Cẩu Tử
Trải qua ảo giác kinh dị, Trần Sinh sốt cao mấy ngày không ngừng, liên tục nói mớ, tỉnh lại thấy Triệu Ân làm bạn bên cạnh, thế nhưng suy yếu đến mức không nhấc nổi tay, nói không ra lời.
“Không cần lo lắng, ngươi bị kinh hách, khiến thần hồn không ổn định, nghỉ ngơi mấy ngày là được.” Triệu Ân không nhắc lại việc Trần Sinh tự ý rời đi, cẩn thật lau trán cho y, kề sát gần bên, tản ra một cỗ hương khí u lãnh, trấn an Trần Sinh đang sợ hãi.
Triệu Ân nâng mặt Trần Sinh, ghé sát đôi môi không chút huyết sắc của y, khí tức càng lúc càng gần, giữa lúc Trần Sinh đang ngây ngẩn, vài sợi hắc khí theo miệng y bay ra ngoài. Kỳ quái chính là, hắc khí vừa rời khỏi cơ thể, Trần sinh đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, có thể cất tiếng nói.
“Di, này……” Trần Sinh da mặt mỏng, chưa bao giờ cùng người thân cận như thế, nhất thời tim đập như sấm, lắp bắp không biết nên nói gì. Y chậm rãi hoạt động cả người cứng ngắc, cảm giác được cổ chân đau nhức. Chỗ kia có vết xanh tím rõ ràng, dấu vết nhìn tương tự như hình bàn tay. Nhớ đến đủ loại sự tình đã trải qua, nhất định là có quỷ ám hại y, đẩy y vào quỷ thành.
“Là ta sơ sẩy, hại ngươi bị kẻ không biết tốt xấu mê hồn.” Biểu tình Triệu Ân âm trầm, ngón tay lạnh băng đụng đến chỗ xanh tím kia, cảm giác đau nhức giảm bớt không ít.
Trần Sinh trong lòng hiểu được, việc này làm sao trách Triệu Ân, áy náy trong lòng càng sâu, cũng dẹp bỏ ý nghĩ chạy trốn.
Y nghĩ, nếu Triệu Ân không phải là quỷ, có lẽ…
Trần Sinh minh bạch rất nhiều, dùng sức bắt lấy ống tay áo Triệu Ân, nói: “Triệu Ân, đưa ta vào giấc mộng đi.”
Phàm là người hóa thành lệ quỷ, đều là do hàm oan bi phẫn mà chết. Sinh thời Triệu Ân không phải người ác, hắn tột cùng là bị thiên đại ủy khuất gì, mới có thể từ công tử phong nhã nhẹ nhàng biến thành Quỷ Vương? Vén lên màn sương mù giày đặc, ký ức như một bức họa, hoàn chỉnh hiện ra trước mắt.
Triệu Ân chủ trì Triệu gia, vô căn lục bình, bỏ qua hết thảy ánh mắt của nhóm trưởng bối.
Trường Sinh thần thái bình thản, tra hỏi sổ sach, tiền cho thuê ruộng, nhóm hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, lừa gạt sự thật.
Trước kia bọn họ được Triệu lão gia giao cho công việc thu tiền ruộng, tuyệt đối sẽ không nói thật với tân chủ nhân Triệu gia.
Nữ tử mạn diệu thân hình so với lúc thành quỷ càng nhu mị, mắng Trường Sinh sắc mặt so với ác quỷ càng xấu hơn, quay đầu cùng nhóm người khác phát ra tiếng châm biếm, khinh thường. Trường Sinh tính tình ôn hòa, bị người chỉ trỏ chê cười cũng không tức giận. Trên đường trở về nhà, y bước chân phù phiếm, may mắn không té xỉu trên mặt đất.
Gần đây thân thể Triệu Ân không tốt, vô duyên vô cớ sinh bệnh, dựa vào Trường Sinh cùng Triệu A nỗ lực chống đỡ việc trong nhà.
Ban đêm chung phòng, sắc mặt Triệu Ân xám trắng, nói: “Trường Sinh, ta không muốn chết, ta chết bọn họ khi dễ ngươi thì làm sao bây giờ?”
Trường Sinh uy hắn uống dược, đem thân hình gầy yếu của Triệu Ân ôm vào lòng: “Ngươi sẽ không sao, bọn họ cũng không khi dễ được ta.”
Quái bệnh tới nhanh, qua mấy tháng, Triệu Ân đã đến cực hạn, trút một hơi cuối giao phó tộc nhân: “Sau khi hạ táng ta, Trường Sinh chính là tân chủ nhân Triệu gia.” Mặc kệ phía dưới khóc rống có bao nhiêu người là thật tình, Triệu Ân nắm lấy tay Trường Sinh, cẩn thận nhắc lại lời hai người từng hứa hẹn, cứ như vậy nhắm mắt xuôi tay.
Tiền giấy được rải bay đầy trời, Triệu Ân vừa mới hạ táng, nhóm trưởng bối Triệu gia đã tìm đến cửa.
“Thiếu gia thi cốt chưa lạnh, các ngươi thật sự nhẫn tâm như thế?” Mấy ngày vất vả không chợp mắt, Trường Sinh sắc mặt khó coi, một cỗ tanh ngọt xộc lên, trước mắt trời đất quay cuồng.
“Hắn vốn là mệnh quỷ, người thân cận với hắn cũng là đáng chết, ngươi sớm cùng hắn đoàn tụ đi thôi!” Lời nói ác độc không giống huynh đệ cùng tộc nên có, Trường Sinh tức giận đến mức nôn ra máu tươi, đầu váng mắt hoa, cắn răng nói: “Các ngươi đã làm gì?!”
Y liên tục lui về phía sau, nghĩ lại Triệu Ân thình lình bị bệnh, ngực đau nhức không ngừng, không thể tin, nói: “Chỉ vì tiền tài, các ngươi không bằng súc sinh, thế nhưng giết hại huynh đệ cùng tộc!” Lại nôn ra một ngụm máu tươi, Trường Sinh cực kỳ bi thương thầm nghĩ: Ta thế nhưng có mắt như mù, không nhìn ra là bọn họ hại phu quân!
Gia lão cười lạnh nói: “Quỷ mệnh Thiên Sát Cô Tinh, có tài đức gì làm Triệu gia chủ? Chờ ngươi thắt cổ tự sát, ai có thể biết chúng ta hại hắn?” Một bên phân phó kẻ hầu người ở bao vây y, lại cầm trong tay lụa trắng, rõ như ban ngày là muốn siết chết y. Trường Sinh xô ngã bọn họ chạy đi, chạy đến trước mộ Triệu Ân đã là hao hết sức lực.
Máu tươi nhiễm đỏ bia mộ, nguyên bản là ban ngày, chớp mắt mây đen giăng kín trời. Trường Sinh hơi thở thoi thóp ngã vào bia mộ, ánh mắt tan rã, nhẹ giọng nói: “Phu quân, chớ quên ước định nơi Hòang Tuyền.”
Sấm sét đánh bổ xuống, Triệu Ân vận bạch y, thân hình hư vô mờ ảo xuất hiện bên xác Trường Sinh, đôi mắt chết lặng nhìn vết máu trên bia mộ, đưa tay sờ đến.
Phía sau thanh âm xiềng xích rung động, quỷ sai nói: “Du hồn Triệu thị, nhanh chóng cùng ta trở về địa phủ.”
Triệu Ân thấp thấp mà khóc lên, tiếng quỷ khóc bén nhọn bi thương, có thể làm thiên địa biến sắc: “Trường Sinh a… Trường Sinh a…”
Một mạt đỏ tươi trút xuống như mưa, rơi trên thân hình bạch y của hắn, sắc mặt quỷ sai đại biến: “Không tốt, hắn muốn biến thành lệ quỷ!”
Xiềng xích đã không thể giam giữ Triệu Ân, Triệu Ân nâng lên hai mắt hận thù, bạch y thoáng chốc biến thành màu đỏ tươi như máu, dung nhan tuấn mỹ trở nên dữ tợn, sau đó, hắn biến mất.
Ban đêm, trong đạo quán, lão đạo bị một cơn gió làm tỉnh giấc, ngáp dài đi đến muốn đóng cửa sổ, đột nhiên hai mắt trừng lớn, cả người như rớt xuống hầm băng. Hồng y lệ quỷ đứng trước cửa sổ, bóp chặt cổ lão: “Là ngươi nói ta mệnh quỷ!”
“Không…… Bần đạo không hiểu ngươi nói gì, cái gì mệnh quỷ, đều là lời nói dối kiếm miếng cơm thôi a!” Lão đạo hai chân run rẩy không ngừng, nước mắt nước mũi giàn dụa, cầu xin Triệu Ân buông tha.
Triệu Ân dại ra một lát, sau đó cất tiếng cười to, hai hàng huyết lệ rơi xuống. “Ta chưa từng làm ác, các ngươi lại bức ta thành quỷ!” Một tay hắn cắm vào ngực lão đạo, căm giận nói: “Ngươi vì tiền tài hại phụ tử ly gián, đáng chết!” Mắt thấy lão đạo không còn hơn thở, Triệu Ân lại biến mất.
Từ lúc Triệu Ân cùng Triệu Trường Sinh chết bất đắc kỳ tử, không khí bên trong Triệu gia bỗng nhiên trở nên quỷ dị, xuất hiện tình huống tộc nhân tử vong không rõ nguyên nhân, có lời đồn đãi là do hai người trở về trả thù, làm người Triệu gia chột dạ đốt tiền giấy mấy ngày liền. Thế nhưng cũng chỉ vô dụng mà thôi, lúc đầu người Triệu gia còn có thể xuống núi, sau chết liền năm người, liền xuất hiện tình huống quỷ đả tường.
Cùng bên ngoài mất liên lạc mấy ngày, bỗng nhiên chạy ra mười mấy người điên điên khùng khùng, luôn miệng nói: “Người vô tội không vào được, kẻ ác thoát không ra, thoát không ra a!”
Quan phủ cho người lên núi tra xét, nhìn thấy thảm cảnh trong núi, đều nghẹn họng trân trối. Hơn trăm nhân khẩu Triệu thị, tất cả đều chết thảm!
Triệu Ân giết quá nhiều người, giam hồn phách bọn họ, địa phủ liền phái Chu phán quan đến vấn tội.
Nhìn lệ quỷ kêu gào khắp ngọn núi, phán quan nói: “Triệu Ân, ta tra xét qua kiếp này của ngươi, vốn nên phú quý cả đời, lại bị kẻ gian hãm hãi. Nếu như không giết những người này, kiếp sau ngươi thế nhưng phong hầu bái tướng, hiện tại ngươi sát nghiệt quá nặng, theo ta về địa phủ chịu hình đi!”
“Bọn họ không nên giết sao?” Quanh thân Triệu Ân quỷ khí ngập tràn, phán quan từ văn, không dám động thủ.
“Bọn họ tội không đáng chết! Lại nói sau khi chết tội nghiệt tự nhiên là do địa phủ phán xét, sao ngươi dám giết người chỉ để hả giận?”
Triệu Ân tươi cười vặn vẹo, nói: “Bọn họ tội không đáng chết, ta cùng Trường Sinh liền tội đáng chết vạn lần sao! Ta thà rằng chính mình chết thảm, cũng không muốn Trường Sinh chịu liên lụy. Bọn họ, ngươi một cái cũng đừng nghĩ mang đi, liền tại đây suốt đời suốt kiếp mà chuộc tội đi.” Dứt lời, Quỷ Vực vô biên buông xuống, Triệu Ân hấp thu quá nhiều âm khí, hóa thân thành Quỷ Vương ngàn năm khó gặp.
Âm sát khí tàn sát bừa bãi Quỷ Vực bức lui phán quan, khiến cho đường dẫn đến Hoàng Tuyền, vĩnh viễn đóng cửa đối với lệ quỷ ở Quỷ Vực.
“Thiếu gia, ngươi tội gia phải vậy?” Giọng nói già nua vang lên, vẻ mặt Triệu Ân trở nên ôn hòa, nói với Triệu A: “A bá, ngươi đi đi, ta không giết người vô tội.”
Triệu A lắc đầu: “Thiếu gia là ta nuôi lớn, ta có thể nào an tâm nhìn ngươi cô độc?” Trên mặt ông đẫm nước mắt, nhìn quỷ hình của Triệu Ân, lấy ra chủy thủ hướng lên cổ.
“A bá……” Triệu Ân đứng trên đường núi hiu quạnh, không liếc mắt nhìn một đám lệ quỷ, khi thì mắng chửi khi thì xin tha. Phía sau hắn, đỉnh núi bị sương mù dày đặc vây quanh.