trọn vẹn. Trong Mạc gia, mấy ai biết Kỳ Thức Nhàn đối xử với cô tệ thế nào, có ai biết Mạc Kỳ Tuất bệnh hoạn đến đâu. Rồi đến cả Mạc Kỳ Yến cũng bỏ cô mà đi.
Những tổn thương đó khiến cô hình thành suy nghĩ mình không xứng đáng được yêu thương, rằng ai cũng sẽ bỏ cô.
Thuần Dương Thần - cô là mặt trời duy nhất trong thế giới đầy oán hận này. Người đã cứu rỗi Mạc Kỳ Hạ khỏi tự kết liễu đời mình. Còn nhớ hôm đó, khi Thuần Dương Thần bắt gặp Mạc Kỳ Hạ muốn tự sát, cô đã giật con dao rọc giấy khỏi tay đối phương bất chấp cầm vào phần lưỡi khiến lòng bàn tay tổn thương. Thuần Dương Thần ôm chặt lấy Mạc Kỳ Hạ, "mọi thứ sẽ ổn thôi!"
Lời này cứ thế len lõi, bao bọc lấy Mạc Kỳ Hạ, cô còn sống đến giờ cũng chính là vì câu nói "mọi thứ sẽ ổn thôi" này.
Muốn được yêu cũng phải chấp nhận được tổn thương, người ta chọn cách xa cách để bảo vệ bản thân khỏi tổn thương nhưng nếu thế đồng nghĩa với cô đơn phải gánh chịu. Mấy ai chịu được cô đơn mà không hủy hoại bản thân mình?
Lúc này Tần Y Lạc đã lái chiếc BMW 740li pure excellence đến. Trong xe Tần Y Lạc nhìn ra thấy Thuần Dương Thần đã nắm lấy tay Mạc Kỳ Hạ, nếu Thuần Dương Thần đi với cô là lui một bước thì đi với Mạc Kỳ Hạ là cùng tiến một bước. Cho thấy Thuần Dương Thần thực tâm muốn cùng nữ nhân kia đi bên nhau.
Tần Y Lạc trong lòng dâng lên nhiều phức cảm, nếu có thể đánh đổi cô chấp nhận tất cả tổn thương đau khổ về phía mình. Cô chỉ muốn Thuần Dương Thần không đau khổ, nếu ở bên cạnh Mạc Kỳ Hạ khiến Thuần Dương Thần vui vẻ. Cô cũng sẽ bảo hộ cả Mạc Kỳ Hạ. Nhưng liệu cô có thể? Trên đời này tự hỏi làm gì có "tuyệt đối"? Mối quan hệ giữa ba người họ sớm muộn gì cũng tràn ngập tổn thương.
Mạc Kỳ Hạ mở cửa xe ở ghế sau, cô để Thuần Dương Thần ngồi vào trước rồi tới mình.
"Bác sĩ Tần, làm phiền chị rồi." Mạc Kỳ Hạ nói khi ngồi vào xe. Cô cùng Thuần Dương Thần ngồi hàng ghế sau, Tần Y Lạc lái xe.
Sau khi Mạc Kỳ Hạ đọc địa chỉ thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Không khí trong xe có phần trầm lắng đáng sợ, Tần Y Lạc rõ ràng không có dấu hiệu sẽ bắt chuyện trước. Còn Thuần Dương Thần thì chỉ biết nắm tay Mạc Kỳ Hạ, ngả đầu vào vai đối phương. Rất nhanh đã ngủ, công việc của Thuần Dương Thần dạo này thực sự quá bận rộn.
