Khăn gói lên đường đã được hai tháng, nơi thâm sơn cùng cốc cũng đã tới mà chưa tìm được mảnh hồn phách nào của U Linh.
U Lan buồn rầu không thôi, Thiết Ngôn cũng mệt mỏi ngồi tựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Mơ là vẫn một mực tin sẽ sớm tìm được.
Cô không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được, chỉ cần nghĩ tới việc sẽ được gặp lại cốc chủ, cô càng có thêm động lực đi tiếp.
Trước khi lên đường, Vân Xuyên chuẩn bị cho Mơ rất nhiều thứ cần thiết, còn đưa cho cô mấy quả pháo hiệu, nếu gặp nguy hiểm chỉ cần bắn lên trời, người của Triệu Ý sẽ tìm tới giúp.
Cô đang tận hưởng làn gió mát đêm hè, chợt cảm thấy bên cổ lành lạnh, ram ráp, lại có chút nhớp nháp giống như đầu lưỡi, Thiết Ngôn cũng đã phát giác ra, nhìn về phía Mơ liền hét lên.
“Mơ, cẩn thận.”
U Lan bay vụt tới phía sau Mơ, một tay đánh thẳng về phía con yêu nữ muốn dở trò.
Thiết Ngôn kéo Mơ đứng qua một bên, bản thân anh ta cũng không thể đánh lại nữ quỷ, chỉ có thể lôi ra rất nhiều bùa ngải Triệu Ý đưa phòng thân mà bảo vệ Mơ.
Yêu nữ bay vút lên, cười khanh khách.
“Các ngươi đang đi tìm hồn phách của quỷ U Linh phải không?”
U Lan lập tức chỉ tay quát.
“Con yêu nữ kia, ngươi biết gì nói mau!”
“Hứ, ngươi chửi ta là yêu nữ, ngươi không là yêu nữ chắc. Ta biết, nhưng ta không nói, ngươi làm gì được ta.”
Thấy điệu bộ cợt nhả của yêu nữ kia, U Lan giận dữ, tung người lên đánh thẳng vào mặt cô ta. Yêu nữ nhanh nhẹn né được, vừa dần biến mất vào màn đêm vừa nói vọng lại.
“Ta đang giữ một phách của hắn, muốn tìm thì tới nhà ta, nhưng ta không thích khách tới tay không đâu, một là cho ta nam nhân kia, hai là chia cho ta nửa dương thọ. Ha ha ha…”
U Lan liền đuổi theo, nhưng không tìm được dấu vết gì. Lúc quay trở lại, đã thấy Mơ và Thiết Ngôn lần theo hướng yêu nữ biến mất mà đi. Hoá ra, ban nãy con yêu để lại một vệt chỉ đường trên cổ Mơ, chỉ có Mơ cảm nhận và biết phải đi hướng nào.
Họ đi một lúc thì tới một cửa động, luồng âm khí chết chóc bên trong sộc ra. Nhưng còn chưa kịp bước vào, đã bị một đám yêu nữ vây chặt lấy, chúng tóm ngay lấy Thiết Ngôn và Mơ, không cho U Lan động thủ, cuối cùng cả ba đều bị trói lại đưa vào trong động.
Yêu nữ kia thản nhiên ngả ngốn nửa nằm nửa ngồi trên một cái giường đá lớn, xung quanh trồng đầy hoa cỏ.
Cô ta ra lệnh cho đám yêu nữ kia giam giữ Thiết Ngôn và U Lan, chỉ đưa một mình Mơ tới bên giường mình, ép cô quỳ xuống.
Yêu nữ hừ lạnh nói với Mơ.
“Đồ si tình ngu ngốc.”
Mơ cười đáp lại.
“Cô không si tình sao biết tôi ngu ngốc?”
“Khi còn sống, ta chính vì si tình mà chết trong tay một tên thư sinh trói gà không chặt, bọn nam nhân đều là những thằng khốn.”
“Cô và người đó là nghiệp duyên, nếu đã là nghiệp duyên, thì cớ gì cô phải tự hành hạ mình cho tới lúc này? Là tự cô đang làm khổ mình chứ không ai hại cô cả.”
Yêu nữ tức giận bay tới trước mặt Mơ, vung tay lên, móng vuốt xoè ra, nhưng chẳng hiểu sao lại không xuống tay, thả người ngồi bịch xuống trước mặt Mơ, thiểu não hỏi.
“Cô thấy ta ngu ngốc lắm đúng không?”
Mơ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu đáp.
“Cô không ngu ngốc, chỉ là dành tình cảm sai người thôi.”
Yêu nữ bật cười nắm lấy cằm Mơ nâng lên, chắt lưỡi hỏi.
“Cô bị mù thật sao?”
“Đúng thế.”
“Tại sao lại mù?”
Thấy Mơ chỉ cười không trả lời, cô ta lại tiếp tục hỏi.
“Mù rồi mà vẫn đi tìm hồn phách tình lang hả?”
Mơ đỏ bừng cả mặt, U Linh nào có phải tình lang của cô, cô cúi mặt xuống lảng tránh, nhỏ giọng đáp.
“Cốc chủ đã đối xử rất tốt với tôi, tôi không muốn thấy cốc chủ bị chia nhỏ linh hồn, lạc lõng trong cõi trần như vậy.”
Yêu nữ kia rất lâu không nói gì, vẻ mặt trầm ngâm như đắn đo, một lúc sau liền cởi dây trói cho Mơ.
“Đi đi, bạn của cô đã được cho ra bên ngoài rồi.”
“Cô không định làm gì tôi sao?”
“Cũng định hút dương khí của cô, nhưng một đứa mù khiến ta không còn hứng thú nữa.”
“Vậy còn hồn phách của cốc chủ…”
Yêu nữ dúi vào tay Mơ một cái hồ lô nhỏ.
“Ở trong này, ta tình cờ bắt được hắn, cô làm thế nào thì tuỳ, giờ thì mau đi đi.”
Yêu nữ đẩy Mơ ra ngoài cửa động, Mơ chần chừ quay lại nói.
“Này cô, cô có thể tự cho mình cơ hội được một lần yêu thương mà, đừng tự dày vò mình nữa.”
Yêu nữ không đáp, khẽ đẩy lưng Mơ ra bên ngoài.
Cô ta sau khi bị hại chết, vẫn ở lại nơi đây, chờ mãi chờ mãi, cũng chẳng bao giờ chờ được người mà cô yêu nhất, hận nhất quay trở lại tìm cô.
Nước mắt yêu nữ chảy xuống, lần đầu tiên sau nhiều năm tháng như vậy, cô mới biết được, hoá ra mọi đau thương mình đang chịu đựng đều do chính cô tạo ra.
Lấy được mảnh hồn phách đầu tiên của U Linh, ba người có thêm động lực tiếp tục tìm kiếm những mảnh khác.
Rất nhiều năm trôi qua, Mơ từ một cô thiếu nữ mười lăm tuổi lúc này tóc đã bạc trắng như cước, vẫn miệt mài chống gậy đi khắp mọi nơi, như con ong thợ tìm kiếm hồn phách U Linh.
Thiết Ngôn cũng đã già, chỉ có U Lan là chẳng thay đổi gì.
“A Ngôn, khi nào anh chết, tôi cũng về dưới đó theo anh.”
Thiết Ngôn kéo đầu U Lan tựa vào vai mình, nhìn bầu trời cao xanh lộng gió trên thảo nguyên.
“Có lẽ cũng sắp tới lúc rồi.”
Phía xa, Mơ vẫn ôm lấy bình hồ lô đựng những mảnh hồn phách U Linh, chẳng bao lâu nữa, tâm nguyện của cô sẽ hoàn thành.
Giống như một giấc mộng cứ trôi mãi, khi Mơ nhận biết được ánh mặt trời bên ngoài thế giới, cô đã là người của kiếp sau.
Tên cô là Trầm Nương.
Nhưng cô không còn nhớ về U Linh, cũng không còn cần mẫn tìm kiếm hồn phách của U Linh nữa, chỉ là Trầm Nương mà thôi.