"Khi có người chết bên cạnh, tôi chẳng có cảm giác gì cả. Đó là điều tai hại của thế giới. Sự bi thương không phải cơn đau đớn. Sự bi thương là một thứ hài lòng che giấu. Một thứ cảm tưởng khi tự thấy bản thân may mắn vì không phải là kẻ chết hoặc vì kẻ đó không phải một người thân."
-
Erich Maria Remarque
-----
"Không ai cả... tự anh em chúng tôi làm."
Hầu Hiển đột nhiên cứng rắn. Trương Ninh bất ngờ, tâm lý anh ta khi nãy rất hoảng sợ cơ mà. Sao bây giờ lại kiên định như thế.
Mạc Kỳ Yến ngã lưng vào ghế, xem ra người mà anh ta bao che là người anh ta hết mực yêu thương.
Hầu gia còn ai ngoài mẹ của họ.
Trong trạng thái tâm lý hỗn loạn, đột ngột vững chắc. Ý nghĩ để mẹ ngồi tù vì đồng phạm, đã khiến anh ta vực dậy tường chắn tâm lý.
Suy cho cùng, đứa con nào cũng đấu tranh để được yêu thương từ cha mẹ.
Chỉ đáng tiếc, mẹ của họ đã bán đứng họ. Bán cả cơ nghiệp Hầu gia cho Mạc Kỳ Tuấn. Bà ta từ lúc nghe tin Hầu Dực chết, đến lúc Hầu Hiển bị bắt, vẫn không hề nhỏ một giọt nước mắt.
Việc Hầu Hiển gϊếŧ anh trai bên pháp y, pháp chứng đã có bằng chứng. Tế bào da chứa DNA của Hầu Hiển nằm trên dây thừng. Không thể chối cãi.
Thêm lời thú tội của Hầu Hiển. Vụ án này đã có thể kết án.
Trái lại, vụ án Hầu Cường bị gϊếŧ đã tìm ra hung thủ thông qua lời khai của Hầu Hiển. Nhưng không trọn vẹn.
Bởi có kẻ thứ ba nhúng vào, khiến vụ án cực kỳ rối rắm.
----
Vốn trước đó, Tần Y Lạc đã muốn gϊếŧ Hầu Cường, không! Chính xác hơn là để Diệp Thảo ra tay, tự cô trả thù.
Đừng nói rằng trả thù chẳng đi đến đâu! Với những người gánh trên vai cái danh "người nhà nạn nhân". Thì việc không khiến hung thủ trả giá sẽ cắn rứt họ cả đời.
Tần Y Lạc đã lên sẵn kế hoạch nhưng có điều không lường trước. Hầu Cường lại bị con của mình tấn công, Mạc Kỳ Tuấn đêm đó gọi cho cô.
Tần Y Lạc nhìn ra một cơ hội khác. Đó là tạo ra một mê trận án.
Cô thoạt tiên tập trung chỉ dẫn cho Mạc Kỳ Tuấn xử lý hiện trường. Chỉ hiện trường mà thôi!
Tâm lý Mạc Kỳ Tuấn lúc đó đã quên mất cái xác của Hầu Cường.
Trong lúc đó, Tần Y Lạc đã lái xe đến khu rừng, cô dựa theo chỉ dẫn của Mạc Kỳ Tuấn tìm ra xác của Hầu Cường.
Hắn khi đó chưa chết. Bị chấn động mạnh, mất máu quá nhiều.
Tần Y Lạc đã cứu Hầu Cường. Cô sát trùng vết thương, dùng kim chỉ y khoa khâu lại miệng vết thương.
Dấu tích này đã được Thuần Dương Thần tìm thấy khi khám nghiệm pháp y. Nhưng Thuần Dương Thần không hiểu được việc cứu người rồi lại gϊếŧ người của kẻ thứ ba này.
Tần Y Lạc chính là kẻ thứ ba trong vụ án.
Hiện tại Mạc Kỳ Yến vẫn không lý giải được chi tiết này. Nếu mục tiêu chung của anh em Hầu gia, và kẻ thứ ba đều là gϊếŧ Hầu Cường. Thì kẻ thứ ba vì sao lại cứu hắn? Cứ để mặc Hầu Cường chết trong khu rừng chẳng phải tốt hơn?
Lại còn dùng cách hủy đi vết bầm trên bả vai. Nếu cảnh sát tìm ra vết bầm hình logo xe hơi này từ sớm. Họ có thể thu hẹp phạm vi điều tra hơn. Chỉ có thể nói, kẻ thứ ba không muốn cảnh sát bắt được anh em họ Hầu.
Có thể, bởi kẻ thứ ba muốn tự tay gϊếŧ cả Hầu gia. Đây là tâm lý của kẻ tư hình, không tin vào luật pháp. Chỉ tin vào bản thân.
Mạc Kỳ Yến bước ra khỏi phòng tra hỏi, Trương Ninh từ sau đã còng tay Hầu Hiển đưa đi.
Cao Thành cảm thấy sếp của mình không vui, liền lên tiếng xua đi bầu không khí:
"Đội trưởng Mạc, án đã phá rồi, chiều nay đi ăn một bữa với bọn tôi."
Cảnh sát có thói quen, mỗi khi phá xong án bọn họ thường ăn uống say sưa để giảm căng thẳng.
Mạc Kỳ Yến không thích việc này, nhưng chỉ vì cô không hợp với nơi đông người. Thật sự thì việc này tốt, bọn họ đã vất vả, cũng nên xả hơi.
Mạc Kỳ Yến lấy ví tiền của mình, đưa thẻ cho Cao Thành.
"Mật khẩu là 6672. Mọi người cứ ăn thoải mái, xem như tôi mời."
Cao Thành vui vẻ nhận lấy, sếp Mạc luôn như vậy. Mỗi lần án đã phá liền đưa thẻ cho tổ viên tự ăn mừng.
"Đội trưởng... vụ án còn gì sao?"
Cao Thành hỏi, gần đây Trương Ninh luôn nói sếp Mạc rất lạ. Giờ thì đến anh cũng thấy lạ.
Mạc Kỳ Yến dừng bước. Cô xoay lưng, ở hướng đối diện, Hầu Hiển đang bị Trương Thành đưa đi.
Chân mày nhíu lại, lên tiếng:
"Ở vụ án này, bằng chứng quá rõ ràng. Rõ ràng đến mức như cố tình để cảnh sát bắt được Hầu Hiển."
Cao Thành im lặng giây lát. Thật sự thì 9 trên 10 kẻ sát nhân đều rất sơ suất, không phải ngẫu nhiên thi thể nạn nhân thường bị bỏ lại. Gϊếŧ người thì dễ, xử lý hiện trường mới khó. Cực kỳ hiếm hiện trường được xử lý sạch sẽ. Có phải sếp Mạc quá đa nghi?
Bất quá lời này chỉ để trong lòng, không dám nói ra.
Mạc Kỳ Yến thấy Cao Thành im lặng, cũng không nói gì. Cũng có thể, do cô quá đa nghi.
"Hôm nay cuối tuần, anh cùng mọi người về đi. Tôi sẽ tự viết báo cáo ngày hôm nay." Mạc Kỳ Yến vừa nói vừa rời đi.
Cao Thành mắt mở to vui mừng, cuối cùng cũng có một ngày chủ nhật được nghỉ ngơi.
***
Tần Y Lạc đưa Thuần Dương Thần đến một nhà hàng cao cấp, có phòng riêng. Thuần Dương Thần đi sau lưng Tần Y Lạc. Đến nơi xa lạ này, chỉ mỗi việc hít không khí có mùi hương đã khiến thần kinh Thuần Dương Thần căng lên.
Tần Y Lạc nắm lấy cổ tay Thuần Dương Thần. Như cách động viên đối phương.
Đến phòng riêng. Tần Y Lạc gõ cửa, vài giây thì nhân viên nhà hàng bên trong mở cửa.