Mạc Kỳ Hạ bên ngoài bình tĩnh bên trong tràn đầy suy nghĩ, cô muốn hỏi rõ Tần Y Lạc rất nhiều thứ. Cô chưa từng nghĩ lại khó đối phó với Tần Y Lạc như vậy, vừa giống như đi gặp các mẹ chồng khó tính trong truyền thuyết vừa giống đối mặt với sát nhân hàng loạt. Nhưng nghĩ kỹ, một bác sĩ tâm lý lại có bản lĩnh mua cổ phần của Mạc thị thì thực không tầm thường. Thậm chí dựa theo số cổ phần của Tần Y Lạc sở hữu thì đã đủ để xếp cô ấy vào đại cổ đông. Nhưng Tần Y Lạc chưa bao giờ lộ mặt ở các cuộc họp thường niên cổ đông. Cô cũng không nhận các cuộc gọi riêng tư mà Mạc Kỳ Hạ trước kia liên lạc nhằm lôi kéo. Bề ngoài là duy trì trung lập nhưng thực chất là có tâm tư riêng, không thì tại sao một cổ đông nữa lại chuyển giao cổ phần cho Tần Y Lạc.
Khách quan mà nói người như Tần Y Lạc là thập phần nguy hiểm với nhìn nhận của Mạc Kỳ Hạ. Nếu không phải vì Thuần Dương Thần cô sẽ muốn giữ khoảng cách rồi điều tra xem đối phương là ai, nếu làm bạn được thì tốt còn không thì phải dự phòng việc biến thành kẻ thù. Mà Mạc Kỳ Hạ cũng không phải kẻ tầm thường, cô muốn xem thử bác sĩ Tần này là kẻ thù hay bạn.
"Bác sĩ Tần thật biết chọn xe, chiếc BMW này không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá." Mạc Kỳ Hạ nói, dòng BMW 740li pure excellence có vẻ ngoài tương đối truyền thống nhưng nội thất bên trong thực sự sang trọng. Có thể nói đây là lựa chọn cho những ai không muốn vẻ ngoài quá nổi bật mà chú trọng nội thất sang trọng. Lời nói của Mạc Kỳ Hạ là bước đầu thăm dò đối phương.
"Tôi vốn không thích những gì quá nổi bật bề ngoài, kể cả con người." Tần Y Lạc nói. Ý tứ rõ ràng cô cũng không thích cả Mạc Kỳ Hạ.
Lời này khiến Mạc Kỳ Hạ thoáng cười.
"Bình thường dễ khiến thành tầm thường." Mạc Kỳ Hạ nói.
"Tôi vốn không thích những người cố gắng lấy lòng tôi. Những cuộc nói chuyện công kích như vầy lại khiến rôi cảm thấy thỏa mái hơn. Mạc phó tổng muốn hỏi gì cứ hỏi, không cần vòng vo."
Tần Y Lạc từng lời nói rõ ràng. Ngữ khí vẫn ôn nhu nhưng hàm ý rõ ràng, ngữ khí không muốn tranh luận nữa.
"Bác sĩ Tần, chiếc BMW này bên ngoài đơn giản như bên trong quá phức tạp, như chính cô vậy." Mạc Kỳ Hạ nói "Tôi không rõ liệu cô có phải là kẻ thù hay không?" Mạc Kỳ Hạ tiếp lời. Ngữ khí thẳng thắn.
Tần Y Lạc lãnh đạm cất lời: "tại sao cô cho rằng tôi là kẻ thù?"
Mạc Kỳ Hạ sắc bén nói:
"Bác sĩ Tần, chị quen biết cả ba anh em chúng tôi. Còn hay đến tư gia của Mạc Kỳ Tuấn." Mạc Kỳ Hạ lạnh giọng nói, "có phải bác sĩ Tần tiếp cần chị tôi là để lợi dụng?" Trước đó cô đã điều tra qua vị cổ đông bí ẩn này, vô tình còn chụp được ảnh Tần Y Lạc có qua lại với Mạc Kỳ Tuấn. Quay đi một dạo lại thấy Tần Y Lạc ở đối diện nhà chị gái mình. Mạc Kỳ Hạ không thể không nghĩ Tần Y Lạc có ý xấu.
Trước sự chấp vấn của Mạc Kỳ Hạ. Tần Y Lạc biểu tình không hề thay đổi, cô trả lời:
"Mạc tiểu thư, tôi không phải kẻ thù của cô."
Trước lời này của Tần Y Lạc, Mạc Kỳ Hạ vô cùng khó hiểu. Cô không nhịn được cười khẩy.
"Chị tôi đã không thể dứt ra khỏi bác sĩ Tần rồi." Mạc Kỳ Hạ nói. Tần Y Lạc không trách Mạc Kỳ Hạ nghĩ như thế. Thực chất ai nhìn vào cũng sẽ suy đoán thế. Chỉ có Mạc Kỳ Yến là bất chấp lao vào cô.
Tần Y Lạc giọng bình thản tự tiếp lời:
"Đoạn video ngày sinh nhật cô, là tôi đã xóa đi." Tần Y Lạc nhỏ giọng lên tiếng.
Lời này chấn động tâm can của Mạc Kỳ Hạ.
"Cô... Làm sao cô biết?"
Mạc Kỳ Hạ run giọng hỏi.
Tần Y Lạc mắt vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe. Cô bình thản nói.
"Chuyện rất dài, cô chỉ cần biết là tôi đã xóa chứ không hề giữ lại. Cô là người Dương Thần yêu thương, thế nên chúng ta không phải kẻ thù."
Lời này nói ra khiến Mạc Kỳ Hạ trong lòng muôn phần xáo trộn. Khi xảy ra truyện đó, cô đã cố tự sát nhưng Thuần Dương Thần đã cứu cô, vài tuần sau cô nhận được mail nặc danh nói rằng video đã được xóa. Bảo cô hãy thoát ra sự khống chế của Mạc Kỳ Tuấn. Ban đầu cô cứ nghĩ kia là tin nhắn giả nhưng rồi thấy Mạc Kỳ Tuất không còn tống tiền cô nữa thì cô dần tin rằng video đó đã được xóa. Bấy lâu cô đã tìm kiếm người xóa đi video đó, chỉ không nghĩ kẻ xóa đi là Tần Y Lạc.
"Nhưng tôi không hiểu?" Mạc Kỳ Hạ nói, lúc này trông Mạc Kỳ Hạ mới nhỏ bé làm sao, cô sợ hãi và trở nên nhỏ bé. Tay không tự chủ được mà nắm chặt lấy tay Thuần Dương Thần.
"Có Dương Thần ở đây không tiện nói chuyện, lát nữa tôi sẽ nói rõ." Tần Y Lạc nói. Cô đã suy nghĩ thật kỹ mới lựa chọn nói ra sự việc. Ban đầu cô muốn giữ kín nhưng Mạc Kỳ Hạ là người thông minh, nếu cô ấy đã hoài nghi quan hệ của cô và Mạc Kỳ Tuấn thì mọi chuyện có khi sẽ hỏng hết. Tần Y Lạc đủ thông minh để không tạo nên một kẻ thù là Mạc Kỳ Hạ. Thêm nữa, cô chưa từng muốn hại đến nữ nhân này. Cô ấy là một người tốt mà còn là người tốt bị chính gia đình làm tổn thương.
"Cảm ơn chị" Mạc Kỳ Hạ đột nhiên nói.
Tần Y Lạc im lặng giây lát rồi trả lời:
"Tôi mới phải cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho Dương Thần." Tần Y Lạc nói.
Bên ngoài trời đã tối, không có lấy một ngôi sao nào. Trong chiếc xe cả ba người đều phải trải qua tổn thương khác nhau. Đã sống thì không thể tránh khỏi tổn thương, nhưng ta được lựa chọn cách đối mặt với nó. Thế giới này sẽ không vì ai mà nương tay.
Ít ra trong trận mưa đá của Mạc Kỳ Hạ cô đã có Thuần Dương Thần. Hai người họ sẽ nắm tay nhau đối mặt với tất thảy tổn thương trên đời. Miễn họ còn bên nhau vì lúc đó mọi thứ sẽ ổn thôi. Yêu một người trọn vẹn thì không bao giờ phải hối tiếc.