Nam Tiêu Tuyết bình tĩnh nói: "Được, vậy em đi đi."
Khoảnh khắc bước ra cửa phòng, An Thường chợt do dự.
Năm nay trời trở lạnh sớm, khí trời vào thu, không biết gió từ nơi nào thổi vào hành lang mát lạnh, tạo thành sự tương phản rõ rệt với không khí ấm áp bên trong phòng.
Cơn gió mát khiến An Thường nhận thức rõ ràng – một khi bước ra khỏi gian phòng này, cô và Nam Tiêu Tuyết sẽ lại thuộc về hai thế giới đối lập nhau. Sự do dự đó làm cô nhất thời không dám đóng cửa phòng.
Nhưng khách sạn năm sao quả thực là rất đáng tin cậy, cửa phòng có hệ thống khí động học trợ lực khá tốt, chỉ cần thả tay ra thì cửa sẽ tự động chậm rãi đóng lại. Trong lòng cô có một khắc cực kì hoảng sợ, bản năng muốn đưa tay ra chặn cửa lại.
Nhưng mà, rốt cuộc vẫn chậm.
An Thường trơ mắt nhìn cánh cửa dần đóng hẳn lại, tia sáng từ bên trong nhỏ dần, rồi cuối cùng khuất hẳn. Cứ thế đứng đó vài giây, cố gắng nghe xem có tiếng động gì bên trong không, nhưng vẫn rất yên ắng.
Cũng đúng thôi, phần cảm tính của Nam Tiêu Tuyết đã vượt lên hai lần rồi, một lần ở trong rạp chiếu phim, một lần nữa là khi vừa quay về phòng khách sạn. Làm gì có chuyện lý trí của nàng sẽ để nó lấn át tới lần thứ ba đâu?
Người luôn đặt trái tim hướng về phía sân khấu, chẳng lẽ sẽ thực sự mở cửa phòng kéo cô vào, cho cô trở thành một phần thế giới của mình sao?
Sân khấu vĩnh viễn luôn to lớn như vậy, có thể chứa được quá khứ, tương lai, thời gian và tâm sức của Nam Tiêu Tuyết. Điều này đến An Thường còn hiểu, thì làm sao Nam Tiêu Tuyết không biết cho được chứ?
An Thường ngơ ngẩn đứng một lát, đuôi mắt miết thấy một người nào đó đang đi ra từ một ngã rẽ ở cuối hành lang. Chợt tim cô đập nhanh khó kiểm soát, chỉ cần dựa vào cách ăn mặc và màu sắc quần áo thì cô đã biết đó là Thương Kỳ - đại diện cho mặt lý trí của Nam Tiêu Tuyết.
An Thường xoay người đi đến thang máy. Cũng may hành lang chỗ này được trải thảm khá dày, đủ để nuốt trọn những âm thanh từ từng bước chân của cô. Thang máy đi xuống, tạo ra cảm giác mất trọng lực không thực tế.
Lúc cô vội vàng đi ra thang máy, có lẽ thần sắc của cô quá khả nghi thêm phần nghiêm trọng, nên lúc này có người ngăn cô lại hỏi: "Tiểu thư, cho hỏi cô là khách ở phòng nào ạ?"
Trong đầu An Thường chỉ có số phòng của Nam Tiêu Tuyết. Cô cố lấy lại bình tĩnh, nói ra số phòng lệch 2 đơn vị so với phòng của nàng.
"Tiểu thư họ gì?"
"Triệu."
Căn cứ vào thứ hạng trong "Bách gia tính", họ Triệu là cái họ phổ biến nhất Trung Quốc, nên như vận khí tốt, thì cũng có thế lấp liếm cho qua chuyện nha.
"Cô chờ, tôi kiểm tra trên hệ thống một chút."
Thừa dịp người nọ cúi đầu tìm bộ đàm, An Thường co giò bỏ chạy.
"Này, tiểu thư!"
Cô vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, căn bản không kịp phân biệt rõ phương hướng, cứ thế cắm đầu chạy qua hai góc đường. Thể lực dần dần cạn kiệt, nhịp tim đạt mức cực đại vang dội trong lồng ngực, hoàn toàn không phù hợp với đêm thu yên ả này. Cuối cùng An Thường cũng dừng lại, sau lưng không có bất kỳ ai đuổi theo.
Cũng có thể nhờ vào tướng mạo đơn thuần, và cách ăn mặc giản dị, nên mới có thể nhanh chóng thoát khỏi sự phiền toái này.
Mỗi lần bước ra khỏi những tràng cảnh có Nam Tiêu Tuyết, cô luôn rất khát. Lần trước là ở bến xe, còn lần này là ở một góc đường xa lạ. Nhưng lần này thì may hơn, vì điện thoại của cô vẫn còn pin. An Thường đưa mắt quan sát, thấy bên đường có một cửa hàng McDonald's.
