Âm Nương

Chương 22



Vân Xuyên cả kinh, cô chạy thẳng tới chỗ trại dành cho nạn dân, thấy hai cột khói bốc lên nghi ngút, hai cái trại nạn dân đều đang bừng bừng bốc cháy. Những người dân ban nãy còn hiền lành, thậm chí một nửa đều đau yếu bỗng dưng đều trở nên hung ác, hai mắt trắng dã, gân xanh nổi đầy mình mẩy, giống như những con dã thú săn mồi.

“Thiết Ngôn, Tướng quân đâu rồi?”

Trông thấy Thiết Ngôn đang chỉ huy một đám thuộc hạ khống chế đám dân chạy nạn, Vân Xuyên chạy tới hỏi hắn.

“Tướng quân đã lên ngựa đi đâu nô tài cũng không rõ.”

Giờ này Tướng quân còn đi đâu? Đột nhiên Vân Xuyên nhớ tới bóng người thấp thoáng trong rừng, cả những âm thanh lao xao như tiếng côn trùng bò. Cô túm lấy áo Thiết Ngôn, gấp gáp nói.

“Thiết Ngôn, doanh trại bị bao vây rồi.”

Thiết Ngôn cả người đầy mồ hôi, nghe được lời này của Vân Xuyên lại càng thêm kinh hãi.

“Phu nhân nói sao cơ?”

“Những nạn dân này trúng tà rồi, ý thức đang bị điều khiển, ta phát hiện chúng ta bị thứ gì đó bao vây, trước mắt phải khống chế họ lại đã."

Cô cau mày suy nghĩ, sau đó nói tiếp.

“Dùng lưới bắt họ lại.”

Thiết Ngôn không do dự liền ngay lập tức sai thuộc hạ tìm một tấm lưới lớn, sau đó lùa đám nạn dân quây vào, mất một hồi vất vả mới bắt được họ. Tuy nhiên lúc này đám nạn dân không còn là con người bình thường nữa, những người lúc mới đến còn khoẻ mạnh, bây giờ cũng đã mọc lên những nang lông trắng trên người.

Họ vùng vẫy, gào thét, cắn xé tấm lưới hòng tìm cách thoát ra. Lưới này được làm từ sợi mây rừng, tương đối chắc chắn, nhưng về lâu về dài thì sẽ không trụ được với đám người man rợ kia.

Đúng lúc này, toán lính bên ngoài đã loạn càng thêm loạn, hò hét tháo chạy cả vào trong.

“Chạy đi, có độc trùng.”

“Độc trùng tấn công doanh trại rồi.”

Quả nhiên âm thanh ban nãy mà Vân Xuyên nghe được là tiếng côn trùng bò, càng chứng tỏ quân doanh đã bị bao vây chặt chẽ. Bên ngoài đánh vào, bên trong đánh ra, đám nạn dân này nhất định cũng liên quan.

Dưới mặt đất, nhan nhản nào rắn, rết, bọ cạp, ếch chuột các loại, chúng kéo đàn kéo lũ bò tới, chẳng mấy chốc đã quây tất cả doanh trại ở phía trong. Thiết Ngôn sai người đốt những chậu lửa lớn, đá văng về phía đám độc trùng, chúng tản ra để tránh lửa, rồi tiếp tục tụ lại, ào ào bò lên tấn công.

Quân sĩ hết sức hoang mang, đốt lên thêm những cây đuốc để xua độc trùng, nhưng cứ xua được đám này thì đám khác đã lại bò lan tới, nhanh như vũ bão.

Ngay lúc tưởng như lũ độc trùng kia chuẩn bị cắn xé thịt người, thì một mũi tên lửa từ đâu bay tới, rơi vào giữa đám độc trùng, lửa bắt đầu lan thành các đường trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã ngăn cách đám độc trùng với người ở bên trong.

Từ phía ngoài, tiếng vó ngựa nện trên mặt đất, băng qua biển độc trùng, người trên ngựa rắc xuống thứ bột gì đó, khiến lũ độc trùng nháo nhác hỗn loạn, quay sang cắn xé lẫn nhau. Triệu Ý thúc ngựa nhảy qua rãnh lửa, năm sáu thuộc hạ cưỡi ngựa theo sau cũng rắc xong bột cũng tụ lại bên trong vòng lửa lớn.

“Tướng quân, đám nạn dân kia phải làm sao ạ?”

Vẫn ngồi yên trên lưng hắc mã, Triệu Ý nhìn cả một biển độc trùng đang tự ăn thịt lẫn nhau, nghe Thiết Ngôn hỏi mới trả lời.

“Đánh ngất họ đi, lát nữa sẽ lấy trùng trong người họ ra.”

Thiết Ngôn liền cùng thuộc hạ đi làm ngay. Những nạn dân còn đang vẫy vùng trong tấm lưới nhanh chóng bị hạ gục. Vân Xuyên nhìn quanh, lại nhìn lên Triệu Ý, đúng lúc ngài cũng nghiêng đầu xuống nhìn cô.

“Tướng quân đã có tính toán hết rồi sao?”

“Ta đã nghi ngờ có kẻ sẽ dùng độc trùng để đánh úp quân doanh, cho nên mới dựng trại ở nơi đồng không mông quạnh này, không để ảnh hưởng tới bá tính. Những nạn dân kia có lẽ cũng từng sinh sống trong Châu gia thôn.”

“Như vậy, lẽ nào chuyện này cũng nằm trong tính toán của phù thuỷ đứng sau quỷ miêu sao?”

“Không ngoại trừ khả năng đó.”

Chợt Vân Xuyên nhớ tới bát thuốc mà Thục Hiên cho những nạn dân kia uống liền hỏi.

“Tướng quân, thứ nước mà chị Hiên cho nạn dân uống hình như không có tác dụng.”

“Ừm, không có tác dụng, ngược lại còn đẩy nhanh quá trình biến đổi của ngải trùng.”

“Vậy sao Tướng quân lại để chị ấy cho họ uống?”

Triệu Ý không nhìn cô, lặng lẽ hỏi.

“Em đoán xem.”

Vân Xuyên nhìn bên ngoài rãnh lửa, đám độc trùng đã tàn sát nhau chết la liệt, mùi máu trùng sộc lên nồng nặc. Cô nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ra tính toán của Triệu Ý.

Có thể ngay từ lúc nạn dân xuất hiện, Triệu Ý đã biết họ trúng phải ngải trùng độc, nhưng vẫn mặc kệ không quan tâm, còn để Thục Hiên cho uống bát nước tưởng như là giải ngải, lại không ngờ còn khiến độc trùng trong người họ phát tác nhanh hơn. Đồng thời cũng khiến cho những kẻ đang rình rập quanh đây nhất loạt hành động, trong ngoài phối hợp làm loạn quân doanh.

Nếu để muộn thêm chút nữa, khi trời tối, thì khả năng binh lính trong quân doanh thương vong là không thể lường trước, cho nên mới phải để chúng xuất đầu lộ diện trước mà tiêu diệt ngay.

Đột nhiên con hắc mã hí vang, cất vó nhảy chồm qua rãnh lửa, dẫm đạp trên đám cổ trùng vẫn đang cắn xé nhau lao về phía cánh rừng. Triệu Ý dựng thẳng người, giương cánh cung, bắn đi một mũi tên nhọn hoắt. Những thuộc hạ khác trên lưng ngựa cũng chạy theo phía sau.

Một lát sau, đã áp giải về một người lạ mặt bị trúng tên giữa bả vai, mặc y phục tối màu, đeo mặt nạ quỷ xanh đỏ, nhưng hoạ tiết thổ cẩm này cho thấy hắn thuộc về một bộ tộc thiểu số nào đó. Vân Xuyên yên lặng nhìn, cuối cùng thốt ra hai từ.

“Miêu tộc.”

“Miêu tộc sao? Thật không ngờ em lại biết những chuyện này, em gái.”

Thục Hiên đã tới ngay bên cạnh Vân Xuyên từ lúc nào. Bãn nãy quá nhốn nháo cô không để ý đến cô ta, lúc này lại thấy cô ta lù lù xuất hiện, không khỏi cảm thấy người chị này càng lúc càng có vấn đề, hành tung khó đoán.

“Em cũng không ngờ người cho đàn mèo già hoá cáo kia tấn công em và Thiết Ngôn lại là chị, chị cả.”

