"Tất cả ván cờ đều tàn ác: phải luôn trong tư thế sẵn sàng gϊếŧ chóc."
-Nigel Short
-----
Câu hỏi thứ tư: nên gϊếŧ người như thế nào?
Đầu tiên, hãy nghĩ xem bản thân hợp với loại vũ khí nào. Một khẩu súng thì quá ồn ào, lại khó mua. Chưa kể người lần đầu tiếp xúc với súng dễ nhầm lẫn mà chưa mở chốt an toàn. Súng không dễ sử dụng, sở dĩ ở nòng súng có một đỉnh nhỏ nhô lên là để người bắn dùng mắt canh mà bắn. Phải đặt làm sao để khi đưa súng ngang tầm mắt thì phần đuôi thẳng hàng với nòng súng.
Đỉnh nhô lên ở nòng súng, lẫn đuôi súng chính là để nhắm bắn chuẩn xác hơn. Người mới tiếp xúc với súng sẽ không thể biết điều này.
Chưa kể, độ giật của súng từ sức ép lò xo khi bắn ra, thêm hướng gió lẫn lực hút Trái đất đều thay đổi quỹ đạo viên đạn. Để chắc chắn nhất trong việc gϊếŧ người bằng súng là nên đứng gần người muốn gϊếŧ. Phạm vi một mét tỷ lệ tử vong sẽ rất cao. Chĩa thẳng súng vào đầu đối phương là tốt nhất.
Tuy vậy, cò súng không dễ bóp. Nếu ngón tay không đủ lực thì sẽ thất bại. Đừng chủ quan mà chỉ dùng một ngón tay. Chỉ cần lúng túng trong việc bóp cò đã đủ để đối phương tấn công lại.
Hãy dùng cả hai bàn tay cầm lấy báng súng, đặt cả hai ngón trỏ lên cò và nổ súng.
Trong khoa học giám định, đã chứng minh. Khi một khẩu súng bắn ra viên đạn, sẽ có phần thuốc súng dính trên người kẻ cầm súng.
Và mỗi khẩu súng sẽ tạo ra vết xoắn khác nhau trên thân viên đạn. Nói đơn giản, súng có một loại DNA của riêng nó mà không trùng lặp.
Tức là khi bắn viên đạn vào một người, kẻ cầm súng đã để lại viên đạn trong thân người chết và phần vỏ đạn sẽ rơi xuống đất. Chính viên đạn và vỏ đạn là một bằng chứng tố cáo.
Bấy nhiêu đã thấy sự khó khăn của việc dùng súng.
Trái lại một con dao luôn là thứ cổ điển quyến rũ. Tựa như việc cầm bút viết thư. Dù chậm chạp nhưng quyến rũ. Kẻ gϊếŧ người bằng dao luôn khiến người ta ưa thích hơn súng. Bởi sự yên tĩnh không ồn ào.
Và một kẻ gϊếŧ người yêu thích việc dùng dao, hẳn sẽ có chút ít kɦoáı ƈảʍ việc tra tấn nạn nhân. Một con dao có thể đáp ứng cả hai điều: gϊếŧ và tra tấn.
Và hắn ưa thích dùng dao, trong người hắn luôn có một con dao với lưỡi mỏng. Bề dày độ 2cm, dài chừng 13cm. Với hung khí là dao, khi muốn gϊếŧ người thì nên đi phía sau nạn nhân. Cư xử thật tự nhiên, tăng tốc nhưng đừng để nạn nhân chú ý. Sau đó từ phía sau, một tay quàng qua ngực, phải quàng qua hẳn hai tay để giữ nạn nhân khó kháng cự. Rồi nhanh chóng cứa con dao qua cổ. Phải là một vết cắt mạnh sâu hoắm. Phải thấy được vết cắt đã cứa qua cuống họng. Như thế nạn nhân chắc chắn sẽ chết. Và con dao luôn trong tay, sẽ không để lại hiện trường điều gì.
Hắn rùng mình khi nghĩ đến điều này. Đây là cái rùng mình vì hưng phấn. Hắn khao khát điều này, nhưng hắn không muốn kết liễu nạn nhân ngay. Bởi một cái xác, trong 20 phút đầu sẽ xuất hiện hoen. Các vết hoen xấu đến độ hắn chỉ muốn lột da nạn nhân.
Quan trọng nhất là không còn tươi để nấu ăn, không chấp nhận việc này. Tuyệt đối không!
Hắn ngồi trong phòng, xem lại những bức ảnh chụp.
Mạc Kỳ Hạ quả thực rất đẹp. Đẹp đến nỗi hắn cảm thấy dạ dày đang cồn cào đói khát. Nhưng hiện giờ chưa được, Mạc Kỳ Hạ được bảo vệ quá kỹ. Luôn có vệ sĩ bên mình. Ít nhất là ba bốn người. Hắn không tự tin lắm trong việc đối chọi số đông.
Lần đầu hắn cảm thấy có chút bối rối...
Làm sao để bắt cóc Mạc Kỳ Hạ?
----
"Bác sĩ Tần, cô xin nghỉ việc?"
Giáo sư Trần ngỡ ngàng. Ông liên tục đẩy gọng kính trên sống mũi.
Giáo sư Trần là giám đốc bệnh viện nơi Tần Y Lạc làm việc. Sáng đến bệnh viện, vừa vào phòng làm việc thì bác sĩ Tần đã đến, đệ đơn xin nghỉ việc.
Tần Y Lạc giữ nét lãnh đạm. Cô ngồi đối diện bác sĩ Trần.
"Giáo sư, tôi có lý do riêng không tiện nói."
Tần Y Lạc trả lời.
Giáo sư Trần thở dài luyến tiếc. Tần Y Lạc là bác sĩ giỏi nhất tại đây. Thật không muốn để cô ấy đi, nhưng giáo sư biết những bác sĩ giỏi sớm hay muộn đều sẽ thoát khỏi bệnh viện công. Họ sẽ tìm đến bệnh viện tư nhân hay tự mở phòng khám.
"Được, tôi duyệt đơn cho cô. Bác sĩ Tần, thật sự rất tiếc khi không còn làm việc cùng cô."
Giáo sư Trần nói. Ông bắt tay Tần Y Lạc. Không lâu thì Tần Y Lạc lái xe rời đi.
Sở dĩ Tần Y Lạc nghỉ việc. Bởi cô tự biết bản thân không còn đủ tư cách làm bác sĩ nữa. Nhất là khi chứng bệnh bên trong cô ngày càng khó chế ngự. Dù rất ưa thích công việc của mình nhưng vẫn phải từ bỏ.
Cuộc sống chính là thế, thứ mà bản thân thích và thứ sẽ có được luôn khác nhau.
---
Trong một nhà hàng đang phục vụ thực đơn sáng. Mạc Kỳ Yến ngồi đọc báo, trên bàn của cô là một tách espresso nóng hổi. Phần ghế đối diện đang trống. Đây là đang đợi người.
Từ phía cửa bước đến một nữ nhân, mái tóc xoăn dài quyến rũ. Thân hình cực độ quyến rũ, mỗi bước chân lại toát lên dáng vẻ cao ngạo. Sau lưng nữ nhân này còn có hai nam vệ sĩ to lớn vận Âu phục chỉnh tề.
Mọi người trong nhà hàng đều nhịn không được mà quay đầu nhìn nữ nhân mới bước vào.
Đây là Mạc Kỳ Hạ. Người mà Mạc Kỳ Yến đang đợi.
"Chị, sáng hảo!"
Mạc Kỳ Hạ chủ động lên tiếng.
"Kỳ Hạ, ngồi đi."
Mạc Kỳ Yến lên tiếng. Đặt tờ báo đang đọc xuống bàn.
Mạc Kỳ Hạ vừa ngồi xuống, một nhân viên đến đưa thực đơn. Mạc Kỳ Hạ xem qua một lượt tên đồ uống liền gọi món:
"Một tách espresso nóng."
Nam nhân viên vui vẻ thu lại thực đơn rồi rời đi.
"Chị, sao hôm nay gọi em ra? Thật hiếm có!"
Mạc Kỳ Hạ nói. Tối hôm qua đã nhận được cuộc gọi của Mạc Kỳ Yến. Hẹn gặp cô sáng hôm nay.
Từ khi Mạc Kỳ Hạ tiếp quản chiếc ghế phó tổng Mạc thị. Chị của cô cực kỳ ít khi hẹn gặp cô. Cơ bản vì công việc của Mạc Kỳ Hạ rất bận. Mạc Kỳ Yến không muốn làm phiền.
"Chị đang điều tra một vụ án, hung thủ có tư thù với chị. Chị sợ hắn làm hại đến em."
Mạc Kỳ Yến lên tiếng. Một lời đi thẳng trọng tâm.
Mạc Kỳ Hạ sắc mặt không đổi.
Lúc này nhân viên đã mang tách cà phê đến. Mạc Kỳ Hạ nhận lấy, chân bắt chéo. Ung dung thưởng thức cà phê.
"Vụ án chị đang theo phức tạp lắm sao?"
Mạc Kỳ Hạ có chút tò mò. Trong ba anh em nhà họ Mạc, chị cô là người thông minh nhất. Vụ án có thể làm khó được Mạc Kỳ Yến thì hung thủ không tầm thường.
Mạc Kỳ Yến không đáp, cô cầm tờ báo đang đọc lên. Gấp đôi lại, đưa cho Mạc Kỳ Hạ xem.
"Là vụ án này."
Mạc Kỳ Yến nói.
Đúng như dự đoán, vụ án đã được lên báo. Nhưng hiện thời báo chí chỉ biết đây là một vụ đặt mìn nổ thây người. Họ vẫn chưa biết đây là vụ án ăn thịt người. Chính vì điều này, mục tin đăng cũng không nhiều. Dường như đăng chỉ để cho có bài trong ngày. Ngày nào mà chẳng có người chết, người ta dần đã quen với bạo lực. Đó chính là tai hại của truyền thông báo chí.
Nhưng một vụ ăn thịt người sẽ khác, lần đầu trong đời họ sẽ được chứng kiến một tên biếи ŧɦái hạng nhất.
Mạc Kỳ Hạ xem sơ lược mẩu tin trên báo. Chân mày thoáng cau lại nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Tuy rằng báo chí đưa tin rất ít, nhưng một hung thủ biết đặt mìn dưới thân người. Lợi dụng thói quen của người khác để gϊếŧ người, thì rõ ràng không tầm thường. Hắn rất thông minh.
"Hiện giờ vẫn chưa có đủ bằng chứng để đưa em vào diện bảo vệ nhân chứng. Nhưng chị sẽ cho người bảo vệ em."
Mạc Kỳ Yến điềm nhiên nói. Tay tự nâng tách trà phê, uống một ngụm.
Mạc Kỳ Hạ gật đầu.
"Theo ý chị!"
Mạc Kỳ Hạ đáp. Từ nhỏ đến lớn đã quen với việc có người bảo vệ. Thêm vài người cũng chẳng có chuyện gì.
"Kỳ Hạ, có điều gì cảm thấy không ổn. Liền phải tìm chị. Biết không?"
Mạc Kỳ Yến nghiêm túc căn dặn.
"Vâng vâng." Mạc Kỳ Hạ bật cười. "Chị đừng quá lo lắng."
Mạc Kỳ Yến nhìn em gái mình. Cô luôn cảm thấy Mạc Kỳ Hạ có điều bất ổn, có điều giấu kín.
Nhiều năm trước, Mạc Kỳ Hạ luôn nhìn thẳng vào mắt cô trò chuyện. Nhưng bây giờ thì ánh mắt có chút né tránh. Tuy rất ít, nhưng Mạc Kỳ Yến nhìn ra được.
"Em có cuộc họp, em đi trước, chị ngày hảo!"
Mạc Kỳ Hạ vui vẻ nói.
Mạc Kỳ Yến gật đầu. Mạc Kỳ Hạ chào chị mình, rồi cùng hai vệ sĩ rời đi.
Mạc Kỳ Yến chỉ còn một mình. Nhà hàng lúc này đang phát một điệu piano của Richard Clayderman. Bài The Sound of Silence. Âm thanh của sự im lặng.
Mạc Kỳ Yến nhớ đến phiên bản có lời của Simon và Garfulkel. Bài hát được mở đầu bằng câu: Xin chào bóng tối, người bạn cũ của tôi.
Trong mỗi con người, chắc chắn sẽ có phần tối được gói ghém trong Vô thức, trong Tự ngã.
Nhưng ai dám yêu phần tăm tối nhất của bản thân?
Mạc Kỳ Yến chợt nhớ đến Tần Y Lạc. Nữ nhân đó yêu chính sự độc ác của bản thân. Cô ấy tự hào về điều đó.
Suy nghĩ về cái ác và dám thực thi cái ác là hai chuyện khác nhau.
Mạc Kỳ Yến chợt lóe lên một suy nghĩ. Đúng vậy. Suy nghĩ về gϊếŧ người là một chuyện và dám gϊếŧ người là một chuyện. Có vẻ cô đã đi nhầm hướng. Nhưng kẻ khiến cô đi lạc không phải là hung thủ, mà là bác sĩ Tần.
Tần Y Lạc đã nhìn ra điều này từ đầu, cô ta cố tình để Mạc Kỳ Yến đi bắt quân Tượng. Nhưng kẻ thật sự đứng sau là quân Vua.
Bốn người đó, ai là Vua?
Mạc Kỳ Yến nhíu mày, cô cần xem lại lý lịch của bốn người. Có người đã che giấu nghề nghiệp họ từng làm qua. Hơn hết, cô đã nghĩ ra một chi tiết. Điều này lý giải vì sao hung thủ không để lại hiện trường dấu vết nào. Mạc Kỳ Yến không muốn nấn ná thêm ở nhà hàng, cô gọi nhân viên đến thanh toán rồi rời đi.
Ngay khi cô vừa bước ra khỏi nhà hàng thì bài The Sound Of Silence của Richard Clayderman vừa kết thúc. Mạc Kỳ Yến còn nhớ. Những câu cuối cùng của bài này là:
Và nói rằng, lời tiên tri được viết trên tường nơi đường hầm
Và trong hành lang của căn hộ
Thì thầm trong âm thanh của im lặng
---
Mạc Kỳ Yến thay vì vào ngay phòng của đội Trọng án. Cô tìm đến phòng Pháp y. Đây là nơi làm việc của Thuần Dương Thần.
Mạc Kỳ Yến gõ cửa. Bác sĩ Thuần đang ngồi bên trong.
"Mời vào!"
Thuần Dương Thần lên tiếng.
Mạc Kỳ Yến liền bước vào.
"Chào buổi sáng, bác sĩ Thuần!"
Mạc Kỳ Yến nói, cô ngồi vào ghế đối diện Thuần Dương Thần. Ở giữa họ là một bàn làm việc không hề chất hồ sơ nào. Chỉ có duy nhất một chiếc laptop. Máy in được đặt sang một bên.
"Mạc cảnh quan, tìm tôi có chuyện gì?"
Thuần Dương Thần đặt câu hỏi.
"Bác sĩ Thuần, cô có từng gặp qua vụ án không có dấu vết chưa?"
Mạc Kỳ Yến không trả lời mà hỏi lại.
"Tuyệt đối không có hiện trường không dấu vết."
Bác sĩ Thuần lãnh đạm trả lời.
Thuần Dương Thần tuy nói mới vào ngành. Nhưng cô là sinh viên y khoa xuất sắc nhất, được một giáo sư pháp y ở nước ngoài truyền dạy. Cô đã được nghe qua vô số vụ án.
"Nguyên tắc Locard!"
Mạc Kỳ Yến nói.
Thuần Dương Thần gật đầu.
"Chính là nguyên tắc Locard."
Locard là tên người tiên phong trong pháp y. Trong mỗi ngành nghề đều có một tượng đài. Nếu kinh tế có nhà Rothschild, tâm lý học là Sigmund Freud thì pháp y chính là Locard.
Paul Leland Kirk, nhà pháp y học, hóa học, đã nói: Chỉ có thất bại của người tìm ra bằng chứng. Bằng chứng luôn tồn tại.
"Hung thủ trong vụ án lần này sở dĩ không để lại dấu vết rất đơn giản."
Mạc Kỳ Yến nói. Thuần Dương Thần không lên tiếng, cô đang chờ nghe.
"Hung thủ mắc chứng Obsessive Compulsive Disorder."
Mạc Kỳ Yến nói. Thuần Dương Thần liền hiểu ra.
"Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ý Mạc cảnh quan hung thủ ám ảnh về sạch sẽ."
Thuần Dương Thần nói.
Mạc Kỳ Yến gật đầu.
Obsessive Compulsive Disorder, còn gọi tắt là OCD. Giải thích đơn giản là như có một mệnh lệnh trong đầu buộc chủ thể phải làm gì đó. Mệnh lệnh đó cứ lặp đi lặp lại. Và sợ bẩn chính là một trong số dấu hiệu của OCD.
Hãy tưởng tượng, khi vừa chạm tay vào một cái bàn inox, dấu tay in lại. Lập tức mệnh lệnh trong đầu được thốt ra. Buộc chủ thể phải lau sạch. Hành động này như một loại nhắc nhở.
"Nhưng chẳng lẽ tồn tại một loại bệnh nhân OCD mãnh liệt như thế. Sạch sẽ đến không một dấu vết?"
Thuần Dương Thần đặt nghi vấn, cô không tin vào tâm lý học tội phạm lắm. Với cô, bộ môn đó chỉ nên tham khảo, đừng đưa vào thực tiễn phá án.
"Nếu tôi nói cô, cả hai hiện trường chúng ta đến. Đều không phải hiện trường thứ nhất thì sao?"
Mạc Kỳ Yến nói. Đây chính là điểm mấu chốt. Cô cuối cùng đã hiểu vì sao cả hai lần. Hung thủ đều cho máu me vương khắp căn phòng.
"Tôi cũng vừa nghĩ ra điều này."
Thuần Dương Thần nói, giọng đanh lại. Để lý giải một hiện trường không dấu vết. Thì chỉ có thể nói, đó là hiện trường thứ hai.
"Hãy xem lại hai nạn nhân, điểm chung của cách gây án luôn là khiến cơ thể vỡ ra. Máu của một con người gần như chảy hết. Điều này chính là để đánh lạc hướng pháp y."
Mạc Kỳ Yến đều giọng nói. Ngữ khí sắc bén.
Thuần Dương Thần liền đáp lời:
"Luminol, chất này sẽ phát quang khi gặp máu. Dù được lau kỹ đến đâu, Luminol vẫn cực kỳ nhạy bén, sẽ tìm ra máu. Ở vụ án đầu, nạn nhân bị cắt đi ngón tay. Nếu lúc đó cứu được nạn nhân. Pháp y sẽ dùng Luminol tìm máu, và khi Luminol không phát quang, cảnh sát sẽ biết ngay đây là hiện trường thứ hai. Cũng như vụ án thứ hai, cả một phần chân bị cắt ra như vậy sẽ để lại máu, hung thủ buộc phải cho nổ xác để không ai nghi ngờ."
Thuần Dương Thần đi đến kết luận. Mạc Kỳ Yến gật đầu. Có rất nhiều người, luôn nghĩ rằng có thể tẩy đi vết máu. Nhưng họ không biết máu chính là thứ khó tẩy rửa đi nhất. Dù mắt nhìn không thấy nhưng Luminol sẽ thấy.
Hung thủ không những tính toán qua mặt cảnh sát. Còn qua mặt cả pháp y.
Mạc Kỳ Yến nhíu chặt chân mày. Một hung thủ mắc chứng OCD không những về sạch sẽ, mà còn cả tâm thức muốn hoàn hảo. Chính món ăn của hắn đã nói rõ điều đó.
---
Hết chương 49: một Tượng - một Vua