Cảm giác tội lỗi, day dứt cứ thế vây bủa lấy anh, Vũ như người mất hồn cứ thế lái xe về nhà. Vừa về tới đầu ngõ, anh đã thấy bóng dáng người vợ yêu dấu đang đứng ngóng trông ở cổng.
Anh chầm chậm cho xe dừng lại một góc khuất gần đó, anh ngồi trong xe trầm lặng nhìn cô, càng nhìn cảm giác tội lỗi, day dứt trong lòng càng dâng lên.
Vũ đau khổ, đưa tay tự tát vào mặt, đánh vào đầu, dường như nỗi đau thể xác vẫn không thể nào xoa dịu bớt cảm giác tội lỗi, ân hận trong lòng, anh gục đầu xuống vô lăng, cúi xuống khóc nức nở. Vừa khóc, anh vừa tự trách, anh là một thằng tồi một thằng đều cảng. Anh đã làm gì thế này, tại sao anh có thể phản bội cô, ngủ với một người khác như vậy, tại sao chứ.
Chuông điện thoại một lần nữa reo lên, trên màn hình dòng chữ Vợ yêu không ngừng nhấp nháy. Nhìn dáng vẻ lo lắng đi đi lại lại của cô, bất giác Vũ đưa tay cầm lấy điện thọai ấn nghe.
_ Alo.
_ Alo, anh Vũ à, anh ở đâu thế. Anh đi đâu cả đêm không về, anh biết em lo lắm không.
_À..... Vũ ngập ngừng không biết mở lời với cô sao cho phải, anh sợ sau khi cô biết chuyện sẽ chán ghét, và căm phẫn anh, anh sợ cái cảm giác bị cô xem như một người xa lạ. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến anh đau lòng.
Vũ còn đang ngập ngừng không biết nói từ đâu, không biết nói chuyện này sao cho cô hiểu.
Cộp.... Cộp...
Ngoài cửa xe có ai đó gõ cửa, Vũ từ từ hạ cửa xe xuống, người ngoài xe liền nói.
_ Vũ à, cháu đánh xe sang bên kia cho bác nhé. Mới sáng sớm mày đỗ ở đây, chắn hết cửa nhà bác, bác làm sao mà bán hàng..
_ Dạ. Cháu đánh xe đi ngay....
Tiếng bác Hoa_ chủ cửa hàng tạp hóa lọt vào trong điện thoại.
_ Anh đang ở đầu ngõ à.
_ Ừm.
_ Vậy anh về đi. Em đợi anh ở cổng nhé.
Hạnh đã nói vậy, Vũ dù muốn tránh mặt cô cũng không còn cách nào khác là lái xe về nhà. Vào đến cổng, hai tay anh tự nhiên lại có cảm giác run run, mồ hôi toát ra ướt đẫm cả lưng. Vũ cứ ngồi mãi ở trong xe không muốn bước xuống, mãi đến khi Hạnh bước đến gõ gõ lên cửa kính, Vũ mới mệt mỏi lếch người ra khỏi xe.
Nhác thấy khuôn mặt tái xanh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi của anh, Hạnh hoảng hốt sờ lên trán Vũ, trán anh lạnh toát. Hạnh giật mình, vội vàng hỏi.
_ Anh ốm à mà người lạnh toát như vậy.
_ À, anh hơi mệt, chắc đêm qua uống hơi nhiều.
_ Thôi, anh lên nhà nghỉ ngơi đi. Em nấu cho anh bát cháo, ăn cho khỏe người.
_ ừm.
Cùng anh vào nhà, vừa đi cô vừa không ngừng cằn nhằn.
_ Em bảo anh rồi uống ít thôi không nghe. Uống chi cố vào đến lúc bệnh ra lại khổ mình, khổ cả người khác.
_ Lớn rồi mà anh cứ như trẻ con ý nhể, nói mãi mà không nghe. Vui thôi đừng vui quá. Lần sau anh mà còn uống sau như này em mặc kệ luôn.
Nghe cô lải nhải, anh không những không khí chịu mà cảm thấy vô cùng thoải mái, gánh nặng trong lòng dường như được trút bớt. Vũ khẽ thở phào, cũng may là cô không truy hỏi chuyện tối qua anh không về, nếu không anh cũng không biết phải trả lời cô ra sao cả.
Thôi thì nước đến đâu ta nhảy đến đó, giặc đên đâu ta đánh đến đó, chứ bây giờ quả thật anh không còn tâm trí gì để suy tính mấy chuyện khác nữa.
Vừa vào đến cửa, Vũ liền nhanh nhánh chóng chóng đi một mạch lên phòng. Vũ nào có biết, anh càng né tránh càng khiến cô nghi ngờ. Hạnh nghi hoặc nhìn Vũ đi lên trên lầu, trong lòng chợt xuất hiện vài tia dự cảm không lành.
Khẽ lắc đầu, cô xoay người đi vào trong bếp, trước tiên cứ nấu cháo cho anh ăn trước đã. Có chuyện gì nói sau vậy.
Trong nhà bếp, Hạnh bận rộn chạy tới chạy lúi nấu cháo. Dũng đã xuống nhà từ lúc nào, cậu nhàn nhã, dựa lưng vào tường mỉm cười ngắm nhìn cô. Chợt cậu lên tiếng chào.
_ Chị dâu, chào buổi sáng.
_ Hôm nay nghỉ mà cậu dậy sớm thế.
Dũng không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại.
_ Anh Vũ về chưa chị.
_ à, anh Vũ vừa về xong, hôm qua uống nhiều quá, sáng nay mệt đến đổ bệnh luôn. Chị nấu cho anh bát cháo uống cho nhanh khỏi.
_ Anh Vũ sướng thật, đi đêm đi hôm về vẫn còn đựơc chị nấu cháo cho ăn. Chả bù cho em, hôm trước có uống say một chút xíu thôi, Huyền nó cho ăn hành cả tuần, phải xin lỗi mãi cô ý mới tha thứ cho. Haizzzz..... Mà chị cũng phải cẩn thận, anh Vũ tuy không đẹp trai ngời ngời như em nhưng ra ngoài cũng được coi là người đàn ông thành đạt, có tài, có tiền, chị mà không lo giữ là đứa khác nó cứơp mất đấy.
Hạnh đang khuấy khuấy nồi cháo, tay hơi khựng lại, trong đầu lại nhom nhem suy nghĩ gì đó, cô cố tỏ ra bình thường, mỉm cười nói.
_ Chị tin anh Vũ mà. Anh Vũ là người đàn ông tốt, nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với chị đâu.
_ Hi... Em nói giỡn vậy thôi. Chị đừng suy nghĩ nhiều. Em cũng tin anh trai em mà. À mà dạo này ở công ty nhiều việc lắm à chị.
_ Ừm. Cũng bình thường, chỉ tại dạo này có giám sát từ phía trên tổng công ty phái xuống, bọn chị hay bất đồng ý kiến nên cũng có chút rắc rối thôi. Không sao, cũng không có gì.
_ À, bảo sao em thấy Huyền dạo này cứ hay kêu than hoài. Có gì ở công ty chị giúp đỡ chăm sóc cô ý hộ em nhé.
Hạnh khẽ mỉm cười.
_ Được rồi, đựơc rồi. Nói qua, nói lại nãy giờ, mục đích chính của chú vẫn là nhờ chị nâng đỡ em dâu chứ gì.
_hì...hì...
_ Đựơc rồi. Chú cứ yên tâm. Thôi chị mang cháo nên cho anh Vũ đây, ở nồi còn cháo đó, chú có ăn thì múc ăn luôn cho nóng.
_ Được rồi. Chị mau mang lên cho anh ăn đi, không nguội bây giờ.
Hạnh cười, hai tay bưng bát cháo để lên khay bước qua Dũng mang lên phòng cho Vũ.
_ Cháo chín rồi đây. Anh mau dậy ăn đi.
Vũ mệt mỏi ngồi dậy, đầu nặng trịch, anh khó nhọc nhận lấy bát cháo từ tay cô.
Cô nhìn anh ăn, trong lòng cứ thấy bức bối không yên, cuối cùng cô không nhịn được đành lên tiếng hỏi.
_"¬Anh Vũ, đêm qua anh ngủ ở đâu.
Làm gì có người vợ nào lại muốn chồng mình qua đêm bên ngoài, dù rất tin tưởng anh nhưng cô vẫn không thể không hỏi, cô muốn biết anh đã đi đâu, làm gì, đi với ai? Rốt cuộc xảy ra những chuyện gì mà lại có thể khiến một người đàn ông điềm đạm, có lý trí như anh phải uống say. Kể từ khi quen anh, trong trí nhớ của cô chưa bao giờ thấy anh say rượu đừng nói đến việc uống say không biết đường về, mà cho dù có uống say đi chăng nữa cô tin anh cũng nhất định sẽ gọi điện về báo cho cô một tiếng để cô yên tâm. Trực giác của người phụ nữ mách bảo, việc anh không về đêm qua cùng với thái độ bồn chồn, lo lắng này của anh chắc chắn là đã có chuyện gì đó không hay đã xảy ra mà anh không muốn cô biết.
