An Thường bật cười khi nhìn thấy tin nhắn. Có lẽ do Mao Duyệt liên tục không tin tưởng mới khiến cho cô có đủ can đảm nói ra những việc như vậy. Nếu cứ chôn giấu trong lòng thì cô sợ chính mình sẽ nổi điên.
Từ đó cho đến lúc xong việc, Nam Tiêu Tuyết cũng không đến tìm cô nữa. An Thường về nhà, nằm lên chiếc giường gỗ quen thuộc của mình. Cố gắng lắm nhưng vẫn ngủ không được, An Thường bèn đứng dậy mở laptop lên.
Cô truy cập vào trang web đã lâu không vào, chọn danh mục [Chuyên viên tư vấn Chương Thanh.]
Được đó, vẫn giữ giá 60 đồng, không hề tăng giá.
Người bệnh: [Là tôi đây, cô vẫn còn ngồi ở quầy tiếp tân hả?]
Bên kia phản ứng cực nhanh: [Là cô à.]
Lại nói tiếp: [Tôi vẫn còn làm tiếp tân, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày, tôi có được phòng làm việc của riêng mình.]
[Tại sao cô luôn làm ca đêm vậy?]
[Tiện cho tôi thức đêm viết tiểu thuyết nha.]
[Vậy cô nổi tiếng chưa?]
[Chưa đâu, dữ liệu lẹt đẹt đến mức tôi không dám nhìn nhiều luôn.]
Đối phương lại hỏi: [Còn cô thì sao, dạo này thế nào?]
[Hai ngày trước tôi vừa hôn Nam Tiêu Tuyết.]
[Triệu chứng ảo tưởng của cô vẫn chưa hết hả?]
Chương Thanh nói, còn gửi kèm một bản trắc nghiệm sức khỏe tâm lý tinh thần.
[Cô đừng có tắt nha, đợi xíu, để tôi chuyển cô qua chuyên viên lợi hại nhất của chúng tôi.]
An Thường không thèm quan tâm tới bảng trắc nghiệm hay danh thiếp gì cả.
[Không cần đâu, tôi tự biết bản thân đang sống trong hiện thực.]
[Chỉ có điều đối tượng không phải là Nam Tiêu Tuyết đúng không? Nhưng mà cũng không sao đâu, nếu cô đã muốn gọi người đó là Nam Tiêu Tuyết, thì chúng ta thống nhất gọi là Nam Tiêu Tuyết nha.]
Làm một nhà tư vấn tâm lý, nhiệm vụ cốt yếu nhất chính là trở thành một người lắng nghe, thấu hiểu như bạn bè, khiến cho người cần tư vấn có thể thoải mái nói ra những tâm tư trong lòng: [Khi cô hôn nàng, cảm giác như thế nào vậy?]
[Nàng, tựa như là một giấc mộng xuân biết đi của tôi.]
Chương Thanh:...
Cô hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp An Thường ngoài đời, cô gái trẻ đeo túi vải bố, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, nhìn vô cùng hướng nội và yên tĩnh. Vậy mà cũng không ngờ tới, mỗi lần người này nói chuyện đều phóng khoáng đến như vậy.
Chương Thành đọc đi đọc lại những lời này, tay vỗ đùi thật mạnh: sao mình không thể viết ra những câu chữ chấn động khiến người khác phải vỗ bàn tán dương như vậy nhỉ? Hèn chi không nổi tiếng được!
Âm thầm ghi chú những dòng này vào trong sổ tay.
[Rồi giờ cô định làm gì? Yêu nhau?]
[Không có chuyện đó đâu, nàng sẽ rời đi sớm thôi.]
[Xuất ngoại hả?]
[Không, xa hơn.]
[Hành tinh m78?]
An Thường hoang mang khó hiểu mở web ra tìm kiếm, thì ra hành tinh m78 cách Trái đất ba triệu năm ánh sáng, là hành tinh mẹ của Ultraman.
[Cũng cỡ cỡ đó.]
[Vậy cô định buông tay sao?]
[Buông tay?] Chương Thanh thấy An Thường lại nhắn một câu: [Không phải tôi vừa nói hả? Nàng là một giấc mộng xuân biết đi của tôi đó!!!]
Ba dấu chấm than liên tục.
Lại nói: [Xem ra cô cũng không hiểu những lời tôi nói, vậy để tôi miêu tả một chút cảm giác khi tôi và nàng hôn nhau.]
Chương Thanh lặng yên nhìn những dòng văn tự dài sọc không ngừng xuất hiện trên màn hình.
