Chờ đợi tiếng tút tút vang lên lần hai, điện thoại được nối máy.
Giọng nói trong điện thoại của cô gái đối diện rất duyên dáng: “Tôi là Ninh Hảo, xin hỏi bạn tìm ai?”
“Yêu cầu bài hát cho tớ, có chuyện gì không?” Giọng nói của Văn Tư Hoàn nghe có vẻ lạnh nhạt, không chút ấm áp, anh không dám thể hiện nội tâm kích động của mình.
Cô khựng lại giây lát, nhỏ giọng hơn như đang trốn tránh bạn cùng phòng: “Cậu có thể không nói cho tớ biết mình là ai, nhưng tớ có một số vấn đề.”
Văn Tư Hoàn nói: “Cậu hỏi đi.”
“Cậu học lớp bọn tớ sao? Sao cậu phát hiện xe tớ hỏng? Cậu và người uy hiếp cậu bạn lớp bảy đi dầm mưa kia là cùng một người ư? Có phải cậu cũng chiếm chỗ cho tớ không? Tại sao cậu phải trốn trong chỗ tối? Cậu mong tớ báo đáp gì cho cậu?”
Quả thật là “một số” vấn đề.
Nổ ra như pháo liên hoàn vậy, như sợ chỉ nói chậm một chút thôi là anh sẽ lảng tránh vấn đề, tắt điện thoại đi.
Văn Tư Hoàn suýt bật cười, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, thường ngày cô và Lý Thừa Dật cũng nói chuyện như vậy sao? Chẳng trách trí nhớ tốt, phải một hơi nhớ hết nhiều vấn đề thế này không phải chuyện dễ dàng đâu.
Anh đợi cô hỏi xong, mới chậm rãi lựa chọn câu hỏi để trả lời: “Sửa xe, chiếm chỗ, bắt người quấy rối cậu dầm mưa đều là tớ. Không có lý do đặc biệt gì cả, chỉ giúp đỡ mà thôi. Nhưng tớ sợ giao tiếp, cũng không muốn tốn công sức kết bạn, càng không muốn có gánh nặng. Con người của tớ tùy hứng, có thể ngày nào đó sẽ không chiếm chỗ giúp cậu nữa, cậu đừng ôm hy vọng về tớ.”
Anh nói những khả năng xấu ra trước vì anh từng đang tính đến sau này nếu cuộc thi toán diễn ra, anh sẽ phải rời trường để đi tập huấn. Theo quan sát của anh, Ninh Hảo không tham gia bất kỳ cuộc thi nào cả, chỉ tập trung vào chương trình học tập bình thường.
Đến khi đó người chiếm chỗ giúp cô đột nhiên biến mất, nói không chừng cô sẽ liên hệ hai chuyện lại với nhau.
Trong khối chỉ có nhiêu đó người tham gia cuộc thi, phạm vi của kẻ tình nghi bỗng chốc được thu nhỏ rất nhiều.
Ninh Hảo không dễ lừa gạt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã sắp xếp rõ ràng những vấn đề anh tránh né: “Không nói tớ biết cậu học lớp nào thì thôi vậy, tớ cũng không muốn tốn công kết bạn, cho nên càng không muốn trả nợ ân tình.”
Văn Tư Hoàn hiểu ý cô.
Những học sinh nữ hiếu thắng có một điểm chung, Từ Tiếu cũng thế, cô ấy làm gì cũng yêu cầu trả giá một cách đường hoàng ngay thẳng, nhưng lại kiên trì không nhận thưởng nếu không xứng đáng, tính toán rất rõ ràng, hai bên đều không nợ nhau.
“Cậu là học sinh giỏi, tớ còn mong mỏi được gì chứ? Nếu cậu đồng ý, thỉnh thoảng cho tớ mượn vở ghi chép để xem, để lại chung với bảng tên, tớ sẽ trả lại cho cậu ngay ngày hôm đó.” Anh suy nghĩ, trao đổi học tập là chủ đề an toàn ít bị thất bại nhất.
“Được.” Ninh Hảo lại nói: “Cậu có thể để lại số điện thoại cho tớ không?”
Văn Tư Hoàn không vội vàng từ chối.
“Cậu biết số của tớ, chỉ cậu có thể liên lạc được với tớ, nhưng tớ không thể liên lạc được với cậu, đâu thể lần nào cũng đến đài phát thanh yêu cầu bài hát đúng chứ?”
Hóa ra logic của cô vẫn xuất phát từ nguyên tắc công bằng.
Bạn biết của tôi, cho nên tôi phải biết của bạn.
Ninh Hảo lại nói: “Nếu cậu không muốn cho tớ biết số điện thoại phòng ký túc xá của mình, vậy có thể đưa số di động cho tớ. Tớ sẽ không gọi cho cậu lúc lên lớp đâu.”
Cô rất thông minh, đã nghĩ đến chỉ cần biết số điện thoại phòng ký túc xá sẽ rất dễ nghe ngóng được số phòng và người ở bên trong.
Không phải anh không muốn cho cô, mà do anh không có điện thoại di động.
Trường học có quy định thời gian lên lớp là từ bảy giờ sáng đến chín rưỡi tối không được mang theo di động vào khu dạy học, nhưng nếu sau khi tan học mà vẫn không cho sử dụng di động thì lại có phần không hợp tình hợp lý. Vì vậy nên khi ra bên ngoài lớp học vẫn có rất nhiều học sinh sử dụng di động.
Lúc trước Văn Tư Hoàn chỉ cảm thấy không cần thiết nên không hề nhắc tới với gia đình.
Anh không ngờ hiện giờ nó lại trở thành món đồ không thể thiếu.
“Ừm…” Văn Tư Hoàn chống lại cám dỗ: “Tớ không thích nói chuyện với người khác.”
“Tớ biết cậu không thích.” Ninh Hảo bình tĩnh nói: “Nhưng tớ lấy số của cậu không phải để nói chuyện với cậu, chỉ đề phòng có chuyện gấp cần liên lạc mà thôi. Trên thế giới này luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, tớ biết số điện thoại khẩn cấp 120 đâu phải để tìm cơ hội nói chuyện với nhân viên y tế, có đúng không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn Tư Hoàn cười trong im lặng, cô đang đánh tráo khái niệm.
“Cậu có chuyện khẩn cấp gì? Bánh xe lại đột nhiên xẹp rồi à? Tớ không sản xuất lốp dự phòng đâu.”
Ninh Hảo nghe được anh đang nói đùa, cho rằng thái độ của anh không hề kiên quyết, bèn nói tiếp: “Chẳng hạn như tớ bị bệnh xin nghỉ phép mà cậu không biết, còn chiếm chỗ cho tớ, đến lúc đó tớ không xuất hiện, chỗ ngồi chính giữa phòng lại để bảng tên của tớ, có phải hơi khoa trương không?”
Ví dụ này thực sự không thể phản bác được.
Cô lại nói: “Còn nữa, nếu tớ vắng mặt nhưng cậu lại trả vở ghi chép cho tớ, để ở chỗ mà không có người nhận rồi bị mất, vậy có phải hậu quả nghiêm trọng không?”
Văn Tư Hoàn nghe hiểu ý của cô, Ninh Hảo không thể chắc chắn chỗ ngồi của cô nhất định sẽ ngồi chung với bạn cùng lớp, giống như lý do cô nói với Lý Thừa Dật lúc trước vậy, người chiếm chỗ có thể là học sinh của lớp này, cũng có thể là học sinh sử dụng phòng học vào tiết trước.
Anh không thể nói cô vắng mặt hay không anh đều sẽ biết, như thế khác gì giúp cô thu nhỏ phạm vi rồi.
“Được thôi. Nhưng phải đợi đến thứ sáu, tuần này tớ không mang điện thoại. Cậu đưa số cậu cho tớ trước đi.”
“Hả? Sao lại là tớ đưa trước?” Cô lộ ra vẻ ấm ức như bị bắt nạt.
Văn Tư Hoàn cười bất lực: “Tớ không lừa cậu đâu. Lừa cậu thì tớ cũng chẳng được lợi ích gì.”
Ninh Hảo suy nghĩ rồi nói: “Vậy được, tớ nói cậu biết.” Cô đọc số di động, Văn Tư Hoàn mượn cuốn sổ ghi chép của bạn cùng phòng. Sau đó cô nói: “Tớ thể hiện thành ý tin tưởng cậu trước rồi. Nếu sau này nghe thấy thông tin sai lệch hoặc gặp phải chuyện gì lo lắng, cậu cũng phải tin tưởng tớ, được không?”
Quả là trao đổi đồng giá, một lần cũng không thiếu được.
Văn Tư Hoàn đồng ý: “Được.”
“Thật sao?” Ninh Hảo không cho anh nói qua loa: “Chẳng hạn như cậu nghe nói tớ từ chối quà tặng, xem thường người khác, thì vẫn sẽ tin tưởng tớ chứ không cảm thấy tớ bị người ta trả thù là xứng đáng chứ?”
“Ừ, vốn dĩ tớ chưa từng nghĩ như thế. Chuyện đó không quan trọng, nếu là chuyện vô cùng quan trọng, tớ sẽ hỏi cậu, ưu tiên tin tưởng cậu.”
Cô có qua có lại: “Vậy lỡ như sau này giữa chúng ta có hiểu lầm, tớ cũng sẽ nghe cậu giải thích, ưu tiên tin tưởng cậu.”
“Cảm ơn.”
Văn Tư Hoàn tắt điện thoại, hơi ấm tan chảy trong lồng ngực.
Anh hiểu một chút về cá tính của cô rồi.
Tốt bụng và chân thành, nói chuyện dịu dàng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, từng lỗ chân lông đều nở ra.
Cô rất giỏi trong việc dỗ dành người khác cam tâm tình nguyện đạt được nhận thức chung với mình, nhưng lại không bộc lộ tài năng, mang đến cho người khác áp lực lúc nào cũng đang đấu đá như Từ Tiếu.
Ninh Hảo dùng cách thức giao tiếp của những bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Cậu chia cho tớ một viên kẹo được không? Ngày mai tớ tặng cậu một quả cầu thủy tinh xinh đẹp.
Văn Tư Hoàn hồi tưởng lại mới phát hiện, mặc dù không phải bạn bè nhưng chủ đề nói chuyện đã tiến triển đến mức có thể tin tưởng nhau hay không rồi.
Hơn nữa, không ngờ cuối cùng còn là anh cảm ơn cô, đúng là mơ hồ.
*
Chiều thứ sáu tan học, Văn Tư Hoàn không về nhà, mà ngồi xe buýt đến chợ điện tử ở trung tâm thành phố trước.
Ngân sách có hạn, qua quá trình trả giá, anh bỏ ra bảy mươi tệ mua một chiếc điện thoại không phải loại thông minh, chỉ có gọi điện và gửi tin nhắn. Trên mạng có thể mua được với giá rẻ hơn, nhưng tính thời gian vận chuyển sẽ ảnh hưởng đến việc cuối tuần này anh có nhận được di động hay không.
Cửa hàng bán điện thoại có sẵn thẻ sim, tổng chi phí cộng thêm chín tệ nữa.
Sim này tiền phí hàng tháng là rẻ nhất, mỗi tháng chỉ mất chín tệ, đối với học sinh mà nói vẫn tính là thuộc phạm vi chấp nhận được.
Trong combo còn miễn phí 40 phút gọi điện, rất dư dả. Tin nhắn thì một tin một hào, cho nên cố gắng không gửi những lời nói nhảm nhí.
Anh mang theo di động, xuống chiếc xe buýt về nhà. Anh bước đi trên con đường của khu dân cư tương đối yên tĩnh, thử gọi điện thoại cho Ninh Hảo: “Đây là số điện thoại của tớ.”
Ninh Hảo nói: “Để tớ lưu lại, lát nữa kết bạn Wechat đi, vẫn là số điện thoại này nhé.”
Văn Tư Hoàn nói thật: “Điện thoại của tớ không cài đặt ứng dụng được, chỉ có thể gọi điện và gửi tin nhắn thôi.”
Cô hơi ngẩn người: “Đồng hồ thông minh?”
Anh cười: “Điện thoại người già, chữ rất lớn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ninh Hảo hỏi: “Cậu có ôn tập ở ngoài trường không?”
“Ngày mai và ngày mốt có.”
“Ban ngày?”
“Sáng tối đều có cả.”
“Trời.” Ninh Hảo không tỏ rõ thái độ, chỉ cảm thán một tiếng: “Vậy hai ngày cuối tuần tớ không gọi cho cậu nữa, có chuyện thì gửi tin nhắn nhé.”
Hóa ra không phải cô đang thăm dò, chỉ hỏi rõ thời gian.
Nhưng mục đích anh hỏi ngược lại thì không đơn giản như vậy: “Cậu thì sao? Cũng ôn tập à?”
“Tớ thì thứ sáu và tối thứ bảy, có giáo viên đến nhà.”
Văn Tư Hoàn nhạy bén đoán được cô và Lý Thừa Dật là hàng xóm, có lẽ sẽ cùng học chung một gia sư.
Bỗng nhiên trong lòng anh hơi ngột ngạt.
Anh không biết tại sao, ý nghĩ kia lại vô tình nổi lên mặt nước.
Lý Thừa Dật trộm mất cuộc đời của anh.
*
Tiết học cuối cùng của sáng thứ hai, giáo viên vừa thông báo tan học, Lý Thừa Dật đã từ phía sau chạy lên gọi Ninh Hảo.
“Đừng đi ăn cơm nữa. Về phòng học ăn pizza, mừng sinh nhật Chiêu Chiêu. Anh gọi giao đồ ăn rồi, bây giờ đi lấy.”
Ninh Hảo quay đầu mỉm cười với anh ta.
Cô vừa dọn dẹp sách vở của mình vừa đi theo anh ta ra cửa: “Sao không đợi buổi tối rồi tổ chức?”
“Buổi tối cũng có mà, buổi tối có bánh kem.”
“Em thấy là bản thân anh muốn ăn pizza thì có.”
Tiếng nói chuyện chớp mắt đã xa dần.
Văn Tư Hoàn buộc phải thừa nhận, người có tính cách cởi mở hoạt bát như Lý Thừa Dật đối xử với bạn bè cũng rất tốt, thực sự vui vẻ.
Anh đi về hàng trước, đến gần chỗ ngồi của Ninh Hảo.
Trên bàn học, cô để lại bảng tên, và có thêm hai cuốn vở ghi chép rộng cỡ tờ giấy A4, không dày lắm.
Anh không dám chậm trễ ở chỗ này, đem vở ghi chép xen vào trong sách vở của mình và mang đi.
Để tránh mang theo quá nhiều đồ đạc đến căn tin sẽ gây thêm phiền toái, nên anh không đi ăn cơm, định trở về phòng pha mì gói.
Nào ngờ là họa thì không tránh được. Lúc đi ngang qua trục đường chính, anh nghe thấy Từ Tiếu gọi mình.
Văn Tư Hoàn giả vờ không nghe thấy, anh bước đi rất nhanh, nhưng vẫn không tránh được Từ Tiếu chạy đuổi theo.
“Cậu thiếu đạo đức quá đó!”
… Kẻ xấu tố cáo trước.
Văn Tư Hoàn tiếp tục di chuyển: “Tớ về ký túc xá nam, cậu muốn đi theo à?”
“Tớ chỉ muốn xem thử vở ghi chép của học sinh giỏi hạng nhất thôi mà, sao cậu nhỏ mọn như thế.”
Văn Tư Hoàn dừng bước, nhỏ giọng nói: “... Sao cậu lại biết rồi?”
“Cuốn vở màu hồng đó anh đẹp trai à, không lẽ là cậu trộm của người ta?”
Văn Tư Hoàn lật ngược sách vở lại nhìn mặt sau, cuốn vở của Ninh Hảo được nhét ở dưới cùng, anh đâu ngờ Từ Tiếu tinh mắt như thế.
Anh lật qua mấy cuốn vở, may thật, bỗng dưng anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh che che giấu giấu để lộ một góc cho Từ Tiếu xem: “Vở ghi môn vật lý, lịch sử. Cậu không dùng tới.”
Từ Tiểu cười mỉa, lùi về sau hai bước, thu lại khí thế bức người: “Lần sau có cuốn nào tớ dùng được thì hào phóng chút nha.”
Trước khi đi, cô ấy còn nháy mắt làm Văn Tư Hoàn rợn tóc gáy.
Một khi Từ Tiếu làm nũng, chúa tể Voldemort (*) cũng phải run rẩy.
(*) Chúa tể Voldemort: Một nhân vật hư cấu và là nhân vật phản diện chính trong loạt tiểu thuyết Harry Potter của nhà văn nữ người Anh, J.K.Rowling.
*
Vở ghi chép của Ninh Hảo khiến người ta không ngừng cảm thán.
Xem từ đầu vở thì toàn là tổng kết các kiểu đề mà cô sắp xếp, mỗi loại đề sẽ có hai ba ví dụ và các câu dễ làm sai. Phải lật từ cuối vở lên thì mới là phần ghi bài, rất đơn giản ngắn gọn, chỉ ghi chép một số điều quan trọng, nhưng vẫn rất có cá tính của con gái. Cô dùng bút dạ quang, bút màu tô sặc sỡ.
Văn Tư Hoàn không khỏi khâm phục, chẳng trách cô có thể ngồi vững ở vị trí hạng nhất toàn khối, năng lực học tập mạnh quá.
Cùng lúc đó anh lại cảm thán, con người cô cởi mở, đồng ý cho anh mượn vở ghi chép thì không hề giữ lại gì cả. Không giống một số học sinh giỏi ở lớp bốn, bọn họ rất nhỏ mọn, chỉ sợ người ta nắm được nhiều mẹo hơn, vượt qua thành tích của mình.
Anh gửi tin nhắn cho Ninh Hảo: [Vở ghi chép môn lịch sử hôm nay tớ xem chưa xong, chiều mai tiết sinh học tớ trả lại cho cậu được không?]
Rất lâu sau Ninh Hảo mới nhìn thấy tin nhắn, cô trả lời: [Không vội, cậu cũng có thể trả vở vật lý chung luôn.]
Văn Tư Hoàn nghĩ.
Có qua có lại, anh cũng nên giúp đỡ Ninh Hảo một chút trong việc học.