Khụ..... Khụ..... Khụ
Bị cô hỏi bất ngờ, Vũ không kịp chuẩn bị tinh thần liền húp mạnh một hớp to rồi bất ngờ bị sặc.
_ Anh..... Khụ..... Khụ...
_ Từ từ..... Hạnh vỗ vỗ lên lưng anh.
_ Từ từ thôi. Có ai tranh với anh đâu mà để nghẹn thế.
_ Khụ...
_ Anh đỡ hơn chưa.
_ anh không sao. Vũ đưa tay lên xua xua, tỏ vẻ vẫn ổn.
Đối với Vũ, trong lòng cô luôn có một niềm tin tuyệt đối. Từ trước đến nay dù anh làm gì, đi đâu cô cũng không hỏi nhiều, không quản nhiều như những cặp đôi yêu nhau khắc. Bởi cô tin anh, cô tin vào tình yêu chân thành của cả hai. Nhưng hôm nay, dù rất muốn tin anh nhưng cô không thể nào không quản mà bỏ qua chuyện anh không về nhà cả một đêm một cách dễ dàng vậy cả. Hạnh tiếp tục truy vấn anh.
_ Anh nói cho em biết đêm qua anh đã ở đâu đựơc chứ.
Nhìn thái độ kiên quyết của cô, Vũ biết điều anh lo sợ nhất cuối cùng cũng đến. Mồ hôi trên trán túa ra, tim đập mạnh lên từng hồi, anh cứ ngập ngừng mãi không nói lên một câu.
_ Anh nói đi, anh biết tính em mà, em có thể chịu đựơc sự thật tàn khốc nhất nhưng em không thể nào chịu được cảm giác bị người thân yêu phản bội mình. Cảm giác đấy nó đau lắm, anh biết chứ.
_ Anh..... Vũ ngập ngừng nói, đôi mắt đảo qua bên phải lảng tránh ánh nhìn trực diện của cô.
Điện thoại đột nhiên reo lên, màn hình hiện thị số của Vy, anh hoảng sợ vội vàng tắt máy mà quên mất Hạnh đang ở bệnh cạnh.. Thái độ bất thường này của anh càng làm sự nghi ngờ trong lòng cô thêm chắc chắn, cô cá chắc đêm qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Cô nhìn anh trong lòng lo lắng, nửa muốn hỏi tiếp, nửa lại muốn dừng lại, cô sợ, sợ tiếp túc bản thân sẽ phải nghe những điều mà mình không muốn nghe. Cô sợ bị tổn thương, cô sợ mình sẽ đau.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi.
_ Sao anh không nghe máy vậy.
_À,.... Không có gì đâu, chắc gọi lộn thôi.
_ Chứ không phải hôm qua hai người có chuyên gì, hôm nay phải tránh mặt nhau à.
_ Hả, không. Làm gì có. Em đừng nghĩ lung tung.
_ Anh chắc là không có gì chứ.
Điện thoại một lần nữa reo lên, vẫn là số cũ, Vũ trực tiếp ngắt máy rồi sập nguồn luôn.
_ Anh nghe đi. Sao lại tắt máy vậy. Vy gọi anh hai lần không lẽ nào lại là ấn nhầm chứ.
Trong lòng như có cơn sóng cuộn trào, Hạnh chợt gắt lên.
_ À, chắc không có việc gì quan trọng đâu. Kệ đi.
_ Hai người có chuyện gì sao. Thái độ của anh lạ lắm, rõ ràng anh đang nói dối.
. _ Không..... Anh...
_ Sao vậy, rốt cuộc là tối qua hai người có chuyện. Anh mau nói rõ xem nào. Em ghét bị lừa dối, anh hiểu chứ, anh đừng làm gì để em phải hận anh.
Trong lúc anh ấp úng không biết nói ra sao. Đột nhiên chuông điện thoại lại reo, lần này là điện thoại của cô. Hạnh cầm điện thoại ấn nghe.
. _ Alo
_ Chị.... Chị mau ra đón em đi. Em sắp xuống xe rồi.
_ Hả, sao em lên sớm vậy. Em đi đến đâu rồi.
_ Chuyện này nói sau đi chị. Chị mau ra đón em đi. Nhanh lên em sắp đến nơi rồi..
_ Rồi, rồi. Chị đi ngay đây.
Cúp điện thoại, Hạnh vội vàng thay quần áo rồi lấy xe ra đón em mà quên luôn việc phải nghe câu trả lời từ Vũ.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi cô lấy chồng hai chị em cô mới có dịp gặp được nhau. Vừa nhìn thấy Nam, cô đã hét toáng lên.
_ Nam, chị đây, chị ở đây.
Nghe tiếng chị gọi, Nam chạy thật nhanh về phía cô. Hạnh vui vẻ dang tay định ôm lấy cậu, Nam cũng vui vẻ chạy đến, cậu chạy một mạch, chạy lại gần xe không ngừng suýt xoa.
_ eo ôi, chị mới đổi con audi này à, trông đẹp hết sảy.
_ Trời ơi bao giờ em mới có thể sở hữu.
Một người không ngừng nói, một người chưng hửng đứng im không biết làm gì. Cô điên tiết quay lại, liếc mắt nhìn thằng em khốn nạn đang không ngừng suýt xoa kia, anh mắt cô nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
_Nam, em chết chắc rồi.
Tiếng hét chói tai của cô lập tức khiến ai kia đang đắm chìm trong cơn mê man, ngắm nghía cái đẹp lập tức bừng tỉnh, cậu hoảng sợ nhìn về phía cô, mí mắt giật giật, hai chân bủn rủn, miệng lắp ba lắp bắp.
_ Chị...... Chị.....
Sau một hồi bị chị gái yêu quý dần cho một trận tả tơi, tơi tả, cuối cùng Nam cũng lết đựơc xác đến nhà Vũ.
Vừa vào đến cửa, hai chị em đã gặp bố Vũ từ trong nhà đi ra.
_ Con chào bố.
_ Cháu chào bác.
_ Nam lên à cháu, vào nhà chơi đi.
_ Dạ.
_ Uống nứơc đi.
...............
_ Bố, con xin phép đưa em ra ngoài tìm nhà trọ.
_ em nó mới lên,hẵng còn mệt, cứ để em nó nghỉ ngơi ở đây rồi chiều đi tìm.
_ Không cần đây bác, cháu không mệt mới cả hai chị cháu đi sáng cho nó mát. Nhỡ may không tìm được thì chiều còn đi tìm tiếp.
_ Ừ, thế hai đứa đi đi. Trưa nhớ về ăn cơm nhé.
_ Dạ. Bọn con đi trước đây.
Chẳng mấy chốc mà Nam đã lên Hà Nội đựơc hai tháng, thời gian đầu tuy vó hó kăn nhưng với bản tính thân thiện, hoạt bát, nhanh nhẹn cậu chẳng mấy chốc mà đã hòa mình vào cuộc sống vồn vã nơi đô thị. Không nhưng vậy, cậu còn nhanh chóng tìm cho mình đựơc một người bạn tri kỉ giữa đô thị phồn hoa.
Đối với cậu Linh là một cô gái tuyệt với, cô vui vẻ, xinh đẹp, tốt bụng hay giúp đỡ người khác lại rất tâm lý, ở bên cô cậu luôn cảm thấy bản thân thoái mải, không cần phải che giấu bất kì việc gì.
Lần đầu tiên, hai ngừơi gặp nhau chính tại giảng đừơng đại học Bách Khoa, nhớ ngày đầu tiên đi học nhìn đâu cũng toàn lũ đực dựa cậu ngao ngán vô cùng. Câu ngáp ngắn, thở dài, uể oải nằm dài ra bàn, trong lòng không khỏi than vãn " ôi trời ơi, lớp gì mà toàn trai thế này, không có một mống nữ nhi thế. Ôi trời, chẳng lẽ 4 năm đại học của mình lại trôi qua trong tẻ nhạt thế này ư."
Đột nhiên, từ phía dứơi một cậu bạn có vóc dáng to béo, dáng đi hơi uyển điệu đi tới ngồi xuống cạnh cậu.
_ Xin chào.....
Cậu ngồi đây một mình có buồn không, có cần mình ngồi tâm sự cùng hơm. Vừa nói hắn vừa đưa tay vuốt nhẹ trên tay cậu, tay còn lại thì vỗ vỗ lên quả mông cong hơn cả chữ " C" của cậu. Nam khẽ rùng mình, cậu lắp bắp nói.
_ Không cần...... Không... Mình.... Có bạn rồi
Cậu bạn kia nghe xong nhìn cậu một cái, không những không đi ngay còn vỗ mạnh một phát vào ngực cậu một cái rồi mới chịu về chỗ cũ.
