Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 34: Chỉ một ngày cũng không quen



Hôm nay, trong chiếc Polo màu đen của Doanh Thiệu Kiệt chỉ còn lạimột mình anh. Theo thói quen, anh liếc nhìn xuống băng ghế sau, hìnhbóng người con gái trước đây vẫn ngồi ở đó nay chỉ còn trong tâm trí.Trước đây, cô thường “dạy dỗ” anh đôi lời theo thói quen, thế nhưng giờđây, chiếc xe lại lướt đi rất êm trên đường, chẳng hề có một âm thanhnào vang lên cả.

Chuỗi thời gian đó kéo dài vài ngày liền. Trong suốt những ngày đó,Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa quen với việc Tô Duyệt Duyệt sẽ không ngồi xemình nữa. Sáng nào anh cũng chờ cô, kể cả khi tan làm cũng vậy. Đôi khi, sự chờ đợi đó lại biến thành một sự hoang tưởng. Có điều, thực tại đãkhiến những hoang tưởng đó thật sự bị vỡ vụn, tan nát hết.

Sáng sớm ngày thứ Sáu, Tô Duyệt Duyệt chủ động đến phòng làm việc của Doanh Thiệu Kiệt. Điều này đã khiến cho Doanh Thiệu Kiệt - người đangâu sầu khổ não suốt mấy ngày qua - vui vẻ lên đôi chút. Anh nhoẻn miệngcười mời cô ngồi xuống ghế.

“Tôi không ngồi đâu. Đây là tiền xe mà tôi nợ anh.”

Nói xong, Tô Duyệt Duyệt lấy tiền đặt lên bàn làm việc của anh. Doanh Thiệu Kiệt vô cùng kinh ngạc, anh không thể nghĩ người con gái này đếnđây là để trả anh tiền. Đúng, đúng là cô đã nói sẽ không tiếp tục đi xecủa anh nữa, thậm chí đến nhà cũng đã nói là sẽ đi thuê chỗ khác nhưnganh thật sự không thể ngờ rằng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi như vậy màcô đã cắt đứt tất cả những sợi dây liên hệ đã từng có giữa hai người.

Mắt nhìn chăm chăm vào số tiền đặt trên bàn, Doanh Thiệu Kiệt cảmthấy vô cùng đau lòng. Tô Duyệt Duyệt nhìn anh, không nói gì, lông màyhơi nhíu lại. Lát sau, cô nói: “Tôi vẫn đang đi tìm nhà.”

Câu nói này lại như một mũi kim đâm sâu vào vết thương trong lònganh. Trước khi Tống Dật Tuấn theo đuổi cô, cô hoàn toàn không giống thếnày. Cô sẽ nhếch miệng gọi anh là “mũi lọ hoa”, sẽ cười anh tật nói lắp, còn làu bàu nói anh là kẻ keo kiệt. Nguyên nhân gì đã khiến cô chỉtrong vài ngày ngắn ngủi trở nên thích một người hoàn toàn không xứngđáng, một người mà về căn bản lúc nào cũng lãnh đạm, cũng đối đầu vớianh như vậy?

“Tôi đi đây.”

Thấy sắc mặt của Doanh Thiệu Kiệt có vẻ không ổn, Tô Duyệt Duyệt bènchọn cách quay người bỏ đi. Thế nhưng, đúng vào giây phút đó, DoanhThiệu Kiệt lại nhanh như một cơn gió chạy đến chắn ngang đường đi củacô, nhất quyết giữ chặt cánh cửa, khiến cô không thể đi ra ngoài được.Tô Duyệt Duyệt ngạcnhiên, đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong bộ dạngnhư vậy. Thế nhưng, hôm nay cô lại không thể cất lời mắng mỏ anh như mọi khi. Không hiểu sao, kể từ khi biết chuyện quá khứ của anh, cô luôn cảm thấy không thoải mái. Mỗi khi ngồi trên xe của Tống Dật Tuấn, cô luônđể tâm vào những chuyện khác, lúc nào cũng nghĩ đến những câu chuyện đãxảy ra giữa mình và Doanh Thiệu Kiệt. Ở bên Tống Dật Tuấn chỉ vài ngàyngắn ngủi, cô đã nhận ra con người này tuy ở gần ngay bên mình nhưnggiữa hai tâm hồn lại có một khoảng cách rất xa vời. Cô không biết giữamình và Tống Dật Tuấn đã xảy ra chuyện gì, anh ấy đã tiêu tốn rất nhiềuvì cô, mời cô đi ăn, tặng hoa cho cô, đồng thời, anh ấy cũng dành rấtnhiều thời gian của mình cho cô, mỗi sáng đều đến đón cô, buổi tối lạiđưa cô về. Thế nhưng, cô vẫn luôn cảm thấy giữa hai người còn thiếu mộtđiều gì đó, hoặc giả, cô vẫn chưa hoàn toàn tin vào câu chuyện cổ tíchhoàng tử yêu nàng Lọ Lem nay đã trở thành sự thật. Khi anh tiêu tiền vìcô, cô cảm thấy không thoải mái chút nào, thậm chí còn có cảm giác bịphụ thuộc. Nói thật lòng, cô thà ăn một bữa cơm bình dân mười lăm tệ chứ hoàn toàn không muốn để anh ấy đưa mình đến những nhà hàng sang trọngvới hóa đơn thanh toán đắt hơn thế gấp nhiều lần.

©STENT

Đã vài lần cô gọi điện cho Mèo con, muốn hỏi xem mình cảm thấy nhưvậy là vì sao. Thế nhưng cứ mỗi lần Mèo con nghe điện thoại thì chuyệnmà cô muốn hỏi lại không thể nào thốt ra được.

Lúc này, cô không đủ dũng cảm ngẩng đầu lên, chỉ cúi gằm mặt, nói lí nhí: “Tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

“Cô, cô vẫn còn giận tôi à?”

“Không có, chỉ là tôi cảm thấy, cảm thấy…” Tô Duyệt Duyệt không biếtphải nói như thế nào, Doanh Thiệu Kiệt đã nâng thẳng người Tô DuyệtDuyệt lên, cô ngước mắt nhìn anh. Sự quyết đoán trong ánh mắt của ngườiđàn ông này giống như một ngọn lửa, nó nuốt chửng hết những trù trừ, dodự của cô. Cô thừa nhận, trong khoảnh khắc ấy, nếu như anh nói: “Tôimuốn cô vẫn tiếp tục thuê nhà của tôi, đi xe chung với tôi” thì chắcchắn cô sẽ nhận lời ngay lập tức.

“Cô cảm thấy tôi không đáng tin à?”

Thế đấy, anh đã không nói ra những lời như cô nghĩ. Tô Duyệt Duyệtcắn nhẹ môi. Anh thật ích kỷ, ích kỷ tới nỗi không thể nói ra được những điều mình muốn nói. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của DoanhThiệu Kiệt reo vang, làm gián đoạn hai ánh mắt đang nhìn nhau chằm chằm.

“Tôi nghe đây!”

“Thiệu Kiệt, tôi đã gửi vào mail của anh tất cả những bản báo cáo tín dụng mà anh cần tìm, tôi tin sau khi xem xong anh sẽ biết phải làm gì.Có điều, trước đó Tống Dật Tuấn có gọi điện tới, tôi không nói cho anhta biết là anh đang điều tra những công ty kia.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh!”

Doanh Thiệu Kiệt vừa cúp máy, Tô Duyệt Duyệt đã hỏi dồn: “Tại sao anh lại có thành kiến với Tống Dật Tuấn?” Cô hoàn toàn không có ý nghe trộm cuộc điện thoại vừa rồi, nhưng ba chữ “Tống Dật Tuấn”, cô lại nghe thấy rõ rành rành, Doanh Thiệu Kiệt đang rất phẩn khởi vì những tin tức anhtrông ngóng mấy ngày nay đều đã được hồi đáp, nhưng giọng điều chất vấncủa Tô Duyệt Duyệt lại khiến anh cảm thấy như bị một gáo nước lạnh dộivào. Doanh Thiệu Kiệt trả lời: “Không phải có thành kiến mà là Tống DậtTuấn thực sự có vấn đề.”

“Đủ rồi.”

Tô Duyệt Duyệt cắt ngang lời Doanh Thiệu Kiệt, đẩy anh qua một bên và nói: “Tôi có việc phải đi.”

Bị Tô Duyệt Duyệt đẩy sang một bên, Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy rấtngạc nhiên, anh không ngờ cô lại khỏe đến vậy. Nói cách khác, DoanhThiệu Kiệt căn bản không nghĩ cô sẽ hành động như thế. Anh đang địnhđuổi theo thì hai người đồng nghiệp bên bộ phận Thu mua và bộ phận Kỹthuật cầm tài liệu bước vào, nói đã đạt được những thỏa thuận bước đầuvới các bên đối tác và muốn trao đổi cụ thể với anh mọi chuyện.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, Doanh Thiệu Kiệt nhìn qua vai của haingười đồng nghiệp kia, định nhìn xem Tô Duyệt Duyệt đang ở dâu, thếnhưng anh chỉ thấy cái bóng của Amy đang chắn ngay trước mắt mình.

“Eric, nếu có việc bận thì anh cứ đi đi, chúng tôi sẽ để tài liệu ở trên bàn, lúc nào anh rảnh chúng ta sẽ bàn sau vậy.”

“Không sao, chúng ta bàn luôn bây giờ cũng được.”

Khi vào trong văn phòng, Doanh Thiệu Kiệt tự trách mình rất nhiều,rằng tại sao anh lại không bình tĩnh khi nói về Tống Dật Tuấn trước mặtTô Duyệt Duyệt như thế? Ngoài việc không ưa nổi Tống Dật Tuấn, cách làmđó của anh phải chăng là cũng đang đố kỵ với anh ta?

“Eric, người của Viện thiết kế Vĩ Kiệt nói với chúng tôi rằng, thờigian gần đây, họ có quá nhiều hợp đồng cần phải giải quyết nên không thể tham gia vào dự án này của chúng ta được.”

“Không nhận à?”

Số tiền đầu tư cho dự án S là rất lớn, tại sao Viện thiết kế Vĩ Kiệtlại từ chối hợp tác? Nguyên nhân e rằng chỉ có một, đó là bên Viện thiết kế này đã nghe phong thanh được tin anh đang cho điều tra về họ, họ làm vậy là để che mắt anh. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Doanh Thiệu Kiệtnói: “Sắp xếp giúp tôi nhé, tôi muốn mời Tổng giám đốc bên Vĩ Kiệt dùngbữa.”

“Eric, Tổng giám đốc Lâm bên Vĩ Kiệt rất ít khi nhận lời đi ăn nhưng chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp.”

Sếp lớn ít khi nhận lời đi ăn, chuyện này không có gì kỳ lạ. Tuynhiên, sếp lớn này trong vài năm vừa qua đã nhận hợp tác với bên JSCTrất nhiều đơn hàng, mà trong đó còn nhiều hạng mục quyết toán chưa hợplý cần phải làm sáng tỏ, về điểm này thì rất đáng nghi ngờ. Doanh ThiệuKiệt nhận tài liệu, bảo hai người kia về tiếp tục làm việc, còn anh mởhòm thư ra xem.

“Chính là họ.”

Thư của bên BD gửi tới đã báo cáo rất rõ ràng, chính xác và tỉ mỉ vềtình hình của Viện thiết kế Vĩ Kiệt cũng như một số viện khác. Cái tên“Lâm Tử Văn” được đóng dấu rất rõ ràng ngay đầu trang, đồng thời, trongbản danh sách đầu tư của Viện thiết kế Vĩ Kiệt cùng với hai viện kháccòn có một cái tên nữa, đó là Tống Học Tăng. Cái tên này vừa lạ lại vừaquen, hơn mười năm nay, cái tên này đã hoàn toàn bị lãng quên. Giờ nhìnthấy nó, Doanh Thiệu Kiệt dễ dàng biết được mối liên quan về tiền bạcgiữa Tống Dật Tuấn và Viện thiết kế Vĩ Kiệt.

Như vậy, Doanh Thiệu Kiệt càng cần biết rõ hơn về con người Lâm TửVăn - Tổng giám đốc Viện thiết kế Vĩ Kiệt. Rất có thể, từ Lâm Tử Văn,Doanh Thiệu Kiệt sẽ tiếp tục điều tra được rất nhiều điều khác nữa.

Tuy nhiên, khả năng tiếp cận được Lâm Tử Văn thông qua bộ phận Thumua là không cao. Nhưng nếu có thể nhờ cô gái đó tiếp cận giúp thì khảnăng Doanh Thiệu Kiệt gặp được Lâm Tử Văn sẽ là rất lớn. Có điều, nếuđích thân Doanh Thiệu Kiệt đến gặp cô ta để đề nghị việc này thì chắcchắn là không thể được. Vì sự thành công cho kế hoạch của mình, DoanhThiệu Kiệt sẽ phải dùng đến thủ đoạn, thế nhưng anh sẽ không vì thủ đoạn này mà làm chồng chéo lên những việc anh vốn không muốn tham gia vào.

Nếu trực tiếp đến nhà tìm Lâm Tử Văn thì e rằng sẽ quá đường đột, thế nhưng hiệu quả của cách làm này sẽ cao hơn gấp nhiều lần nếu chỉ ngồitại văn phòng và chờ đợi. Doanh Thiệu Kiệt thu dọn mọi thứ, liếc mắt qua số tiền đang được đặt trên mặt bàn, chợt thấy trong lòng nhói đau. Anhchẳng qua cũng chỉ là một kẻ thất bại trong chuyện tình cảm, không biếtphải xử lý vấn đề như thế nào, không tìm ra cách nào để giãi bày tấmlòng của mình, ngay cả những lời khuyên răn, an ủi người con gái mà mình thầm yêu trộm nhớ cũng đã bị anh biến thành những lời nói khiến cô bịtổn thương.

Khi đưa tay ra cầm lấy số tiền đó, Doanh Thiệu Kiệt chợt cảm thấynhững tờ giấy bạc vốn dĩ rất mỏng manh mà sao lúc này lại nặng nề đếnvật. Không biết đến bao giờ cô mới có thể vui vẻ trở lại mà réo gọi anhlà “mũi lọ hoa”, cũng không biết liệu mối quan hệ giữa hai người có trởlại như trước được hay không. Tất cả giống như một phương trình đại sốchưa có lời giải vậy.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệtcũng bị Amy gọi tới phòng họp của bộ phận Nhân sự và cho biết, vì cô lànhân viên mới, thời gian làm việc chưa đến một năm nên chắc chắn sẽkhông thể có tên trong danh sách những nhân viên ưu tú, xuất sắc của bộphận Quản lý hợp đồng trong công ty được tham gia trong chuyến du lịchđến Lệ Giang tới đây. Tuy nhiên, nếu muốn tham gia, cô sẽ phải nộp toànbộ chi phí cho chuyến đi là hơn hai nghìn tám trăm tệ. Mấy chữ “nếu muốn tham gia” giống như một sự chỉ định vậy, bản thân cô là người của bộphận Quản lý hợp đồng nhưng tại sao lại không thể tham gia hoạt độngchung của mọi người trong bộ phận đó? Với tâm trạng nặng nề sẵn có từtrước, Tô Duyệt Duyệt đã tranh luận với Amy vài câu, Amy ngay lập tứcđẩy việc này sang cho Quản lý Tiêu. Quản lý Tiêu vẫn như lệ thường, nóinăng nhẹ nhàng mềm mỏng, giải thích rõ ràng từng câu từng chữ, rằng độingũ xuất sắc này được xây dựng nên từ công sức lao động của những ngườikhác, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Tô Duyệt Duyệt cả. Từkhi về làm việc ở đây, cô chưa có được một sự cống hiến nào đáng kể nêncô hoàn toàn không thể tham gia vào hoạt động chung này cùng với mọingười được. Nói đi nói lại thì Tô Duyệt Duyệt vẫn không được đi du lịchđến Lệ Giang cùng với mọi người. Đến lúc này, không thể nín nhịn thêmđược nữa, Tô Duyệt Duyệt cao giọng nói: “Được rồi, Quản lý Tiêu, tôibiết đây là chế độ của công ty, chị không cần phải giải thích nhiều nữa, không đi thì không đi chứ sao. Đằng nào thì cuối tuần tới tôi cũng phải xếp hàng mua vé tàu về quê ăn Tết, không đi chơi cũng là dịp để tiếtkiệm vậy.”

Amy đứng bên cạnh, nói góp vào một câu: “Phải đấy, như vậy có thểtiết kiệm được thêm chút tiền mua bằng tiến sĩ rồi, đi chơi Lệ Giangcũng không phải là rẻ đâu nhé!”

Amy rõ ràng đang ám chỉ đến khoản tiền lương mà Tô Duyệt Duyệt nhậnđược, cộng với biểu hiện tự đắc trên khuôn mặt kia, rõ ràng là cố ý hạthấp Duyệt Duyệt. Quản lý Tiêu liền trợn mắt nhìn Amy, ra hiệu cho cô ta không được thô lỗ như vậy. thế nhưng, Tô Duyệt Duyệt đã đứng ngay dậyvà nói luôn: “Amy, đề nghị cô ăn nói tôn trọng người khác một chút.”

“Tôn trọng? Câu nào tôi nói có ý không tôn trọng cô chứ? Tôi nói côtiết kiệm tiền mua bằng tiếng sĩ là có ý không tôn trọng cô à? Đó là tôi nghĩ cho cô đấy chứ, ngày nào cô cũng đeo kính như vậy, không thấy đausống mũi à?”

“Cô, cô…”

Bầu không khí trong phòng họp trở nên vô cùng nặng nề. Đúng lúc đó,Tống Dật Tuấn đẩy cửa đi vào. Thoáng nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng củaTô Duyệt Duyệt, anh đã đoán ra ngay cô vừa phải chịu một sự ấm ức nàođó. Trước khi đến đây, anh cũng đã có sự chuẩn bị cho việc này. Anh bảoTô Duyệt Duyệt ra ngoài đợi, sau đó nói vài câu với Quản lý Tiêu và Amynhưng lại hoàn toàn không nhắc gì đến chuyến du lịch Lệ Giang cả.

“Quản lý Tiêu, Amy, nếu sau này có việc gì cần tìm Sue, đề nghị hai người báo cho tôi biết trước.”

“Kevin.” Amy đang định phản đối, Quản lý Tiêu đã vội vàng đứng lênnói: “Hôm nay chỉ là một chuyện nhỏ liên quan đến chế độ phúc lợi củacông ty, thế nên chúng tôi mới phải mời Tô Duyệt Duyệt đến phòng họp bàn bạc như thế này. Chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi thiết nghĩ không cần phảibáo cáo với Giám đốc bộ phận, bình thường anh cũng đã bận lắm rồi.”

“Quản lý Tiêu, tôi lại nghĩ đây hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ.Đối với chế độ phúc lợi dành cho nhân viên, công ty đã có những quy định rất rõ ràng. Vì vậy, nếu bộ phận Nhân sự muốn tìm cô Sue để bàn vềnhững chuyện ngoài quy định của công ty, bao gồm cả chế độ phúc lợi, thì nhất định phải hỏi ý kiến tôi trước. Nếu không, khi tôi muốn tìm màkhông gặp cô ấy thì sẽ còn nhiều chuyện khác để nói đấy.”

“Amy, cô ra ngoài trước đi.”

Sau khi Amy ra ngoài, cánh cửa phòng họp một lần nữa lại được đóngkín. Quản lý Tiêu nói: “Kevin, anh cần biết rằng công ty JSCT có quyđịnh, nhân viên trong công ty không được phép có quan hệ tình cảm vớinhau.”

“Rất nhiều doanh nghiệp khác cũng có quy định như vậy, ý Quản lý Tiêu muốn nói là gì?” Tống Dật Tuấn hỏi.

“Vậy quan hệ giữa anh và cô Sue là…”

“Cấp trên và cấp dưới.”

“Kevin, thật ra anh nên biết tôi là một người rất thẳng thắn, khôngthích nói chuyện vòng vo.” Nét mặt Quản lý Tiêu hơi trùng xuống. Cô tađi đến bên Tống Dật Tuấn, nói tiếp: “Joe khuôn muốn giữ cô ấy lại JSCT,anh có muốn bảo vệ cho cô ấy cũng không được nữa rồi.”

“Quản lý Tiêu, tôi có thể nói rõ ràng với cô là, Tống Dật Tuấn tôi đã muốn bảo vệ ai thì tất nhiên sẽ làm được.”

“Anh đừng quên thân phận của mình, cũng đừng quên việc anh cần làmnhất lúc này là gì!” Quản lý Tiêu vẫn còn giữ lại một chút hòa khí trênnét mặt, nhắc nhỏ Tống Dật Tuấn. Tuy nhiên, anh chàng trẻ tuổi trước mặt chẳng có vẻ gì là lo lắng cả, chỉ cười nói: “Quản lý Tiêu, cô an tâm,chỉ cần cô không gây khó dễ gì cho Sue thì tất cả những món lợi mà cô có được từ JSCT mà Joe không hề hay biết, tôi cũng sẽ không bao giờ nóira.”

©STENT

Mặt Quản lý Tiêu chợt biến sắc, sững sờ không nói nên lời. Cô takhông ngờ mình lại bị Tống Dật Tuấn nắm chắc trong tay như vậy. Trongvòng vài năm trở lại đây, nhờ có các đợt tập huấn, tuyển dụng, các hợpđồng dịch vụ… mà cô ta đã bỏ vào túi không ít tiền. Đương nhiên, làm vềnhân sự ít nhiều đều “kiếm chác” được một khoản mà người ngoài khôngbiết, thế nhưng, chẳng ai tưởng tượng được rằng bộ phận Nhân sự lại lànơi “béo bở” như vậy. Nếu Tống Dật Tuấn đã khẳng định chắc chắn thì hẳnlà chứng cứ mà anh ta đang nắm trong tay cũng không thể xem thường được. Quản lý Tiêu không muốn mình đắc tội với bất cứ người nào, cũng khôngmuốn bị thuyên chuyển sang làm việc tại bộ phận khác, thế nhưng, nếu côta bị liệt vào danh sách đen của công ty thì chắc chắn tương lai tới đây sẽ chẳng thể tốt đẹp được. Tuổi tác ngày càng cao, nữ giới cũng nênbiết ôn tồn hơn trong công việc, bởi vì, đối với phụ nữ thì sự ổn địnhvẫn luôn là điều quan trọng nhất.

“Ok! Sau này chuyện của anh, tôi sẽ hạn chế nhúng tay vào.”

“Tốt!” Tống Dật Tuấn cười đáp, Quản lý Tiêu cũng cười phụ họa theo.Sau khi ra khỏi phòng họp, Tống Dật Tuấn cũng không gặp được Tô DuyệtDuyệt. Gọi di động cho cô, lại nghe thấy tiếng chuông“Đừng xem tôi chỉlà một con cừu…” vang lên ở đâu đó, đi thêm vài bước nữa, anh nhìn thấycô đang ngồi lặng lẽ ở một góc cầu thang, tay cầm điện thoại nhưng lạikhông hề có ý nghe máy.

“Sao thế? Em định ngồi đây để làm cừu đông lạnh à?”

Còn chưa kịp định thần lại, Tô Duyệt Duyệt đã bị Tống Dật Tuấn kéodậy: “Con cừu đông lạnh này sao mà nặng thế? Nào, đi thôi, hay là emmuốn có một bó cỏ tươi cho đúng với cừu nhỉ?”

Câu đùa hóm hỉnh đó đã khiến khóe môi cô gái hơi nhếch lên, cô đãnhoẻn miệng cười. Giọng nói ấm áp, dịu dàng của Tống Dật Tuấn lại vanglên bên tai cô: “Có anh ở đây, sẽ không ai bắt nạt, ức hiếp em đượcđâu.”

Xét đi xét lại, Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn chẳng có điểm gì xuất sắc,nổi trội cả. Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô luôn khiến người kháccó cảm giác khinh khỉnh. Tống Dật Tuấn thích cô, thật sự đã thích cô,anh không đòi hỏi ở cô bất cứ một sự báo đáp nào. Tô Duyệt Duyệt biết rõ trái tim anh, vòng tay anh lúc nào cũng luôn rộng mở, ấm áp, cho dùDoanh Thiệu Kiệt một mực khẳng định là Tống Dật Tuấn chỉ đang giả vờ,đang đóng kịch trước mặt mình, cô cũng hoàn toàn không bao giờ nghi ngờtình cảm mà anh dành cho cô.

“Hết khóc rồi chứ?” Tống Dật Tuấn hỏi, Tô Duyệt Duyệt khẽ lắc đầu.

Hành lang lúc này rất vắng vẻ. Đây quả là một địa điểm rất an toàndành cho hai người. Chẳng ai lại từ bỏ thang máy để leo bộ lên tầng caonhư thế này. Có điều, đi thang máy nhiều cũng thấy nhàm chán. Nếu leocầu thang bộ, từng bước từng bước một, sẽ rất khó để hình dung cảm giácnày. Những hồi ức về một thời đã xa của mỗi người, cũng chính là nhữngkhát vọng, mong ước về một tương lai tươi sáng, tốt đẹp hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv