Những con rắn đó không chỉ cứng như xích sắt của tôi, còn rất trơn và biết phun nọc độc liên tục, nếu mà tôi không cẩn thận sẽ bị cô ta thừa nước đục thả câu và giờ tôi thậm chí còn không thể tới gần cô ta.
Cái kỹ năng này giống như chính con người cô ta vậy, nó độc như rắn rết.
"A a…"
Đột nhiên, Nhiếp Tranh hét lên một tiếng thảm thiết, tôi theo âm thanh mà nhìn sang đó, thấy anh ta tự nhiên tự bẻ gãy tay của mình, nó bị bẻ gập ra phía sau người, điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Ngay sau đó là vài tiếng răng rắc, anh ta không kiểm soát được đã bẻ gãy từng ngón tay của mình vứt xuống đất, máu đỏ sẫm không ngừng phun ra khiến anh ta bị đau đến nỗi khuôn mặt trở nên méo mó, cũng làm tôi vô cớ cảm thấy đau nhói lên.
Thảo nào anh ta lại muốn bắt tôi đến nơi này, vì có mấy ai chịu đựng được sự tra tấn như thế này chứ?
"Đừng mà!!"
Tôi thấy anh ta duỗi ngón tay ra sắp tự chọc vào hốc mắt của bản thân, thì tôi không suy nghĩ gì liền quăng xích sắt vốn đang đối phó với Liễu Sương Sương qua chỗ Nhiếp Tranh, may mắn thay vẫn kịp thời, xích sắt đã quấn chặt lấy anh ta, để anh ta không tự làm tổn thương đến bản thân nữa.
"Ái chà, có sơ hở nè!"
Liễu Sương Sương cười duyên một tiếng, thì ngay giây sau, tôi cảm nhận được một cơn đau xót ở trên bả vai, là do bị một con rắn hổ mang đã há miệng cắn vào vai tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi có cảm giác như bị dòng điện chạy qua cơ thể khiến toàn thân tê dại và tay cũng không còn sức lực.
Độc của loài rắn này quá độc.
Thấy tôi mất đi sức chiến đấu, Liễu Sương Sương mới đi tới trước mặt tôi và tát vào mặt tôi hai cái bôm bốp, tát mạnh đến nỗi làm mắt tôi nổi đom đóm và ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, cái tát này cũng làm gãy hai chiếc răng của tôi.
Tóc của tôi bị Liễu Sương Sương giật mạnh, rồi cô ta hưng phấn nói với người đàn ông mặc áo choàng đen kia, "Tôn chủ, xin ngài hãy ký khế ước người phụ nữ này cho em!"
Người đàn ông kia không nói chuyện, chỉ khẽ động đậy cái đầu lâu, khí tức mạnh mẽ đầy áp bức xung quanh đã lan đến, làm nụ cười trên mặt trên mặt của Liễu Sương Sương cứng đơ lại, cô ta vội vàng quỳ trên mặt đất, "Tôn chủ xin ngài bớt giận, Sương Sương biết sai rồi."
Lúc này đây, đại sư kia cũng không dám bất cẩn, cho dù tôi đã bị Liễu Sương Sương khống chế, nhưng ông ta vẫn đặt một tay lên vai tôi.
“Tại sao ông lại muốn giúp họ làm những việc thương thiên hại lý, ông có còn là con người nữa không?” Tôi dùng tiếng Thái khá lưu loát của mình để nói.
1, Thương thiên hại lý – 伤天害理 – shāng tiān hài lǐ: hình dung hành động hung ác tàn nhẫn, mất hết thiên lương, gây tổn hại đến thiên đạo luân lý. Nói đơn giản là việc làm rất xấu.
Nhưng tên đại sư vẫn không nhìn đến tôi cho dù là một cái liếc mắt, ông ta liền đâm thẳng cây kim bạc dài ba tấc xuống đỉnh đầu của tôi.
(1 tấc = 3 cm)
Đến nước này rồi, tôi không dám lộn xộn nữa, vì nếu mà ông ta đâm trật gì đó thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ, nên chỉ cần tôi còn sống, tôi tin tưởng rằng dù có trúng phải thuật ngự quỷ thì sư phụ vẫn có thể giúp tôi cởi bỏ.
Đầu tôi như sắp nổ tung ra, trong mạch máu của da đầu giống như có axit đang chảy, nó nóng bỏng khiến tinh thần và tâm trí tôi như bị hỏng mất, rồi tôi ngã nhào xuống đất trong đầu thì quay cuồng.
"Đau quá!! Chết tiệt, lũ khốn nạn bọn mày, tao muốn giết chết bọn mày!!"
Nhiếp Tranh bất lực ở một bên nhìn tôi, lúc nãy anh ta không tự chủ được đã tháo gỡ tay chân mà lúc này nó đang từ từ tái tạo lại.
Ngay khi tôi nghĩ mình sẽ chết như thế này, thì một bàn tay to có lực đã kéo tôi vào trong một lồng ngực rộng lớn, để tôi dựa vào ngực đó, người nọ còn giống như đang dỗ con nít mà vỗ nhè nhẹ vào sau lưng tôi, dần dần thì cơn đau cũng được xoa dịu đi, lúc này tôi mới thấy rõ người đó.
Thế mà người đó lại là con ác quỷ hôi thối kia, tôi liền làm theo bản năng là vươn năm ngón tay ta muốn tóm lấy mặt ông ta, nhưng khi tay của tôi vừa tiến đến trước mặt ông ta thì nó tự động dừng lại.
Cho dù tôi dùng lực như thế nào đi nữa thì bàn tay này giống như không phải của tôi vậy, nó vẫn dừng ở trong không trung mà không nhúc nhích.