Ông thầy lang thở hắt ra một hơi, đưa tay dập tắt đốm hương gây mê mình đã thắp lên lúc Vân Xuyên không để ý.
“Xin lỗi cô gái, ta tìm nó lâu như thế, không ngờ trước khi chết vẫn có thể tự tay tiêu diệt nó trả thù cho con trai và con dâu của ta.”
Ông thầy lang đi vào nhà trong, cháu trai ông ta cũng đã ngủ từ bao giờ. Ông lùng sục trong chiếc rương cũ kỹ một cái nỏ kèm theo ba mũi tên, lại tẩm vào thứ kịch độc mà ông cho rằng có thể diệt được Dục Quỷ.
Đáy mắt thầy lang ánh lên tia căm hận thấu xương, nghĩ đến cảnh con dâu mình bị Dục Quỷ cư.ỡ.n.g b.ứ.c đến chết, rồi trực tiếp bẻ cổ ngay bên cạnh xác chồng nó mà ông lại không thể làm được gì, chỉ hèn nhát chui dưới gầm giường, ôm chặt lấy cháu trai còn đang say ngủ, ông càng muốn cùng nó đồng quy vu tận.
Thầy lang viết lại một bức thư đặt trên bàn, ngay dưới một bình thuốc bên trong là rất nhiều loại thảo dược và đông trùng hạ thảo, rồi sau đó cố gắng đỡ cô gái điên lên đi về hướng ngoại thành.
Kể từ lúc Vân Xuyên đưa con Mơ tìm tới ông, biết được Dục Quỷ đã xuất hiện, ông đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Trong lúc ông không biết nên sử dụng ai trong hai người để dụ Dục Quỷ, thì cô lại đưa tới một người tốt hơn, chính là cô gái điên và cái bào thai bên trong người cô ta.
Dục Quỷ cho dù là quỷ, nhưng nó cũng nhạy cảm với con cái của mình, thậm chí còn hơn con người, có thể đánh hơi được mùi của bào thai từ khoảng cách xa.
Là một trong số ít loài quỷ có khả năng thụ thai và tạo ra đời sau, nhưng số lượng vô cùng ít ỏi, cho nên Dục Quỷ đực thường rất háo giống cái, đặc biệt là thích gửi con vào loài người, nó sẽ tìm bất cứ cô gái nào để giao hợp, đôi khi trong cả nghìn người, mới có một người có khả năng mang thai con của Dục Quỷ.
Mấy năm nay thầy lang đã đọc hết tất cả mọi loại sách, nghiên cứu rất kỹ về Dục Quỷ, hiểu biết về loài súc sinh này còn hơn cả thầy pháp, chỉ với một mục đích duy nhất, là giết Dục Quỷ báo thù cho người nhà.
Thầy lang trói cô gái điên vẫn còn bất động vào một thân cây hoè, dùng mũi dao rạch nhẹ vào tay cô ta, để máu cô chảy ròng ròng xuống, dẫn dụ Dục Quỷ tìm tới. Quả nhiên chẳng cần đợi quá lâu, mặt trăng vừa bị mây đen che khuất, Dục Quỷ đã đánh hơi được và chạy tới chỗ thầy lang đợi sẵn.
“Thứ súc sinh, loài d.â.m tà, hôm nay sẽ là ngày chết của mày.”
Thầy lang nấp trong bụi cây, đợi Dục Quỷ nhảy bổ tới thân cây, còn đang ngửi ngửi quanh cô gái điên, ông nghiến răng lắp tên vào cái nỏ, nhắm thẳng đầu Dục Quỷ mà bắn tới.
Vụt!
Mũi tên xé gió lao đến, Dục Quỷ nhanh như cắt né được, nó gầm lên một tiếng, xoay người về hướng mũi tên vừa lao tới. Thầy lang dự định hôm nay sẽ sống còn với Dục Quỷ, sự uất hận đã che mờ cả lý trí, ông đứng dậy, rời khỏi bụi cây, lắp thêm một mũi tên nữa vào cái nỏ.
Dục Quỷ đã nhìn thấy ông, nó điên cuồng lao tới.
Vụt!
Một mũi tên nữa được bắn đi, ông lão cũng cuồng nộ như chí sĩ cảm tử trên sa trường. Mũi tên thứ hai vẫn bắn trượt. Dục Quỷ đã tới rất gần chỗ ông, chuẩn bị xé xác ông thành trăm mảnh.
Ông ném cái nỏ về phía nó, rút mũi tên cuối cùng lao tới, khi Dục Quỷ vung cánh tay rắn chắc to lớn lên bạt vào mặt ông, cũng là lúc ông bấu lấy cơ thể hôi hám của nó, cắm phập mũi tên vào trước ngực Dục Quỷ.
Dục Quỷ rống lên, điên cuồng giằng xé cơ thể già nua của ông lão khốn khổ. Nó rút mũi tên trước ngực ra, hoàn toàn chẳng hề hấn gì, thứ độc dược thầy lang dùng hết tâm sức mấy năm nay để tạo ra lại không tổn thương được một cọng lông của kẻ thù.
Ông mở trừng trừng hai hốc mắt, một bên tay đã bị xé toạc ra ném xuống mặt đất, Dục Quỷ đang nắm tóc ông, điên cuồng nhìn vào mặt ông.
Thầy lang miệng ồng ộc tuôn máu tươi, lẩm bẩm.
“Thất…bại…thật sao…hự hự…trời không…có mắt…hự…”
Đầu ông bị Dục Quỷ rút ra khỏi thân, ném văng ra, lăn lóc ngay bên cạnh chiếc nỏ. Dục Quỷ gầm lên, dùng chân vần vò giẫm nát phần thân thể còn lại của ông lão, sau đó nó chạy về phía thân cây, giật dây trói, vác theo cô gái điên bỏ đi.
Vân Xuyên tỉnh dậy thì đã gần sáng, người cô mỏi nhừ, đầu óc vẫn còn choáng váng. Cô dụi mắt, phát hiện ra cháu trai ông thầy lang đang đứng trước cái bàn, trong tay còn cầm một tờ giấy. Đột nhiên nó khóc lóc thảm thiết, miệng không ngừng gọi.
“Ông nội ơi. Ông ở đâu rồi ông nội ơi? Ông về với cháu đi.”
Cô hoảng quá chạy vội tới hỏi nó có chuyện gì, thằng bé lại lồng lên muốn lao đi tìm ông nó. Vân Xuyên giữ chặt lấy thằng bé, đọc qua bức thư thầy lang để lại, biết được đêm qua ông đã đưa cô gái điên đi dụ Dục Quỷ để giết nó thì kinh hãi rụng rời.
Vân Xuyên cũng chảy nước mắt, cô ghì chặt lấy thằng bé, chẳng biết bao lâu sau thằng bé khóc lóc mệt quá mà ngất lịm đi, cô đặt nó lên chõng, tần ngần ngồi đọc lại bức thư.
‘Cô gái à, chúng ta không quen không biết, ta rất xin lỗi vì đã lừa gạt cô. Ta sẽ đưa cô gái điên này đi, dụ Dục Quỷ tìm tới. Mấy năm nay, trong lòng lão già khốn khổ này chỉ canh cánh hai tâm niệm lớn nhất, một là giết Dục Quỷ báo thù, hai là cho thằng Thóc một cuộc sống bình dị như bao đứa trẻ khác. Ta vẫn đợi chờ xem ông trời quyết định thế nào, quả nhiên là để ta tìm thấy Dục Quỷ. Chuyến đi này của ta e rằng không còn về được nữa, nhưng ta không hối hận. Cô là một cô nương tốt, cứu giúp người trong hoạn nạn, nếu như ta chết rồi, xin cô hãy đưa thằng Thóc tới thôn Vĩnh Niệm, tìm một bà con xa tên là Du của ta, nhờ cậy họ chăm sóc cho thằng bé. Thư từ và tất cả tiền bạc ta để lại trong chiếc rương ở trong buồng, xin hãy giúp lão già này hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa dồn dập, Vân Xuyên vội vàng chỉnh trang lại quần áo rồi ra mở cửa.
“Cô là ai? Thằng nhóc Thóc đâu rồi? Ông nội nó…chết rồi…”
Vân Xuyên vịn tay vào cửa để trấn tĩnh lại, cô hỏi.
“Thầy lang ở đâu ạ?”
“Mấy thanh niên đang khiêng xác ông ấy về, tội nghiệp lắm, thi thể bị xé ra vứt mỗi thứ một nơi, chúng tôi không dám nhìn, chạy về trước để thông báo.”
“Mà cô là gì với ông Khiêm? Có phải họ hàng không?”
Vân Xuyên vội vàng gật gật đầu, cố gắng kìm chế cơn hoảng loạn trong người.
“Phải, tôi là họ hàng nhà ông ấy.”
Vừa lúc ấy thì có mấy người tiều phu khiêng một cái cáng đi tới, bên trên phủ tạm bằng vải bạt, Vân Xuyên được họ cảnh báo là không nên nhìn, nhưng cô vẫn kìm chế sợ hãi mở hé ra xem.
Đúng là thi thể của thầy lang rồi, tuy thân thể bị nát bét, máu me lòng mề lẫn lộn nhưng cái đầu thì còn nguyên vẹn, không thể là ai khác.
Người tụ tập đến rất đông, họ bán tán, nghi luận, tự hỏi không biết kẻ ác nào lại nhẫn tâm đến thế, chia năm xẻ bảy thi thể một ông lão rồi vứt khắp nơi. Người ta nghi hoặc những cũng chẳng có lời giải đáp, chỉ có Vân Xuyên ông thầy lang vì điều gì mà chết.
Cô lại một lần nữa đem tới rắc rối, mang tới tang thương cho người khác, hết con Mơ giờ lại tới ông thầy lang, là cô khắc chết bọn họ, giống như đã từng khắc chết mẹ đẻ của mình.
Bao nhiêu năm nay Vân Xuyên vẫn muốn quên đi, song bây giờ tất cả đều ùa về như cơn gió độc, khiến cô choáng váng. Mẹ ruột của cô, không phải chết vì bệnh nặng, bà là vì cô mà chết.
Họ Kiều không phải một trong những nhà giàu nhất, nhưng cũng là một phú thương có tiếng. Gia chủ Kiều Văn Thế quanh năm làm ăn buôn bán bên ngoài, trong phủ đa số là nữ giới, cho nên thường xuyên bị người ta nhòm ngó.
Một buổi chiều, Vân Xuyên và con Mơ đi ra ngoài bãi bồi bên sông ngồi chơi, vừa ngắt cỏ gà vừa câu mấy con cá về nấu canh chua.
Đúng lúc đó có một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, Vân Xuyên bị người đàn ông đánh xe tóm cổ áo bắt lên xe, con Mơ hét thất thanh đuổi theo, nhưng đuổi được một đoạn thì ngã lăn xuống vệ cỏ.
Vân Xuyên bị trói tay chân, ném vào một căn nhà nhỏ ở trong rừng, bên ngoài có hai tên cao to canh gác. Cô nghe bọn chúng nói với nhau, bắt cóc cô về để đòi tiền chuộc.
“Nghe bảo đứa con gái cả ít khi ra ngoài, cứ tưởng không có cơ hội, ai dè lại ăn may thế.”
“Xem ra quả này ăn đậm rồi, xong vụ này anh em mình cao chạy xa bay, tha hồ sung sướng.”
Nghe hai giọng cười nham hiểm, Vân Xuyên ở bên trong lạnh hết cả người. Cô khó nhọc ngồi dậy, nhìn quanh căn nhà rách nát, bên ngoài le lói ánh chiều tà. Cô muốn về nhà với mẹ, được ăn cơm mẹ nấu cho, cô không muốn ở nơi đáng sợ này.
Ở phủ Kiều tuy không được người ta coi trọng, còn bị bắt làm việc, nhưng bên cạnh cô vẫn có mẹ và con Mơ, ở đây chỉ có một mình, bên ngoài đều là những tên đàn ông ác độc đã bắt cóc cô, càng nghĩ càng sợ, Vân Xuyên co người lại một góc.
“Đã đánh tiếng cho bên phủ Kiều chưa?”
“Em nhờ một thằng oắt con gửi thư rồi đại ca, chắc là tối nay sẽ xong việc thôi.”
“Có cần cho con nhóc kia ăn không đại ca?”
“Thôi khỏi, nhịn một bữa không chết đâu mà sợ.”
Bụng Vân Xuyên réo òng ọc, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, thầm cầu mong người của Kiều phủ sẽ sớm tới cứu mình.
Khi ấy tại Kiều phủ, bà cả đã nhận được thư của đám bắt cóc tống tiền, đọc xong, bà ta trầm ngâm hồi lâu, cảm thấy thật phiền phức, nhưng cũng may có Vân Xuyên làm bia đỡ đạn, nó giống Thục Hiên cho nên bị bọn bắt cóc nhận nhầm, cái hoạ này cứ để mẹ con Vân Xuyên gánh hết thay cho con gái bà đi.
Thục Hiên của bà làm sao có thể ra ngoài rong chơi với con nha hoàn được, càng không đem móng tay cao quý cào bùn đất tìm giun câu cá.
Từ bên ngoài, mẹ của Vân Xuyên, Thị Vân vừa lao vào trong vừa khóc lóc thê thảm, bên cạnh là con Mơ cũng nước mắt ngắt dài, quần áo đầy bùn đất.
“Chị cả, à không Phu nhân, em van chị lạy chị, xin chị cứu con gái em với.”