_ Quỷ sứ hông hà, đáng ghét.
Nhìn cậu bạn đi khuất, Nam khẽ thở phào.
_ Ôi mẹ ơi, trông đẹp zai vậy mà lại là bê đê. Đáng sợ, thật đáng sợ quá. Trời ơi, chẳng lẽ trai bách khoa đều như mọi người đồn thổi, trai bách khoa yêu nhau hết rồi.,vào bách khoa bẻ thẳng thành cong. Huhu.... Mẹ ơi con không muốn đâu, con không muốn bị cong đâu.....
Cậu vừa nghĩ vừa đưa tay che chắn trước ngực để bảo vệ, nào ngờ đâu hành động kì cục đó của cậu lại thu hút một người con gái khác. Cô từ từ bước về phía cậu, nhẹ nhàng hỏi.
_ Mình ngồi đây đựơc chứ.
Nam ngước nhìn cô gái trước mắt, cô gái với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt biết cười, nụ cười duyên dáng với chiếc răng khểnh trông vô cùng đáng yêu. Cậu thoáng ngẩn người ra, mãi đến khi cô hỏi lần thứ hai cậu mới giật mình tỉnh mộng.
_ À.... Ừ...cậu ngồi đi. Chỗ này vẫn chưa có ai ngồi..
Cô gái kia, khẽ mỉm cười ngồi xuống.
_ Xin chào, mình là Linh, chúng ta làm bạn nhé.......
_ Ừ. Tất nhiên là đựơc rồi.
..................
Vào một hôm, Nam đang lang thang đi xin việc, trong lúc chăm chú đọc bản đồ trên điện thoại cậu vô tình va phải một bạn nữ đi ngược chiều.
_ Xin lỗi. Thật ngại quá. Cậu vội vàng đỡ bạn nữ kia dậy.
_ Ơ, Nam.
_ Linh, cậu sao không. Xin lỗi nhé, nãy mình không chú ý.
_ Mình không sao, cậu làm gì mà chăm chú thế.
_ Mình đang đi xin việc.
_ Cậu cũng đi xin việc á? Cậu tìm được việc chưa? Mình cũng đang đi xin việc đây?
Nam thở dài ngao ngán.
_ Mình đi từ sáng đến giờ đã xin đựơc đâu. Đang định đi đến quán tiếp theo.
_ Trùng hợp vậy, mình cũng chưa tìm được việc. Hay chúng ta đi chung đi, mình thấy quán cafe ở đằng kia có biển tuyển đấy, chúng ta lại đó xin đi.
_ Ừ, đựơc đó. Chúng ta cùng đi.
Sau khi phỏng vấn, cuối cùng cả hai cũng đựơc nhận vào làm việc và bât ngờ hơn nữa là hai người đêu làm chung một ca, phụ trách cùng một khu vực. Nhân duyên của hai người cứ như thế dần dần đâm rễ, ra hoa rồi kết trái chỉ tiếc loại trái mà hai người tạo ra lại là một loại trái vô cùng đắng cay.
Mãi đến sau này, khi nhớ lại mỗi chuyện, cậu mới hiểu ra rằng, chữ " duyên" trong " có duyên gặp mặt" là do ông trời sắp đặt, còn chữ " duyên" trong suy nghĩ của cậu lại chính là một sự sắp đặt, một âm mưu hoàn hảo để hãm hại người chị yêu dấu của mình.
*****************
Thời gian đó, Hạnh vì bộn rộn với công việc ở công ty, phần vì mải lo lắng cho em trai rồi chuyện nhà cửa nên cũng quên béng đi việc mình muốn hỏi.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, cho đến một ngày đẹp trời, một người đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà Vũ khiến cơn giông bắt đầu nổi gió.
Hôm đó, trong lúc Hạnh đang lúi húi nấu ăn trong bếp, chuông cửa ngoài cổng đột nhiên vang lên. Hạnh cứ tưởng là nhân viên giao hàng cô vừa đặt, lại đang dở tay nấu ăn, cô liền nói vọng ra với Vũ.
_ Anh Vũ, ra cổng lấy hộ em ít đồ em vừa đặt ở siêu thị với.
Lúc này, Vũ đang ngồi xem Dũng với bố đánh cờ tướng nghe vợ nói liền đứng dậy ra cổng.
_ Ra đây, ra đây.
_ Vũ......
Vừa mở cổng ra, Vũ liền sững người lại, cả người căng cứng, nụ cười trên môi tắt ngấm khi vừa nhìn thấy người đang đứng ngoài cổng.