Cô đi sang đường rồi đẩy cửa đi vào.
Cũng như bất kỳ chi nhánh nào khác, sau cánh cửa là một không gian đầy mùi gà rán và khoai chiên. Và đó cũng là mảng ký ức của cô về Bội Thành.
"Xin chào quý khách, cô muốn mua gì?"
"Coke."
"Muốn thêm đá không ạ?"
"Có."
Mặc dù trời thu có phần lạnh lẽo, nhưng cô cần thứ gì đó dội tắt cơn hỗn loạn nóng bức trong lòng. Bây giờ là khoảng 4 giờ sáng, còn rất sớm, bên ngoài bóng đêm còn rất dày, bên trong tiệm ăn vô cùng yên lặng, chỉ có vài người ngồi rải rác. Một cô bé ngồi trong một góc, trước mặt là sách vở bài tập và hộp bút, có lẽ là chuẩn bị cho kì thi thạc sĩ.
Bên kia là một người cắm cúi gõ chữ liên tục vào máy tính, đỉnh đầu thưa tóc có thể nói rằng bảy phần mười đây là dân học IT.
Rồi người kia lưng gheo ghi ta đang gục xuống bàn ngủ, không hề ăn uống gì, trông có vẻ như một nghệ sĩ hát rong?
Người nọ đột nhiên ngồi thẳng dậy, An Thường vội vàng đảo mắt đi nơi khác.
Quá yên lặng, cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước và đá chạm vào nhau lạo xạo. Một ánh đèn đường buông xuống khung cửa sổ cô đang ngồi. An Thường nhìn hàng cây bên đường, lá đã sớm chuyển vàng, đung đưa bám víu lấy cành cây, ương bướng ôm lấy dư âm của mùa hè, không chịu rơi xuống.
Ánh mắt cô lại hướng ra xa hơn. Đằng đó là khu chợ đêm, trên một tòa nhà lân cận đang treo một tấm áp phích cỡ lớn của Nam Tiêu Tuyết. Là quảng cáo sữa rửa mặt hay quảng cáo kem mắt? Do khoảng cách quá xa nên cô nhìn không rõ những dòng chữ trên đó, chỉ nhìn thấy thần sắc lạnh lùng cao ngạo của Nam Tiêu Tuyết, hoàn toàn khác xa với người vừa nãy dịu dàng ôm lấy cô trong phòng khách sạn.
An Thường không dám nhìn nữa, đôi mắt rủ xuống nhìn chằm chằm vào mặt bàn vàng nhạt, một ngụm hút hết nửa ly nước. Đồng hồ sinh học bắt đầu quấy phá, tuy không muốn ngủ, nhưng hai mí mắt đã bắt đầu tìm về với nhau.
Lại bưng ly nước lên hút một ngụm.
Thì ra cocacola cũng giống với cà phê nguội à? Tại sao lại có vị chua rõ ràng như vậy?
Bao giờ trời mới sáng?
Hiện tại đang là mùa thu, có lẽ bình minh sẽ đến muộn hơn mùa hè nhiều lắm.
An Thường mở app lên nhìn, thì thấy áng chừng tầm 6 giờ sáng. Nhưng khi cô ngồi miết đến 6 giờ 5 phút, thì bên ngoài cửa sổ vẫn phủ đầy một màn sương mù mờ ảo.
6 giờ 15, bầu trời rốt cục đã được thắp lên, ánh nắng đầu ngày xuyên qua màn mây rọi xuống nhân gian. Những người cống hiến cho tư bản cũng đã lục tục đi vào mua bữa sáng.
An Thường đi ra ngoài, lên tàu điện đi đến bến xe khách. Vừa lên xe thì nhận được tin nhắn của Mao Duyệt: [Bảo bối, cậu về chưa?]
[Ừm, mới vừa lên xe, sao cậu dậy sớm vậy?]
[Mình đặt báo thức, định hỏi cậu một tiếng, lo cho an toàn của cậu.]
An Thường cảm động: [yên tâm, ngủ tiếp đi, chút nữa gặp.]
[Cậu đặt xe hả? Gửi cho mình thông tin đi.]
[Không có, mình đi xe buýt.]
[Cũng tốt, xe buýt nhiều người thì sẽ an toàn hơn, vậy tí gặp cậu nha bảo bối.]
[Được rồi, ngủ ngon.]
An Thường chọn vị trí cạnh cửa sổ, xe buýt chậm rãi rời khỏi bến. Ánh mặt trời rọi xuống, như những mảnh lá vàng mùa thu sáng rỡ che kín đầu người, trông thì có vẻ sáng lạn, nhưng thực chất lại vô cùng tịch liêu.
An Thường không có tâm tư nuôi dưỡng tế bào văn nghệ vào lúc này, cô tựa đầu vào kính xe chợp mắt, ánh nắng mặt trời rọi xuống nóng bừng. Không biết bao lâu, trán cô đập mạnh vào cửa sổ xe, đau điếng. An Thường ngồi thẳng dậy, mới ý thức được mình đang ngủ.
