Văn phòng dường như bị đóng băng.
Cảnh phân phát trà sữa, bánh ngọt, đồ ăn vặt diễn ra tấp nập bỗng nhiên dừng lại hết.
Mọi người đang nhìn tôi.
Nhìn con mèo trong tay tôi và nhìn Lương Mục Bạch.
Đôi mắt đảo qua đảo lại.
Lương Mục Bạch dường như vừa phát hiện ra điều gì đó và nói: “Hả... Con mèo của tôi đâu?”
Tôi run rẩy đứng dậy, xấu hổ lên tiếng: “Báo cáo tổng giám đốc, nó ở đây.”
Lương Mục Bạch sải bước đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, tức giận nói: “Con mèo này thích chạy lung tung, lần trước suýt chút nữa tôi đã làm mất nó rồi, hại tôi tìm nó rất lâu.”
Có tiếng cười rải rác trong văn phòng.
Tôi đưa con mèo cho anh, nhưng Hạt Dẻ vẫn không chịu rời đi, nó buồn bã quay đầu nhìn tôi, giống như một con mèo con tội nghiệp bị bỏ rơi.
Lương Mục Bạch nói đùa: “Con mèo này khá thích cô đấy.”
Tôi cười khan và nói tiếp: “Có lẽ vì nó giống với con mèo nhà tôi.”
Sau khi Lương Mục Bạch rời đi, bầu không khí trong văn phòng vẫn cứ kỳ lạ và ngập tràn sự khó xử.
Tôi không biết các đồng nghiệp xung quanh có tin lời Lương Mục Bạch hay không, đến tôi nghe mà còn chả tin được.
Ánh mắt sư phụ nhìn tôi không còn trong sáng nữa.
Tôi nhịn, nhịn hết sức nhưng vẫn không thể cưỡng lại việc nhắn tin với Lương Mục Bạch.
Tôi: “Sao anh lại mang nó theo!”
Lương Mục Bạch trả lời: “Nó muốn đến tìm cô, tôi không cản được.”
Vớ vẩn, làm gì có chuyện một con người lại không cản được một con mèo.
Lương Mục Bạch trả lời: “Nó cứ làm loạn cả nhà lên.”
Tôi vừa định trả lời "Không phải tôi đã dạy anh cách dỗ nó rồi sao?" Anh ấy đã gửi một video khác.
Trong video, chú mèo trắng mắt xanh đang ở trong phòng làm việc, nó nhảy loạn từ chiếc ghế sofa bọc da đến chiếc bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối, nhảy từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ra phòng khách…
Khắp nơi đều có dấu vết của nó.
Cuối video, có tiếng thở dài có như không của Lương Mục Bạch: “Lại ồn ào rồi…”
…
Chúng tôi cùng bế tắc.
Lương Mục Bạch đề nghị: “Cô có thể lên đây chơi với nó một lát được không? Dỗ dành nó một chút thôi.”
Tôi đã đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ.
Khi đến xin phép sư phụ, anh ấy tỏ vẻ bất cần: “Đi thì đi đi, muốn đi bao lâu cũng được, không cần phải quay lại tăng ca.”
…
Nếu tôi không phải là đóa hoa duy nhất ở đây, có lẽ các đồng nghiệp nam trong công ty đã ngừng theo đuổi tôi từ lâu rồi.
Trước đây do làm cùng công ty, quay trái quay phải kiểu gì cũng đụng mặt, họ gửi hoa tặng quà theo phép lịch sự, tôi cũng không nỡ từ chối, mà nhận nhiều quá lại thấy phiền.
Bây giờ đang nổ ra những tin đồn tình cảm giữa tôi là Lương Mục Bạch, xung quanh tôi lại yên tĩnh đến lạ thường.
Cứ coi như trong họa có phước đi.
Chớp mắt đã đến ngày nghỉ lễ Quốc khánh.
Mặc dù công việc chính và phụ của tôi đều là làm việc cho Lương Mục Bạch, nhưng tôi vẫn được nghỉ vào các ngày lễ theo luật quy định, nên tôi đã đề xuất việc sẽ nghỉ phép để về thăm bố mẹ trong dịp lễ.
Lương Mục Bạch sẵn sàng đồng ý.
Kỹ năng chăm sóc mèo của anh ấy đã được cải thiện rất nhiều dưới sự giám sát của tôi, anh ấy tự tin nói: “Đừng lo lắng, lần này sẽ ổn thôi!”
Câu này của anh thật uy tín, cả kỳ nghỉ lễ không xảy ra vấn đề gì thật.
Trong ngày Quốc khánh, buổi sáng, buổi chiều và buổi tối Lương Mục Bạch đã gửi cho tôi một vài video nhỏ của Hạt Dẻ.
Nội dung đa số là mèo thức, mèo ngủ, mèo ăn, mèo đi ị, mèo chơi…
Vẫn là con mèo đó, nhưng tôi cảm nhận được qua màn hình cứ thiếu thiếu cái gì đó.
Hóa ra không chỉ tôi mạnh mẽ hòa nhập vào cuộc sống của loài mèo, mà lũ mèo cũng dần dần xâm nhập vào thế giới của tôi.
Video đủ để k1ch thích sự thèm muốn của mọi người, nhưng không đủ để thỏa mãn lòng tham của một người.
Cơn nghiện mèo của tôi lại bùng phát, vì vậy tôi chỉ đành kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sớm hơn dự kiến và lặng lẽ trở về nhà Lương Mục Bạch, định tạo bất ngờ cho anh ấy và con mèo.
Cửa mở ra, tôi dừng lại ở cửa, nghe thấy giọng nói của Lương Mục Bạch từ trong phòng khách truyền đến.
“Có muốn ăn hạt không?”
“Meo.”
“Gọi bố đi.”
“Meo meo~”
“Gọi lại lần nữa đi, nếu con gọi hay thì bố cho con ăn!”
“Meo meo~~~”