Một bên má Thục Hiên bị trâm Mộc Tử đâm trúng đã rách ra, mùi thịt cháy khét, bốc lên khói xám, những mảnh thịt vụn tiếp tục rơi lả tả, để lộ cả xương thịt đỏ au bên trong.
“Da thịt của tao. Trả lại da thịt cho tao.”
Thục Hiên nhào tới, vung hai tay lên muốn cào mặt Vân Xuyên. Cô bốc trong túi đeo một nắm bột chu sa ném tới, Thục Hiên thét lên kinh hoàng.
Da thịt bị bong tróc dính thêm chu sa càng khiến cô ta đau đớn, ngã lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng gào thét, khóc than.
“Đau quá, mẹ ơi con đau quá! Trả lại cho tao đi, đừng cướp của tao! Vì sao lại cướp hết mọi thứ của tao như thế?”
Bà cả Trinh thấy con gái đau đớn vật vã thì lên cơn co giật, máu trào ra từ khoé miệng, ướt đẫm cả bộ quần áo đang mặc.
Bà ta ngã xuống, cố gắng bò lết tới chỗ Thục Hiên, thốt ra mấy từ cuối cùng trước khi bất động.
“Thục Hiên…mẹ…xin lỗi…con!”
Vân Xuyên dù chẳng yêu thương gì mẹ con bà cả Trinh, nhưng nhìn cảnh đó cũng không kìm được nước mắt, cô đã từng nghĩ, nếu mẹ cô không vào làm tỳ nữ trong phủ họ Kiều, thì mọi thứ liệu có tốt hơn không.
Cô quẹt đi giọt lệ trực rơi xuống, lệnh cho thuộc hạ mau chóng đưa bọn trẻ về phủ và bắt giữ người nhà họ Kiều lại, đợi Tướng quân về xử lý.
Trên đường về, Thục Hiên tuy đã bị trói tay chân và bịt mắt lại buộc trên yên ngựa, nhưng miệng vẫn không ngừng lảm nhảm đòi lại da thịt.
“Kiều Vân Xuyên, mày có biết, là ai mách cho tao cách ăn tim trẻ con để mạnh lên không? Ha ha, mày nghĩ bắt được tao rồi thì mày sẽ thoát sao?”
“Tôi có hỏi chị cũng không nói phải không?”
“Ha ha, tao lẽ ra đã dày vò được mày rồi, chỉ là không ngờ vì biến thành quỷ, nên mới bị cây trâm của mày đả thương. Thôi đành vậy, tao ở đây chờ xem, mạng của mày còn dai dẳng đến bao giờ.”
Vân Xuyên nuốt khan, cổ cô đau nhói, những vết móng tay của Thục Hiên đâm vào tận bên trong, vừa đau vừa buốt.
Cô ngẫm nghĩ lời của Thục Hiên, cảm thấy bản thân Thục Hiên và thầy Bàn đã mất hết pháp lực chẳng thể cao siêu tới mức có thể nghĩ ra được chuyện dùng tim Dục Quỷ con để biến mình thành nữ quỷ.
Phía sau hẳn là có người đã mách nước, người này không những biết tất cả sự tình, còn là một kẻ khó đối phó.
“Thục Hiên, song trùng thực ra không đáng sợ, đáng sợ chính là vì chị lấy cái danh song trùng để giết tôi, khơi dậy ác tâm bên trong chị. Đã bao giờ chị nghĩ, nếu ngay từ nhỏ chúng ta sống hoà thuận, mẹ chị đối xử với tôi công bằng hơn một chút, thì sẽ chẳng có ai phải đau khổ, chị cũng sẽ không cần phải ăn tim của ai chưa? Nhưng bây giờ, nói gì cũng muộn rồi.”
Thục Hiên buông thõng người, chẳng biết cô ta nghĩ gì mà không thấy rên la gì nữa, da thịt vẫn không ngừng bong ra, máu ri rỉ chảy trên mặt đường.
Vân Xuyên lặng lẽ rơi nước mắt.
Đời người mấy chục năm, cô đã dành mười sáu năm để sống trong hoang mang và sợ hãi.
Cô bỗng nhớ tới phu quân của mình, hiện giờ chỉ muốn được sà vào lòng Triệu Ý mà khóc cho thoả.
Trưa hôm sau thì họ về tới Triệu phủ, vừa về tới nơi đã thấy Kiều gia chủ đứng đợi ở đó, mặt mũi sa sầm nghiêm trọng, thân thể giống nhưa vừa trải qua bạo bệnh, gầy rộc bất thường.
Vân Xuyên cứ nghĩ rằng người cha này sẽ thẳng tay cho mình cái bạt tai, nào ngờ ông Thế chỉ thở dài nói.
“Xuyên Nhi, cha đến để đưa họ về phủ.”
Bà cả Trinh hơi thở yếu ớt, đoán chừng chẳng còn sống thêm được mấy ngày, máu huyết trong người cũng sắp cạn hết.
Thục Hiên người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, da thịt bên má phải và một phần cổ đều rơi rụng hết, chỉ còn trơ lại những vết lở loét đỏ au.
“Cha, không phải con không muốn cho họ về, nhưng cha nhìn chị cả đi, chỉ sợ không có thuốc chữa khỏi cho chị ấy, nhỡ chị ấy bị tâm ma khống chế, muốn gây hại cho người khác thì thật nguy hiểm.”
“Con vẫn còn muốn chữa cho nó sao?”
Vân Xuyên hơi sững sờ.
“Sao cha lại hỏi con như thế? Một cô gái còn chưa gả chồng, đang ở độ tuổi đẹp nhất lại thành ra thế này, tuy con không ưa gì chị cả, nhưng cũng không đành lòng nhìn chị ấy như vậy.”
Ông Thế chợt rơi nước mắt, ông ta cúi đầu, đưa tay áo lau vội đi.
“Xuyên Nhi, cha có lỗi với con và mẹ con nhiều lắm.”
“Cha biết chuyện gì rồi sao?”
Ông Thế gật đầu.
Quả thực sau khi biết chuyện năm xưa, cái chết của Thị Vân đều là do bà cả Trinh gây nên, ông đã rất đau khổ, suốt một tuần trời chỉ ở trong phòng uống nước cầm hơi.
Nhiều năm qua ông Thế tranh đua với đời, bôn ba khắp nơi, chưa từng nghĩ nỗi oan khuất của Thị Vân lại bị giấu nhẹm đi như thế.
Vân Xuyên không rõ những ngày qua ông Thế đã gặp phải chuyện gì, cô cũng không có hứng muốn biết, nhàn nhạt nói.
“Cha không chỉ có lỗi với mẹ con, cha còn có lỗi với bà nội nữa.”
“Con…con nói thế là sao Xuyên Nhi?”
Vân Xuyên đưa mắt nhìn bà cả Trinh, thở dài.
“Thôi bỏ đi, dù sao bà nội cũng không muốn tính toán chuyện cũ, cha cứ xem như con chưa nói gì. Cha đưa bà cả đi tìm thầy lang xem sao, nhưng tình hình của bà ấy không khả quan đâu.”
Ông Thế còn muốn gặng hỏi, nhưng thấy Vân Xuyên mặt mũi bơ phờ, trên cổ còn đầy những vết cào cấu đã thâm đen lại, biết ngay là do Thục Hiên làm, ông ta đành cho người đưa bà cả Trinh đi.
“Xuyên Nhi, Thục Hiên tuỳ con xử lý.”
Dứt lời, ông Thế rất nhanh leo lên xe ngựa, ánh nhìn né tránh Vân Xuyên.
Cô cho thuộc hạ đưa Thục Hiên nhốt vào một căn phòng trong phủ, canh gác cẩn mật, hiện giờ chính cô cũng không biết nên làm sao cho phải, muốn chữa trị cho Thục Hiên cũng lực bất tòng tâm.
Con trai của người họ hàng bị chặt một ngón tay, còn những đứa khác ngoài sợ hãi thì không ảnh hưởng gì.
Sau khi tắm rửa, thoa thuốc, Vân Xuyên lên giường nghỉ ngơi một lát. Nửa đêm, Vân Xuyên bị thuộc hạ đánh thức.
“Phu nhân, cô Thục Hiên xảy ra chuyện rồi.”
Cô vội vàng khoác áo đi xem có chuyện gì, vừa mở cửa, đã thấy Thục Hiên quằn quại trên nền đất, cơ thể co giật không ngừng, miệng lảm nhảm, tay đưa lên cào cấu từng mảng da của mình.
“Tha cho ta đi! Đừng dày vò ta nữa mà! Đau quá!”
Vân Xuyên muốn tiến vào, nhưng thuộc hạ đã ngăn lại vì sợ cô gặp nguy hiểm. Vân Xuyên liền bảo họ hãy trói chặt Thục Hiên lại, không để cô ta tự hành hạ bản thân thêm nữa.
“Vân Xuyên, giết chị đi, hãy giết chị đi, chị không chịu nổi nữa rồi!”
Thục Hiên gào lên trong bất lực, lại đập đầu vào cột nhà.
Cô ta ra sức giãy dụa khỏi bàn tay thuộc hạ.
Hình như Thục Hiên đang bị ai đó điều khiển, hành hạ từ bên trong, dáng vẻ đau khổ cùng cực.
“Giết tao đi! Mau giết tao đi!”
Đám thuộc hạ túm tụm lại giữ chặt Thục Hiên, Vân Xuyên bấy giờ mới tiến tới gần, gấp gáp hỏi.
“Thục Hiên, chị bị làm sao vậy? Ai làm gì chị?”
Thục Hiên vặn người, tiếng xương kêu răng rắc, hai mắt trợn lên trắng dã.
“Nhị…nhị điện hạ…Vân Xuyên…là Nhị…khụ khụ khụ…”
Thục Hiên nôn ra bao nhiêu là máu đen, đọng thành một vũng đen ngòm.
Cô ta ngắc ngứ trong cổ họng, lưỡi líu lại như bị rút ngược vào trong.
Cửa đột nhiên bị dập mạnh, một màn sương khói bủa vây bên trong.
Cả người Vân Xuyên bị hút ra bên ngoài, chớp mắt đã bị đưa tới một nơi không có ánh sáng, khí lạnh xâm nhập từng tấc da thịt.
Bên tai cô chờn vờn giọng nói của Triệu Ân, cặp mắt vàng của anh ta đảo qua đảo lại.
“Cô dâu địa phủ, mau đi xuống dưới đi, đi hết bậc thang này cô sẽ trở về nơi xuất phát của mình.”
“Triệu Ân, anh muốn gì?”
“Muốn cô theo ta về Địa phủ.”
Người cô bị đẩy mạnh về trước, cô hẫng chân một nhịp, bổ nhào xuống một cầu thang sâu hun hút chẳng biết xuất hiện từ bao giờ.
Từ trong bóng tôi thò ra một bàn tay trắng muốt, lạnh lẽo túm lấy cô kéo lại.
Mùi hoa bỉ ngạn phảng phất trong không khí.
“Mau đến vườn cây Nhân Tâm của ta, tìm lấy trái tim của mình. Đi đi. Ta sẽ chặn Nhị điện hạ.”
Vân Xuyên kinh ngạc.
“Mạnh Bà? Sao bà lại ở đây?”
“Ta ở đây vì ta nắm giữ những trái tim tiền kiếp của cô.”
“Làm sao tôi có thể tìm được trái tim tiền kiếp của mình? Tìm được rồi tôi phải làm gì với nó chứ?”
Mạnh Bà đưa tay đẩy cô chạy đi, cặp mắt vàng đang lao tới từ phía sau.
“Nghĩ về nó, muốn tìm nó thì nhất định sẽ tìm được. Tìm được rồi, cô phải tự vượt qua nỗi sợ hãi dai dẳng nhất cuộc đời mình. Mau đi đi.”
Vân Xuyên cắm đầu cắm cổ chạy xuống bậc thang. Phía sau vang lên tiếng quát giận dữ của Triệu Ân.
“Mạnh Bà, đừng tưởng ta sẽ không đụng tới bà, cút ra chỗ khác.”
“Nhị điện hạ, ngài không có khả năng làm thống lĩnh Phong Đô, nếu ép buộc mở Phong Đô Lệnh, ngài sẽ vĩnh viễn biến mất.”
“Đừng nói nhảm. Tránh ra. Hoặc là bây giờ, hoặc không bao giờ. Ta không cam tâm làm một Âm thần nhỏ bé.”
“Ngài điên rồi. Người, quỷ, thần, sinh ra đều có trọng trách và bổn phận riêng, ngài can thiệp vào Phong Đô là chống lại thiên mệnh. Ta không cho phép.”
“Vậy được, Mạnh Bà đâu phải chỉ mình bà mới có thể làm. Hôm nay, bổn toạ sẽ xử lý bà đầu tiên.”
Dưới chân Vân Xuyên, con rắn mắt vàng đã đuổi tới nơi. Nó quấn lấy chân cô, Vân Xuyên rút Mộc Tử trâm đâm vào một bên mắt rắn, đá nó qua một bên rồi tiếp tục chạy xuống.
Phía trước bảng lảng sương khói, tựa hồ như một cánh cổng, cô vội vàng nhắm mắt nhào qua.
Mở mắt ra, Vân Xuyên đã thấy mình đứng trong vườn Nhân Tâm.
Cô lại lần nữa xuống địa phủ rồi, lần này không phải A Lại Da thức, là toàn bộ cơ thể và linh hồn của cô đều đã ở đây.
Cô nhìn quanh, nơi nào cũng trịu trịt những trái tim đang đập loạn xạ. Cô nghĩ lại lời của Mạnh Bà vừa nói, chỉ cần và muốn là sẽ tìm được.
Vân Xuyên chưa bao giờ tò mò về tiền kiếp của mình, nhưng lúc cô nhập hồn vào Mộc Tử trâm, đã có vài hình ảnh xuất hiện.
Rút cuộc cô là ai?
Tại sao Triệu Ân luôn miệng gọi cô là Cô dâu địa phủ, còn muốn ép cô phải đi cùng hắn ta?
Vân Xuyên nhắm mắt lại, nếu đã vào tới đây, cô cũng muốn một lần xem xem tiền kiếp của mình như thế nào.
Một tiếng gọi văng vẳng bên tai Vân Xuyên, cô mơ màng đi về phía âm thanh phát ra, không chỉ một, mà có tới hai giọng nói gọi cô đi theo. Vân Xuyên mở mắt, ngay trên đầu cô là hai trái tim đang toả khói trắng.
Cô đưa tay lên, chạm vào một trái tim, cả cơ thể như bị hút vào một không gian khác, chỉ chớp mắt, Vân Xuyên đã thấy mình đang đứng giữa điện Diêm La.