Ám Nghiện

Chương 45: Không phải là "từng có", mà là "có"



Đột ngột, trong phòng vang lên một tiếng "bụp", lập tức có người la lên. Qua hai giây, An Thường kịp nhận thức được: ô, cúp điện rồi. Vậy mà cũng mất điện được, mùa hè năm nay đúng là, chuyện hoang đường cỡ nào cũng có thể xảy ra.

Có người nói: "Không được lấy điện thoại ra nha, ai cũng không được, chúng ta nhân cơ hội trong bóng tối này chơi một chút trò chơi nói thật lòng đi."

"Được, chơi thì chơi, ai sợ ai."

"Đào Nhiên." Có người gọi tên một người khác: "Nụ hôn đầu tiên của cô là năm bao nhiêu tuổi?"

"Uây." Người kia cười mắng một tiếng: "Tại sao lại hỏi tôi chứ?"

"Hứng lên thì hỏi thôi, ông Trời cũng đã thuận lòng cho chúng ta một cơ hội tốt như vậy mà không phải sao?"

Không gian trong này chìm vào bóng tối dày đặc, mọi người bắt đầu mạnh dạn hơn.

"Trần Ninh, cô từng có bao nhiêu bạn trai rồi?"

"Chu Mạn, cậu thích nam hay là nữ vậy?"

"Xa Mộng Đình, người yêu cũ gần nhất là người trong giới hay là ngoài giới?"

Tim An Thường càng ngày càng đập nhanh, đầu ngón tay từ mu bàn tay Nam Tiêu Tuyết bò lên trên. Cô chạm đến cánh tay bị điều hòa thổi đến mát rượi. Tiếp theo là mép tay áo sườn xám nơi khuỷu tay, chất vải lụa mềm mượt, trong bóng tối, xúc cảm từ đầu ngón tay truyền về được phóng đại hơn vài lần, tựa như có thể sờ ra được từ sợi vải riêng biệt.

Ngón tay lại nhẹ nhàng dò lên trên, rẽ qua một hướng khác, sờ được xương bướm xinh đẹp của Nam Tiêu Tuyết, thon gầy nhỏ gọn như đang vỗ cánh chuẩn bị bay mất.

"Lời nói thật lòng" của An Thường lúc này, không phải là một câu nói, mà là một cái hôn.

Cô nhẹ nhàng choàng tay qua vai Nam Tiêu Tuyết, kéo nàng về phía mình.

Kỳ thật, cô vô cùng khẩn trương. Quy tắc không được dùng điện thoại, không được mở đèn flash, thật ra chỉ là một câu nói miệng, không chắc được rằng mọi người đều tuân thủ nó. Nếu có bất kì ai nghĩ vi phạm, thì việc của cô và nàng đang làm sẽ bị phát hiện.

Hay thôi không làm.

Nhưng lúc này, cô cảm nhận bên má mình có một dòng hơi thở mát lạnh, lực ập vào khiến hơi lạnh tan mất, chỉ còn lại một loại ấm áp bao phủ lấy khóe môi mình. Là Nam Tiêu Tuyết chủ động nghiêng đến, hơi thở phả vào mặt cô, rồi lại dò dẫm tiếp nhận hơi thở của cô, nhằm xác định góc độ gương mặt chính xác nhất.

Rồi, nàng rướn đến hôn cô.

Thật ra, ngay lần đầu không thể nào hoàn toàn chuẩn xác, nụ hôn rơi lên bên mặt cô, bờ môi nàng mềm mại, lành lạnh. Gáy An Thường bỗng căng cứng, giống như có thứ gì đó đang chấn vào xương sống của cô.

Nụ hôn của nàng dời qua khóe môi, khẽ mút nhẹ hai cái.

Rồi sau đó, hai cánh môi chạm vào nhau. Nam Tiêu Tuyết chủ động vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng mút lấy môi cô. An Thường chăm chú đáp trả, lại cẩn thận để không phát ra bất kì thanh âm ái muội nào.

Chợt, có người đẩy cửa phòng ra. An Thường giật mình rụt vai lại định chạy thoát, nhưng Nam Tiêu Tuyết đè lấy tay cô ngăn lại, rồi tiếp tục nụ hôn dang dở.

Bên ngoài cũng chẳng khác bên trong là mấy, một mảnh hắc ám. Nhân viên phục vụ đứng ở bậc cửa giải thích: "Xin lỗi quý khách, cả một khu đều bị cúp điện, chúng tôi đã chuẩn bị mở máy phát điện, mong mọi người kiên nhẫn giữ nguyên vị trí, đợi đèn sáng lần lượt rời khỏi. Mọi chi phí đêm nay đều được miễn phí."

Có người nói: "Đêm nay đúng là 'tuyệt', quay phim thì máy quay hư, đi hát thì mất điện, ha ha."

Cửa phòng đóng lại.

Nam Tiêu Tuyết ngậm lấy môi cô, bởi vì không thể phát ra tiếng tránh làm lộ, nên lại càng dịu dàng cẩn thận hơn nữa. Cánh tay bị Nam Tiêu Tuyết giữ lấy, rần rật nổi lên một tầng da gà.

Nụ hôn này sẽ kéo dài bao lâu, cô thật sự không biết, nhưng theo như lời của nhân viên thì có lẽ điện sẽ được bật lên bất kì lúc nào. Tuy vậy, Nam Tiêu Tuyết cũng không ngừng lại, mà cô cũng không muốn ngừng.

Liệu có bị bắt gặp không nhỉ?

An Thường co co đầu ngón tay lại, nắm lấy ngón tay của Nam Tiêu Tuyết.

Trong không gian vừa vang lên một tiếng "cạch" rất nhỏ, cơ hồ là cùng lúc đó Nam Tiêu Tuyết buông An Thường ra. Nàng vừa rời đi thì ánh đèn đã rọi đến. Thanh âm của mọi người xung quanh không biết là vui vẻ hay thất vọng: "A, có điện rồi."

Lồng ngực An Thường vang như sấm dội.

Rốt cuộc là do tai Nam Tiêu Tuyết vô cùng thính có thể chộp được âm thanh kia, hay là chỉ là trùng hợp ở thời khắc đó nàng buông cô ra? An Thường thậm chí còn không xác định được là có ai bắt gặp lúc Nam Tiêu Tuyết tách người khỏi cô hay không.

"Nam lão sư."

Lòng An Thường nhảy dựng, Nam Tiêu Tuyết nhấc mi nhìn lên. Môi của nàng vốn tô son môi đỏ, vừa rồi uống rượu đã phai đi một ít, lúc này trôi mất gần như lộ ra màu môi tự nhiên, nhưng hình như cũng không có ai tinh ý nhìn ra.

An Thường chột dạ liếm liếm môi, vị son môi của Nam Tiêu Tuyết là vị hạnh nhân. Màu son môi của nàng lây dính lên môi cô, liệu có ai để ý không? An Thường không chắc chắn.

Có người cười hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Chúng tôi đều không nghĩ đến Nam lão sư sẽ đắp nặn ra hình tượng Tinh phách yểu điệu đa tình chuẩn chỉnh đến như vậy. Vừa rồi muốn thừa dịp mất điện hỏi Nam lão sư, cô có từng yêu thích người nào chưa?"

Người bên cạnh lập tức vỗ vào tay người kia, hỏi có một câu mà muốn liên lụy luôn cả đám, hay thật. Nhưng ánh mắt của mọi người vẫn đồng loạt hướng về Nam Tiêu Tuyết.

Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhấp môi: "Có."

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ. Không có bất kì ai phát ra âm thanh nào, tôi nhìn cô, cô nhìn anh, sự yên lặng cứ thế trôi qua giữa không gian đông đúc này.

An Thường bấm vào đầu ngón tay mình...

Nam Tiêu Tuyết trả lời, không phải là "từng có", mà là "có".

Ngay lúc này, nhân viên phục vụ lại đẩy cửa ra lần nữa: "Mời mọi người trong phòng này, đi theo tôi ra ngoài ạ."

***

Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành đều mang khẩu trang, bên cạnh là trợ lý của mình, chen lẫn vào đám người yên lặng rời đi.

An Thường lùi về phía sau cùng của hàng ngũ, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy bóng lưng của Nam Tiêu Tuyết. Nhóm người đi sau đã tách khỏi nhóm người Nam Tiêu Tuyết một khoảng, vài người đứng trước mặt An Thường đã không nhịn được mà bắt đầu nghị luận:

"Nàng nói có thích người nào đó, chuyện khi nào nhỉ?"

"Chắc chắn không phải là hiện tại, vì chúng ta đang quay phim, lúc nào cũng ở cùng nhau, cũng chưa từng có ai lạ mặt đến thăm ban hết."

"Cái này mà còn đợi cậu nói sao. Thực ra, tôi cảm thấy chúng ta phải lội về quá khứ một chút, chắc chắn không phải chuyện của những năm Nam Tiên cực kì nổi tiếng. Những năm này nàng đều sống dưới ánh đèn soi mói của truyền thông, nếu có thật, thì sao lại không bị chụp được chứ? Tôi nghĩ đây là chuyện của những năm trước khi nàng trở nên nổi tiếng rồi."