Tần Y Lạc bước vào, trên chiếc bàn tròn. Còn có ba người khác, hai nữ nhân đang ngồi và một nam nhân đang đứng.
Nam nhân trông thấy họ liền thay sếp cất lời.
"Hai vị mời ngồi."
Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn kéo ghế. Tần Y Lạc cùng Thuần Dương Thần liền ngồi xuống.
Tần Y Lạc biết một trong hai nữ nhân kia, một người là luật sư Nguyễn Lịch Đình. Đảm nhận pháp lý việc ký kết này.
Còn nữ nhân bên cạnh, ăn vận bộ đồ công sở vô cùng đắt tiền. Áo khoác bên ngoài là da cừu, mái tóc xoăn dài, cằm nhỏ nhắn, làn da trắng với đôi môi đỏ phong tình. Thân hình nữ nhân này đến nữ giới cũng dấy lên du͙ƈ vọиɠ. Mọi cử chỉ của người này điều toát lên vẻ kiều diễm, tuy cười nhưng hoàn toàn chứa hàn khí, người này hoàn toàn bộc lộ địa vị cao cao tại thượng. Một phó tổng giám đốc quyền uy hơn người.
Nguyễn Lịch Đình đứng lên giới hiệu. "Đây là phó chủ tịch Mạc Thị. Mạc Kỳ Hạ." Nguyễn Lịch Đình nói xong, tay đưa sang Tần Y Lạc.
"Đây là Tần Y Lạc, Tần cổ đông. Người bên cạnh là bác sĩ Thuần, em của Tần cổ đông."
Tần Y Lạc và Mạc Kỳ Hạ bắt tay nhau. Thuần Dương Thần bên cạnh yên lặng. Khẽ gật đầu khi Mạc Kỳ Hạ nhìn cô. Mạc Kỳ Hạ là tình nhân của cô, không hiểu tại sao lại gặp ở đây...
Mạc Kỳ Hạ thì nhớ Thuần Dương Thần có người tỷ tỷ họ Tần. Xem ra là nữ nhân này. Mạc Kỳ Hạ từng thấy Tần Y Lạc một lần, khi đó Tần Y Lạc ngồi bên cạnh Thuần Dương Thần. Dung mạo Tần Y Lạc quả thật hơn người, cái chính là nét sắc lạnh trên gương mặt.
Điểm này khiến Mạc Kỳ Hạ nhớ đến một người. Là Mạc Kỳ Yến, chị của cô.
Điểm chính là làm sao Tần Y Lạc nắm giữ được 15% cổ phần của Mạc Thị? Cuộc gặp ngày hôm nay, chính là Tần Y Lạc liên hệ luật sư nhằm giúp cô điều chỉnh cổ phiếu trong tay.
Cổ đông nắm trên 5% cổ phiếu, có ý thay đổi, chuyển nhượng thì ngoài luật sư cần có thêm người từ hội đồng quản trị. Mạc Kỳ Hạ vốn rất bận, nhưng cô cố gắng thu xếp đến đây để gặp bằng được cổ đông bí ẩn nhất của Mạc Thị.
Không thể ngờ lại là tỷ tỷ của Thuần Dương Thần.
"Phiền Nguyễn luật sư chuyển nhượng 4% cổ phần của tôi sang Thuần Dương Thần."
Tần Y Lạc nói, sở dĩ chỉ chuyển 4% là vì như thế Thuần Dương Thần sẽ là cổ đông nhỏ. Cô không cần thiết đến dự các cuộc họp tại tổng công ty.
Mạc Kỳ Hạ đương nhiên nhìn ra dụng tâm này. Xem ra Tần Y Lạc, thật sự rất yêu thương Thuần Dương Thần.
Tần Y Lạc từ lâu đã thảo sẵn di chúc, tài sản, cổ phiếu của cô đều sẽ để lại cho Thuần Dương Thần nếu cô xảy ra chuyện.
Luật sư Nguyễn nói sơ về các điều khoản giấy tờ. Rồi lần lượt đưa cả ba người ký. Thuần Dương Thần từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ đặt bút ký.
Thuần Dương Thần tuy im lặng nhưng hiểu rõ sự tình ngày hôm nay. Tần Y Lạc đã tặng cho cô một số tiền xài mãi không hết.
"Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Nguyễn Lịch Đình đứng dậy, khẽ cúi chào rồi bước ra ngoài.
Tần Y Lạc thấy mọi thứ đã xong, vốn cũng định ra về thì Mạc Kỳ Hạ đột ngột lên tiếng:
"Tần cổ đông, có nhã hứng cùng tôi trò chuyện chứ?"
Mạc Kỳ Hạ tuy nói thế nhưng tay thì đã rót rượu vào ly của Tần Y Lạc.
Chất lỏng màu đỏ từ từ dâng lên trong ly, Tần Y Lạc thoáng hiện nụ cười.
"Xem ra, Mạc phó tổng có nhiều điều cần hỏi tôi."
Tần Y Lạc dùng ngón tay nâng ly rượu. Khẽ xoay chiếc ly.
Mạc Kỳ Hạ đặt nụ cười trên môi quan sát Tần Y Lạc. Giây lát nhìn sang nam trợ lý lên tiếng:
"Mọi người ra ngoài được rồi."
Nam trợ lý hiểu ý, cúi chào, cùng những phục vụ khác rời khỏi phòng.
Tần Y Lạc thầm đoán điều Mạc Kỳ Hạ muốn hỏi liên quan đến 15% cổ phần Mạc Thị.
"Em và Dương Thần đang quen nhau!"
Mạc Kỳ Hạ bình thản nói, giọng điệu còn có ý cười nhìn Thuần Dương Thần.
Thuần Dương Thần đang uống trà liền nghẹn lại, sặc đến nỗi ho một tràn.
Mạc Kỳ Hạ lập tức đến bên, vỗ vào lưng Thuần Dương Thần.
Tần Y Lạc không khỏi bất ngờ. Cô tự cảm thấy may mắn là bản thân đã không uống rượu, nếu không sẽ phun ra hoặc ho sặc sụa như Thuần Dương Thần.
Ngữ khí tự tin, quyết đoán của Mạc Kỳ Hạ khiến Tần Y Lạc nhớ đến một người. Là Mạc Kỳ Yến...
"Dương Thần, không sao chứ?"
Mạc Kỳ Hạ hỏi, có chút chế nhạo Thuần Dương Thần.
Thuần Dương Thần cau mày, ánh mắt hình viên đạn dán lên Mạc Kỳ Hạ.
"Tại sao lại nói ra? Còn không có một lời bàn thảo với tôi?"
Thuần Dương Thần trách cứ, Mạc Kỳ Hạ lấy tay đặt lên miệng. Che lại nụ cười.
"Trước kia tôi tưởng tỷ tỷ của cô cũng bình thường thôi. Không ngờ lại bá khí như thế. Thảo nào mãi cô chẳng có gan nói. Thôi thì để tôi mở lời."
Mạc Kỳ Hạ ngồi lại ghế của mình. Ánh mắt chăm chú nhìn Thuần Dương Thần.
Thuần Dương Thần quả thật là tiểu thụ không tiền đồ trong mắt Mạc Kỳ Hạ.
Tần Y Lạc im lặng uống ly rượu Randy của mình. Tần Y Lạc tự hỏi, chẳng lẽ cô thường dùng bá khí bắt nạt Thuần Dương Thần lắm sao?
"Hai người quen được bao lâu rồi?"
Tần Y Lạc hỏi, ra dáng phụ huynh.
Mạc Kỳ Hạ đã thu đi mấy phần ngạo khí, trước mặt phụ huynh cần phải ra dáng hiền lành một chút.
"Hai năm, lần đầu gặp ở nước ngoài."
Mạc Kỳ Hạ nói.
Tần Y Lạc gật đầu, cô đứng dậy. Cầm chai Randy rót vào ly cho Mạc Kỳ Hạ.
Mạc Kỳ Hạ nâng ly đón lấy.
"Cảm ơn..."
Mạc Kỳ Hạ không biết xưng hô thế nào với Tần Y Lạc.
"Mọi người hay gọi tôi là bác sĩ Tần."
Tần Y Lạc nói, rượu đã rót xong liền tự tiếp lời "Hãy chăm sóc tốt cho Dương Thần."
Mạc Kỳ Hạ nghe thấy liền vui mừng. Rõ ràng, Tần Y Lạc có ý giữ khoảng cách với cô. Nhưng chỉ cần cô tốt với Thuần Dương Thần. Tần Y Lạc sẽ không có ý kiến.
"Cảm ơn bác sĩ Tần. Tôi sẽ chăm sóc tốt Dương Thần." Mạc Kỳ Hạ nói xong, nâng ly uống một ngụm. Rồi nhìn sang Thuần Dương Thần.
"Em nói, có phải vừa giống gả em cho tôi không?"
Trước lời châm chọc của Mạc Kỳ Hạ, Thuần Dương Thần chỉ lườm một cái rồi cụp mắt.
Thật giống nữ nhân xấu hổ.
Tần Y Lạc vỗ vào vai Thuần Dương Thần. Mạc Kỳ Hạ ngạo kiều hơn người lại yêu một Thuần Dương Thần mắc chứng trầm uất. Chỉ mong tình cảm là thật, cô không muốn Thuần Dương Thần có chuyện gì.
"Tôi phải về trước. Mạc phó tổng phiền đưa Dương Thần về sau vậy."
Tần Y Lạc nói.
Mạc Kỳ Hạ với Tần Y Lạc sinh rất nhiều hảo cảm. Con người bác sĩ Tần tuy lãnh đạm nhưng rất thấu tình đạt lý.
"Vâng, bác sĩ Tần đi thong thả."
Mạc Kỳ Hạ vui vẻ đáp. Tần Y Lạc gật đầu. Rời bước khỏi phòng.
Mạc Kỳ Hạ tiến đến Thuần Dương Thần. Khẽ hôn vào môi đối phương.
"Tôi nhớ em đến phát điên lên."
Thuần Dương Thần nở nụ cười. Đáp trả nụ hôn của Mạc Kỳ Hạ.
-----------
Góc profiles:Ám Thị - Chương 23: Mạc Kỳ Hạ
Mạc Kỳ Hạ (莫琦夏)
Tuổi: 26
Nghề nghiệp: phó tổng giám đốc Mạc Thị
Là người có dáng vẻ phong tình, ngạo mạn và hay trêu chọc người khác. Có tài năng trên thương trường.
Kỳ có nghĩa là ngọc quý (琦)
Hạ này không phải hạ trong hạ thấp (下) Mà là Hạ của mùa hè. (夏)
Nghĩ đến Kỳ Hạ, hãy nghĩ đến ngọc hổ phách trong ánh mặt trời.
Lưu ý: khả năng Hoa Ngữ không cao, có sai sót mong góp ý.
--
Thuần Dương Thần (淳暘晨)
Tuổi: 24
Nghề nghiệp: bác sĩ pháp y
Là người mắc bệnh tự kỉ, chỉ tự tin khi giao tiếp về xác chết. Vì quá quái gở nên thường xuyên bị hiểu lầm là mắc bệnh đa nhân cách.
Thuần - đơn sơ, chất phác, trong sạch.
Dương là mặt trời, hay ánh nắng.
Thần này không phải Thần linh (神), mà là Thần của bình minh. (晨)
Tên của cô ấy có nghĩa là một ánh nắng của bình minh.
Cực kỳ phù hợp với Kỳ Hạ, ngọc trong mùa hè của Mạc Kỳ Hạ.
Lưu ý: khả năng Hoa Ngữ không cao, có sai sót mong góp ý.