Từ biệt Phong Diệp Tự, Thiện Trung cũng không theo hai mẹ con Thái phi cùng trở về hoàng cung, mà nghỉ phép đi huyện Mâu một chuyến thăm song thân và sự phụ mình. Tam vương gia cảm thấy hắn có lòng hiếu thảo, liền hào phóng đáp ứng cho hắn nghỉ phép một tháng.
Nhưng thực ra, người nào đó chỉ về quê có sáu ngày, sau đó liền động cơ không thuần khiết tới Thuận Thiên thành, ngày nào cũng quyến luyến không thôi lượn lờ quanh vương phủ, có lẽ do gương mặt tuấn tú mang một bầu tâm sự dẫn đến người đi đường đều nhìn ngó liên tục. Rất nhanh, tiểu vương gia biết được, vui vẻ không thôi bỏ hết công việc sang một bên mời hắn vào phủ, còn khuyên hắn tạm ở lại đây, hắn sẽ tận tình tiếp đãi.
Thiện Trung đương nhiên cam tâm tình nguyện, đôi mắt chứa đầy tình ý cứ nhẹ hướng về phía Đại Phương, giống như tiểu tức phụ nhìn thấy trượng phu nhà mình vậy, cũng chỉ có tiểu vương gia thô lỗ là không nhìn ra.
Cuối cùng Thiện Trung ở lại khu Đường Viên, ta vô cùng an tâm và vui vẻ. Tuy nói ta luôn tốn tâm tư cho chuyện này, nhưng chung quy là sự việc lại tự thân phát triển quá tốt, không uổng công lần trước ta lao tâm khổ tứ. Vị mỹ nam tử này cuối cùng cũng thông suốt, biết chủ động tạo cơ hội, vậy tiếp theo ta cứ đổ dầu vào lửa là được, suy nghĩ cách tác hợp bọn họ, việc gã Đại Phương đi đã nằm trong tầm tay!
Trong lòng ta tràn đầy xúc động bắt đầu tìm cách.
Bình thường bước đầu tiên lấy lòng nữ nhi, đương nhiên luôn là tặng quà. Bình thường tuy Đại Phương nhìn như không có ham muốn, trong đầu chỉ lo nghĩ tới việc phục vụ và diệt trừ mọi chướng ngại ngán trở hoặc gây nguy hại cho quận chúa ra, thì những lúc không có ai nàng vẫn có vài sở thích không muốn ai biết của mình. Nắm giữ tất cả những điều cơ mật này ta đương nhiên sẽ kể hết cho Thiện Trung. Vì vậy nhân lúc hôm nay trong phủ không có việc gì, ta liền xin nghỉ nửa ngày dạo phố với hắn.
Lâu rồi không được đi dạo phố, trong đầu cũng thấy có chút rạo rực. Chỉ tiếc quận chúa nữ nhân quái ác đó, rất quá đáng bắt ta phải giả trang thành nam nhân mang râu quai nón có sẹo thì cũng thôi đi, còn giá nào cũng bắt ta phải mặc loại vải tơ lụa mềm oặt mới cho bước khỏi cửa, tởm phải nói không thể nào mà nhìn cho nổi! Ai, giả trang nam nhân tự nhiên phải bó ngực, ta bất đắc dĩ đành phải buộc thật nhiều lớp vải thưa lên ngực.
Đúng vậy, là buộc thật dày, ahaha.
"Gia thật là có mắt nhìn nha."
Lúc ta đang cảm thấy buồn bực, thì bà chủ tiệm phất khăn tay một cái, cười nói.
"Mua kiểu dáng mới này về, các vị phu nhân sẽ thích mê luôn."
Ta tỉnh hồn, cúi đầu nhìn qua hộp trâm cài, lại nhìn bà chủ tiệm trước mặt cười như hoa như ngọc, mới ý thức được bản thân lúc này đang chọn trang sức được một lúc thì ngây người. Nhưng tại sao lại là các vị phu nhân, lẽ nào trông ta lúc này giống mấy tên lão gia háo sắc có nguyên một đàn thê thiếp à?!
Không vui... đều tại quận chúa. Chân mày ta nhíu lại, giọng thô cất cao.
"Mấy món đồ chơi này, mấy bà phu nhân nhà ta xem chán rồi, để lại cho bọn họ thì hơn."
Ta hào khí đẩy hộp trở về, nhân lúc bà chủ còn đứng ngây ra vội vàng phất tay áo rời đi.
Rời khỏi tiệm, đập vào mặt là bầu không khí nô nức phồn hoa trên phố. Hai bên đường cửa tiệm nhà cửa san sát nối tiếp nhau, đầu phố các sạp bán lũ lượt bày ra vỉa hè, có đủ loại các món đồ chơi lạ mắt, xem hoài không ngớt.
Ta tận lực đưa Thiện Trung tới con phố buôn bán này, không chỉ muốn tìm cho Đại Phương vài món đồ, cũng nhân cơ hội mua cho bản thân vài món, dù sao ở đây mấy món đồ hấp dẫn con gái nhiều vô số kể. Chẳng qua tại vì ta hơi ngại bộ dạng lúc này của mình, cũng không tiện lượn qua lượn lại.
"Thiện Trung, tìm được món nào thích hợp chưa?"
Chậm rãi đi tới gian hàng phía trước cách đó không xa, ta nhìn thấy Thiện Trung đang đứng đó nhíu chặt chân mày, vẻ mặt thành thật nhìn chủ sạp bày bừa đồ đạc.
Ha, cái này quả thật không giống đang chọn lễ vật cho tình nhân, giống đang tra án lật xem vật chứng hơn.
"Vẫn không tìm được thảo diệp sư tử với mô hình lầu các bằng trúc. Mấy thứ này... cũng không biết có món nào là thích hợp."
Thiện Trung gãi đầu, khổ não nhìn về phía ta, có vài phần đáng thương. Này không thể trách hắn, ai bảo Đại Phương liền thích cất giữ mấy món đồ chơi nho nhỏ làm bằng thủ công, lại đặc biệt yêu thích thảo diệp sư tử với mô hình nhà bằng trúc. Cứ cố ý là hai món đồ phá lệ khó tìm.
"Khách quan, ngài nói món đồ đó ta chưa từng gặp trên con đường này, đừng nói là ở đây, toàn bộ Thuận Thiên thành cũng chưa chắc là có đâu. Khách quan không bằng xem thử cái khác thấy sao? Nhóm hàng mới nhất này của ta rất được các cô nương yêu thích."
Chủ sạp xen vào nói.
"Nàng cũng không phải một vị cô nương bình thường."
Thiện Trung lắc đầu từ chối, cùng ta đi về trước, đi được một nửa, lại bắt đầu có chút xấu hổ.
"Hoa đại nhân, ngươi thấy ta như vầy... có thể nào hơi đường đột. Vô duyên vô cớ lại tặng quà cho cô nương nhà người ta, có thể nào sẽ khiến nàng cảm thấy ta có ý đồ khác."
"Sợ đường đột thì ngươi mua thêm quà về tặng cho mấy người trong phủ nói là quà cảm ơn."
Ta nhìn bộ dạng ngượng ngùng của hắn, bỗng cảm thấy buồn cười.
"Sao hả, bây giờ mới biết xấu hổ, vậy ngươi làm chi còn cố ý tới Thuận Thiên thành?"
"Ta... ta hồi hương thăm phụ mẫu, còn nói bọn họ là ta đã có người yêu, kết quả bị đuổi cổ ra ngoài. Họ nói... nhất định phải mang cô nương ta yêu về gặp mặt, bằng không sau này cũng đừng trở về."
"Phụt!"
Ta không nhịn được cười thành tiếng, thấy gương mặt hắn quẫn bách đỏ rần, lại vội vàng bày ra bộ dạng nghiêm túc.
"Khụ, vậy ngươi cần phải hăng hái lên, để không phụ sự mong đợi của phụ mẫu ngươi!"
"Ừm! Hoa đại nhân, cảm ơn ngươi luôn giúp đỡ ta."
Ánh mắt Thiện Trung phát sáng nhìn ta, tràn đầy sùng bái cảm kích làm lương tâm ta thấy chút bất an. Quả là một mỹ nam tử hiền lành đơn thuần a...
"Nên làm, Đại Phương là một cô nương tốt, ta cũng hy vọng nàng được gả vào nhà tốt."
Ta cảm khái vỗ bả vai hắn.
"Nhưng hai món đồ kia đúng là không dễ tìm, ngươi cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ chân ăn chút gì trước. Đợi lát nữa nếu vẫn không tìm ra, liền dứt khoát ghé tiệm làm vật dụng bằng trúc, xem có thể đặt làm một cái theo bản thiết kế được không."
"Được."
Vậy nên chúng ta liền chọn một tiệm mì hoành thánh, lựa bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Trong lúc ngồi đợi thức ăn, nhìn ra ngoài đường dòng người tấp nập qua lại va chạm, nhưng đều lịch thiệp nhường nhau. Gian hàng bày bán ven đường tuy nhiều nhưng không lộn xộn, trên gương mặt khách hàng phần lớn đều nở nụ cười, không có tranh giành, càng không có trộm cướp, hay động thủ đánh nhau. Ai cũng đều hân hoan.
Không thể không nói, trị an Thuận Thiên thành thật sự quá tốt.
Hoặc giả nguyên nhân là do gần đây tiểu vương gia đi bắt bớ, còn quận chúa lại động thủ trừng phạt một nhóm thế lực ác, cho nên đám người trong giang hồ lập tức kiêng kỵ không dám gây quá nhiều sự chú ý, ngay cả một vài cường hào ác bá cũng thu vén lại. Mà nhóm sát thủ cũng bị thương tổn nặng nề về tài lực, nên nữ thích khách cầm đầu nọ cũng trở nên yên tĩnh bớt... ta vừa suy nghĩ vừa nâng chén trà, nhưng khi nhìn rõ bàn đối diện trong nháy mắt liền bị sặc trà.
Giờ phút này ngồi đối diện ta mặt đầy không vui ăn hoành thánh, chẳng phải là vị nữ thích khách kia sao! Thời kỳ nhạy cảm như vậy nàng còn dám hiên ngang đi lại trên phố, còn không dịch dung?!
"Khục, khục, khụ khụ!"
Ta sặc chảy cả nước mắt, Thiện Trung ân cần đưa cho ta khăn tay thoang thoảng có mùi rất thơm.
"Cô nương, hoành thánh của ngươi, cẩn thận kẻo nóng."
Tiểu nhị ca bưng hai chén hoành thánh tới, dọn xong dặn dò vài câu với Thiện Trung đối diện. Thiện Trung lập tức đỏ mặt, khoát tay nói.
"Tiểu ca hiểu lầm, tại hạ cũng không phải cô nương."
Tiểu nhị ca cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng.
"Ây, nhìn qua liền biết là nữ phẫn nam trang mà."
Nữ phẫn nam trang hành tẩu giang hồ, hắn đã thấy qua nhiều.
Ta ngồi bên cạnh muốn lộn cái bàn. Rõ ràng lão nương mới là nữ phẫn nam trang a tại sao tên này liền không nhìn ra? Cứ cho râu dán đầy mặt, nhưng cũng không thể che giấu hết được vị đạo của lão nương có được không vậy!
"Hừ, nam hay nữ cũng không phân biệt được!" Ta lạnh giọng nói, còn cố ý ưỡn ngực ra. (ta đã nói zồi, sân bay thì ưỡn với chả ngực cái giề =)))))))~)
Tiểu nhị ca kinh ngạc hoài nghi, nhìn ta thêm vài lần, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn lại cúi đầu trước ta, nói.
"Vị, vị tráng sĩ đây xin bớt giận, tiểu nhân ngu muội lỡ đắc tội với ngài, xin ngài thông cảm a!"
"Tráng sĩ?!!" Ta trợn to hai mắt.
Hơn nữa lại còn giọng điệu cung kính nữa a thật khốn kiếp!! Ta cũng đâu phải cái phường cướp bóc ác ôn!
"Hừ, bổn tiểu thư ghét nhất mấy thứ cặn bã cường hào cậy mạnh hiếp đáp dân lành!"
Lúc này nữ nhân đối diện đập bàn, giống như đã mang một bụng đầy tức giận từ trước.
Ta với Thiện Trung đồng thời ngây người. Cặn bã cường hào gì đó, là nói chúng ta sao?
Vị nữ thích khách không nói lời nào liền móc tiểu roi da ra, vụt phát xuống bàn.
"Hôm nay bổn tiểu thư liền sẽ giáo huấn cho mấy thứ vô sĩ các ngươi một bài học!"
Những vị khách quan khác thấy vậy liền bỏ trốn, rối rít chạy tán loạn ra ngoài, nghe thấy chưởng quầy vội hô lên.
"Khách quan có gì từ từ nói, đừng gây tổn thương hòa khí a."
"Hừ, bớt nói nhảm, xem roi!" Người đối diện vung roi.
Ta coi như là nhìn ra, nữ thích khách này căn bản tìm người để trút giận, nhất định sau khi bị thua thiệt ở chỗ quận chúa một mực luôn giận dữ không cam tâm, nhịn trong lòng cũng lâu. May là vào những lúc mấu chốt đều luôn có thể tin tưởng Thiện Trung được, hắn hộ ta một bên lập tức nghênh chiến, ngăn thế tấn công của nàng.
Võ công hắn không thể nói là kém cạnh nữ thích khách, nhưng lại quá đơn thuần thiện lương, thấy ban nãy đối phương bảo ghét phường cặn bã ác bá liền quả thật cho rằng nàng là hiệp nữ chính nghĩa gì đó, khắp nơi nhường nhịn không nói, thậm chí còn sợ sẽ ngộ thương nàng, ngay cả kiếm cũng không rút ra. Còn nữ thích khách kia, xuất thủ tàn nhẫn, không chút nhượng bộ, mấy phen Thiện Trung rơi vào tình thế không thuận lợi.
Ghế văng ngã khắp nơi, chén cốc trên mặt bàn đều rơi vỡ, bừa bãi không chịu nổi. Trong lúc không để ý, tóc dài buộc lên cài trâm của Thiện Trung bị roi da quấn lấy, sau đó bị hất ra, mái tóc dài đen nhánh cứ vậy tuột xuống rối bù một bên, đẹp không thể tả.
"Thấy chưa, hắn quả nhiên là nữ nhân!"
Tiểu nhị đứng một bên xem đánh nhau kích động chưa từ bỏ ý định nói. Ta phục hắn rồi, tại sao chỉ mở cái trâm cài tóc ra thì liền chắc chắn hắn là nữ nhân?!
Thiện Trung thấy vậy không hạ thủ lưu tình nữa, rút trường kiếm khỏi vỏ, không dây dưa gọn nhẹ cắt đứt roi da, có thể nói là tiêu sái. Nữ thích khách mất thế, lảo đảo lui về sau vài bước đụng phải cánh cửa, lập tức cau mày rên lên một tiếng. Nhìn bộ dạng hẳn đã đụng trúng vết thương cũ.
Hừm, vết thương cũ chưa lành lại bị đụng, như vậy rất dễ chuyển biến xấu, một khi lưu lại sẹo sẽ rất khó coi. Chỉ đổ tại nàng chưa dưỡng thương cho thật tốt, đã chạy rong khắp nơi đánh nhau.
Ta lắc đầu, thở dài.
Nữ thích khách bên kia đột nhiên hung dữ nói với ta.
"Hừ, ta nhớ mặt ngươi rồi!"
"Ây da?"
Ta kinh ngạc. Tại sao nhớ ta? Đánh nhau với ngươi là Thiện Trung a! Thế nhưng thích khách nào đó nói xong cũng nhanh chân chạy mất, cơ bản không cho cơ hội cãi lại.
Thiện Trung không thèm để ý, thu hồi kiếm, ưu nhã vấn lại kiểu tóc đuôi ngựa, sau đó mỉm cười bồi thường tổn thất trong tiệm, cử chỉ hết sức khéo léo, giống như tiểu thư ôn hòa lễ độ vậy. Từ trong tiệm bước ra, tiểu nhị ca vẫn đứng đó nhìn Thiện Trung hồi lâu, cho đến khi chưởng quầy gõ đầu hắn mới tiếp tục bận rộn không ngừng.
Sau đó chúng ta tiếp tục tìm kiếm, một đường đi dạo đến cuối đường, vốn tưởng sẽ không thu hoạch được gì, không ngờ trời không tuyệt đường người. Góc phố đó có một lão đầu tử bán đồ chơi tết bằng cỏ. Thiện Trung mừng rỡ chạy tới, liếc nhìn đồ bày bán, hỏi.
"Lão bá, ngươi biết thắt thảo diệp sư tử không?"
Vừa nói vừa lấy bản vẽ trong ngực ra cho hắn xem.
Lão đầu tử híp mắt nhìn một hồi, ngay sau đó cười vang, như có chút hoài cảm.
"Lâu rồi không còn nhìn thấy thảo diệp sư tử, không ngờ hôm nay vẫn có người còn thích nó a."
"Tốt quá rồi, ta muốn một con!"
Thiện Trung kích động nói, suy nghĩ một chút, lại sửa thành.
"Không, ta, ta muốn học ngươi cách thắt!"
Hắn cầm lấy tay lão, vẻ thành khẩn nóng bỏng quả thật để người ta không nỡ cự tuyệt.
Vì vậy lão đầu tử và ta đều bị cảm động lây.
Ta không thấy phiền ngồi một bên xem mỹ nam tử học tết cỏ. Nhưng một hồi lại ngồi không yên. Bởi vì ta nhìn thấy cách đó không xa có một tiệm sách, chẳng phải là chi nhánh của Huyền Điểu Cư tiệm sách hợp tác với Tiêu Dao đại nhân đó sao!
"Thiện Trung ta đi mua vài thứ ở phía trước, lát nữa sẽ quay lại tìm ngươi."
Ta vội vàng giao phó một tiếng liền chạy đi, nhìn thấy bảng cáo thị của cửa tiệm không nhịn được hoan hô một tiếng.
"A, Tiêu Dao đại nhân rốt cuộc cũng bán sách mới!"
Tim ta dâng trào cảm xúc chạy vào trong tiệm, cầm lên một cuốn, lại nhìn bìa sách... tên là《 Sự quyến rũ của tiểu thư 》?!
Ô? Sao phong cách lại thay đổi nhỉ, phải là thiếu nữ tươi mát như mọi khi chứ?!!
Ta quấn quít cầm sách, muốn mở ra xem thử, nhưng lại nhịn xuống, khó hiểu, có chút khẩn trương. Lỡ mở ra rồi hoàn toàn không dừng lại được thì phải làm sao. Quả thật muốn mua một cuốn về a. Ừm... không thì lén mua một cuốn về, buổi tối có thể núp trong phòng...
Vừa ngẩng đầu định hỏi thăm còn cuốn mới nào nữa không, chủ tiệm với tiểu nhị lại mập mờ liếc nhìn cuốn sách trên tay ta, sau đó hiểu ý mỉm cười.
"Khách quan không cần nói gì thêm, chúng ta đều hiểu."
Cái các ngươi hiểu với cái ta muốn nói cơ bản không phải là một a!
"Thế nào? Có muốn mua về một cuốn không?"
Chủ tiệm lại nói. Ta còn chưa kịp móc bạc ra, Thiện Trung đã tiến vào, vui vẻ đưa tác phẩm của mình cho ta xem.
"Hoa đại nhân, ngươi xem, ta tự tết đó!"
"Nhanh vậy!"
Ta kinh ngạc nhìn vật nhỏ tinh xảo trên tay hắn.
"Ngươi tự tết đấy à? Tay nghề cũng quá thiện nghệ đi!"
Mỹ nam tử trước mặt có chút ngượng ngùng gãi đầu, nhìn thấy sách trên tay ta, hỏi.
"Hoa đại nhân ngươi mua sách sao?"
"Ừm, gần đây ta yêu thích bối thơ." Ta dè dặt trả lời. Sau đó tỉnh bơ để sách lại, lại vô cùng tự nhiên cầm cuốn sách thơ lên trả tiền, trong lòng tràn đầy tiếc nuối trở về vương phủ.
Quận chúa thấy ta thay đổi y phục xong tới hầu hạ nàng, liền để sách trên tay sang một bên, giống như lơ đãng hỏi.
"Hôm nay ra ngoài cùng Hách thị vệ, chơi có vui không?"
"Ừm, rất vui." Ta trả lời.
"Vậy sao."
Quận chúa hơi nheo mắt lại. Ta lập tức cảm nhận trong thần sắc của nàng có chút không vui.
Ha, cũng đúng a, cố ý cho ta mặc đồ thế kia, còn chẳng phải muốn ta đi chơi không được vui vẻ sao. Cho nên nói quận chúa lòng dạ đen tối ưa thù dai a, phải mau nghĩ cách lấy lòng nàng mới được, tránh cho nàng nhớ lại chuyện trên núi lần trước thấy không vui lại muốn tìm phiền phức cho ta.
Còn may, hôm nay ta đã chuẩn bị kịp thời. Ta lấy ra một cái ấn hình vuông nhỏ bằng đá, cung kính nói.
"Quận chúa ngươi xem, đây là ta tìm được trong một sạp hàng nhỏ, dù không phải loại ngọc đá đắt tiền, nhưng nghe nói là do cao tăng trên núi tự tay điêu khắc, còn xông hương cho nó, mang bên người có thể trừ tà cầu phúc."
Ánh mắt quận chúa nhìn ta thoáng trở nên có chút không đoán được.
"Ngươi cố ý mua về cho ta?" Nàng hỏi nhỏ.
"Dạ dạ!" Ta hai tay dâng lên, nửa điểm trêu đùa nói.
"Xin quận chúa đại nhân vui vẻ nhận lấy phần tâm ý hèn mọn này của ta."
"Ha."
Quận chúa xem như bị ta chọc cười, nhận lấy khối đá nhỏ có móc màu đen dây đeo màu đỏ, cũng thuận thế nghiêng người về trước, trực tiếp dùng nó nâng cằm ta lên.
"Đại Hoa... ngươi đây là... đang lấy lòng bổn cung?"
"Hơ?"
Cảm xúc lạnh giá đặt trên cằm, ta không khỏi run lên, nhất thời hơi ngẩn người. Trong lòng nhanh chóng ngẫm nghĩ cũng không biết nên phản ứng thế nào với cử chỉ khinh bạc bất ngờ này, chỉ đành cương cứng người, bày ra bộ dạng thuần lương vô số tội.
Tâm tư quận chúa không thể đoán được, cho nên vẫn là không nên có hành động thiếu suy nghĩ. Có điều nhìn ở khoảng cách gần, làn da nàng quả thật mềm mịn, ngũ quan thì tinh xảo, gương mặt thì mỹ miều, cổ thì...
Còn chưa thưởng thức xong, người trước mặt đột nhiên thả tay ra. Rút lui xoay người lần nữa cầm sách tựa vào giường, sau đó cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Ra ngoài đi."
————————————————————————————————————————
Phi Hoa: Quận chúa ngươi thấy lễ vật này thế nào, thích không?
Quận chúa: (miệng không ngại thẳng thắng) miễn cưỡng cũng xem như tạm hợp ý.
Phi Hoa: Miễn cưỡng sao... Tiểu Lan nói nàng thích ah.
Quận chúa: Tiểu Lan?!
Phi Hoa: (≧▽≦)~ ừm ừm, còn tặng cho vú Trương, bà ấy cũng nói là thích ~~
Quận chúa: o(n_n)o cút ra ngoài!!