Hiếm khi bọn họ tan làm cùng một lúc.
Khi Ninh Hảo đợi thang máy, Lý Thừa Dật cũng từ đầu hành lang bên kia bước tới.
Hai tuần qua anh ta sống không dễ dàng gì, tinh thần bị tổn thương, trên mặt như bị bôi một lớp bùn, khóe mắt và miệng đều sụp xuống, đương nhiên không còn tâm trạng dây dưa chuyện tình cảm với Ninh Hảo nữa.
Sau khi đứng vững, anh ta đút tay vào túi thở dài, liếc mắt nhìn Ninh Hảo.
Mùa hè nên công ty và những nơi cô thường ở lâu đều có máy lạnh, vì vậy quần áo cô mặc trên người không cần phải quá mỏng manh, chất liệu trang phục vừa cứng vừa dày, màu đen, trông vô cùng thanh lịch trang trọng.
Nhưng gương mặt non nớt, mịn màng của cô lại tươi mới như đóa sen duy nhất trong đầm vậy.
“Về nhà?” Anh ta chủ động bắt chuyện.
“Cuối tuần rồi, về Thúy Trúc Uyển một chuyến.” Cô đang nói đến nhà mẹ đẻ của mình.
Lý Thừa Dật gật đầu nói: “Nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Anh ta lấy gói thuốc từ trong túi quần, rút một điếu ngậm bên môi, vừa định châm lửa thì cánh cửa thang máy trước mặt mở ra. Ninh Hảo ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo anh ta vào trước, thế là anh ta lại nhét thuốc vào túi.
Ninh Hảo đứng ở rìa ngoài, quay lưng với anh ta, nhưng không nhấn tầng một.
Lý Thừa Dật suy nghĩ, vẫn không kìm được mà hỏi: “Em không xuống tầng một à? Không ai đón em sao?”
Cô xoay người, dựa vào thang máy, rồi ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ hỏi: “Ai đến đón em?”
Lý Thừa Dật thả lỏng thần kinh, biết được không phải Văn Tư Hoàn đến đón cô như những gì anh ta đoán, thậm chí anh ta còn nở nụ cười: “Tối cuối tuần chỉ ngoan ngoãn về nhà mẹ đẻ thôi à? Không có lịch trình gì khác hả?”
“Ngày mai có.”
Biểu cảm thoải mái trên mặt Lý Thừa Dật lại biến mất.
Cô giống như đang nhử, nói rất chậm: “Phải đi spa với người ta, còn phải đánh bài với họ.”
Hóa ra là đi xã giao, Lý Thừa Dật thả lỏng, giọng điệu dịu hơn nhiều: “Rất tốt, giờ không cần quan tâm đến việc duy trì mối quan hệ nữa rồi. Người khác còn tưởng nội bộ Vân Thượng của chúng ta loạn thành một nồi cháo nữa kìa. Có em ở đây, duy trì tốt quan hệ bên ngoài, anh yên tâm hơn nhiều.”
Ninh Hảo hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, rồi tiếp tục cúi đầu lục túi dưới ánh mắt tò mò của anh ta.
Một lúc sau, cô lấy ra nửa cây kẹo bạc hà, bóc một viên cho mình, sau đó xòe lòng bàn tay chia cho anh ta một viên.
Cuối cùng Lý Thừa Dật đã cười thoải mái như trước kia, anh ta xé túi giấy gói, ném viên kẹo vào trong miệng, một bên má phồng lên.
“Anh phải giữ tinh thần chút, không thể ngã được.” Ninh Hảo chậm rãi nhét số kẹo còn lại vào trong túi: “Công ty không thể không có anh.”
Anh ta thưởng thức vị ngọt trong miệng, và cả sự sảng khoái của bạc hà, truyền từ cổ họng đến lồng ngực.
Cảm giác này cứ như tìm được một bia đỡ đạn trên chiến trường vậy.
Thang máy đi xuống tầng hầm B1, lần này Ninh Hảo ra trước, đi tới chỗ xe của mình.