Bị kéo ra khỏi giấc ngủ một cách đột ngột khiến con người trở nên cực kỳ hoảng hốt.
Vừa nãy cô nằm mơ, mơ thấy mình và Nam Tiêu Tuyết đang triền miên trên khung giường gỗ khắc hoa ở nhà, chậu hoa lan bên bệ cửa sổ liên tục tỏa ra hương thơm ngát.
Để rồi tỉnh dậy, trước mắt là không gian lạ lẫm với những người dưng xa lạ, TV trên xe truyền ra những hình ảnh chớp tắt do đường truyền không ổn định, lớp bụi mỏng trên cửa sổ xe và vết bẩn trên ghế ngồi đều được phơi bày rõ rệt dưới ánh mặt trời.
Xe dừng ở trạm Ninh Hương, cô nhảy xuống xe, khua động một tầng bụi mù mịt.
Cô đi một mình về nhà, ánh nắng rọi đến từ phía sau làm phần lưng cô nóng rực. Dường như những tia nắng này đang đánh tan cảm giác mát lạnh như sương tuyết mà da thịt của Nam TIêu Tuyết để lại trên người cô.
An Thường tăng nhanh bước chân, nhẹ đẩy cửa gỗ nhà mình ra, trùng hợp gặp được Văn Tú Anh đã dậy rồi. Bà nói: "Sinh nhật vui vẻ."
An Thường: "Cảm ơn bà."
Văn Tú Anh lại nói: "Để nấu cho con bát mì, ăn rồi ngủ tiếp được không?"
"Dạ."
Hai người ngồi trong nhà chính, An Thường cầm bát mì hỏi: "Bà không ăn ạ?"
"Bình thường ta cũng không ăn sớm như vậy."
An Thường cúi đầu giấu mặt vào bát mì: "Sao bà không hỏi con đi đâu? Con cũng không quay về chung với Mao Duyệt mà."
"Vậy, con đi đâu rồi?"
"Đi khách sạn gặp Nam lão sư."
"Con! Hai người..."
An Thường rút khăn giấy chậm rãi lau bên khóe môi.
Văn Tú Anh vuốt ngực: "An Thường, con cảm thấy con nói với ta mấy chuyện này có phù hợp không?"
An Thường: "Bà ngoại, bà kêu con đi tìm đáp án, nhưng dường như con lại càng rối loạn hơn."
Văn Tú Ạnh: "Ăn hết mì trước đi, xong đi ngủ một giấc rồi nói tiếp."
An Thường: "Ngủ một giấc dậy sẽ biết đáp án ạ?"
Văn Tú Anh nghiêm túc gật đầu, nói một câu đầy triết lý: "Nhân sinh cuộc sống đôi khi chính là như vậy đó, nghĩ không thông căn bản chỉ là vì ngủ không đủ giấc mà thôi."
An Thường không muốn đánh thức Mao Duyệt: "Con đi tắm rồi ngủ ở phòng bà được không?"
"Được nha, hồi bé con còn tè dầm trên giường ta rồi mà."
"Bà ngoại!"
Có lẽ mùi dầu quen thuộc trên giường Văn Tú Anh làm cho cô an tâm, nên một giấc này An Thường ngủ không mơ không mộng, rất ngon lành. Vừa tỉnh dậy thì đã vói tay tìm điện thoại, liếc nhìn màn hình mới thấy đã hai giờ trưa rồi.
Có lẽ bây giờ Nam Tiêu Tuyết cũng đã quay về Bội Thành rồi. Nàng đang làm gì? Ở trong phòng tập của viện, và chăm chỉ luyện công hay sao?
An Thường nhớ rõ vào thời đại học, có một lần cô ngồi trên xe buýt đi ngang qua viện kịch múa, tòa nhà màu nâu trầm không quá cao lớn, nhưng khí chất trang nghiêm của nó khiến cho người ta ý thức được, nơi đó là thánh đài thiêng liêng với những người ôm sự tôn kính vô cùng tận dành cho nghệ thuật.
Lúc ấy, cô đang đứng trên xe buýt giữ chặt lấy vòng nắm bên trên, liệu cô đã từng nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, bản thân sẽ có đoạn thời gian dây dưa với người ưu tú nhất ở chỗ này không?
Ra khỏi phòng ngủ của Văn Tú Anh, cô nhìn thấy Mao Duyệt nằm trên ghế bố ngoài vườn chơi game, Văn Tú Anh ngồi bên cạnh chà vỏ đậu nành. Hai người còn trò chuyện với nhau vài câu, bầu không khí vô cùng hài hòa.
An Thường đánh tiếng chào hỏi hai người rồi quay về phòng mình, ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người. Mao Duyệt đi vào: "Ngủ đủ rồi?"
An Thường cười cười: "Ừm, còn cậu?"
"Mình ngủ no nê rồi, Ninh Hương yên tĩnh như vậy, mỗi ngày đều ăn ngủ sướng như tiên."
An Thường nhường ghế cho Mao Duyệt, bản thân thì ngồi lên giường.
Mao Duyệt thử hỏi dò: "Nàng đi rồi?"
"Chắc vậy."
"Tại sao lại là 'chắc vậy'? Cậu không biết hả?"
An Thường lắc đầu.
"Chuyện này mà cậu cũng không hỏi sao? Vậy đêm qua, hai người... chắc bận lắm?"
An Thường không đáp một câu.
Mao Duyệt hít sâu một hơi: "Tốt nhất là cậu đừng có kể chi tiết diễn biến với mình đó! Mình không muốn nghe nữ thần của mình bị bất kỳ ai khinh bạc đâu!!!"
Ngón tay An Thường vô thức vạch vạch lên lớp ga nệm.
Nhưng, cuối cùng vẫn là Mao Duyệt kìm không được cơn nhiều chuyện: "Hai người cũng không thể nào... làm suốt đến mức không có thời gian trò chuyện phải không?"
An Thường:" Không phải là không có thời gian, mà là không biết phải nói như thế nào."
"Tại sao?"
"Cậu cảm thấy, mối quan hệ của mình và nàng là gì?"
"Này phải hỏi chính cậu nha."
An Thường cười, bước lại cửa sổ cạnh bàn sách, tìm một tờ giấy, đặt bút viết mấy chữ.
Mao Duyệt hiếu kỳ chồm đến xem. Chữ viết của An Thường thanh tú gọn gàng, từng chữ lối tiểu khải nho nhỏ thẳng thớm, nét chữ nết người. Mao Duyệt thấy cô viết:
An Thường _______________ Nam Tiêu Tuyết
Khẽ dừng, rồi mới chuyển bút viết xuống chữ "thích" ở phần gạch ngang đó. Bút lực rất nhẹ, tựa như đang thay cho lời nói, thì thầm nhỏ nhẹ đến mức không dám dùng lực.
An Thường hỏi: "Cậu có thấy, quá tham lam không?"
Mao Duyệt không biết nên nói như thế nào. An Thường khẽ cười, lại hạ bút, viết vài chữ nhỏ phía trên hai từ "An Thường" và "Nam Tiêu Tuyết."
Mao Duyệt nhìn những dòng chữ dần hiện ra.
Ăn không ngồi rồi, cô nương miền quê An Thường.
thích
Diễn viên múa nổi tiếng tài giỏi nhất nước Nam Tiêu Tuyết.
Trong lòng Mao Duyệt cũng không dễ chịu: "Không phải đâu, chỉ cần nữ thần của mình không ngại, thì việc gì cũng được cả mà."
An Thường: "Nàng là một người thuần túy, đúng là sẽ không chú ý những chuyện này. Nhưng cũng vì nàng là một người thuần túy, cho nên mọi sau một hồi xúc động, lý trí quay về, thì chắc chắn sẽ để tâm có người xen lẫn vào sân khấu của nàng."
Đêm hôm qua, khi hai người triền miên, đèn đầu giường vẫn luôn được mở. Ngoại trừ nhìn được biểu cảm đắm chìm trên gương mặt như tiên như họa của nàng, An Thường còn có thể nhìn thấy những vết bầm tím rải rác khắp cơ thể nàng.
Từng mảng xanh tím lộ rõ, khiến cho cô rất đau lòng, cố gắng tránh đi, động tác hết sức nhu hòa. Những dấu vết đó cũng là huân chương của Nam Tiêu Tuyết, minh chứng cho sự nỗ lực luyện tập đến liều mạng của Nam Tiêu Tuyết trong hai tháng qua.
An Thường càng ngày càng hiểu rõ, thành công của Nam Tiêu Tuyết, tuyệt đối không phải dựa vào thiên phú. Phải là một người luôn nhập tâm không bị xao nhãng, mới có thể vĩnh viễn đứng ở trên đỉnh núi.
Mao Duyệt thở dài: "Cậu nói xem, nữ thần mình vốn là một người lạnh lùng và lý trí như thế, không hiểu sao cứ dính vào cậu là lại..."
Cô nhìn lên liếc xuống An Thường: "Vốn tưởng cậu dịu dàng hướng nội như vậy, sợ là không được, ai nhè rằng rõ ràng cậu quá sức được rồi còn gì?"
An Thường khựng lại.
Mao Duyệt lập tức bịt kín hai tai của mình: "A a a a cậu đừng nói gì cả! Cứ xem như mình chưa từng hỏi gì đi! Mình không muốn biết cái gì hết á! Hãy để cho nữ thần trong lòng mình độc mỹ đến già đi!!!"
Mao Duyệt sợ rằng bản thân sẽ thực sự bị tâm thần phân liệt.
Một mặt hy vọng nữ thần tiếp tục phong quang tễ nguyệt, một mặt khác thì hy vọng bạn thân nhất của mình sẽ có được hạnh phúc. Rồi lại nhịn không được, tò mò: "Vậy, hai người sau này, định như thế nào?"
"Không có sau này."
"Tại sao?"
"Nàng sẽ không đến tìm mình."
"Cậu cũng không đi tìm nàng?"
An Thường nhếch môi: "Cậu có biết vì sao không?"
Mao Duyệt lắc đầu.
An Thường: "Người như nàng chính là một cơn bão."
"Ập đến mạnh mẽ vồ vập, nhưng một khi lý trí quay về, sẽ quyết định chỉ dành tâm tư cho sân khấu, khi đó nàng có thể bình an vô sự bước đi, nhưng thế giới của mình sẽ chỉ còn một đống hỗn độn, cái gì cũng không có."
Mao Duyệt nghe vậy, trong lòng cũng buồn theo. Cô muốn mở miệng an ủi bạn mình, nhưng rõ ràng là những điều An Thường nói, cô đều hiểu.
Mở miệng ra, lại chẳng biết nói gì.
Bản thân cô đã vậy, huống chi là An Thường? Mao Duyệt chỉ có thể nhìn, nhìn khóe môi cong lên của An Thường: "Bảo bối, cậu đừng cố cười nữa được không?"
An Thường giật mình, sờ lên khóe môi, mới phát hiện mình đang cười.
"Nhưng mà," An Thường nói: "Nếu không cười, thì mình còn có thể làm gì đây?"
---
Ngày 7 tháng 10, An Thường tiễn Mao Duyệt ra khỏi Ninh Hương.
Mao Duyệt hỏi: "Bảo bối, cậu thật sự không định quay về Bội Thành hả? Cho dù mình không để ý chuyện của cậu với nàng, nhưng khi nhìn chiếc bình sứ cậu vừa phục chế kia, có thể thấy thực lực của cậu vẫn không hề mai một..."
"Không trở về." An Thường nhẹ giọng cắt đứt: "Từ cái ngày mình quay về Ninh Hương, thì đã không có ý định quay lại Bội Thành rồi."
Mao Duyệt thở dài: "Vậy đợi khi có thời gian thì mình về thăm cậu."
Kì nghỉ Quốc khánh dài đi qua, An Thường quay về nhà bảo tàng, trong lúc quét dọn phòng làm việc thì vô tình phát hiện chiếc hộp gấm xanh lục trống không.
Phản ứng đầu tiên là nhìn quét một vòng căn phòng, xem thử xem liệu có một người nào, một thân ảnh yểu điệu vận bộ sườn xám màu xanh sứ xinh đẹp, với khuôn mặt của Nam Tiêu Tuyết hay không.
Rồi lại tự nhạo báng mình: ngông cuồng.
Làm như cô có trình độ siêu việt có thể biến chết thành sống vậy đó.
Cô đi đến phòng làm việc của Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển nè."
"Chào buổi sáng chị An Thường, chị đến sớm vậy?"
"Em có thấy bình gốm sứ chị vừa phục chế không?"
"Không ạ, sao vậy? Tìm không thấy?"
Thật là kỳ lạ, nhà bảo tàng này trước giờ chỉ có mỗi cô và Tiểu Uyển thôi mà.
Chả lẽ có trộm?
Cơ mà ở Ninh Hương có mấy mống khách du lịch đâu, bình thường đều là những gương mặt và con người đó, ở đâu có kẻ trộm được chứ?
Chợt Tiểu Uyển nhớ đến một việc: "Hôm bữa trong kì nghỉ lễ, chú quản lý có tìm em mượn chìa khóa."
An Thường gọi cho quản lý, giọng nói ở đầu dây bên kia hôm nay đặc biệt vang dội: "An Thường à, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
An Thường thở dài.
Người trưởng thành sợ điều gì? Một là sợ lương bổng quá ít, hai là sợ tăng ca tổn hao sức khỏe, ba là giọng cười quái dị khó hiểu của cấp trên.
"Bình sứ của con đâu rồi ạ?"
"Gửi đi rồi."
"Chú tặng cho ai vậy?"
"Dự thị!" Chú quản lý tận tình khuyên bảo: "Tiểu An này, con đừng trách chú không báo với con tiếng nào, vì chú biết con sẽ không đồng ý. Từ lúc con quay về thị trấn làm việc, chú biết con không thích những việc này, nhưng nếu con tham gia cuộc thi này, thì sẽ rất rất rất có ý nghĩa với Ninh Hương chúng ta đó."
"Ninh Hương cố gắng phát triển du lịch nhiều năm như vậy, cũng không thu hút được bao nhiêu khách du lịch. Chúng ta cứ nghĩ cách làm thế nào để cho mọi người nhìn thấy lịch sử lâu đời và đa dạng của Ninh Hương. Nếu con đi thi đấu và lấy được giải thưởng, chẳng phải sẽ có thể khiến danh tiếng của Ninh Hương tăng lên hay sao?"
An Thường: "Chú xem trọng con quá rồi, con sẽ không thắng được đâu."
"Sao lại như vậy được! Lúc trước con đã từng làm việc cho Cố Cung cơ đấy!"
Đúng, nhưng đó là cô của trước kia.
Từ sau chuyện kia thì...
An Thường cũng không biết phải giải thích với chú quản lý như thế nào, chỉ hỏi: "Chú gửi đến cuộc thi nào rồi?"
"Cuộc thi dành cho những người phục chế trẻ tuổi của Bội Thành."
Bội Thành.
Đầu ngón tay An Thường vô thức chà xát trên lớp vải quần.
Không chỉ vì cuộc thi này quy mô lớn hơn cô tưởng tượng, mà còn vì bản thân có những sang chấn tâm lý nhất định, đến bây giờ cũng không muốn nghe bất kì thứ gì liên quan đến "Bội Thành."
Nhưng không quy mô lớn càng tốt, hiện tại tuy rằng không có nhiều người trẻ đi theo định hướng nghê nghiệp này, nhưng cô biết sẽ có rất nhiều ngọa hổ tàng long. Cuộc thi này kì trước cũng đã mang tính cạnh tranh khốc liệt, với thực lực của cô bây giờ, có lẽ cũng chẳng vào nổi vòng trong đâu. (1)
Chuyện này tạm thời không cần lo.
***
Sau khi quay về Bội Thành, Mao Duyệt bận sứt đầu mẻ trán một thời gian, nên đêm nay quyết định đi ra ngoài uống rượu xả stress. Uống no nê thỏa thích, ngà ngà say, Mao Duyệt gọi cho cô, giọng oang oang: "Bảo bối, dạo này cậu có liên lạc với nàng không?"
An Thường thoáng dừng: "Không có."
Mao Duyệt vỗ bàn: "Quá sức! Cả hai người sao có thể giỏi chịu đựng đến vậy?"
An Thường nghĩ, đúng là cô và nàng đều là những người vô cùng lý trí. Không phải là lửa cháy phừng phực, mà chính là băng mỏng giá lạnh.
Một tháng sau, An Thường nhận được một cuộc gọi bất ngờ: "Tôi là Điền Vân Hân."
"Chào đạo diễn Điền."
"Chuyện là, doanh thu phòng vé của 'Thanh Từ' vượt quá sự mong đợi của chúng tôi, nên đoàn phim có ý định quay một đoạn phim ngắn cảm tạ khán giả, tôi đang ở Ngu trấn, mục tiêu là quay chụp lại quá trình tạo hình và nung khô bình gốm sứ trong bộ kịch."
"Nhưng nghệ nhân bên này không kể được quá nhiều chuyện xưa hay điển tích, tôi mới nhớ đến cô, không phải lúc trước cô có nói bình gốm này thiên về phong cách của Bắc Tống sao? Về màu sắc và tạo hình, những đặc điểm nổi bật ấy. Tôi muốn mời cô đến đây một chuyến, tất cả chi phí sẽ được đoàn kịch chi trả, và sẽ trả cho cô một khoản nữa..."
An Thường nhẹ nhàng trả lời: "Không cần đâu, khoảng thời gian tôi làm việc cho đoàn phim cũng đã rất... vui vẻ."
"Việc nào ra việc nấy, tiền công vẫn phải được trả, vậy đi, cô cứ đến đây đã rồi chúng ta thương lượng sau."
"Được."
An Thường thầm nghĩ, nội dung cảnh quay như vậy, chắc cũng không cần đến các diễn viên đâu.
Ngu trấn cũng không quá xa Ninh Hương, đi xe buýt chưa đến hai tiếng, đã tới rồi.
Đoạn phim này chỉ cần quay hai ngày là cùng, cô cũng không mang quá nhiều thứ, chỉ mang theo túi tote vải của mình thôi. Không ngờ, lúc đang đi đến chỗ hẹn, từ xa đã nhìn thấy một bóng lưng và làn tóc dài xõa tung, vòng eo thon nhỏ quyến rũ.
Trong lòng An Thường thót một cái, nhưng nhanh chóng nhận ra đây không phải là Nam Tiêu Tuyết. Cô đi đến nhẹ giọng chào: "Kha lão sư, cô cũng ở đây à."
Kha Hành vuốt dải tóc dài sóng sánh, dáng vẻ hiện tại chính là một đại minh tinh yêu mị, cười nói: "Quay phim ngắn tri ân thì tất nhiên cần phải có thành ý và chỉn chu, không chỉ mình tôi, mà có rất nhiều người khác cũng đến rồi."
Bả vai An Thường thoáng chốc cứng đờ, ánh mắt vô thức chạy đến bên đám đông đằng kia. Kha Hành chồm sát vào, nói nhỏ với cô: "Nhưng mà, nàng phải tham dự một hội nghị tọa đàm của giới kịch múa, nên sẽ không đến đâu."
An Thường: "... Ừm."
Kha Hành bật cười, lại hỏi: "Cô đã xuất diễn chưa?"
An Thường: "Về lý trí thì có."
"Sao lại là trên lý trí?"
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi, bất kể như thế nào, tôi và nàng, cũng sẽ không thể bên nhau."
"Vậy về tình cảm thì sao?"
"Vẫn đang tập quen, nhưng rồi cũng qua thôi, dù sao thì thời gian sẽ giúp con người quên đi mọi thứ mà."
Hiện tại, cô cũng chỉ có thể trông chờ vào "thời gian" mà thôi.
"Vậy, đã qua ba tháng, cô dần quên chưa?"
An Thường buông mi: "Sắp rồi."
Chợt, có tiếng ho khẽ vang lên phía sau hai người. An Thường vừa quay lại nhìn, sắc mặt y như nhìn thấy ma.
Nam Tiêu Tuyết: "Xin lỗi, tôi vô tình nghe lén hai người nói chuyện, nhưng cũng phải nói dường như hai vị cũng trò chuyện quá nhập tâm rồi."
Kha Hành nhướn một bên chân mày sắc nét: "Ô, Tuyết tỷ, nghe nói chị phải đi dự tọa đàm mà nhỉ?"
"Đổi ngày." Nam Tiêu Tuyết không quá nhiệt tình: "Hai người cứ tiếp tục nói đi, tôi chỉ đến đây chào hỏi thôi."
Gật nhẹ đầu rồi lập tức rời đi.
Toàn bộ quá trình vừa rồi, An Thường vẫn cúi đầu, cảm thấy đúng là chính mình không hiểu biết giới giải trí. Lúc đầu nghe đạo diễn Điền nói chỉ quay đoạn phim ngắn, còn tưởng là thật sự quay chụp quá trình tạo ra một món đồ sứ.
Lại không nghĩ đến các diễn viên chủ chốt cũng đến đây, hơn nữa vẫn có một hoạt động đặc sắc, đó là mỗi người sẽ chọn một vật bản thân nghĩ là phù hợp nhất, và tưởng tượng như mình chính là tinh phách thoát ra từ món gốm sứ đó, rồi cống hiến một điệu nhảy.
Ở đây, An Thường là người hiểu rõ nhất về niên đại của từng loại đồ sứ, cho nên cũng xem như là có đất dụng võ. Mọi người đều cần phải tập luyện thường xuyên, thành ra hai ngày này lịch trình cũng không nhẹ nhàng.
May mắn là bọn họ đến sớm, liên tục quay chụp đến khoảng hai giờ trưa mới nghỉ ngơi dùng bữa. An Thường hướng nôi, không thích nhiệt tình trò chuyện với ai cả, nên ôm theo hộp cơm chọn một góc ngồi.
Nơi này cũng là một thủy trấn nhỏ tương tự như Ninh Hương, thành ra cảm giác trời thu cũng không khác biệt.
An Thường từng trải qua vài mùa thu ở Bội Thành, lá khô vàng trên ngọn cây rồi rơi xuống đất, đôi khi nhanh như một cái chớp mắt.
Nhưng ở phương nam này, quá trình đó được kéo dài và làm chậm đi rất nhiều. Những chiếc lá khô vẫn vấn vương cành mẹ, lung lay theo làn gió nhẹ, mãi không chịu rơi xuống, lại như níu giữ tâm trạng của người nhìn, gợi lên một nỗi buồn bâng khuâng.
An Thường ăn gà hầm khoai tây, bị cảnh tượng này quấy nhiễu tinh thần, vô thức buông hộp cơm xuống đi về hướng của Nam Tiêu Tuyết. Đi được hai bước lại lui về, mò trong túi vải buồm, lấy ra một hộp kẹo cao su.
Nhai nhai để phủi đi hương vị đồ ăn còn sót lại trong miệng, chỉnh sửa bản thân gọn gàng sạch sẽ một chút rồi mới cất bước đi qua.
Vùng xương cổ Nam Tiêu Tuyết không tốt, ở phim trường thường chuẩn bị sẵn ghế nằm cho nàng. Hôm nay nàng mặc một bộ sườn xám màu tím sẫm, trông tươi mới như một chùm nho vừa độ chín.
Mà cũng không hoàn toàn như vậy, nàng nhìn giống như quả nho được điêu khắc tinh xảo từ ngọc lưu ly, trong suốt bóng loáng, dưới tia nắng mặt trời sẽ vô cùng óng ánh thu hút.
Ánh nắng đầu giờ chiều xuyên qua tán lá, rơi thành từng mảng sáng nho nhỏ trên sắc vải sườn xám của nàng. An Thường đứng nhìn chằm chằm vào những điểm sáng đó.
"Nam lão sư."
Nam Tiêu Tuyết dùng một lớp khăn lụa che đi gương mặt mình. Nếu không nhìn thấy đầu ngón tay thon dài của nàng đều đặn gõ từng nhịp lên thành ghế dựa, tựa như đang đuổi theo một đoạn nhạc trong tâm trí mình, thì An Thường đã nghĩ nàng ngủ rồi.
Nam Tiêu Tuyết không trả lời, ngón tay cũng dừng lại, toàn thân im lặng như pho tượng.
An Thường tiến sát lại một chút, nhỏ giọng nói: "Nam lão sư, chị phủ khăn như vậy không phải điềm lành đâu."
Nam Tiêu Tuyết giật lớp khăn lụa xuống, nghiêng mắt liếc cô, rồi nhắm mắt lại, không thèm nhìn nữa.
An Thường cười.
Rõ ràng ban nãy khi nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết, lòng cô chùng xuống, rất sợ trạng thái trấn định cô cố gắng đạt được sẽ bị nàng quấy nhiễu. Nhưng bây giờ tựa lại gần nàng, cô lại không thể kiểm soát được khóe môi vui vẻ của mình.
Cứ hễ đến gần Nam Tiêu Tuyết là cả cơ thể cô đều vang lên khúc ca hạnh phúc.
Cạnh ghế nằm của Nam Tiêu Tuyết thường sẽ có một chiếc ghế nhỏ dành cho Nghê Mạn. Bây giờ cô bé trợ lý đang bề bộn chuyện khác, An Thường tự nhiên bước đến ngồi xuống.
Xung quanh cô ngập tràn mùi hương của nàng.
Nam Tiêu Tuyết ngày thu không giống với Nam Tiêu Tuyết thuở đầu hạ, mùa hè oi bức làm bật lên hương vị thanh lãnh dịu nhẹ của nàng. Còn trời thu ôn hòa mát mẻ, không khí đầu giờ chiều dễ chịu thoải mái, ánh nắng rọi đến thân thể nàng, mang lại tình cảm ấm áp rất hiếm gặp.
An Thường ngưng mắt nhìn: "Trên tóc của chị..."
Hai người gặp nhau được nửa ngày, đến giờ Nam Tiêu Tuyết mới khẽ đáp lời cô: "Sao?"
An Thường nói nhỏ: "có một bông hoa quế rơi xuống."
Trong lòng Nam Tiêu Tuyết khẽ hoảng hốt. Thật là hoa quế rơi trên tóc à? Nhưng ngữ khí của An Thường lại khiến nàng có ảo giác như đóa hoa đó đang an vị trên mí mắt mình hơn.
Nàng mở miệng: "Vậy em lấy xuống giúp chị đi."
Năm nay hoa quế nở đúng mùa, những đóa hoa nhỏ đồng thời nở rộ, chỉ cần một cơn gió thổi qua là lập tức rơi xuống. An Thường nghĩ thầm, ngay cả hoa cũng yêu cái đẹp, rất biết chọn vị trí, nhẹ nhàng đáp xuống dải tóc đen dài của Nam Tiêu Tuyết.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy đóa hoa nhỏ kia, nhìn nó nằm trong lòng bàn tay mình, nắm tay lại khẽ khàng cho vào túi.
Nam Tiêu Tuyết vẫn nhắm mắt nằm yên, mặc kệ mấy động tác nhỏ của An Thường.
Cô co chân ôm lấy đầu gối của mình, lúc nãy muốn đến đây nói cho nàng biết suy nghĩ của mình, nhưng hiện tại lại nhàn nhã thong dong, trong lòng vẫn còn dư vị mùi hương ngọt ngào của cánh hoa quế.
Cách đó không xa là khu vực nghỉ ngơi của mọi người, vài nhân viên của đoàn phim đang bàn bạc sắp xếp các cảnh quay buổi chiều. Nghê Mạn cũng đang ở bên đó.
Bầu không khí xung quanh hai người hiện tại rất yên bình, An Thường cảm thấy, không có sự yên tĩnh nào có thể so sánh với cảm giác an tâm lắng đọng khi cô ngồi cạnh Nam Tiêu Tuyết.
Tựa như thời gian đã bị đông cứng, cô cứ thế ôm chân nhìn ngắm những mảng nắng nhảy múa trên cơ thể nam Tiêu Tuyết, một lần chính là thiên trường địa cửu.
---
(1) Ngọa hổ tàng long ý chỉ những nhân tài, người giỏi, có thực lực còn chưa lộ diện.
***
Tháng mới vui vẻ, tuần mới vui vẻ, ngày mới vui vẻ!!!