[Khoan khoan.]
An Thường vẫn tiếp tục gõ
[Người bệnh kia, cô dừng lại xíu đi.]
Dòng chữ "đối phương đang nhập..." rốt cục đã biến mất.
Chương Thanh lau một mảng mồ hôi lạnh. Thực sự, có đôi khi cô rất hoài nghi An Thường là lính nằm vùng của ban kiểm duyệt mạng, rõ ràng là đang cố ý khiến cho nền tảng website của công ty cô bị niêm phong mà.
Cho tới bây giờ cô ấy cũng không nghĩ tới chỉ có một nụ hôn mà có thể được miêu tả đến mức ướt át ám muội như vậy. Chương Thanh đang ngồi trong tòa nhà văn phòng lạnh lẽo thô ráp ở Hải Thành, nhưng chớp mắt nghĩ bản thân đã đi tới trấn nhỏ vùng sông nước, bị cơn mưa dầm dai dẳng bao phủ toàn thân.
[Bạn tôi ơi.] Cô không nhịn được, lại hỏi một lần: [Thật sự không định viết tiểu thuyết hả? Trình độ của cô ở tầm cỡ của một tay đua xe F1 đó nha.]
[Không.]
Chương Thanh đành phải quay trở lại chủ đề hôn môi của An Thường: [Kỳ thật thì tôi đoán cô cũng đã cân nhắc mọi chuyện vô cùng rõ ràng rồi, cũng không cần tôi góp ý gì cả.]
[Đúng, tôi không cần.]
[Vậy sao cô còn bỏ 60 đồng tìm đến tôi làm gì? Có tiền đem xài ở chỗ khác không được sao, chẳng lẽ ở chỗ cô người ta bán bánh kếp không thơm hay xiên que cay các loại không ngon sao?]
[Tôi chỉ muốn tìm người nào đó bầu bạn nói chuyện với tôi cho đến hừng đông mà thôi. Nếu cứ gọi quấy rầy bạn thân tôi thì không tiện lắm, nên bỏ tiền tìm cô cũng được.]
[Chờ đến hừng đông?]
[Ừm.] An Thường nhìn sắc trời thông qua ô cửa sổ: [Chờ đến hừng đông.]
***
Ngoài trời vừa sáng lên thì quầy tiếp tân của nhà nghỉ nhận được một cú điện thoại: "Xin chào?"
"Con là An Thường."
"À là An Thường, mới sớm ra, có chuyện gì không?"
"Có thể cho con số điện thoại trong phòng của Nam tiểu thư không?"
"Con cần gì hả?"
"Ừa, con có chuyện cần tìm nàng." An Thường bổ sung: "Yên tâm đi, nàng sẽ không trách chú đâu."
Ông chủ nhớ tới lần trước An Thường đứng ở cửa trước nhà nghỉ hỏi số phòng của Nam Tiêu Tuyết, lúc đó ông vẫn còn do dự, sau đó thì đúng là An Thường đã được Nam Tiêu Tuyết kêu lên.
Ông chủ đọc một dãy số, An Thường cầm bút viết xuống: "Cám ơn chú."
Gác máy, An Thường nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại được viết trên mặt giấu. Cô cầm bút, quyển sổ chính là quyển ký họa cô thường mang theo. Việc phục chế cổ vật chú ý rất nhiều chi tiết tinh xảo, nhà phục chế cũng có nền tảng kiến thức vô cùng tốt trong lĩnh vực mỹ thuật tạo hình. Đôi khi rảnh rỗi An Thường sẽ lấy quyển ký họa này ra vẽ, về hàng ngói xám của Ninh Hương, về những mảng rêu xanh dày đặc, về con sông hẹp lười biếng uốn lượn.
Tiếng bút ma sát với giấy tạo ra âm thanh sàn sạt, lực tay rất nhẹ và vững chãi, chỉ khi viết xuống hai con số cuối cùng, nét bút dính vào nhau có phần vội vàng tố cáo sự xao động trong nội tâm của cô. Tính cách cô chậm rãi tỉ mỉ, bình thường rất ít khi viết dính nét vào nhau.
An Thường lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dành ra một phút ngây ngẩn, rồi lại mở khóa điện thoại, đầu ngón tay khẽ run.
***
Hai hôm nay Nam Tiêu Tuyết ngủ không ngon lắm. Nếu hôm trước còn có thể lấy cớ mệt mỏi vì cảnh hôn quan trọng, thì hai ngày sau đó nàng cũng không biết dùng lý do gì. Nàng không thay quần áo cũng chẳng buồn tẩy trang, dành thời gian đọc sơ phần kịch bản mới được chỉnh sửa, ngẫm nghĩ cân nhắc động tác vũ đâọ, rồi đi lại mở cửa sổ ra để khiến cho những luồng không khí của ngày mới tràn vào.
Mọi thứ ở Ninh Hương thường rất ẩm ướt dinh dính, đặc biệt là vào buổi sáng sớm, con người dễ cảm thấy chính mình là một hòn đá cuội trong vườn hoa rộng lớn, sự ẩm ướt vào buổi bình minh nuôi dưỡng ra những mảng rêu xanh đầy tâm sự cứng đầu bám vào cơ thể.
Có lần đang ngồi bổ trang, nàng nghe được thợ trang điểm và thợ làm tóc tán gẫu qua lại: "Ninh Hương đẹp thật á."
"Giống như chốn đào nguyên ở bên rìa thời gian vậy đó, làm cho tôi cũng muốn yêu đương."
Khi đó, Nam Tiêu Tuyết chỉ khẽ nhíu mày, cũng không biết có phá hủy một phần hóa trang nào trên lông mày hay không. Lúc nghe được hai chữ "yêu đương", nàng cũng không có cảm xúc gì quá lớn, thậm chí đến bây giờ nàng cũng không cảm nhận được sự kết nối gì giữa nàng và hai chữ đó.
Nhưng mà, câu trước đó lại gẩy lên sợi dây đàn trong lòng nàng – "giống như chốn đào nguyên ở bên rìa thời gian." Nàng cũng đã có loại cảm giác này. Ở Ninh Hương, các ông bà lão luôn tản bộ rất chậm, cảm nhận về thời gian trôi qua cũng chậm, ngay cả tốc độ dòng nước chảy của con sông hẹp chảy khắp trấn nhỏ này cũng chậm hơn những nơi khác.
Sương mù phủ đầy trong không khí, mưa bụi lất phất rơi liên tục, tạo cho nơi này một loại sắc thái như thật như ảo. Hôm qua mới có được một ngày hiếm hoi trời trong veo, hôm nay đã lại bị cơn mưa dầm nhiễm ướt.
Nam Tiêu Tuyết khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới tàng cây to đằng kia, cũng không còn thân ảnh của một cô bé khuôn mặt non nớt mà lại rất quật cường.
Nam Tiêu Tuyết suy tư: ngày hôm ấy An Thường đã gọi cho ai nhỉ? Bọn họ nói gì trong điện thoại? Vì sao lại chạy đến tận đây chỉ để gọi điện thoại?
Nghĩ đoạn, nàng xoay người cầm lấy di động của mình. Ốp lưng điện thoại bằng da màu trắng ngà vỗ vỗ hai cái vào lòng bàn tay. An Thường vẫn chưa add Wechat của nàng, nhưng dù gì cũng làm trong cùng một đoàn phim, nếu muốn tìm số điện thoại của nàng cũng không phải là không được.
Hỏi Nghê Mạn? Được không nhỉ?
Có hôm, nàng vờ như không để ý lắm hỏi vu vơ Nghê Mạn một câu: "Có ai muốn xin số điện thoại của chị không?"
"Dạ?" Vẻ mặt Nghê Mạn hoang mang: "Không có ạ."
"À, ý chị là..." Nam Tiêu Tuyết vô thức kéo tốc độ nói chuyện chậm lại: "Người ở Ninh Hương đã hỗ trợ đoàn phim rất nhiều, nếu có người tìm em xin số điện thoại của chị..."
Nàng dừng một chút: "Thì cứ cho đi."
Nghê Mạn mê mê tỉnh tỉnh: "Ồ, dạ."
Nhưng mà hiện tại điện thoại hoàn toàn im lặng, ngay cả dự cảm rằng sẽ có một cuộc gọi đến cũng không xuất hiện.
An Thường ngủ có ngon không?
Nam Tiêu Tuyết nhớ lại bộ dạng hôm qua của cô ở nhà, tuy đã cột đuôi ngựa rồi nhưng đầu tóc vẫn xù lên như một con sư tử vừa trải qua trận chiến kịch liệt. Vậy là ngủ ngon? Hay là không nhỉ? Trong nhất thời, Nam Tiêu Tuyết cũng không xác định được.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Đang mải mê thả hồn suy nghĩ về đầu tóc của An Thường, đột nhiên điện thoại cố định trong phòng vang lên, tiếng chuông già cỗi vang inh ỏi khiến nàng giật mình. Nàng không muốn bắt máy, vì căn bản cũng chẳng có ai sẽ tìm nàng qua số máy của nhà nghỉ cả. Tám phần mười là gọi nhầm số, hoặc là tiếp thị quảng cáo, lỡ xui bắt máy bị nhận ra giọng nói thì phiền to.
Nhưng mà người gọi đến quá cố chấp, âm báo của lần gọi đầu vừa dứt thì tiếng cuộc gọi thứ hai đã vang lên ầm ĩ. Bây giờ vẫn còn khá sớm, đồng hồ vẫn chưa điểm qua bảy giờ sáng, cộng thêm khả năng cách âm không tốt của những vách gỗ này, Nam Tiêu Tuyết sợ ồn ào ảnh hưởng đến người khác nên chỉ đành nhỏ giọng bắt máy: "A lô."
Đầu bên kia không có ai nói chuyện, chỉ nghe được tiếng hít thở vô cùng nhẹ. Trực giác của Nam Tiêu Tuyết lập tức được kích hoạt, nàng đoán ra được đó là ai, tay vô thức siết chặt ống nghe điện thoại. Cơ hồ chỉ trong một khắc sau đó, âm thanh chậm rãi của An Thường vang lên: "Em đoán là chị không ngủ."
Nam Tiêu Tuyết lấy lại bình tĩnh: "Ừa."
An Thường bên kia lại nói: "Câu mà chị nói hôm qua, em hiểu."
Đêm qua, trong phòng thay quần áo ở phim trường, Nam Tiêu Tuyết nhẹ thở dài nói với An Thường: "Thời gian còn lại của tôi ở Ninh Hương, không nhiều lắm."
Ý nghĩa đằng sau mặt chữ có thể nói là rất phức tạp –
"Thật sự tôi đã động tâm với em ở Ninh Hương."
"Nhưng mà cuối cùng tôi phải rời đi thôi, vì tôi là Nam Tiêu Tuyết."
Có lẽ chỉ khi bước đến vị thế hiện tại Nam Tiêu Tuyết mới hiểu được, khi một người thành công đến một ngưỡng nào đó thì họ sẽ không thuộc về chính bản thân nữa, mà đã biến thành một biểu tượng, một hình mẫu của rất nhiều người.
Vô luận là đối với Nam Tiêu Tuyết hay là với những người khác, nàng đều là Nam-Tiêu-Tuyết-chỉ-thuộc-về-sân-khấu. Nhãn dán đi kèm không thể bị xé bỏ, vì nếu thế chẳng khác gì đang xẻ rời từng mảnh linh hồn của nàng.
Thất tình lục dục ở nơi nàng là một điều quá mức xa xỉ; nàng dùng trọn vẹn thời gian, tinh lực, thanh xuân hiến tế cho sân khấu rực rỡ, cho tương lai phía trước. Nàng thậm chí còn không thể nói ra một lời hứa hẹn bình thường nhất cho một người.
Tuy rằng trạng thái của nàng và An Thường vẫn chưa đến giai đoạn cần hứa hẹn gì cả, nhưng nàng vẫn muốn kiểm soát tình cảm ở ranh giới của nó, không muốn khiến cho mọi thứ cuồng dại hơn nữa. Nàng muốn bản thân phải rõ ràng minh bạch chuyện này, nàng cũng muốn thẳng thắn với An Thường.
Nàng phỏng chừng An Thường đã hiểu rõ ý của nàng, nếu không cô sẽ không vùng người bỏ chạy. Chỉ thế, nàng cũng không cần dây dưa nữa. Nàng quyết đoán chặt đứt những tơ tưởng, nhưng lại không nghĩ đến, sự việc đó đã kéo theo một đêm mất ngủ và âm thầm chờ đợi điện thoại.
Nàng quy kết những trạng thái đó là do bản thân nhập diễn quá sâu, bị lây dính một góc nhu tình và mềm mại của tinh phách. Chưa kể, sự đặc thù của thời tiết Ninh Hương dễ khiến con người trầm luân vướng mắc trong những sợi tơ tình mộng ảo.
Lúc này, nàng nghe được tiếng An Thường nói "hiểu", chỉ nhẹ nhàng "ừm" nhẹ, rồi lại hỏi: "Vậy thì sao?"
An Thường đột nhiên nói: "Trước kia em từng rất thích một người."
Nam Tiêu Tuyết chợt cảm thấy đau nhói trên đầu ngón tay út, tưởng rằng mình vừa bị ong chích, khi giơ lên nhìn thử thì lại chẳng có gì cả. Nàng không đáp lời, vòng eo nhẹ chuyển tựa vào tường, đầu ngón tay quấn lấy dây nối tai nghe điện thoại, chờ đợi An Thường tiếp tục.
"Không phải là ký ức vui vẻ hạnh phúc gì, em đã bị tổn thương rất sâu."
"Vì thế, em đã cho rằng, chính mình sẽ không thích bất kỳ ai một lần nào nữa."
"Chị nói đúng, em là một người nhát gan, sợ hãi lại bị tổn thương đau khổ, nên thà rằng chui vào cái vỏ bọc chắc chắn của bản thân."
Nam Tiêu Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Sao em lại nói những chuyện này với tôi?"
"Ý của em là," An Thường tạm dừng: "Nếu chị không rời khỏi, em sẽ không dám bước ra. Nhưng khi chị nói chị phải đi, em lại thông suốt."
Nam Tiêu Tuyết hiểu ý của cô. Trong mùa mưa dầm ở Ninh Hương này, các nàng có thể cùng nhau vẽ ra một câu chuyện tình cảm, mà điều kiện tiên quyết chính là, cả hai đều phải chấp nhận kết cục sẽ chia lìa.
Nam Tiêu Tuyết xoay người, tựa sát vào tường hơn nữa, để nền tảng vững chắc đó đỡ lấy sức nặng của cơ thể nàng. Mũi chân nàng gõ gõ lên sàn gỗ hai ba cái, mỗi khi đối mặt với chuyện gì liên quan đến An Thường, dường như nàng sẽ vô thức làm những hành động nho nhỏ dư thừa.
Nam Tiêu Tuyết không thể diễn tả cảm xúc trong nội tâm của mình lúc này, dường như nàng vừa có được gì đó, cũng đồng thời mất đi gì đó. Quả thật, đây là giải pháp tốt nhất nàng có thể đạt được.
Tuy nhiên, nàng tựa hẳn vào tường, lẳng lặng nhấm nháp một hồi buồn bã thất lạc vô cớ trỗi dậy trong lòng. Giờ mình có nên tắt điện thoại không? Nàng phát hiện mình không muốn, ngón tay lại tiếp tục quấn quấn một hai vòng dây điện thoại. Nếu An Thường đã nói vậy, thì nàng cũng phải nói lại gì đó.
"Ừm." Nàng thả một từ không có âm điệu: "Em đã nói rõ nguyên do của em, vậy đối với tôi, em có gì muốn hỏi không?"
"Chỉ có một chuyện thôi."
"Được, hỏi đi."
"Tại sao khi tiếp xúc thân mật với người khác chị lại có chướng ngại tâm lý, nhưng mà đối với em thì không?"
Nam Tiêu Tuyết cười nhẹ: "Bởi vì em sạch sẽ."
"Những người khác đối với tôi, luôn là có toan tính, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được dã tâm từ trên người bọn họ. Tôi không nói dã tâm của Kha Hành không tốt, chỉ là tôi... đã trải qua một việc, khiến cho trong lòng tôi dựng lên chướng ngại."
"Nhưng em thì khác, em trẻ trung đến vậy, nhưng lại vô cùng quyết đoán muốn dành cả đời ở Ninh Hương này, sẽ không rời đi nữa. Dù tôi có phải là Nam Tiêu Tuyết hay không, mặc cho tôi ở ngoài kia rực rỡ thế nào, nhiều tài hoa hay nhân mạch ra sao; thì ở nơi em tất cả đều không có ý nghĩa. Em không có tham muốn gì ở nơi tôi cả, cho nên tôi cũng không cần đề phòng em."
An Thường ở bên kia im lặng một chút.
"Chậc, em đối với chị nào có sạch sẽ như vậy."
"Ý em là sao?"
"Em không phải không có toan tính gì với chị."
Nam Tiêu Tuyết vẫn chưa rõ, trầm mặc một chút, chợt nghe tiếng nói An Thường truyền qua đường dây điện thoại, có lẽ vì điện thoại cũ nên đường truyền vô tình bị ngắt ở âm tiết cuối cùng.
Nhưng Nam Tiêu Tuyết vẫn nghe rõ câu kia: "Chị có thể mở cửa giùm không?"
Nàng phát hiện từ nãy giờ bản thân chỉ cố sức giả vờ bình tĩnh thôi, vì bước chân hấp tấp lao về phía cửa phòng đã bán đứng lớp ngụy trang của nàng. Lúc kéo cửa nàng dùng sức quá mạnh khiến cho cửa gỗ cũ kỹ kêu vang tưng bừng trong buổi sáng sớm tĩnh lặng này, nàng vội thả lỏng sức lực, chậm rãi kéo cửa ra.
An Thường tựa vào khung cửa, khuôn mặt mộc trắng trẻo nõn nà và đôi mắt vô cùng sạch sẽ mát lạnh, vẫn giống như trong ấn tượng của nàng khi cả hai vừa gặp nhau.
Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, An Thường nắm chặt điện thoại đặt bên tai, đầu ngón tay vì dùng sức quá nhiều mà chuyển sang trắng bệch. Gương mặt Nam Tiêu Tuyết đột nhiên hiện ra với tốc độ nhanh không tưởng, cô tựa hồ hơi ngơ ngác, lại đứng thẳng người, nhấn kết thúc cuộc gọi đút điện thoại vào túi, rồi mới nhìn thẳng vào Nam Tiêu Tuyết.
Một giây sau, cô chộp lấy cổ tay Nam Tiêu Tuyết, ngưỡng cổ lên, trực tiếp hôn nàng.
Cô mang theo Nam Tiêu Tuyết lảo đảo lùi vào trong phòng, lại đẩy nàng tựa lên bức tường cạnh cửa trước, giơ chân lên ngoắc nhẹ đóng cửa phòng lại.
Trùng hợp là ngay lúc đó có người bên phòng khác mở cửa ra, kéo theo vài tiếng bước chân liên tục, rồi đứng lại ngoài hành lang trò chuyện với nhau. An Thường đoán đó là người của tổ đạo diễn, đang thương lượng những cảnh quay đêm nay, hai chữ "Nam Tiên" cũng được nhắc đến nhiều lần.
Đây là một loại cảm thụ rất kỳ diệu, một thiên tài, một nữ minh tinh người người ngưỡng vọng, hiện đang bị cô nắm chặt cổ tay dán sát vào tường, bộ dạng mặc cho cô cần gì cứ lấy.
An Thường là nữ nhân được thủy thổ Giang Nam tẩm bổ, nụ hôn của cô cũng không kịch liệt sỗ sàng, mà lại giống như cơn mưa bụi nơi đây, nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống không ngừng, nhìn tưởng chừng như rất yếu ớt, nhưng thực chất lại vô cùng bá đạo, ôm trọn Nam Tiêu Tuyết mà không để lại khe hở nào.
Cô thậm chí còn chủ động vươn đầu lưỡi ra. Nam Tiêu Tuyết khẽ mở hờ đôi mắt. Cô gái trước mặt nhắm chặt hai mắt, lông mi như cánh bướm run rẩy trong gió, lộ ra hân hoan và trầm mê khiến lòng nàng mềm mại. Nam Tiêu Tuyết cũng học theo cô nhắm mắt lại, chuyên tâm quấn lấy cánh môi cô.
Nhóm người của tổ đạo diễn trong hành lang dường như đang gặp vấn đề nan giải, tụ tập ngày càng đông, nhưng vẫn sợ ảnh hưởng đến người khác nên cố gắng hạ giọng nói đến mức thấp nhất, mơ mơ hồ hồ như những lời thì thầm xa xăm, đôi lúc chỉ có thể nghe rõ từ những câu chữ rời rạc là cái tên "Nam Tiêu Tuyết."
Không có bất kỳ ai ngoài kia biết được rằng chỉ cách một lớp cửa gỗ mỏng manh kia, Nam Tiên mà bọn họ luôn nghĩ cả đời sẽ không dính vào khói lửa nhân gian, đang bị một cô nương vùng sông nước giữ chặt cổ tay, càng hôn càng mềm.
Không biết nụ hôn giữa hai người kéo dài bao lâu, chỉ biết âm thanh xì xào ngoài kia đã tan đi, trả lại một không gian yên tĩnh như cũ. An Thường nhẹ nhàng buông Nam Tiêu Tuyết ra. Cô lùi về một bước, gãi gãi đầu, như thể đến hiện tại mới cảm thấy có lỗi.
"Có phải em vừa khinh bạc chị không?" Cô đột nhiên hỏi.
Nam Tiêu Tuyết cúi đầu bật cười.
"An tiểu thư." Gương mặt bình thời như sương tuyết lạnh lẽo của nàng bây giờ đang mang sắc thái tươi sáng vô cùng vui vẻ: "Bây giờ em hỏi câu này, không phải hơi muộn rồi sao?"
An Thường ngây ngốc nhìn dáng vẻ của nàng.
"Vậy đi, để lấy lại công bằng." An Thường nhìn gương mặt tuyệt mỹ này càng ngày càng dán sát lại gần cô. Nam Tiêu Tuyết bước đến trước mặt cô, khẽ vươn tay phủ lên gáy cô, trực tiếp hôn xuống.
Bây giờ đến lượt Nam Tiêu Tuyết chiếm thế chủ động, vóc dáng nàng cao hơn An Thường một chút, dịu dàng cúi xuống hôn lấy cô gái trẻ, len lỏi tách ra môi cô chui vào.
Nam Tiêu Tuyết thậm chí cũng không muốn làm chậm lại quá trình này, nói cách khác, nàng không hề che lấp sự khao khát bị kìm nén của mình đối với An Thường. Đầu ngón tay nàng cọ rối những sợi tóc mai sau gáy An Thường, cô ngẩng mặt lên, nửa bị cưỡng ép nửa nguyện lòng vui sướng đón lấy nụ hôn và hơi thở thơm ngát của Nam Tiêu Tuyết.
Khi Nam Tiêu Tuyết buông ra, cô thậm chí còn cảm nhận được một xíu nỗi buồn thoang thoảng, cô đã hy vọng nụ hôn này sẽ kéo dài hơn một chút.
Nhưng Nam Tiêu Tuyết đặt tay ra sau lưng, biểu hiện bản thân quyết tâm không chạm vào cô nữa, nàng lui về sau hai bước tựa vào vách gỗ, môi hé mở lộ ra hàm răng trắng sáng, khẽ cắn môi dưới, cúi đầu phát ra một tiếng cười vui vẻ.
An Thường không thể phân rõ được nhịp tim đập điên cuồng lúc này của mình là vì nụ hôn ban nãy, hay vì tư thái đáng yêu của Nam Tiêu Tuyết nữa.
"Sao chị lại cười?"
"Chị cười vì..." Nam Tiêu Tuyết ngẩng lên, ánh mắt như cơn mưa sáng sớm hôm nay, ướt át khe khẽ rơi xuống người cô. Giọt mưa xuyên qua lớp vải bông in hoa thổ cẩm, thấm ướt làn da ấm áp bên trong.
An Thường có hơi ngượng ngùng, quay đầu đi nhìn vào hoa văn trừu tượng trên sàn gỗ trong phòng. Sau nghĩ lại, hôn cũng đã hôn rồi, còn gì đâu mà ngại mà ngùng. Nếu mình không nhìn thì thiệt thòi quá rồi.
Cô lại ngước lên nhìn vào mặt Nam Tiêu Tuyết, rồi lại có cảm giác từ trước đến giờ mình chưa từng tỉ mỉ nhìn gương mặt nàng. Trời sinh Nam Tiêu Tuyết có một khuôn mặt thanh lãnh, không giống như sự xinh đẹp diễm lệ của Kha Hành, nét đẹp của nàng tựa như một nhành trúc kiêu kỳ giữa biển trời tuyết trắng xóa, ánh tuyết rực sáng chiếu lên khiến gương mặt nàng như tỏa ra một vầng hào quang như trăng sáng.
Vì thế nên An Thường, cũng như những người khác, khi bắt gặp nhan sắc của nàng thì sẽ vô thức lướt mắt đi nơi khác, không dám tỉ mỉ quan sát.
Tuy rằng ngoài kia có rất nhiều người mỗi ngày gào thét nhìn ngắm mỹ nữ xinh đẹp, nhưng thực ra khi nhân loại trực tiếp đối mặt với cái đẹp sẽ bất thần sinh ra loại tâm lý kính sợ. Đó là loại bệnh chung của rất nhiều người, gọi là "chứng sợ hãi mỹ nữ".
Nhưng bây giờ, hai người đã hôn vài lần rồi, cũng xem như đã vượt quá một bức tường thần thánh hoàn mỹ, nên An Thường mới có thể nhìn kỹ Nam Tiêu Tuyết. Nếu ánh mắt cũng có thể vẽ tranh, thì hiện tại cô đang từng nét từng nét vẽ ra những chi tiết trên gương mặt tuyệt luân kia.
Lông mày thanh mảnh.
Đôi mắt phượng xếch lên sâu thẳm.
Cánh mũi thon thả.
Đôi môi trông bạc tình nhưng lại rất mềm mại.
Khi cô dùng bút lông sói sửa chữa cổ vật cũng là như thế này, luôn vô cùng kiên nhẫn và chăm chú, nghe được âm thanh khẽ khàng của những hạt cát len qua khe hẹp đếm thời gian, từng hạt từng hạt liên tục rơi, cho đến tận cùng của vạn vật. Thời gian tuy rằng quý giá, nhưng cái đẹp luôn xứng đáng chiếm trọn rất nhiều thời gian của con người.
"Em đó." Nam Tiêu Tuyết đột nhiên mở miệng: "Thật sự rất lợi hại."
"Sao?"
Nam Tiêu Tuyết lại tiến sát lại gần cô, vươn tay nắm cằm cô lắc qua lắc lại: "Ánh mắt của em cũng biết hôn đó."
An Thường khẽ giật mình.
"Ngắm đủ chưa?" Nam Tiêu Tuyết kề sát mặt vào mặt cô. Nàng ở gần như vậy khiến cô có thể thấy được những giọt nước rất nhỏ lấp lánh trên hàng mi nàng. Ồ, khi người ta hôn nhau, thì ánh mắt sẽ ươn ướt sao?
An Thường hiểu, vì chính mình đã từng được trải nghiệm cảm xúc như vậy. Một nụ hôn lên môi người kia cũng khiến cô tựa như đang chìm trong toàn bộ lượng nước của mùa mưa dầm này.
Ánh mắt tiếp tục đi xuống, rơi trên đôi môi trơn bóng của nàng.
Cô lại có xúc động muốn hôn lấy nó, nhưng mà làm vậy có phải là hơi thèm khát rồi không? An Thường rất sợ bản thân biến thành cầm thú.
Cũng may, Nam Tiêu Tuyết nắm cằm của cô, nàng khẽ nuốt nước bọt rồi buông ra, trực tiếp cắt đứt cơ hội làm cầm thú của cô. Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài rốt cuộc cũng đã đón chào buổi sáng.
Lúc này, hạt mưa đang rơi cũng lấp lánh nhảy múa, những tia sáng không bị áng mây che khuất, hưng phấn tỏa ra sức trẻ cuồng nhiệt.
An Thường luôn có suy nghĩ này về Nam Tiêu Tuyết: càng nhiều ánh sáng chiếu rọi lên người nàng, thì sẽ càng khiến nàng trông cô độc hơn nữa.
Cô bước về phía trước hai bước, rất muốn ôm phủ lấy bóng lưng Nam Tiêu Tuyết, nhưng ngại cửa sổ đang mở sẽ khiến người khác trông thấy mình và Nam Tiêu Tuyết ôm nhau, nên lại thôi.
"Vừa rồi chị cười là vì..." Nam Tiêu Tuyết dõi mắt ra xa, trả lời câu hỏi ban nãy: "Ninh Hương thật là một vùng đất thần tiên."
Cả đời nàng cũng chưa từng trải qua mùa mưa dầm nào như vầy.
Chưa từng có cảm giác thời gian trôi thong thả đến vậy, thậm chí ngay cả dòng sông cũng lười biếng không buồn xô bồ di chuyển.
Chưa từng gặp cô nương vùng sông nước nào an tĩnh nội liễm như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình và hai chữ "động tâm" có quan hệ với nhau.
Một câu cảm thán nhỏ nhẹ của nàng, lại đang đâm vào lòng An Thường.
Đúng vậy, mọi thứ giữa hai người chỉ có thể xảy ra và phát triển ở một nơi như Ninh Hương mà thôi. Trong đất trời mênh mông mờ mịt vì những cơn mưa phùn lất phất, mọi thứ đều mông lung mờ ảo không biết thật giả.
Nói là diễn kịch cũng tốt, hoặc giả, đợi đoàn phim xong việc rời khỏi nơi này, quy kết mọi thứ đã xảy ra thành một giấc mộng cũng không sao cả.
Nam Tiêu Tuyết đột nhiên quay đầu hỏi An Thường: "Sau mùa mưa dầm, thì Ninh Hương trông như thế nào?"
An Thường dừng một chút.
"Rất nóng, nắng cũng rất gắt." Cô chậm rãi nói: "Ông Trời như muốn bù lại những tia nắng hiếm hoi của mùa mưa dầm, đổ ập xuống cái nắng rất mãnh liệt, giương nanh múa vuốt vô cùng hung hãn. Ánh nắng gay gắt chiếu qua từng viên ngói xám, lên dòng sông cong hẹp, thiêu đốt từng mảng rêu xanh bò trên bờ tường, tất cả những gì cơn mưa để lại đều bị cuốn đi hết."
"Vậy thì, cái gì cũng không còn sao?"
Rêu xanh, và mọi chuyện đã xảy ra.
"Đúng." An Thường gật gật đầu: "Cái gì cũng không còn."