Lý Thừa Dật cố ý bước đi chậm rãi, quá trình đi tới chỗ đỗ xe, anh ta luôn nhìn cô một cách quyến luyến, từ bóng lưng, góc nghiêng của cô đến khi cô mở cửa, bước lên xe.
Tốc độ di chuyển chậm chạp của anh ta làm tài xế tưởng rằng anh ta muốn hút điếu thuốc rồi mới lên xe.
Anh ta nhẹ nhàng cắn nát viên kẹo trong miệng, không còn muốn hút thuốc như lúc ở trên lầu nữa.
Ninh Hảo rất dễ dàng xoa dịu sự sốt ruột trong lòng anh ta, nhưng lại mang đến cho anh ta cảm giác nôn nóng khác.
Cô nói muốn về nhà mẹ đẻ là thật chứ? Hay là lừa anh ta giống như ở Cẩm Hồ Uyển lần trước?
Ninh Hảo lái xe đi trước, xe của Lý Thừa Dật theo đuôi.
Anh bắt lấy bóng dáng cuối cùng của cô qua tấm kính chắn gió. Giờ cao điểm xe cộ đi lại đông đúc, mấy con đường đan xen phức tạp, cô luôn phải lái rồi ngừng, đuôi xe màu đỏ thường xuyên sáng lên như đang thả câu trong mắt anh ta.
Khi ra khỏi bãi đỗ xe, chuẩn bị lên dốc thì một chiếc xe BMW cỡ nhỏ đột nhiên nhanh nhẹn chui ra, lái chen vào giữa hai chiếc xe, tài xế cẩn thận giẫm phanh, nhường nó đi trước.
Thế là Lý Thừa Dật không cách nào nhìn thấy Ninh Hảo nữa. Anh ta chửi tục, ngả người về sau, mở một nút áo sơ mi ra.
Cảm giác sốt ruột kia bỗng chốc đạt đến đỉnh điểm.
*
Ninh Hảo lái xe đến con đường cách công ty hai cây đèn xanh đèn đỏ, một chiếc xe Urus màu đen âm thầm đi theo, cho dù là phân luồng, đổi làn đường hay rẽ phải thì nó đều đi sát phía sau.
Chiếc xe này rất hiếm thấy trên đường, Ninh Hảo nhanh chóng chú ý tới qua gương chiếu hậu, cảm thấy hơi nghi ngờ.
Cho đến đoạn đường tiếp theo, một làn đường rộng rãi có thể đủ sáu chiếc xe đi ngang hàng, chiếc xe đen này mới vượt qua, dừng ở bên cạnh làn đường của cô cùng đợi đèn đỏ. Lúc này Văn Tư Hoàn mới hạ cửa sổ xe ở ghế lái phụ xuống, cúi đầu chào hỏi với cô.
Ninh Hảo nở nụ cười bất lực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh nói muốn đến đón cô, nhưng cô lười phải chơi trò tấn công với Lý Thừa Dật nên đã dỗ dành anh về nhà mẹ đẻ chờ trước, ai ngờ anh vẫn đến rồi.
Nói chuyện qua ô cửa sổ không nhã nhặn cho lắm, Ninh Hảo dùng điện thoại kết nối với xe gọi cho anh.
“Sao anh lại đổi chiếc khác vậy? Chiếc này không phù hợp với khí chất của anh.”
Văn Tư Hoàn bĩu môi: “Em nói thẳng là anh không ngầu đi. Cũng là xe của Vân Khai, anh thử tay lái, trước khi mua không phải nên thử xe sao?”
“Làm gì có ai đi vào hầm xe nhà người ta lựa xe để thử như anh chứ?”
“Dù sao anh ấy qua bên nhà máy Việt Hải rồi, tài xế đều lái xe công vụ, mấy chiếc xe kiểu dáng kỳ quái này để không cũng vậy.”
Trời mới biết anh và Tống Vân Khai cả ngày tiến hành những giao dịch gì.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Ninh Hảo giẫm chân ga, nghiêm mặt phê bình anh: “Em bảo anh đợi ở nhà mẹ, sao anh không nghe. Lái xe huênh hoang như vậy bị Lý Thừa Dật nhìn thấy, người chịu khổ vẫn là em.”
“Không sai sót được, tin anh đi, anh ta không đi về hướng này.” Văn Tư Hoàn đầy tự tin, bởi vì trước khi anh bám theo Ninh Hảo, đàn em của anh Mao vừa mới gọi điện báo cáo với anh rồi, nói rằng xe của Lý Thừa Dật lái về hướng đường Thiên Tế, chắc vẫn đến câu lạc bộ tư nhân ngày hôm qua bàn chuyện, hôm nay cũng không đánh được anh ta.”
Đương nhiên, chuyện này không thể để Ninh Hảo biết được, nghe anh nói cứ như tự tin mù quáng vậy.
Ninh Hảo không nói nữa, mất công bị anh chê càm ràm.
Văn Tư Hoàn không thể liên tục lái xe bên làn đường trái của cô, chỉ đành lùi về phía sau, đi theo đuôi như lúc trước. Cuộc gọi vẫn chưa tắt, anh nói bóng nói gió nghe ngóng động thái của Lý Thừa Dật: “Dạo gần đây Lý Thừa Dật không tìm em gây chuyện, cảm giác rất yên tĩnh, không phải đang nung nấu chuyện gì lớn đấy chứ?”
“Anh ta bận rộn đối phó với chú tư, ngọn lửa này đã đốt lên cho bọn họ rồi, bây giờ đang đánh đến mức không thể gỡ ra kìa.” Ninh Hảo nhắc tới thì cảm thấy buồn cười: “Chú tư quyết tâm chống đối với anh ta rồi. Cô nhỏ đi đến Minh Châu bán nhà, ông ta sắp xếp lao động kéo băng rôn đòi tiền lương ở trước cửa tòa nhà kinh doanh, cho nên không bán được căn nào cả.”
Văn Tư Hoàn không theo kịp, anh không biết Ninh Hảo châm lửa như thế nào, cũng không hiểu tại sao chú tư lại nhúng tay đến Minh Châu: “Không phải lúc trước Minh Châu là địa phận của Văn Thiên Lãng và bác hai à?”
“Không phân biệt rõ như thế, mỗi đội thi công dự án đều dựa vào quan hệ để nhận việc, trước kia Văn Gia Xương rất coi trọng việc xử lý công bằng, cùng một công trường, có người của bác hai thì nhất định phải có người của chú tư, cũng có người của ông ta và những bên quan hệ khác. Thái Hòa Thành nợ bên thi công một phần tư tiền công trình là bình thường, chỉ cần mọi người trấn an cấp dưới của mình, bán được một số nhà, rồi dùng số tiền đó là có thể thanh toán được tiền lương, thông thường đều giải quyết như vậy. Nhưng lần này người của chú tư không phối hợp nữa, muốn lật bàn.”
“Văn Gia Xương không có đối sách?”
Ninh Hảo bật cười: “Nào dám để ông ta biết. Lý Lộ Vân sợ ông ta lại tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe. Bây giờ Lý Thừa Dật chỉ báo cáo chuyện vui, không báo chuyện xấu với Văn Gia Xương, một mình gánh vác hết.”
Văn Tư Hoàn cười nhạo: “Vậy em không lén mách lẻo à?”
“Em mách lẻo làm gì? Bây giờ Văn Gia Xương tức chết cũng không có ích cho em. Bớt đi đầu óc của Văn Gia Xương, Lý Thừa Dật muốn dựa vào sức của mình dẹp yên những chuyện này gần như là không thể nào, nội bộ mâu thuẫn sẽ chỉ ngày càng dữ dội. Bọn họ trai cò đánh nhau, em ngồi trên khán đài xem là được rồi.”
Ninh Hảo hơi nâng cao giọng khi nói đến từ cuối cùng, cô xoay vô lăng vào khu dân cư, nghe ra được cô rất hài lòng.
Văn Tư Hoàn yên tâm, tâm trạng cũng trở nên thoải mái.
Hai người đỗ xe ở hầm xe trong nhà, nắm tay nhau đi vòng ra cửa trước gọi mẹ mở cửa. Thực ra, hai người đã làm dấu vân tay, có thể đi thẳng vào, nhưng vẫn coi trọng lễ phép.
Ở trước cửa, Ninh Hảo trở lại dáng vẻ con gái nhỏ của bố mẹ, hít một hơi thật sâu: “Thơm quá! Anh đoán xem hôm nay sẽ ăn gì?”
“Đồ kho gì đó, chắc chắn là món chính.”
“Nhất định đừng là bào ngư. Chỗ “lốp xe” của bà ấy vẫn chưa dùng hết.” Cô lại âm thầm bóc phốt. Người bạn ở Hong Kong mang tặng cho Ninh Vĩnh Vinh rất nhiều bào ngư khô, dì giúp việc trong nhà và bà Hách đều không biết nấu, nhưng lại cố chấp học nấu. Dạo này, mỗi lần Ninh Hảo về nhà đều bị ép ăn “lốp xe” với đủ loại khẩu vị khác nhau.
Văn Tư Hoàn bởi vì ở gần nhà cô, lại được Ninh Hảo yêu cầu bớt về Vụ Tùng Viện nên chạy đến nhà cô còn thường xuyên hơn bản thân cô nữa, số lần ăn “lốp xe” cũng nhiều hơn.
Nhưng con người này luôn theo nguyên tắc “mẹ vợ vĩnh viễn không sai”, chưa từng bóc phốt chung với cô, yêu cầu rất thấp: “Có ăn là không tệ rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửa lớn vừa mở ra, Náo Náo phóng đến như tên lửa, lao vào người Ninh Hảo xong thì chuyển sang Văn Tư Hoàn.
“Mau, mau vào nhà đi.” Bà Hách tươi cười: “Hôm nay mẹ hầm món Phật nhảy tường (*).”
(*) Phật nhảy tường: Là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến, món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng, đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư chay trường ở chùa cũng phải nhảy qua tường để tìm đến ngã mặn vì nó. Thành phần chính gồm: Vi cá mập, trứng cút, măng, sò điệp, hải sâm, bào ngư, bong bóng cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sân, nấm và khoai môn.
Cũng may, Văn Tư Hoàn ôm lấy con chó, suy nghĩ lạc quan. “Lốp xe” chỉ là một phần nhỏ của Phật nhảy tưởng.
Ninh Hảo không hài lòng, vẫn trách móc: “Làm gì có ai ăn Phật nhảy tường vào mùa hè chứ, ngấy chết mất.”
“Vậy con đừng ăn.” Bà Hách kéo Văn Tư Hoàn tới bên cạnh, một câu đã giải quyết xong vấn đề: “Để Tiểu Hoàn ăn, người ta yêu đương với con, phải chịu đựng người nhạt nhẽo như con, trong lòng bị tổn thương rồi, phải bồi bổ lại.”
Ninh Hảo lắc đầu, bày ra dáng vẻ không thèm, thừa dịp mẹ không chú ý, ghé sát bên tai anh nói: “Đồ phản bội.”
Văn Tư Hoàn bỏ chó xuống, bất ngờ quay sang ôm cô kiểu công chúa, lách người đi tới bức tường phía sau cầu thang, chỉ để lại giọng nói: “Mẹ, tụi con lên lầu cất túi trước ạ.”
Nhắc đến túi, động tác đột ngột của anh vừa rồi suýt thì khiến túi xách của cô trượt xuống đất.
Ninh Hảo ôm chặt túi xách, đấm nhẹ lên người anh rồi nói bằng giọng gió: “Còn mười lăm phút nữa đến giờ cơm, đủ để anh “cất túi” à?”
Hơi thở phả vào tai anh, quả thực khiến tim người ta ngứa ngáy. Anh cố ý trêu chọc cô, cũng nói bên tai cô bằng giọng điệu chính trực: “Chỉ cất túi của em thôi, mười lăm phút không đủ à? Nghĩ lệch lạc rồi phải không?” Anh chiếu tướng cô.
Vành tai cô đỏ hồng, khó xử lấy túi xách che mặt: “Anh nghiêm túc chút đi, thả em xuống.”
Anh ôm chặt hơn: “Không thả. Không phải hôm qua em nói chân nhũn ra, không có sức lái xe về Vụ Tùng Viện à? Chân nhũn như vậy sao có thể tự mình lên lầu được chứ?”
Hồi ức ập tới khiến cô càng xấu hổ hơn, lời nói làm nũng mà anh cũng coi là thật!
Vừa mới lên được nửa tầng, điện thoại trong túi Ninh Hảo vang lên. Cô lục tìm trong túi xách, bắt đầu đập mạnh Văn Tư Hoàn: “Thả em xuống.”
Có người gọi điện cho cô, là gọi video trên Wechat, người gọi là Lý Thừa Dật.
Văn Tư Hoàn bất lực thả cô xuống ngã rẽ cầu thang, Ninh Hảo đưa túi cho anh, rồi ra dấu tay im lặng với anh. Cô xỏ dép lê, chạy tạch tạch xuống lầu.
Anh một mình lên lầu cất túi xách, lúc đi xuống thì nghe thấy cuộc gọi video dưới lầu vẫn chưa kết thúc.
Bà Hách bị ép phải hành nghề, nói vài lời khách sáo: “... Đừng làm việc vất vả quá, rảnh thì đến nhà chơi, dì Hách nấu canh gà cho con, con thích ăn nhất mà!”
“Dạ! Cảm ơn dì Hách! Mẹ con cũng thường xuyên nhắc đến đó ạ, nói rất khó được gặp dì Hách một lần, muốn để tài xế đến đón dì…” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Thừa Dật.
“Dì say xe, không đi được xa như thế.”
Văn Tư Hoàn dựa vào bức tường sau cầu thang, cảm thấy không tiện qua đó, có một số chi tiết lại đang nhắc nhở anh, Lý Thừa Dật và Ninh Hảo mới là thanh mai trúc mã, mẹ vợ ngay cả anh ta thích ăn món gì cũng nhớ, xem ra lúc nhỏ chắc chắn ăn không ít, coi như anh ta có phúc. Lòng anh cảm thấy hơi chua xót.
Sau khi nói chuyện với bà Hách xong, Ninh Hảo cầm điện thoại rời khỏi nhà ăn, vừa tiếp tục nói chuyện điện thoại vừa tìm chỗ ngồi trên sofa ở phòng khách.
Giọng điệu của Lý Thừa Dật hơi nghiêm túc: “Tối thứ ba tuần sau, mẹ anh nói chuyện này kết thúc được rồi, không được để bố biết. Bà ấy nhờ bác cả ra mặt, địa điểm quyết định ở Thụy Phúc Các. Ý của mẹ là Uông Liễm đang mang thai, không được xúc động, nên không cho cô ta đi. Nhưng tốt nhất Tư Hoàn phải đi, người nhà chúng ta nhiều chút, không thể thua về khí thế được.
Văn Tư Hoàn nghe thấy mình bị điểm danh, cho rằng có thể “xuất hiện trong ống kính” rồi, nhưng lại thấy một bàn tay khác của Ninh Hảo để ở đằng sau điện thoại đang khua ngón tay trỏ với anh, bảo anh dừng bước.
“Em biết rồi.” Ninh Hảo bình tĩnh nói: “Để em hỏi xem anh ấy có rảnh không.”
“Nếu nó đến được, em báo trước với nó là có thể chú tư sẽ nói rất nhiều lời tục tĩu.”
Sau khi cô tắt điện thoại, anh mới tiến lên: “Hoạt động bí mật gì thế?”
“Tiệc gia đình, tiệc loại bỏ trưởng bối lớn trong nhà.” Ninh Hảo cười: “Ngây thơ thật đó, ai ra mặt cũng vô dụng thôi, sao có thể thống nhất chỉ qua một buổi nói chuyện chứ? Đây là cuộc chiến tranh giành lợi ích mà.”