Đồng tử Thục Hiên hơi co rút, ánh mắt sắc lạnh như dao, nếu có thể giết người được thì Vân Xuyên hẳn đã chết mấy lần rồi. Cô ta hơi ghé vào tai Vân Xuyên, thì thầm bằng một thứ giọng ma quái, lúc này Vân Xuyên mới ngửi thấy từ miệng Thục Hiên sộc ra một thứ mùi hôi thoang thoảng.

“Biết thì biết thôi, đằng nào một trong hai chúng ta cũng chỉ có một người được sống sót, chị cũng không ngại nói cho em biết, chị đã không còn là Thục Hiên ốm yếu bệnh tật nữa. Vân Xuyên, cũng tới lúc em phải trả lại những gì đang có cho chị rồi.”

Thục Hiên thế này là muốn công khai đối đầu với Vân Xuyên, cô không ngạc nhiên.

Thử suy nghĩ ngược lại, nếu như hôm trước Thục Hiên dùng đàn mèo kia giết được Vân Xuyên, thì với gương mặt giống nhau như hai giọt nước, rất có thể sẽ khiến Triệu Ý nhầm lẫn hai người, đường đường chính chính trở thành Triệu phu nhân.

Đồng thời còn giết được song trùng của mình, không còn phải lo lắng ngày đêm sợ tính mạng bị tước đoạt bất cứ lúc nào nữa. Một mũi tên trúng hai đích, Vân Xuyên biết người chị cả này không đơn giản như vẻ bề ngoài từ lâu rồi, trong tám năm qua chắc chắn cũng không ngồi yên một chỗ.

Nhưng thứ mùi sộc ra từ miệng Thục Hiên là sao? Lẽ nào là do cô ta đã ăn tim người mà tạo ra sao?

“Phu nhân, người vào trong đi, ngoài này để bọn nô tài xử lý sạch sẽ.”

Vân Xuyên gật đầu nói với Thiết Ngôn.

“Tướng quân đã đưa người Miêu tộc kia đi tra khảo rồi sao?”

“Dạ vâng thưa Phu nhân, người Miêu có nhiều cổ thuật thần bí, các phù thuỷ người Miêu không dễ đối phó, so với người Chà chỉ trù ếm, thì người Miêu sát phạt khủng khiếp hơn.”

“Chuyện gì cũng có nguyên do của nó, không tự nhiên mà người Miêu tộc lại dùng cổ trùng để tấn công doanh trại, đêm hôm trước ta và Tướng quân cũng đã rơi vào trận pháp của phù thuỷ người Miêu. Thiết Ngôn à, trước đây Tướng quân có quan hệ gì với người Miêu không?”

Thiết Ngôn hơi cau mày chừng như suy nghĩ, lắc đầu nói.

“Theo nô tài được biết thì không, người Miêu chủ yếu di cư từ phương Bắc xuống, lượng người không nhiều, lại sống rải rác khắp nơi trên vùng núi cao. Từ lúc theo Tướng quân đến giờ, nô tài chưa từng thấy Tướng quân tiếp xúc với người Miêu tộc.”

Như vậy thì thật lạ, từ trận pháp Vô Cực Ảnh thuộc ngũ hành âm độc, cho tới cổ trùng, đều có ý muốn lấy mạng người. Không thù oán, vậy thì hẳn là có âm mưu sâu sa nào đó.

Vân Xuyên không hỏi thêm nữa, đi về phía trại chính, vừa tới cửa trại, bên trong đã vang lên một tràng cười man rợ, cô nhìn vào trong, thấy người Miêu tộc kia ngã vật xuống, từ trong miệng bò ra đầy những con rắn con còn ngoe nguẩy trong vũng máu đen ngòm tanh hôi.

Hắn đã tự sát mất rồi.

Triệu Ý ngồi trên ghế, vẻ mặt không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ phẩy tay ra hiệu, sau đó tự mình đi tới chỗ bãi nôn tanh tưởi của người Miêu kia, mấy con rắn con vẫn đang gấp gáp bò trườn trong đó, lấy ra một ít vôi bột rắc xuống, khi vôi đã hút hết thứ máu tanh tưởi kia, lũ rắn càng thêm kích động.

Triệu Ý lấy cây đèn gần đó, đổ dầu xuống rồi châm lửa đốt, những con rắn con vùng vẫy trong lửa đỏ một hồi rồi bất động.

Y nhìn ra ngoài, thấy Vân Xuyên cũng đang chăm chú nhìn vào không chút sợ hãi, liền vẫy tay gọi cô.

“Vào đây.”

Cô vừa bước đến gần, Triệu Ý đã hạ giọng hỏi cô.

“Có sợ không?”

“Em không sợ, chỉ là mấy con rắn thôi mà. Còn phải xử lý cho những nạn dân kia nữa.”

Triệu Ý hơi lắc đầu, nhìn cô hỏi tiếp.

“Bổn tướng đang hỏi em thực sự ở bên cạnh Bổn tướng sẽ không sợ nguy hiểm sao?”

Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà thay bằng một khẩn cầu khác.

“Tướng quân dạy thuật pháp cho em đi. Em đã đọc rất nhiều lý thuyết, xong tất cả cũng chỉ là trên những con chữ, em muốn được học đàng hoàng kia.”

Nhất thời cau mày lại, Triệu Ý nghiêm mặt hỏi cô.

“Em không biết ta nhiều năm nay quay cuồng chinh chiến với loài hỗn mang, đối mặt với đủ mọi loại tà ma quỷ thần sao mà còn muốn học thứ đó?”

Vân Xuyên đã suy nghĩ rất nhiều, nếu là trước kia, cô sẽ muốn được tự do, không cần lo nghĩ, yên tâm mà sống. Nhưng bây giờ đã không còn giống như trước đây nữa rồi. Ngay từ khi cô biết mình là song trùng với Thục Hiên thì hai từ “tự do” và “an tâm” đã không còn nằm trong đầu cô nữa.

“Tướng quân, nếu có chó dữ tấn công Tướng quân, Tướng quân sẽ làm gì? Để mặc cho nó cắn, cắn chán rồi thôi, từ đó mỗi lần nhìn thấy chó đều sẽ sinh ra sợ hãi. Hay là ngay lúc nó tấn công, sẽ dùng hết dũng khí mà đâm chết chó?”

Khi hỏi Triệu Ý những lời này, hai mắt Vân Xuyên đã hơi đỏ lên, long lanh ngấn nước, nhưng trong đó là tất cả sự kiên cường cô gom góp được bấy lâu nay.

Triệu Ý nhìn cô, như nhìn vào cô bé sáu tuổi năm đó, kinh hãi run rẩy nhìn mẹ mình bị ba tên đàn ông dày vò, rồi cắn lưỡi mà chết.

Cô không còn là cô bé ngày đó nữa, sự sợ hãi trong cô đã biến thành dũng khí, sự quyết tâm không gì lay chuyển được.

“Đương nhiên ta sẽ giết con chó dữ đó, cho dù đó là chó của ai, ta cũng sẽ không tha.”

Vân Xuyên gật đầu, mỉm cười nhẹ.

“Đúng thế, em đã tự tay giết con chó đó, mặc dù sau đó em bị người ta đánh, bị nhốt vào nhà kho không được ăn uống, em cũng không bao giờ hối hận.”

Đột nhiên Triệu Ý giơ tay lên, đặt lên ngực trái của cô. Sự tiếp xúc đột ngột này khiến Vân Xuyên giật thót cả mình, trái tim bên trong lồng ngực đập nhanh thêm mấy nhịp.

Cô lùi về sau, tránh bàn tay to lớn của Triệu Ý.

“Chẳng phải phu nhân muốn học pháp sao? Bổn tướng chỉ đang xem em có tư chất không mà thôi.”

Nhìn Vân Xuyên đỏ mặt tía tai lùi về phòng vệ, Triệu Ý suýt chút nữa đã bật cười, nhưng may mà kìm lại được, nếu không cô sẽ xấu hổ đến không muốn nhìn mặt mình nữa. Nói gì thì nói, cô mới chỉ mười sáu tuổi, mà Triệu Ý đã ba mươi tuổi, cũng chưa từng động vào đàn bà con gái.

“Em là Phu nhân của ta, nếu đã muốn ở cạnh ta, thì như vậy cũng là chuyện bình thường.”

Triệu Ý đã nói nhiều như vậy, Vân Xuyên cũng không phản đối nữa, cô tiến lại, để cho Triệu Ý đặt tay lên ngực mình.

“Bình tĩnh, thở đều, đừng căng thẳng.”

Nói là thế, nhưng làm thì rất khó, ngay cả Triệu Ý trong lúc bàn tay to lớn đặt trên ngực trái mềm mại của Vân Xuyên cũng phải quay mặt đi, trong đầu nỗ lực tập trung để không bị phân tâm.

Xong xuôi, Triệu Ý liền bỏ tay xuống, nhìn cô nói.

“Không tệ, em có thể học được, nhưng học nhanh hay chậm đều ở em cả.”

“Tướng quân, xem tư chất tại sao lại phải xem ở chỗ đó?”

“Tim liền tâm, tâm can con người vốn là vô hình, còn tim thì hữu hình, giống như thầy lang bắt mạch sẽ đoán ra tình trạng bệnh, dựa vào thứ hữu hình để nắm được thứ vô hình. Sau này em sẽ hiểu hơn về điều đó, không vội.”

Vân Xuyên lúc này mới lấy lại được vẻ tự nhiên, cô hỏi tiếp.

“Nếu là người khác muốn học thuật pháp, Tướng quân cũng sẽ kiểm tra bằng cách đó sao?”

“Bổn tướng không có ý định thu nhận đệ tử, dạy cho mình em là đủ rồi.”

Dứt lời, Triệu Ý chỉ tay về phía một chiếc rương rồi dặn cô.

“Trong rương kia có sách, em đọc sách trước đi, ta phải đi xem Dục Quỷ.”

Triệu Ý rời đi rồi, Vân Xuyên mới đi tới chỗ chiếc rương lớn, mở ra, bên trong đều là sách cổ, ghi chép vô số loại bí thuật từ thời cổ xưa. Bên ngoài trại, một ánh mắt căm phẫn và không cam tâm vừa mới rời khỏi người Vân Xuyên.

Thục Hiên trở về trại của mình, trong lòng trào lên một sự khinh ghét khó chịu. Cô ta mở tay nải của mình, bên trong là đồ phòng thân, mấy lọ thuốc và một hộp bạc hình tròn, cầm cái vật hình tròn đó trong tay, Thục Hiên lẩm bẩm, khoé môi khẽ cong lên.

“Bắt đầu từ nó không được, thì phải chuyển sang mục tiêu khác, mình không tin là chuyện sẽ không thành.”

Hai canh giờ sau, Vân Xuyên mới ra khỏi trại. Thiết Ngôn nói lại ra ngoài rồi. Thấy hắn bịt miệng bằng một tấm vải, tay còn cầm theo cái nhíp dài, Vân Xuyên hỏi.

“Anh đi bắt ngải trùng cho nạn dân đó sao?”

Thiết Ngôn thở dài thượt, xem ra không hứng thú với chuyện này một chút nào.

“Tướng quân nói, nếu không bắt ra hết thì nạn dân đó sẽ chết trong vòng ba ngày.”

“Để ta giúp một tay.”

Thấy Vân Xuyên xắn ống tay áo, Thiết Ngôn vội vàng ngăn lại, nhưng cô giật lấy đồ trong tay hắn, xăm xăm đi về phía trại mới dựng của nạn dân. Bọn họ đã được ngâm bằng nước nóng có cho thêm sả và vài loại dược liệu khác trong một canh giờ, lông trắng đã rụng hết, ngải trùng đã ngấm nước, đang trong trạng thái không hoạt động, nên lúc này là thời điểm bắt ra dễ dàng nhất.

Thứ ngải trùng này xâm nhập qua đường da, sống ngay dưới lớp da chứ không ăn sâu vào tận trong lục phủ ngũ tạng, nhưng nếu không bắt kịp thời thì chúng sẽ tấn công vào sâu hơn, đục ruỗng cơ thể khiến người trúng ngải sẽ đau đớn kịch liệt mà chết.

Người Miêu rất giỏi làm bùa ngải và thuật Vu Na, tín ngưỡng của họ cũng rất đặc biệt, mê tín quỷ thần và ưa chuộng những thầy phù thuỷ cao tay, thậm chí có nơi phù thuỷ còn làm người lãnh đạo của tập thể. Người Miêu khi trước bắt được không được tính là phù thuỷ, có lẽ chỉ là một tín đồ hoặc đệ tử trung thành mà thôi.

Vân Xuyên dùng nhíp, ấn sâu vào lớp da chứa ngải trùng rồi nhẹ nhàng gắp chúng ra như gắp những con nhộng ong trong tổ. Có những con trùng chui quá sâu, Vân Xuyên phải dùng tới mũi dao nhọn khoét vào da rồi gắp lấy, bỏ vào cái thau dần đầy toàn những con trùng béo mập. Thiết Ngôn nhìn thấy còn phải rùng mình mấy chặp, lại càng nể sức chịu đựng của Phu nhân.

Xong việc cũng đã quá muộn, nhìn đồ ăn bày ra, Vân Xuyên cau mày, sau đó chọn ăn cơm không cùng với một chút nước canh rau, lúc làm không ghê tay, đến khi ăn thì lợm cổ. Ăn xong cô lại lấy sách ra đọc, đọc được một chút thì mệt quá mà ngủ mất.

Triệu Ý về rất muộn, không về trại chính mà đi tới trại riêng của mình, khi quân hầu bưng cơm vào, liền hỏi.

“Phu nhân đâu rồi?”

“Dạ bẩm Tướng quân, Phu nhân cả chiều phụ giúp bắt ngải trùng, giờ có lẽ đã đi nghỉ rồi ạ.”

Triệu Ý hơi ngừng bút, sau đó cho quân hầu lui ra. Y viết vài bức thư mật, cho vào bì thư rồi dán lại bằng sáp nến. Nhìn đồ ăn còn nóng trên bàn, một tô cơm trắng, một bát canh rau, vài đĩa đồ mặn khác, nghĩ ngợi gì đó một hồi rồi bắt đầu ăn.

Vân Xuyên đọc sách rất nhanh, Triệu Ý bắt đầu hướng dẫn cô thiền định.

“Em đang có rất nhiều phiền não, Vân Xuyên, nếu em không chịu để bản thân dung nạp phiền não đó, coi nó như một chuyện đương nhiên, em sẽ không thể vượt qua nó được đâu.”

Vân Xuyên hiểu được những lời Triệu Ý nói. Cô có quá nhiều nỗi lo, bị chi phối bởi những nỗi lo ấy, cô lo con Mơ sẽ mãi mãi sống trong bóng tối, lo cô gái điên kia sẽ sinh ra thêm một Dục Quỷ nguy hiểm, lo phía trước là một màn sương mờ, không biết ở đó có những thứ khủng khiếp gì đang chờ đợi.

Cứ vậy, Vân Xuyên dần dần thích ứng được với việc thiền định, tâm tư không bị rối loạn nữa, cô tạm thời quên đi những lo âu, để mặc cho hơi thở tự do phát ra.

Triệu Ý bắt đầu dạy cô cách vẽ bùa trên giấy, từ bùa bình an, cho đến bùa trấn yêu ma quấy rối. Có rất nhiều loại bùa chú, tuỳ vào mục đích sử dụng và độ mạnh yếu của pháp sư, sẽ quyết định chất liệu làm nền và loại mực dùng để vẽ bùa. Vân Xuyên học rất nhanh, khả năng ghi nhớ và thực hành của cô cũng khiến y phải kinh ngạc.

Hôm nay Triệu Ý lấy ra một cuộn da dê, trải ra bàn rồi gọi Vân Xuyên qua xem cùng mình. Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Ý cảm thấy muốn đem nhiều chuyện quan trọng nói cho cô biết.

Vân Xuyên vừa nhìn vào những hình vẽ trên tấm da dê, đã kinh ngạc đưa tay sờ lên, đều là những hình vẽ dạng vân nổi, tấm da dê này có lẽ cũng đã mấy trăm tuổi rồi.

“Là Tứ Đại Thần Khí.”

Triệu Ý gật đầu, chỉ tay vào một quả chuông lớn, bên dưới ghi ba từ ‘Ngân Thiên chung’ tức là chuông Ngân Thiên, ám chỉ khi đánh vào chuông, âm thanh sẽ vang cao và xa tới cõi trời.

“Chuông này là thứ cuối cùng mà ta đã tìm thấy nơi cất giữ, chỉ tiếc là không thể đưa về.”

Nam thiên Tứ Đại Thần Khí, là bốn bảo vật trấn quốc của người Nam, tương truyền đều được làm từ đồng đen trên núi Thái Sơn, là loại quặng chứa nhiều linh khí nhất của đất trời. Bốn bảo vật trấn quốc này giống như long mạch Đế vương, chỉ cần bảo vật còn, thì nước Nam đời đời trường cửu, người phương Bắc không thể đánh chiếm.

Bốn bảo vật này gồm có một bức tượng phật, đỉnh tháp Báo Thiên, chuông Ngân Thiên và vạc Phổ Minh.

Nhưng theo dòng lịch sử, bốn bảo vật này cũng đã thất lạc do chiến tranh loạn lạc và thiên tai từ tự nhiên. Cho đến thời điểm này, rất nhiều người đã lao vào cuộc đi tìm bảo vật, nhưng có vẻ như chưa ai tìm ra được đúng thứ cần tìm.

“Tướng quân cho em xem thứ này là có ý gì? Không lẽ tướng quân nghĩ em có thể dùng trí thông minh để mò ra bảo vật được sao?”

Thấy Vân Xuyên biểu hiện hốt hoảng như vậy, Triệu Ý phì cười, lắc đầu nói.

“Ta chỉ muốn cho em biết ta đang làm gì thôi.”

Vân Xuyên vuốt xuôi ngực thở ra một hơi.

“Thế thì còn được. Tướng quân, Tứ Đại Thần Khí này liệu có còn trên đất Nam không? Chiến tranh liên miên như vậy, người phương Bắc luôn trong tâm thế muốn đánh chiếm nước Nam, lẽ nào lại không để ý đến bốn bảo vật trấn quốc này sao?”

Theo dân gian truyền miệng, thời thượng cổ, sau khi thống nhất sơn hà, Thần Nông đã làm phép thu linh khí Hoa Hạ vào trong núi Thái Sơn, khiến cho đồng đen trong núi kết tinh thành trâu vàng của phương Bắc.

Đời nhà Đường, Cao Biền được cử qua nước Nam làm Tiết độ sứ, hắn vừa tạo trấn yểm, vừa thu hết linh khí cường thịnh của trời Nam vào ba mươi sáu con trâu vàng, đem về núi Thái Sơn cất cùng với trâu vàng Hoa Hạ. Thời Tống Thái Tông, tất cả trâu vàng đều được đưa về Hoàng cung.

Nhiều năm sau đó, hai vị thiền sư nước Nam là Minh Không và Từ Đạo Hạnh qua trung thổ Đại Đường giúp trừ tà trong Hoàng cung, được vua Tống ban thưởng đồng đen. Hai thánh tăng đã làm phép thu hết tất cả ba mươi sáu con trâu vàng chứa linh khí nước Nam vào tay áo đem về. Sau đó cho đúc thành bốn bảo vật trấn quốc hội tụ linh khí trời Nam.

Tuy nhiên, sau này những bảo vật đều đã bị thất lạc trong chiến tranh, không ít người còn cho rằng người phương Bắc đem quân đánh Đại Việt đã mang đi một nửa bảo vật trấn quốc.

Triệu Ý hơi nhíu mày, cuộn tấm da dê lại đặt một bên rồi mới đáp.

“Người phương Bắc có dã tâm thôn tính nước Nam ta đâu phải chỉ ngày một ngày hai, thứ gì có giá trị chúng đều muốn đem đi cả. Cao Biền còn hạ độc yểm hòng phá huỷ long mạch nước Nam, nhưng cho đến giờ vẫn không thể phá được, chính là vì vẫn còn bốn bảo vật đó trong bờ cõi nước Nam trấn giữ.”

Vân Xuyên kinh ngạc lắm, những ngẫm kỹ thì thấy cũng phải. Đại Việt đời nào có chiến tranh loạn lạc đều sẽ sinh ra anh hùng cái thế, ắt là cũng nhờ một phần từ linh khí của trời đất.

“Tướng quân đã tìm thấy hết bảo vật rồi sao?”

“Mười năm qua ta luôn cử người tìm kiếm, đại khái cũng đã biết chúng ở nơi nào, chỉ là không muốn lộ liễu, tránh kẻ khác nhòm đó. Có điều, gần đây có rất nhiều kẻ muốn giết ta, hẳn là cũng vì muốn truy tìm tung tích của Tứ Đại Thần Khí.”

“Miêu tộc cũng muốn có bảo vật sao? Một sắc tộc lưu vong lại muốn có bảo vật trấn quốc để làm gì chứ?”

Triệu Ý nhìn Vân Xuyên cười nhạt.

“Chưa kết luận được, chuyện này chỉ ta và em biết thôi nhé.”

“Em hiểu rồi, Tướng quân yên tâm.”

Triệu Ý cầm cuộn da dê cất vào rương, sau đó nói với Vân Xuyên.

“Em luyện vẽ bùa tiếp đi, ta ra ngoài một chút.”

Đợi Triệu Ý ra ngoài rồi, Vân Xuyên cũng đi ra, tìm tới nơi giam giữ Dục Quỷ, cô muốn trực tiếp hỏi hắn xem hắn đã làm như thế nào để biến mắt con Mơ thành mắt của Thái Bà.

“Phu nhân, người muốn tìm Dục Quỷ sao?”

Vân Xuyên còn đứng từ ngoài ngó vào, Thiết Ngôn đã đi tới hỏi.

“Ta muốn hỏi hắn vài chuyện, bây giờ có tiện không?”

Thiết Ngôn lệnh cho thuộc hạ mở cửa, cùng Vân Xuyên đi vào bên trong. Dục quỷ bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn, xung quanh đặt những tấm gương đồng, bột chu sa được rắc cả bên dưới lồng sắt, đảm bảo Dục Quỷ không thể thoát ra được.

Mỗi lần A Duệ nhìn vào gương đồng đã được yểm bùa, đều sẽ thấy được bản thể xấu xí của mình. Sự tra tấn tinh thần thế này, quả thực còn khổ hơn tác động bên ngoài nhiều lần. Nhưng đó cũng là hình phạt hắn đáng phải nhận.

“Tướng quân dặn dò, phu nhân có thể hỏi chuyện hắn, nhưng đừng tiến vào vòng chu sa.”

“Ta hiểu rồi.”

Hai thuộc hạ kéo một tấm gương đồng sang bên, Vân Xuyên trông thấy bộ dạng của A Duệ thì cũng kinh hãi bịt miệng. Hắn bị nhốt gần nửa tháng mà đã tiều tuỵ đi rất nhiều, thân thể cường tráng hiện giờ hốc hác, xanh xao, bên hố mắt bị Vân Xuyên đâm hỏng trũng sâu thành hốc tối, con mắt còn lại lờ đờ không còn vẻ xảo quyệt.

Vân Xuyên hỏi Thiết Ngôn.

“Hắn là em trai ngươi, ngươi có đau lòng không?”

“Nếu nó ít nhất là một con quỷ lương thiện, nô tài tất nhiên sẽ thương xót, nhưng bản chất của nó tàn ác, không đáng để nô tài bận tâm.”

Vân Xuyên hỏi A Duệ vài câu, hắn ngu ngơ trả lời, thủ đoạn của Triệu Ý quả nhiên rất hiệu quả. Không ngoài dự đoán của Vân Xuyên, người thao túng A Duệ chính là Thái Bà.

Bằng cổ âm thuật đặc biệt của loài, Dục Quỷ có thể lập giao ước với người thường để hai bên cùng có lợi. Thái Bà muốn duy trì sắc đẹp, sống trường thọ, còn Dục Quỷ cần người mang thai dòng giống của mình và giải phóng sắc dục bên trong. Thực là một loài quỷ đáng sợ núp trong hình hài con người.

“Thai phụ mang thai con của ngươi đâu rồi?”

A Duệ mơ hồ nhìn ra ngoài chấn song, hắn cười khờ khạo mấy tiếng, đáp bằng giọng của một kẻ ngờ ngệch.

“Không biết. Con của ta đâu rồi? Ta không biết nó đi đâu rồi.”

Vân Xuyên thầm thở dài. Những gì cần biết có lẽ Triệu Ý cũng đã biết hết rồi, nhưng chuyện về Thái Bà thì y không muốn trực tiếp nói với cô. Vân Xuyên hiểu trong lòng Triệu Ý nghĩ gì, cô không dò hỏi, cũng là muốn y tự giải quyết vấn đề khó xử của mình.

Rời khỏi nơi giam giữ A Duệ, Vân Xuyên đi ra ngoài, đang vươn vai ngáp nhẹ một cái, chợt nhìn thấy Triệu Ý và Thục Hiên đang nhàn nhã cùng nhau tản bộ bên ngoài về.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv