"Sự thật, giống như ánh sáng, làm người ta chói mắt. Sự giả dối thì ngược lại, là ánh chiều hôm tươi đẹp bao trùm lên mọi vật."
Albert Camus
---
Thuần Dương Thần đứng trước thi thể Hầu Dực. Sợi dây thừng vì sức nặng của thi thể mà thẳng đứng.
Cô được gọi đến để giám định ban đầu về xác chết. Thuần Dương Thần đặc biệt yêu thích vết hoen tử thi. Đây gần như là lời nói của người chết. Chỉ cần có sự dịch chuyển cơ thể, hoen sẽ theo đó mà thay đổi để tố giác. Thuần Dương Thần đã cột mái tóc lên cao. Đeo khẩu trang lẫn găng tay. Việc đầu tiên Thuần Dương Thần làm là vén ống quần Hầu Dực lên.
Với trường hợp treo cổ của Hầu Cường. Hoen đáng lý xuất hiện từ đầu gối trở xuống. Nhưng hoen trên xác của Hầu Dực xuất hiện ở bàn chân.
Trong tử thi giám định mà nói. Đây là dấu hiệu bị nghẹn thở chết trong tư thế chân chạm đất. So với tư thế treo cổ hiện tại của Hầu Dực có khác biệt.
Phần đầu gối có vết bầm, khóe môi Thuần Dương Thần tạo ra nụ cười. Xem ra quá rõ là bị gϊếŧ rồi mới treo xác.
Bây giờ chỉ cần xem qua vết hằn dây trên cổ là rõ. Không thể làm giả vết hằn, có sự khác biệt rất lớn giữa vết thương còn sống gây ra và vết thương đã chết mới có.
Trương Ninh vừa lấy lời khai của Hầu phu nhân và Hầu Hiển xong. Anh định hỏi Thuần Dương Thần có phát hiện gì không nhưng lại không dám mở miệng. Bác sĩ Thuần này tập trung làm việc thật đáng sợ, bởi không hiểu vì sao ngắm xác chết mà thi thoảng cô ta cứ cười...
Khiến Trương Ninh sởn gai óc.
Gần đây ở phòng pháp y có lời đồn, Thần Dương Thần bị tâm thần phân liệt. Ban đầu nghe lời này Trương Ninh quả quyết không tin. Nhưng giờ chứng kiến bộ dạng hiện tại của bác sĩ Thuần, hơn phân nửa trong lòng đã tin.
Trương Ninh bắt đầu mong sếp của mình mau mau tới. Chẳng hiểu tại sao sáng nay Mạc cảnh quan không đến hiện trường mà chạy đi nơi khác. Gần đây sếp của Trương Ninh hành động quá kỳ quái. Đáng lẽ người tích cực điều tra Hầu gia như cô, khi nghe tin Hầu Dực treo cổ phải tức khắc đến hiện trường chứ?
***
Mạc Kỳ Yến đặt tay vào túi quần, cổ áo măng tô được dựng đứng. Che gần khuất gương mặt, trong đám đông, càng khiến cô thêm nổi bật nhưng dáng vẻ của Mạc Kỳ Yến đã nói rõ không muốn tiếp chuyện với ai. Vài nam nhân đi ngang, cố quay đầu nhìn rồi luyến tiếc rời đi. Nữ nhân này quá lạnh, thật khiến họ không dám đến gần.
Diệp Thảo đang trên đường đi làm, cô làm việc tại siêu thị gần nhà, nên chỉ cần đi bộ năm phút mà thôi. Cô sắp trễ, nên bước đi rất khẩn trương, chính vì vậy không để mắt tới Mạc Kỳ Yến.
Cho đến khi Mạc Kỳ Yến cất tiếng gọi:
"Cô Diệp!"
Tiếng gọi vừa phải, đủ để đối phương nghe thấy.
Diệp Thảo xoay đầu, trông thấy Mạc Kỳ Yến liền giật mình. Mắt trong chưa tới một giây đã mở to. Chân khẽ lùi về sau.
Đây là một tình huống mà cô không lường trước. Một nhà tâm lý hành vi luôn cho rằng, con người thường không đề phòng trong suốt sinh hoạt hằng ngày, họ chỉ đề phòng khi đã bước vào tình huống nào đó mà thôi. Có thể nói, Mạc Kỳ Yến là cố tình xuất hiện đột ngột trong sinh hoạt hằng ngày của Diệp Thảo. Cô không tin, có người nói dối tài tình đến độ luôn luôn phòng vệ.
Nên nhớ, con người dễ dàng quên đi lời nói dối của bản thân.
Diệp Thảo nhìn Mạc Kỳ Yến, nữ cảnh sát này luôn tỏ ra nghi ngờ cô. Diệp Thảo chợt nhớ lời Tần Y Lạc, không nên tiếp chuyện quá lâu với Mạc Kỳ Yến. Diệp Thảo liền viện cớ:
"Tôi sắp trễ giờ làm, xin lỗi Mạc cảnh quan!"
Mạc Kỳ Yến bình thản lên tiếng:
"Tôi đã gọi cho quản lý, xin cho cô đến trễ độ nửa tiếng."
Mạc Kỳ Yến đã lường trước điều này, cô tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Thảo có đường lui. Diệp Thảo rơi vào thế bị động, tim đập không ngừng, bao tử bắt đầu cuộn lên.
Diệp Thảo vô thức đưa ngón tay đan vào nhau.
Mạc Kỳ Yến nhạy bén quan sát hết thảy hành vi của Diệp Thảo. Quả nhiên không ngoài dự đoán, kẻ đứng sau Diệp Thảo có thể lợi hại, nhưng Diệp Thảo thì không.
"Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi! Rồi lập tức rời đi." Mạc Kỳ Yến nói.
Diệp Thảo gật đầu. Cô gia tăng cảnh giác, Mạc Kỳ Yến không cất công đến đây chỉ để hỏi một câu chứ? Nếu thật sự như vậy thì câu hỏi kia rất cần phải cảnh giác.
"Mạc cảnh quan cứ hỏi." Diệp Thảo cố lấy giọng bình thường nhất trả lời.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày, chân tiến một bước về Diệp Thảo, ánh mắt như một con sói chờ đối phương có sai sót mà tấn công.
"Cô có quen biết Tần Y Lạc không?"
"Không!" Diệp Thảo lập tức đáp.
Mạc Kỳ Yến gật đầu. Cô đã có được câu trả lời cho riêng mình. Mạc Kỳ Yến đều giọng cất lời:
"Cảm ơn cô Diệp, đã làm phiền."
Diệp Thảo có chút ngơ ngác, chỉ có vậy? Thật là chỉ có một câu hỏi?
***
Tần Y Lạc bỏ tay vào túi áo blouse, bước trên hành lang bệnh viện. Mái tóc đen được cột gọn sau gáy, cô vừa kiểm tra tình hình sức khoẻ tâm thần cho một bệnh nhân.
Điện thoại trong người rung lên, Tần Y Lạc nhìn số người gọi, là Diệp Thảo. Tần Y Lạc không vội bắt máy, cô đi đến một góc vắng người hơn. Rồi mới nghe điện thoại.
"Tôi nghe!" Tần Y Lạc chủ động lên tiếng.
Diệp Thảo có vẻ lo sợ, giọng nói vừa run vừa cố giữ bình tĩnh.
"Mạc Kỳ Yến khi nãy chặn ngang đường tôi đi làm, cô ấy hỏi tôi một câu hỏi!"
Tần Y Lạc nghe đến đây, khoé môi có ý cười. Rốt cuộc cũng tìm tới, vốn muốn dùng cái chết của Quyên Nhi lẫn Hầu Dực đánh lạc hướng Mạc Kỳ Yến, để cô ta đừng tìm tới Diệp Thảo nữa nhưng xem ra, Mạc Kỳ Yến thông tuệ hơn cô nghĩ.
Tần Y Lạc đều giọng trả lời Diệp Thảo, tựa hồ như không có gì:
"Mạc cảnh quan có phải hỏi, cô có quen biết tôi hay không?"
Diệp Thảo giật mình, làm sao bác sĩ Tần biết... ngón tay vô thức siết chặt di động. Người thông minh quá đôi lúc khiến người ta sợ hãi.
"Đúng vậy, làm sao bác sĩ Tần biết?" Diệp Thảo nêu ra thắc mắc.
Tần Y Lạc không trả lời câu hỏi của Diệp Thảo, cô đặt ra câu hỏi khác:
"Và cô trả lời là "không"?"
Rõ ràng trong cuộc trò chuyện này, Tần Y Lạc hoàn toàn nắm vị thế chủ động.
Diệp Thảo chỉ có thể thừa nhận:
"Đúng vậy... Tôi không làm sai gì chứ?" Diệp Thảo sợ hãi nói, cô không muốn bác sĩ Tần bị phát hiện.
Tần Y Lạc vẫn còn nụ cười trên môi. Với tình huống hiện tại thật sự quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, một người thông minh như Mạc Kỳ Yến quả hiếm có. Cô ta như một lưỡi dao vậy. Vừa biết phòng vệ, vừa biết tấn công.
Tần Y lạc lên tiếng trấn an Diệp Thảo, cô không muốn khiến người phụ nữ này có sợ hãi trong lòng:
"Không sao, hiện tại quan trọng nhất, cô nên tận hưởng sự trả thù này. Mọi thứ đang rất ổn!"
Giọng Tần Y Lạc vô cùng kiên định, tựa hồ việc đang xảy ra đều như uống một tách trà. Không có gì đáng sợ.
Diệp Thảo nghe đến đây liền im lặng, bác sĩ Tần nói đúng, cô chỉ cần tận hưởng... việc sau đó có gì quan trọng nữa sao?
"Tôi đã hiểu, cảm ơn bác sĩ Tần!" Diệp Thảo nói, giọng đều đặn. Mọi cảm xúc đã ổn định hơn lúc nãy.
Tần Y Lạc cúp máy.
Mạc Kỳ Yến đã bẫy tâm lý Diệp Thảo. Khi cảnh sát mời Diệp Thảo, tất yếu cô ta đã có chuẩn bị tâm lý để dùng hành vi qua mắt họ. Nhưng nếu Mạc Kỳ Yến đột ngột xuất hiện, tâm lý đề phòng tất yếu còn chưa hình thành. Với một người nói dối họ sẽ hoảng loạn. Cử chỉ hoảng loạn đầu tiên đã cho thấy cô ta có nói dối.
Cho dù sự hoảng loạn này sẽ chỉ kéo dài vài giây trước khi bức tường phòng vệ dựng dậy. Nhưng vài giây thì đã đủ với Mạc Kỳ Yến.
Tiếp đó, Mạc Kỳ Yến cố tình bày ra nghi trận, khiến Diệp Thảo nghĩ đây sẽ là một cuộc hỏi cung đáng sợ. Khiến bức tâm lý phòng vệ trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Nhưng câu hỏi của Mạc Kỳ Yến lại ngoài dự tính.
Đừng nghĩ câu hỏi này đơn giản.
Bởi với tâm lý một người bình thường, khi ai đó đứng trước mặt họ và hỏi "Cô có quen biết anh ta không?" Theo lý, họ sẽ đáp "Anh ta là ai vậy?" hoặc "Không, đó là ai?" sự tò mò luôn luôn có, khi nghe về một người xa lạ được đặt trong câu hỏi, họ liền hỏi lại tức thì. Tiến sĩ Christopher Hess đã chứng minh, sự tò mò lớn đến mức con người chấp nhận nguy hiểm. Sự tò mò còn lớn hơn nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ.
Diệp Thảo lại đáp quá gọn gàng, chính điều này đã tố cáo cô ta nói dối. Cô ta cứ nghĩ Mạc Kỳ Yến sẽ hỏi một câu nào đó cao siêu hơn, nên đã không nghĩ đến điều này. Chưa kể, trong một phần giây nhỏ nhoi, mắt Diệp Thảo hẳn đã nghiêng sang phải.
Chắc chắn nhất chính là ngay khi Mạc cảnh quan vừa hỏi xong, Diệp Thảo lại gọi điện cho Tần Y Lạc. Đây chẳng khác nào nói rằng giữa họ có sợi dây liên hệ. Hành động của Diệp Thảo đã quá khinh suất. Nhưng Tần Y Lạc không trách cô. Tần Y Lạc đã tính trước khả năng này, suy cho cùng, chỉ có thể là một bệnh nhân Sociopath hay Psychopath mới có thể nói dối không chớp mắt.
Với Tần Y Lạc mà nói, nữ nhân quyến rũ nhất là tự hiểu bản thân thông minh, và biết sử dụng sự thông minh đó. Nếu Mạc Kỳ Yến không phải là một cảnh sát, thì thật sự rất quyến rũ với Tần Y Lạc. Nhưng gặp đúng người, lại không đúng thời điểm, bọn họ định sẵn là bi kịch cho nhau.
Tần Y Lạc tâm không hề sợ hãi. Cô tiếp tục bước đi trên hành lang, cô còn một bệnh nhân phải chăm sóc ngày hôm nay.
***
Mạc Kỳ Yến trở về cảnh ty, cô đang đọc báo cáo sơ bộ của pháp y. Hầu Dực là bị gϊếŧ bằng cách siết cổ, rồi mới treo lên trần nhà. Pháp chứng đang tiến hành lấy vân tay. Trong những vụ án treo cổ mà nói, một trong những chi tiết quan trọng phá án chính là chiều dài đoạn dây treo.
Những nghi can trong vụ án này, nhìn sơ phần nào đã đoán được chính là Hầu Hiển ra tay.
Bởi Hầu phu nhân quá thấp so với con trai. Sức khoẻ lại không đủ cường tráng để treo xác một nam nhân cao một mét bảy lên trần nhà.
Người giúp việc trong nhà, qua đêm chỉ có quản gia, nhưng người này quá cao. Dấu vết đoạn dây siết cổ lấy mạng Hầu Dực lại theo hướng từ cuống họng thấp dần, tức là người này, dùng đoạn dây thừng, quàng qua cuống họng Hầu Dực. Rồi đặt đoạn dây qua vai mình, ra sức kéo. Điều này sẽ tạo ra vết hằn từ cao xuống thấp.
Với chiều cao của quản gia, hướng sợi dây phải từ thấp lên cao. Vì quản gia này cao đến gần một mét chín.
Mạc Kỳ Yến gõ nhịp ngón tay trên bàn. Ánh mắt vô định nhìn phía trước.
Hầu Dực là tử thi thứ tư trong vụ án này.
***