Bà cả lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống người phụ nữ ôm chân mình, hẩy nhẹ một cái, tựa như hẩy một con mèo con chó bẩn thỉu ngoài đường.
“Lúc lên giường với chồng tao, mày cũng van xin như thế này đấy hả? Muốn dùng nước mắt để cầu xin bố thí sao?”
Thị Vân lắc đầu quầy quậy, lại tiếp tục sán đến gần, nức nở.
“Em trót dại, nguyện dùng cả đời này hầu hạ cho chị, xin chị cứu con gái em.”
Bà cả cười lạnh lẽo, nhìn cảnh trước mắt này, nếu là chồng của bà thì nhất định sẽ mủi lòng, lập tức vung tiền cứu đứa mèo mả gà đồng càng lớn càng giống con gái cả của mình, nhưng bà thì không, một xu cũng sẽ không có.
Dù vậy, trước mặt nhiều người, bà cả vẫn phải tỏ ra mình là người nắm tay hòm chìa khoá, chẹp miệng nói.
“Lão gia đi vắng, trên dưới trong phủ cả trăm miệng ăn lớn nhỏ, tiền bạc nào có dư dả gì, cô xem nên báo quan phủ mà cứu nó thì hơn, dựa vào đám đàn bà tay trói gà không chặt trong phủ, thì ngày mai chắc chỉ có nhặt xác nó về thôi.”
Thị Vân nghe thế càng khóc dữ dội, liên tục dập đàu xuống đất đến bật cả máu, lồng ngực quặn thắt, nếu bây giờ bà chết mà cứu được con gái bà cũng cam tâm.
“Phu nhân, mạng con Xuyên tuy chỉ do thứ hạ nhân như em sinh ra, nhưng cũng là huyết mạch của lão gia. Em xin chị, xin chị cứu nó với.”
Bà cả nghe vậy thì tức giận, đập xuống bàn.
“Mày dám lấy lão gia để uy hiếp tao sao?”
“Em không dám, em không có ý đó đâu. Em xin chị thương tình mẹ con em, trăm sai ngàn sai đều là do em, con Xuyên nó không có tội tình gì cả.”
Vú Thân đứng bên cạnh, cười gian xẻo, ghé vào tai bà cả nói gì đó, bà cả nghe xong thì nheo mắt, đoạn lại quát.
“Im đi, đừng khóc nữa, muốn cứu con gái của mày không phải không có cách. Dù sao nó cũng là con của lão gia, tao không muốn phải mang cái danh mẹ lớn ác độc.”
Thị Vân ngẩng đầu lên, hai mắt đã sưng đỏ, nhìn gương mặt nhợt nhạt của người đàn bà này, khóc mà vẫn còn mê hoặc như thế, bà cả càng lấy làm điên tiết, bà lạnh giọng nói.
“Trong nhà không có nhiều tiền, chỉ có một nửa số tiền bọn cướp yêu cầu, cô lấy thì lấy không thì thôi.”
Một nửa thì làm sao đủ, Thị Vân còn muốn cầu xin, nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nhiều lời của bà cả, thị chỉ còn biết cúi đầu.
Bà cả ra hiệu, vú Thân đi vào trong, lấy ra một túi tiền, bà cả đưa tiền cho thị Vân, ghé vào tai thị Vân nói nhỏ, từng lời phát ra khiến thị sởn gai ốc.
“Tiền không đủ, thì dùng thân trả nốt, tao thương xót mẹ con chúng mày lắm mới mách cho kế này.”
Thị Vân đờ đẫn cả người, làm như vậy thì còn hơn cả đánh đổi mạng sống. Bà cả đặt túi tiền vào tay thị Vân, kêu đau đầu, được vú Thân đỡ đi vào bên trong nghỉ ngơi, thẳng thừng tỏ ra không quan tâm đến chuyện của mẹ con thị nữa.
Trời đã tối mịt, sương xuống lạnh lẽo, cả khu rừng văng vẳng tiếng gió thổi u uất. Thị Vân một mình cầm theo đèn lồng đi tới nơi hẹn gặp ở trong rừng. Con Mơ muốn đi theo, nhưng bà sợ con bé gặp nguy hiểm nên ép nó phải ở nhà chờ.
Bọn cướp có ba tên đàn ông, chúng đã đưa Vân Xuyên tới điểm hẹn, nhìn thấy chỉ có một người phụ nữ chong đèn lồng đi tới, cả ba tên tỏ ra vô cùng hứng thú.
“Phủ Kiều nhiều gia đinh như thế, lại chỉ cho một con đàn bà đến giao dịch, hè hè, thật là biết dụ dỗ người khác phạm tội.”
“Đại ca, nhìn con đàn bà kia cũng ngon thật, từ xa mà em đã ngửi được mùi thơm trên người nó rồi.”
Cả ba tên bắt cóc cười lên đầy phấn khích. Vân Xuyên bị bịt miệng, trói tay, nghe từng lời thô tục cùng cặp mắt *** tà của bọn chúng lia tới mẹ mình, cô giãy dụa muốn gào thét.
Một trong số ba tên đánh bốp vào đầu cô khiến cô ngã khuỵ xuống, thị Vân đã tới gần, trông thấy con gái mình bị đánh thì liền thét lên.
“Con ơi, xin các ông đừng làm hại con gái tôi, tôi đã mang tiền tới chuộc con đây rồi.”
Thị Vân vừa nói vừa chạy lại chỗ Vân Xuyên, nhưng bị một tên to lớn đưa tay cản lại, hắn còn nhân cơ hội xoa nắn eo thị. Thị Vân lùi về sau, tên to lớn cười nham nhở, giật lấy cái túi tiền trong tay thị, vừa mở ra đã cau mày, nhổ toẹt một bãi nước bọt.
“Con m.ẹ nó, tiền gì thế này? Mày dám chơi bọn ông à?”
Thị Vân còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy tên đàn ông dốc hết túi tiền ra, bên trong vậy mà lại toàn là những viên đá cuội. Thị ngỡ ngàng, bàng hoàng, cuối cùng là căm hận thấu xương. Bà cả vậy mà lại đưa cho thị một túi đá để đi cứu con gái mình.
Bốp!
Thị Vân bị giáng cho một cái bạt tai tối sầm mặt mũi, thị ngã xuống, Vân Xuyên cũng hét lên, nước mắt ròng ròng. Cô bé cố gắng giãy dụa hòng thoát khỏi dây trói.
“Con m.ẹ mày chứ, đã không có tiền chuộc con thì ông đây sẽ cho mày biết tay. Hai thằng kia qua đây vui vẻ đi. Xong xuôi đem bán cho kỹ viện cũng được chút đỉnh.”
Từng tiếng xé vải vang lên, thị Vân cầu xin trong tuyệt vọng, chỉ chớp mắt thị đã bị ba tên đàn ông kia xé hết quần áo trên người, cả cơ thể trần trụi lộ ra trước mắt bọn thú tính.
Bọn chúng điên cuồng nhào nặn cơ thể thị, hung hăng cắn mọi tấc thịt trắng nõn, mặc cho thị vùng vẫy, thị la hét, thị khẩn thiết van xin, chúng càng hưng phấn dày vò thị như một mớ giẻ rách.
Thị Vân rút trên đầu ra cây trâm gỗ, đâm vào một tên, hắn rống lên, đấm thị hai cái khiến máu mồm máu mũi văng tung toé. Cây trâm văng ra tới gần chỗ Vân Xuyên, cô bé đã không còn cử động được nữa, nước mắt cứ ầng ậc trào ra.
Cảnh tượng khủng khiếp trước mắt khiến đầu óc cô bé sáu tuổi trống rỗng hoàn toàn.
Thị Vân buông thõng chân tay, không phản kháng nữa, mặc kệ cho ba tên cặn bã kia ra vào bên trong mình không dứt, thân thể thị đau như bị xé rách, thị nhìn con gái lần cuối cùng, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi thè lưỡi ra cắn mạnh.
Một nửa phần lưỡi đỏ của thị rơi ra ngoài, phần còn lại bít ngang cổ họng thị, thị không thở nổi nữa, nước mắt hoá thành máu, lịm dần đi trong tiếng thở dốc khoái lạc của ba tên súc sinh.
“Ối đại ca, nó cắn lưỡi t.ự t.ử rồi.”
“Hừ, đang vui vẻ thì…con m.ẹ mày chứ…”
Tên đại ca đưa tay lên mũi thị, thấy thị đã tắt thở, liền dồn hết sức vào cú va chạm cuối cùng, hung hăng gồng cứng người lên, rên rỉ một tiếng rồi nhổ nước bọt lên người thị.
Vút! Vút!
Hai mũi tên từ đâu phóng tới, cắm thẳng vào yết hầu và mắt trái của hai tên đàn em, cả hai gục chết ngay tại chỗ.
Tên đầu sỏ kinh hãi kéo quần lên, nhưng đã muộn mất rồi, mũi tên tiếp theo đã bay đến, trúng vào thân dưới của hắn, hắn ngã lăn ra đất, la hét điên cuồng.