"Còn có một khả năng nữa là, nàng thích người ta, nhưng cuối cùng cũng không yêu đương."

"Kia sao được chứ? Nàng chính là Nam Tiên nha, sao có người lại từ chối nàng được?"

"Nam Tiên muốn nói chuyện yêu đương với cậu, cậu có dám không?"

"Ha ha ha, tôi là kinh sợ, tôi không xứng, tuyệt không xứng. Nhưng người mà Nam Tiên yêu mến, nhất định là phải xứng với nàng nha."

"Chỉ có mình tôi cảm thấy mọi người suy nghĩ hơi nhiều à? Đối tượng mà Nam Tiên nói có thể là sân khấu thôi."

"Nhưng nàng được hỏi là có yêu thích người nào không mà!"

"Nàng yêu sân khấu moi hết ruột gan như vậy, chả lẽ không thể nhân hóa sân khấu sao? Kiểu từ lâu đã xem đó là người yêu của mình rồi."

"... Cô nói như vậy, hình như tôi thấy đáp án này cũng có lý nha."

An Thường ngồi cùng với mọi người về lại Ninh Hương. Điền Vân Hân đang đợi Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành, nói rằng thừa dịp mọi người đi ra ngoài ca hát, cô đã suy nghĩ và ngộ ra được một chỗ cải tiến cho kịch bản.

An Thường một mình đi dưới cơn mưa đêm, về nhà. Đẩy ra cánh cửa gỗ cọt kẹt, nhìn vào trong thì thấy đèn trong nhà chính vẫn còn sáng.

Cô đi vào: "Bà ngoại, sao giờ này bà còn chưa ngủ nữa?"

Văn Tú Anh phe phẩy quạt hương bồ: "Buổi chiều ngủ một giấc, lúc này có chút ngủ không được. Tại sao mới giờ này mà con đã về rồi?"

"Máy quay phim bị hư, nên mọi người tan ca sớm, nhưng mai cần phải quay bù cả đêm."

"Ồ, vậy thôi con tranh thủ thời gian đi ngủ sớm xíu đi."

An Thường dợm bước đi, đột nhiên vịn cửa quay lại: "Bà ơi, ông là mối tình đầu của bà ạ?"

Văn Tú Anh khẽ giật mình: "Con đứa nhỏ này."

"Nói cái gì lung ta lung tung."

An Thường cười cười, quay về phòng lấy quần áo đi tắm. Dường như đã lâu rồi cô không nằm trên giường vào tầm giờ này, bầu trời đêm đen như mực, giống như mọi tâm sự bị ném vào đều sẽ được nuốt trọn.

Cảm giác an toàn như thế này ở ban ngày không thể tìm thấy, bây giờ đang ôm lấy thân người, đào bới ra từng dòng tâm sự đang giấu kín.

Trong hai mươi lăm năm An Thường sống trên đời, cô và "yêu thích" không có quá nhiều liên hệ.

Một người là Nhan Linh Ca.

Một người khác là Nam Tiêu Tuyết.

"Nam Tiêu Tuyết", "yêu mến", "An Thường".

"An Thường", "yêu mến", "Nam Tiêu Tuyết."

An Thường trở mình, đối mặt với bức tường màu trắng xóa trong phòng.

Những từ này, vô luận đặt ở vị trí nào, đều khiến cho người khác cảm thấy là một chuyện vô cùng hoang đường. Vừa rồi cô hỏi Văn Tú Anh về mối tình đầu, là vì cô thật sự cũng không biết được "yêu mến" có bao nhiêu hình thái.

Trước kia khi Nhan Linh Ca nói yêu thích cô, tâm trạng cô khi ấy tự như là có một đóa hoa trắng nở rộ trên bãi cỏ xanh mướt của đại học Thanh Mỹ.

Tối hôm nay, khi Nam Tiêu Tuyết lặp lại từ yêu thích đó, tâm tình của cô là ly nước chanh nằm yên trong phòng karaoke kia, đầu tiên là ngọt ngào, sau khi nhấm nháp thì vương lại trên kẽ răng, hậu vì tràn ra vị chua chát rất nhạt.

Không hề giống nhau.

***

Đến buổi chiều hôm sau, khi đến phim trường, mọi người nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết cũng không nói thêm gì về chuyện hôm qua.

Đạo diễn Mâu gọi cô đến bên cạnh Nam Tiêu Tuyết để thảo luận, toàn bộ quá trình cô đều cụp mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày vải thêu hoa lộ ra dưới vạt sườn xám.

Nam Tiêu Tuyết giơ kịch bản ra, đích thân chỉ cho đạo diễn Mâu xem những đoạn mà nàng đã đánh dấu quan trọng. Lúc An Thường rời đi, nàng cuốn kịch bản trong tay, dường như vô cùng lơ đãng rủ xuống. An Thường lướt qua bên người nàng, đầu ngón tay sượt nhẹ lên ngón tay nàng.

Nhiệt độ cơ thể của Nam Tiêu Tuyết luôn rất thấp, cần phải cực kỳ dụng tâm, mới có thể bắt giữ được phần ấm áp chảy trong huyết quản dưới làn da mát lạnh kia.

Hôm nay có lẽ mọi người đều sẽ phải thức trọn đên, lúc đầu sẽ quay những màn cần cảnh ban đêm, đợi đến khi trời hừng sáng sẽ tranh thủ thời gian quay những phân cảnh buổi sáng hiếm hoi trong kịch bản.

Những diễn viên múa bắt đầu đi tới đi lui, không ngừng vỗ mặt xốc lại tinh thần cho tỉnh táo. An Thường nhìn qua Nam Tiêu Tuyết đứng trước ống kính, nhìn không ra một xíu mệt mỏi nào từ nàng, từ đầu ngón tay vuốt đến mũi chân, mỗi động tác của nàng đều chuẩn chỉnh không có sai lầm nào.

Nhân viên hậu cần của đoàn đẩy xe mang cà phê nóng đến cho mọi người. An Thường cầm lấy một ly, dõi theo chiếc xe đẩy đến trước mặt Nam Tiêu Tuyết ở đằng xa, nàng cũng vươn tay cầm một ly.

Dù nàng không hề quay qua bên này nhìn cô, nhưng cứ hễ An Thường nhấp một ngụm, là Nam Tiêu Tuyết cũng sẽ nhấp một ngụm. Ban đầu, An Thường chỉ tưởng là sự trùng hợp, nhưng khi cô lại hớp một ngụm, thì Nam Tiêu Tuyết vẫn theo sát hành động y đúc.

An Thường cúi đầu bật cười. Lúc nhìn lên thì thấy Nam Tiêu Tuyết đang nhìn mình. Khóe miệng nàng không mang cười, nhưng trong đôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện nét vui vẻ. Những ánh sao vô cùng hiếm hoi của mùa mưa dầm, bây giờ đều đã rơi vào trong đôi mắt Nam Tiêu Tuyết.

Người bên cạnh vội vàng, đi qua đi lại ngược xuôi vô tận. Không có bất kì ai để tâm chú ý Nam Tiêu Tuyết đang ngồi đó bổ trang, nhưng ánh mắt lại len qua đám người cuồn cuộn bay đến bên người kia. Cũng không có ai để ý rằng, hai người dùng loại tần suất ăn ý đến lạ lùng, cùng uống cà phê đen nóng từ trong ly giấy.

Nam Tiêu Tuyết đưa ly cà phê uống dở cho Nghê Mạn để đi quay phim. An Thường đứng bên ngoài vòng vây của mọi người, bị kỹ thuật nhảy của Nam Tiêu Tuyết lôi cuốn, lâu thật lâu mới sực nhớ ra, giơ ly của mình lên hớp một ngụm.

Ly bằng giấy bắt đầu thấm cà phê, trở nên mềm ẩm hơn, cà phê bên trong lạnh dần nên hương vị cũng mất đi độ đắng, chỉ còn cảm giác chua tràn khắp khoang miệng.

An Thường đột nhiên nghĩ, chỉ cần là một món nào đó có quan hệ với Nam Tiêu Tuyết, thì hương vị đều như nhau. Quả quýt. Nước chanh. Cà phê. Tất cả đều để lại hậu vị chua chát, vương ở hàm trong, rồi bám lấy những gai mút trên mặt lưỡi, lan tràn khắp nơi.

Một lát sau, Điền Vân Hân dùng giọng nói vô cùng phấn khích thỏa mãn hô lên: "Cắt!"

An Thường nghe được hai nhân viên trước mặt cô hạ giọng nói thầm: "Hình như bộ kịch quay cũng được hơn một nửa rồi ấy.

"Thật tốt quá, chắc có lẽ tầm vài ngày nữa là có thể thu dọn dồ đăc rồi, chậm rãi chuẩn bị quay về Bội thành."

"Ninh Hương đúng là xinh đẹp hiếm thấy, nhưng cuối cùng vẫn phải về với thế giới mình thuộc về thôi."

Ngoài phim trường, bầu trời dần sáng. Giống như mọi mập mờ u ám, rồi cũng sẽ tiêu tán, biến mất không còn dấu vết.

***

Đêm nay mọi người tăng ca liên tục đến sáng sớm bảy giờ, cho dù tác dụng của cà phê có mạnh đến đâu, thì vẫn có không ít người buồn ngủ đến khóe mắt đỏ lên. Đám người đi ra khỏi khu vực phim trường thì mới nhận ra: "Oa, trời mưa lớn như vậy à."

Những cơn mưa dầm của Ninh Hương, luôn khiến cho người ta cảm thấy bung dù hay không bung dù đều thiếu hợp lý, vì hạt mưa chỉ như một tầng sương mù mỏng manh phiêu trong không khí.

An Thường đứng giữa đám người, trong lòng hiểu rõ: một trận mưa lớn ào đến, tức có nghĩa là, mùa mưa dầm sắp kết thúc. Giữa hè đang dần đến gần hơn.

"Đợi mưa nhỏ xuống chút rồi về."

"Thôi thôi, tôi buồn ngủ muốn chết, chạy một mạch về nhà nghỉ tắm cái là được rồi."

"Dầm mưa luôn?"

"Ừa, dầm mưa!"

Càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi xông vào trong mưa, cùng tiếng cười đùa vang vọng, dưới cơn mưa như trút nước, một đám người đều cảm thấy vui vẻ.

Dưới mái hiên của phim trường, người càng ngày càng ít. An Thường tính tình kiên nhẫn, cũng không vội vàng làm gì, chọn quay vào bên trong phim trường, ngồi tại góc cũ mở kịch bản ra đọc.

Nếu ông Trời muốn mưa, thì cứ mặc ông Trời, chỉ việc chậm rãi chờ đợi, luôn luôn sẽ có lúc mưa tạnh mà thôi. Ở Ninh Hương, thứ không thiếu nhất chính là... thời gian.

Nam Tiêu Tuyết khoanh tay đứng dưới mái hiện trông ra bên ngoài, Nghê Mạn đến gần bên người nàng: "Tuyết tỷ, nhìn độ này có lẽ mưa sẽ không tạnh liền đâu, để em chạy về nhà nghỉ lấy dù ra đón chị nha."

"Không cần đâu."

"Dạ?"

Nam Tiêu Tuyết hiếm thấy kiên nhẫn giải thích một câu: "Trời mưa lớn đến vậy, trên mặt đấy nước đọng thành vũng, dù có ô che trên đầu, thì cũng không tránh được làm ướt giày."

"Vậy..."

Con hẻm phía trước phim trường khá nhỏ, ô tô không thề lái vào, Nghê Mạn nghĩ, cũng không thể gọi bất kỳ ai cõng Nam Tiêu Tuyết quay về nha. Đây chính là Nam Tiên đó! Làm vậy còn ra thể thống gì?

Nam Tiêu Tuyết nói: "Nếu em mệt thì về ngủ trước đi, chị ở đây chờ một lát rồi về sau."

An Thường yên vị trong góc, tay cầm kịch bản, xung quanh tĩnh lặng như vậy, khiến cho đoạn đối thoại này cứ thế chui vào màng nhĩ cô.

Nghê Mạn nghĩ nghĩ: "Vậy đợi ngớt mưa một xíu thì em mang ô đến đây đón chị."

Sau đó liền bị Thương Kỳ lôi đi: "Bà chủ em cho em về ngủ thì cứ về ngủ, cớ gì lại cứ dài dòng lê thê vậy chứ?"

Nam Tiêu Tuyết xoay người quay vào bên trong, ngồi xuống ghế tựa của mình, chênh chếch một chút với vị trí của An Thường, cũng không liếc mắt nhìn qua bên cô. Còn có một vài diễn viên vì không thích mưa mà nán lại phim trường, không có bất kì ai có thể nhìn ra sự kết nối giữa Nam Tiêu Tuyết và An Thường.

Cả hai đều tự mình lật giở từng trang kịch bản, thỉnh thoảng sẽ để vài âm thanh trò chuyện của mọi người lọt vào màng nhĩ. Xa xa vẫn có người chăm chỉ tập luyện căng cơ, dợt lại vũ đạo, bàn chân nhẹ nhàng linh hoạt tiếp đất, vang lên âm thanh kỳ ảo khẽ khàng.

Lại có rất ít người kiên nhẫn ngồi yên.

Nửa tiếng sau, nhận ra dấu hiệu cơn mưa vẫn không ngơi ngừng, những diễn viên còn lại cũng lục tục rời đi.

Chỉ còn lại An Thường và Nam Tiêu Tuyết.

Trong nhất thời, An Thường không nhúc nhích, vùi đầu nhìn đoạn văn trong kịch bản

[Tinh phách không thể không nghĩ đến ly biệt, nhưng cảm giác của lúc này còn vượt cả ý liệu của nàng, như một hạt mầm hoa bồ công anh, bề ngoài lông xù, ung dung lay động, bồng bềnh rơi xuống cho đến khi chạm đất và bắt đầu sinh trưởng, phần đuôi vốn tròn trịa mềm mại, bỗng hóa thành một đầu gai nhọn, đâm vào trong lòng người.]

"Con người cơ bản thậm chí không chú ý cơn đau nhỏ nhặt như vậy, có lẽ cần năm giây, năm ngày, hay thậm chí là năm tháng, mới có thể cảm nhận được, rồi nghĩ chẳng qua nó chỉ là một nhánh gai nhọn trong sợi bông."

Cô nhẹ nhàng lật sang trang, giữa không gian tĩnh lặng, tiếng lật giấy cũng vô cùng rõ ràng. Nam Tiêu Tuyết ngồi không nhúc nhích, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách. Cho đến khi đọc xong một cảnh, An Thường mới đứng lên, cuộn cuốn kịch bản lại bước đi chậm rãi đến bên cạnh Nam Tiêu Tuyết, kéo một chiếc ghế trang điểm cao ngồi xuống: "Hình như mưa không ngơi rồi."

Nam Tiêu Tuyết lại giống như lơ đãng ngẩng đầu lên khỏi trang giấy: "Đúng nha~"

"À nói đến thì, chiếc ô chị mượn ở nhà em chị còn chưa trả loại."

"Nếu chị không trả thì sao?"

"A?"

Nam Tiêu Tuyết câu môi cười: "Mới vậy mà đã hoảng? Thật hẹp hòi."

"Không phải đâu..."

Nam Tiêu Tuyết nhẹ giọng cắt đứt: "Chị sẽ trả lại sau."

"Dạ."

Các nàng cùng nhau nhìn hạt mưa rơi ngoài cửa sổ, chẳng lẽ chỉ nói về chiếc ô thôi sao? An Thường mệt mỏi buồn ngủ, hai mắt bắt đầu díp vào nhau. Nhưng cô không muốn ngủ, nếu ngủ rồi thì sẽ không thể nói chuyện với Nam Tiêu Tuyết.

Cô quay lại nhìn xe đẩy hàng, trên bề mặt còn vương lại vài ly cà phê cũ, có lẽ là hậu cần cũng thật sự mệt mỏi, quyết đoán bỏ về ngủ đã rồi quay lại dọn dẹp.

An Thường cầm một ly, quay đầu nhìn Nam Tiêu Tuyết: "Chị uống không?"

"Nguội rồi, chua lắm."

"Không sao đâu."

An Thường cầm ly giấy quay lại chỗ cũ, hớp một ngụm, lúc ấy mới biết Nam Tiêu Tuyết nói đúng. Thật sự là rất chua, đến mức không thể nuốt nổi. Cô miễn cưỡng nuốt một ngụm, phần còn lại vẫn giữ trên tay không đặt xuống, dường như chỉ cần cầm như vậy cũng đã có thể khiến bản thân tỉnh táo hơn.

"Lúc em còn nhỏ."

"Hả?"

"Rất mong chờ trận mưa to đến sau một đoạn thời gian dày đặc những cơn mưa dầm này."

"Vì sao vậy?"

"Một trận mưa to như vầy chính là dấu hiệu cho biết mùa mưa dầm sắp kết thúc rồi, mùa hè chân chính sẽ sớm đến thôi." An Thường nhẹ vươn vai duỗi lưng, lắc lắc cổ: "Đến mùa có thể ăn hạt khiếm thực rồi." (1)

Nam Tiêu Tuyết nở nụ cười: "Là gì?"

"Hạt súng á, chị biết không? Khiếm thực chính là hạt súng tươi."

"Chị tất nhiên biết đó là cái gì." Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị chỉ là không biết em thích ăn."

"Em thích lắm, nấu món ngọt ăn rất ngon."

"Chế biến như thế nào?"

"Có nhiều cách làm lắm." An Thường nghĩ nghĩ: "Có thể nấu chè với hoa quế, cũng có thể đem ủ làm rượu, hoặc đem làm nhân cho bánh trôi nước."

Cô hỏi: "Chị từng ăn chưa?"

Nam Tiêu Tuyết lắc đầu.

"Hạt súng tươi non ăn rất ngon, mềm mại giòn ngọt."

"Ăn vào cảm giác như thế nào?"

An Thường ngẫm nghĩ một chút: "Giống như không có vị gì có thể so sánh tương đồng được."

Theo xu hướng cuộc trò chuyện, có lẽ cô nên chèn thêm một câu: "Đến lúc đó chị thử sẽ biết thôi."

Nhưng mà, việc này không thể xảy ra. Đợi đến mùa hạt khiếm thực nhan nhản ngoài hàng quán, thì Nam Tiêu Tuyết đã quay xong bộ kịch múa này và trở về Bội Thành rồi.

Cô nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, phút chốc trầm mặc không nói gì, bởi lẽ cô vốn không có năng khiếu tìm chủ đề. Đổi lại, Nam Tiêu Tuyết chủ động nói: "Khung cửa sổ trong phòng chị, bị một chút vấn đề."

"Làm sao ạ?"

"Không thể đóng khít lại được, luôn sẽ lộ ra một khe hở nhỏ."

"Chị có gọi ông chủ lên sửa chưa?"

"Dường như cũng không quá quan trọng, Ninh Hương rất yên tinh, không đóng khít cũng không quá mức ồn ào." Nam Tiêu Tuyết nói: "Chỉ trừ khi gặp mưa to thôi."

"Nước mưa tạt vào?"

"Ừa, phủ ướt mặt gỗ xung quanh, lan vào những đường vân gỗ cũ, nhìn như một tấm bản đồ ấy."

An Thường cong cong đôi mắt: "Nếu vậy, thì tấm bản đồ đó dẫn con người đến đâu?"

"Ai biết được."

Nam Tiêu Tuyết đúng là đang nhập diễn khá sâu vào nhân vật tinh phách này. Bình thường âm sắc giọng nói của nàng rất lạnh nhạt, nhưng bây giờ lại trộn lẫn vào một chút mị hoặc câu nhân.

Trong ngày mưa như thế này, nghe lười biếng nhàn nhã.

Cả hai người cũng không phải là dạng người ưu thích nói chuyện phiếm, hai người qua lại vài câu thì bầu không khí lại trầm lặng như cũ. An Thường vốn sợ trường hợp ngượng ngùng này, nhưng cơn mưa vẫn không ngừng trút xuống ngoài kia, cho các nàng đủ lý do để nán lại nơi này.

Nam Tiêu Tuyết ngồi trên ghế dựa của mình, An Thường ngồi trên một chiếc ghế đẩu, cao hơn Nam Tiêu Tuyết một khúc. Tuy vậy, cả hai lại dùng cùng một góc độ nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ. Cứ thế một lúc, rồi Nam Tiêu Tuyết đứng lên, chậm rãi bước đi đến bên cạnh cô. A Thường ngước mặt lên, khẽ khàng nhắm mắt lại.

Cô biết rất rõ chuyện gì sẽ đến, mà việc cũng như cô sở liệu, nụ hôn của Nam Tiêu Tuyết lập tức phủ xuống. Nàng nâng mặt cô, vươn đầu lưỡi vào trong.

Trong phim trường không còn một bóng người, cả hai lần này không cần phải kìm nén chú ý như đêm hôm qua hôn nhau trên ghế đệm trong phòng karaoke. Môi lưỡi gắn bó mút lấy nhau, âm thanh mập mờ liên tục vang lên, giống như đang hòa điệu cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ.

An Thường sợ ly cà phê trong tay tuột mất, ngón tay liên tục siết chặt. Trong miệng cô vẫn còn sót lại vị chua của cà phê ban nãy, lúc này chậm rãi thấm vào khoang miệng Nam Tiêu Tuyết. Nam Tiêu Tuyết không để tâm, tiếp tục cùng cô cộng hưởng hương vị đặc trưng đó.

Âm thanh hôn nhau của hai người trốn ra ngoài và hòa tan vào tiếng mưa, dội vào vách tường rồi trở ngược lại chui vào tai của các nàng.

An Thường nghe đến mức thẹn thùng, Nam Tiêu Tuyết buông cô ra. Từ trong ánh mắt nàng cô biết, dù cho ngũ quan thanh lãnh của cô có thể giúp ngụy trang vẻ trấn tĩnh một chút, thì vệt hồng ám muội đã lan tràn lên hai vành tai cô vẫn rất bắt mắt.

Ngón tay Nam Tiêu Tuyết cào cào trên vành tai người kia: "Trông như mảnh cầu vồng ấy."

Nói cũng đúng, vì ngoài trời đã hết mưa rồi.

Nam Tiêu Tuyết đứng thẳng người lên: "Về thôi, chốc nữa những nhân viên hậu cần của đoàn sẽ đến thu dọn đồ đạc."

"Được."

Hai người sóng vai rời khỏi phim trường. Sau một trận mưa lớn, bầu trời hơi hiện ra một chút ánh sáng vàng kim, lẩn khuất dưới màn mây. Khuôn mặt Nam Tiêu Tuyết như hút sáng, An Thường khẽ dùng đuôi mắt liếc qua, mới phát hiện bên mặt nàng nhuộm màu vàng nắng rất mỏng manh.

Đột nhiên, An Thường nghĩ đến rất nhiều chủ đề.

Có thể nói về những chiếc thuyền ô bồng lững lờ trôi trên sông, người lái đò dùng chân khua mái chèo, vùng nước xung quanh đó tản ra từng vòng tròn gợn sóng.

Có thể trò chuyện về hàng đèn lồng bằng trúc dưới mái hiện, dùng những loại giấy Tuyên nào, mới có thể điều chỉnh ánh sáng thích hợp nhất.

Thậm chí còn có thể tán gẫu về những mảng rêu xanh nơi góc tường, chúng nó sẽ biến mất nhanh đến thế nào sau khi mùa mưa dầm trôi qua, chỉ sẽ còn lại dấu vết ngấn nước chứng minh chúng đã từng tồn tại.

Nhưng, Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị về đây."

"Dạ."

Nam Tiêu Tuyết không thích tiễn biệt, nên cô không đưa nàng về nhà nghỉ và cùng nàng trò chuyện những chủ đề trên.

Nhưng mà, vẫn còn tốt: "Tối nay gặp."

Nam Tiêu Tuyết hơi híp mắt.

An Thường về nhà ngủ một giấc, lúc dậy thì thấy Mao Duyệt gửi tin nhắn qua wechat:

[Bảo bối bảo bối!]

[Mình đây.]

[Bây giờ cậu mới dậy à?]

[Ờm, hôm qua thức trắng đêm trong phim trường.]

[Oaaaa, nữ thần của mình đúng là vất vả, đêm nay còn muốn về Bội Thành tham gia lễ trao giải nữa.]

An Thường ngơ ngẩn.

[Lễ trao giải gì?]

[Cậu làm chung một chỗ với nàng mà sao chẳng biết gì hết vậy? Giải Kim Vũ đó, giải thưởng cao cấp nhất toàn quốc ở lĩnh vực múa cổ điển. Phân lượng cao lắm, nên nữ thần nhà mình mấy năm nay đều tự thân ra mặt đó. Mình còn định nhờ cậu nghe ngóng chút, xem tối nay nàng mặc cái gì đây.]

[Không biết.]

[Ha ha ha, cậu lộ tẩy nhaaa.]

[?]

[Lần trước chơi game cậu còn nói là nữ thần nhà mình chơi cùng chúng ta nữa, rõ ràng là cậu không quen nàng nha.]

An Thường nhìn chằm chằm vào hai chữ "không quen" trong một chốc, ánh mắt vuốt theo những nét chữ. Cô nghĩ nghĩ, mở siêu thoại của Nam Tiêu Tuyết trên Weibo, quả nhìn là ngập tràn những dòng chữ mong ngóng háo hức của người hâm mộ về tạo hình của nàng đêm nay.

Nam Tiêu Tuyết đi thật sao? Vậy tại sao sáng hôm nay khi hai người ngồi chung một chỗ, nàng lại chẳng đề cập đến?

Thậm chí khi tách ra, cô nói "tối nay gặp", Nam Tiêu Tuyết còn hơi híp mắt nữa.

An Thường lại mở wechat, nhấn vào khung trò chuyện với Nghê Man: [Lịch quay hôm nay vẫn như cũ à?]

[Vẫn như cũ.]

Lòng cô phút chốc kiên định hơn, chắc có lẽ năm Nam Tiêu Tuyết bận quay phim, sẽ không đi lễ trao giải thôi.

Tối đến, cô cầm điện thoại đi về phía phim trường.

---

(1) 鸡头米 = hạt khiếm thực, còn gọi là hạt súng, lấy từ phần hạt của cây súng



---

Mấy nay mình bị công việc dí quá nhiều khi về nhà tuy có thời gian nhưng cũng không có não để gõ ra chữ nào, xin lỗi mọi người :"> Chúc các bạn một tuần mới vui vẻ thành công. Tháng 5 đến rồi, tháng 5 đẹp lắm hihihi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv