"Lòng nhân từ trở thành tội ác khi được áp dụng cho ác quỷ."
-Thomas Mann
---
Con người thật lạ lùng, cái phức cảm của tâm lý là một mê cung không lối ra. Sự nhạy cảm với những thứ nhỏ nhặt như bị gọi sai tên, không được mời đâu đó... Trong chính một nhóm bạn thân cũng có những nỗi lo lắng về sự thân mật với nhau.
Chúng ta luôn tìm kiếm sự chú ý, sự quan tâm, sự công nhận bản thể đang tồn tại. Cũng chính những ham muốn này thúc đẩy hành vi. Hầu hết những vụ án mạng xảy ra trong cơn giận, cơn giận có thể nói là thứ bộc phát rõ ràng nhất. Có thể gọi gϊếŧ người cũng chỉ là ham muốn được công nhận cái tôi hay không?
Với Mạc Kỳ Yến, bản thân cô có một cơn đói luôn kêu gào được ăn. Nhất là vào lúc cô rơi tổn thương. Cơn đói của sự hành xác. Tổn thương cần được xoa dịu bằng một tổn thương khác. Hoặc đơn giản, việc dùng lưỡi dao cắt vào da thịt khiến cô còn tự an ủi mình làm chủ được cái xác phàm này. Hẳn những người thích xăm hình cũng có đồng loại cảm giác này.
Một nhát cắt vào cổ tay, một điếu thuốc lá bốc khói chạm vào da thịt...
Có những thứ biết là ngu ngốc nhưng không thể ngừng làm. Suy cho cùng chúng ta đều là kẻ điên, chỉ là mỗi người phát bệnh một kiểu.
Mạc Kỳ Yến không ngoại lệ, thậm chí cô còn tệ hơn thế. Có thể trong chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ cô là một người thích chiếm hữu. Nhưng thường xuyên sau đó là những cơn tự hành xác. Với cô đó chẳng khác nào là một dạng ma tuý của nội tâm. Cô cần chứng tỏ bản thân đang được sống! Cần phải dùng một liều "giả dược" rằng bản thân được làm chủ.
Cho dù sau cơn say điên loạn, mọi thứ trở lại là những lần tự trách bản thân không ngừng...
Mạc Kỳ Yến chẳng khác nào một con thuyền giữa đại dương, muốn được thả neo để dừng lại nhưng mãi gặp sóng gió. Có lẽ cô còn tồn tại chỉ vì em gái mình. Đó chắc chắn là điều duy nhất trong thế giới đáng câm hờn này còn xứng đáng.
Tần Y Lạc thì sao? Tần Y Lạc có phải cũng chỉ là "giả dược"? Mạc Kỳ Yến yêu Tần Y Lạc vì biết sẽ không có được cô gái này? Một dạng tự tạo niềm tin để sống ư?
Mạc Kỳ Yến rất nhiều lúc hoài nghi bản thân, rất nhiều lúc cô chẳng biết mình đang làm gì. Nhưng rồi mỗi ngày lại phải vác lên một cái "tôi" khác, giả vờ làm một người mạnh mẽ.
Trên chiếc xe của mình, Mạc Kỳ Yến tay không ngừng siết chặt vô lăn. Cơn giận dữ trong cô trở nên hỗn độn. Khi đã về đến căn hộ của mình. Mạc Kỳ Yến chợt dừng lại, cô về lại căn phòng trống này để làm gì? Từ một ngục tù này chuyển sang ngục tù khác chẳng làm ánh sáng được thắp lên. Nó chỉ khiến người ta tuyệt vọng.
Mạc Kỳ Yến Siết chặt nắm tay. Cô cần phải vựng dậy tinh thần, cô cần phải giải quyết đống hỗn tạp này.
Mạc Kỳ Yến xoay người, cô nhìn cánh cửa nhà Tần Y Lạc. Đóng kín và im lìm... trông lạnh lẽo như tâm can của Tần Y Lạc. Nhưng không hiểu tại sao, Mạc Kỳ Yến gõ cửa... Tiếng "cốc, cốc" khô hốc vang lên khiến chính cô cũng giật mình. Cô lại tìm đến Tần Y Lạc, hay Tần Y Lạc là người duy nhất bên cạnh cô?
Trong khoảnh khắc mọi thứ im lặng, không một âm thanh. Mạc Kỳ Yến thoáng tự giễu, trời đã khuya, hẳn Tần Y Lạc đã đi ngủ. Cô lại tự mình khờ dại, lúc Mạc Kỳ Yến vừa bỏ đi thì cánh cửa mở ra. Mạc Kỳ Yến xoay người thì bắt gặp Tần Y Lạc.
Tần Y Lạc khoanh tay trước ngực, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Kỳ Yến.
Im lặng
Không ai nói gì
Tần Y Lạc tựa như có thể đứng đó cả giờ nhìn Mạc Kỳ Yến. Ánh mắt kia không rõ buồn hay vui. Nhưng liệu có phải có một tia lo lắng quan tâm? Mạc Kỳ Yến vô thức có suy nghĩ này, cô muốn biết Tần Y Lạc có quan tâm cô không, lúc này Mạc Kỳ Yến chẳng khác nào một hài tử. Chỉ muốn được vỗ về. Nhưng vẫn cứ si ngốc mà tỏ vẻ kiên cường.
"Chị vào nhà tôi không?" Tần Y Lạc hỏi, cô khẽ nhích người nhường lối.
Mạc Kỳ Yến gật đầu, bước vào trong.
Tần Y Lạc đóng cửa, cô bước lên trước để dẫn đường.
"Thuần Dương Thần sắp về, tránh bị làm phiền vào phòng ngủ của tôi nói chuyện." Tần Y Lạc nói. Cô đưa Mạc Kỳ Yến đến phòng ngủ của mình. Đây là lần đầu tiên Mạc Kỳ Yến được trông thấy nơi này.
Trong phòng đang bật đèn ngủ, một cuốn sách đọc dang dở đang đặt trên đầu giường. Và có rất nhiều bức tranh được treo. Thực ra với tính cách của Tần Y Lạc, Mạc Kỳ Yến không hề ngạc nhiên khi thấy bức tranh Saturno devorando a un hijo của hoạ sĩ Peter Paul Rubens, bức tranh vẽ Saturn đang ăn thịt con trai mình. Chỉ với một tay, Saturn đã giữ được đứa bé mà ăn thịt, đứa bé chỉ có thể hoảng sợ gào khóc. Saturn trông rất tập trung mà ăn, không hề có chút bận lòng.
Thật sự tàn nhẫn...
"Saturn ăn thịt những đứa con vì sợ chúng giành quyền lực với ông. Một lo sợ dễ hiểu của những kẻ có quyền lực cao trong xã hội." Tần Y Lạc lên tiếng khi thấy Mạc Kỳ Yến chăm chú ngắm nhìn.
Mạc Kỳ Yến không nói gì, cô biết bức tranh này. Và nó khiến cô liên tưởng ngay một người: Cha của cô.
Còn kia là bức Le Radeau de la Méduse, bức tranh vốn là câu chuyện có thật về một con thuyền bị đắm. Những người này phải lên một chiếc bè nhỏ lênh đênh trên biển. Vì quá đói nên họ ăn thịt lẫn nhau. Những người ốm yếu, không thể kháng cự chỉ biết than khóc trong tuyệt vọng. Địa ngục liệu có đáng sợ hơn cảnh tượng này?
"Mỗi đêm nhìn những thứ này cô có thể ngủ được sao?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần Y Lạc thoáng cười, cô dựa lưng vào tường trả lời: "Tại sao không? Đó là những gì thuộc về bản tính người, mà như thế chẳng có gì phải xa lạ."
Có khi ta cũng như thế khi bị đẩy vào đường cùng. Cứ nhìn vào lịch sử, nhìn vào những trang báo hằng ngày. Con người không bao giờ làm ta hết bất ngờ trước sự tàn bạo của họ qua thời đại.
Mạc Kỳ Yến không lên tiếng, cô bước tới hôn Tần Y Lạc. Trong lúc này cô chẳng muốn nghe về điều gì nữa, cô chỉ muốn có Tần Y Lạc. Nữ nhân này độc ác ra sao, tàn nhẫn ra sao... cô cũng chỉ yêu mỗi Tần Y Lạc.
Tần Y Lạc nhẹ nhàng đón nụ hôn của Mạc Kỳ Yến. Cả hai dịu dàng để môi quấn lấy nhau. Tần Y Lạc dùng tay khẽ đóng cánh cửa phòng, dưới ánh đèn ngủ không mấy sáng, cả hai ôm chặt nhau. Mạc Kỳ Yến ôm chặt bờ lưng của Tần Y Lạc. Cô không muốn nữ nhân này rời xa mình, cô muốn được đắm chìm trong nụ hôn này. Được cảm nhận hơi thở đối phương gần kề qua làn da.
Mạc Kỳ Yến khẽ xoay người, cô đặt Tần Y Lạc lên giường, bản thân mình ở trên nhưng cố không để sức nặng bản thân khiến đối phương khó chịu, bởi cơ thể Tần Y Lạc vốn rất ốm yếu.
Mạc Kỳ Yến đặt môi lên cổ Tần Y Lạc. Cô muốn hôm nay thật dịu dàng, thật chậm rãi mà yêu lấy người này. Tần Y Lạc ôm lấy lưng của Mạc Kỳ Yến, cô chợt nhớ đến những vết sẹo của Mạc Kỳ Yến. Người lúc nào cũng đầy đạo mạo, nghiêm cẩn chỉ là giỏi đóng kịch hơn người khác mà thôi.
Cô tìm đến cúc áo của Mạc Kỳ Yến, khẽ mở từng cái một. Cô muốn được nhìn thấy Mạc Kỳ Yến một cách sơ bản trước mặt mình. Mạc Kỳ Yến cảm nhận được hành động của đối phương. Cũng liền dùng tay cởi đi cúc áo Tần Y Lạc. Khi cả hai đã hoàn toàn khoả thân. Tần Y Lạc hôn vào vai Mạc Kỳ Yến, rồi dùng sức ra sức cắn thật mạnh. Mạc Kỳ Yến khẽ phát ra tiếng rên. Tần Y Lạc chỉ dừng lại khi cảm thấy có mùi tanh ở lưỡi. Mạc Kỳ Yến thoáng cười.
"Em thành ma cà rồng rồi sao? Muốn hút máu tôi?" Mạc Kỳ Yến nói, không đợi đối phương trả lời, cô hôn lấy đôi môi Tần Y Lạc, tay tìm lấy bờ ngực đang phập phồng. Mỗi đụng chạm của Mạc Kỳ Yến đều khiến Tần Y Lạc thở gấp hơn. Đôi môi Mạc Kỳ Yến di chuyển xuống đỉnh ngực. Khẽ hôn lấy và giữ trọn trong đôi môi.
Tần Y Lạc tâm trí thả lõng. Cô để cơ thể được nuông chiều bằng những đụng chạm từ đối phương. Có thể nói cô thấy an toàn, đủ để giải phóng du͙ƈ vọиɠ xáƈ ŧɦịŧ. Mạc Kỳ Yến di chuyển tay xuống dưới. Tần Y Lạc thoáng ưỡn người. Ngón tay Mạc Kỳ Yến vừa chạm vào đã khiến Tần Y Lạc hô hấp hỗn loạn. Mạc Kỳ Yến xoa hạt đậu nhỏ bên ngoài. Cô muốn Tần Y Lạc sẵn sàng rồi mới đưa vào.
"Kỳ Yến! Tôi muốn chị..." Tần Y Lạc thì thầm trong hơi thở.
Mạc Kỳ Yến nghe được lời này trong lòng dâng lên ấm áp khôn tả.
Ngón tay cũng vì thế đi vào trong. Di chuyển nhẹ nhàng rồi dần tăng tốc. Tần Y Lạc chân quấn lấy lưng Mạc Kỳ Yến. Mạc Kỳ Yến đưa thêm một ngón tay vào trong rồi tăng tốc. Cô lắng nghe hơi thở của đối phương, cảm nhận cơn co giật gần tới. Tốc độ càng tăng lên. Tần Y Lạc càng quấn chặt Mạc Kỳ Yến.
Chợt lúc này điện thoại của Tần Y Lạc đổ chuông.
Tần Y Lạc dùng mắt nhìn sang, khi trông thấy số di động gọi tới. Mọi động tác của cô khẽ ngưng đọng trong giây lát. Tần Y Lạc ngồi bật dậy, vội lấy di động bước vào trong phòng tắm.
Mạc Kỳ Yến ngạc nhiên vô cùng, cuộc gọi có thể khiến Tần Y Lạc cư xử khẩn trương như vậy không đơn giản. Lúc này Mạc Kỳ Yến mới nhớ đến việc Tần Y Lạc vốn là một kẻ gϊếŧ người. Và ở Tần Y Lạc còn có quá nhiều bí mật cô còn chưa biết.
Vài giây sau Tần Y Lạc bước ra, vẻ mặt như cũ, đôi chút nhàn nhạt, đôi chút giễu cợt. Cô tự mình mặc lại quần áo, rồi cất lời:
"Mạc Kỳ Yến, cô có thể ghét tôi, câm hận tôi... nhưng tuyệt đối đừng yêu tôi."
Mạc Kỳ Yến nghe lời này, tim như có dao đâm vào, đau nhói đến uất nghẹn.
"Em..." Mạc Kỳ Yến khó nhọc nói.
Tần Y Lạc trái lại cười lạnh.
"Vụ án lần này tôi có thể giúp cô nhưng có một điều kiện. Đừng bao giờ là người yêu của nhau."
Mạc Kỳ Yến im lặng, răng cắn chặt vào nhau. Bất chợt khoé môi xuất hiện nụ cười lạnh. Trong lúc cô tồi tệ như thế này, chẳng phải Tần Y Lạc lại đẩy cô ra xa? Tần Y Lạc xem cô là gì? Mạc Kỳ Yến không nói gì. Cô không muốn nói gì nữa. Dù trong tâm can có muôn vạn suy nghĩ nhưng không thể thốt ra thành lời.
Im lặng đôi chút, Mạc Kỳ Yến hít hơi sâu nói:
"Em có chuyện gì? Có thể rõ ràng nói với tôi."
Những lời này nghe tưởng chừng đơn giản nhưng thật chất là cố kiềm chế cảm xúc để nói. Mạc Kỳ Yến vừa giận vừa yêu thương, chính điều này khiến tâm can đau đớn.
Tần Y Lạc vẫn giữ lạnh nhạt.
"Lời cũng đã nói rõ, mời ly khai."
Lạnh nhạt, thật sự lạnh nhạt, lạnh đến thấu tâm can Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Yến không nói gì nữa, không gian im ắng. Rồi cứ thế mặc lại quần áo, bước rất nhanh ra ngoài. Tần Y Lạc không tiễn. Cô đứng đó ngây người một lúc, tay vẫn còn siết chặt chiếc di động. Tần Y Lạc không phải kẻ vô tình vô nghĩa, chỉ là...
Chuyện năm đó sắp bị phát hiện, cô còn có thể làm gì? Nếu để Mạc Kỳ Yến càng đến gần càng sẽ gây tổn thương đến cô ấy mà thôi. Yêu ư? Có một loại tình yêu, càng yêu thì càng phải biết buông tay.
Tần Y Lạc không tin vào lý tưởng yêu nhau, vì nhau mà đấu tranh. Không! Yêu thích một ai đó càng không nên để họ vì mình đi vào tử địa. Không nên để một Mạc Kỳ Yến bước đi dưới ánh sáng phải chìm trong u minh như cô.
Tần Y Lạc cười nhạt, cười chính bản thân mình. Loại người như cô thật không đáng sống. Cô có khác gì Saturn?
...
Không lâu sau, Thuần Dương Thần về đến nhà, Tần Y Lạc đã ngồi ở phòng khách chờ hài tử này. Trông thấy cô, Thuần Dương Thần vui vẻ chạy đến ngã vào nhào vào người Tần Y Lạc. Rồi lại kể rất nhiều về Mạc Kỳ Hạ.
Tần Y Lạc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của hài tử này. Mọi thứ ấm áp như một gia đình nhỏ, cũng phải thôi, từ lâu Thuần Dương Thần đã xem Tần Y Lạc là một tỷ tỷ ruột. Những hài tử mắc chứng tự kỉ rất sợ người, nhưng một khi đã gắn bó với ai sẽ gắn bó cả đời.
Chính điều này lại khiến Tần Y Lạc trong lòng nổi sóng. Chuyện năm đó, cô có nên kể với Thuần Dương Thần? Nhưng có thể sao? Chỉ sợ nói ra... Thuần Dương Thần với cô chỉ còn là hận ý, lại còn là hận thấu tâm can...
-----