Nhìn khoảng trời mênh mông không thấy bờ trước mặt, Tô Tiểu Thiến hết đường xoay chuyển, trời đất bao la, đứa nhỏ rốt cuộc đã đi nơi nào?
"Tiểu Thiến đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được Minh Diễm."Hoa Hồn lại nhìn thấy nét mặt bi thương của cô nhịn không được bắt đầu an ủi cô.
"Thật vậy chăng? Đứa nhỏ thật sự còn sống sao?"Chân mày Tô Tiểu Thiến nhíu lại gần nhau, trong mắt cô chờ đợi nhìn về phía Hoa Hồn. Hoa Hồn mỉm cười nhìn về phía Lê Ngạo hỏi:"Đứa bé sẽ tìm trở về được đúng không?"
Lê Ngạo ngây ra một lúc vội vàng gật đầu, khẳng định nói:"Sẽ, nhất định sẽ tìm thấy."
Tô Tiểu Thiến nhìn về phía Lê Ngạo cười nhạt:"Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi nguyện ý giúp ta tìm con trai."
Lê Ngạo nghe vậy, trong lòng lại bắt đầu đau, bây giờ hắn đối với cô mà nói chỉ là một người lạ mà thôi!
"Bây giờ chúng ta phải đi nơi nào để tìm đây?" Tô Tiểu Thiến nhìn hắn xin giúp đỡ.
Lê Ngạo suy nghĩ một chút nói:"Yêu giới."
"Yêu giới?"Hai người trăm miệng một lời nhìn về phía hắn.
Lê Ngạo gật đầu nói:"Cảm giác của ta đối với yêu giới rất lớn, mấy giới còn lại thì không có khả năng." Mặc dù đối phương dùng ẩn vị đan rất cao cường, nhưng hắn vẫn cảm giác thấy trong truyện này có vài điểm mờ ám.
"Nhưng mà yêu giới rộng lớn như thế, chúng ta nên đi nơi nào để tìm đây?" Tô Tiểu Thiến nhíu mày không hiểu, việc này nên làm thế nào bây giờ?
"Tuy rằng yêu giới rất rộng, ta cũng muốn lật nó, ta nhất định sẽ tìm Minh Diễm về cho nàng."Lê Ngạo thâm tình nhìn cô, giọng điệu vô cùng kiên định. Tô Tiểu Thiến gật đầu, ánh mắt cũng khẳng định.
Xà Giới.
Vết Đao không nhớ được đây là lần thứ mấy đi thăm phòng ngủ của ả, chỉ là hôm nay ả lại ngồi trên giường không ngừng khóc.
"Khóc cái gì mà khóc? Phiền chết đi được" Vết Đao quát lên một tiếng, không kiên nhẫn nhấp một hớp nước trà.
Tĩnh Nghi ngước lên con ngươi đầy lệ toàn thân run run nói:"Ta...ta mang thai...."
"Bính" một tiếng, ly trà trong tay Vết Đao rơi xuống mặt đất.
"Ngươi nói cái gì?"Giọng điệu của gã run run không tin lặp lại câu hỏi lần thứ hai.
"Ta mang thai, ô ô....Nếu như...Nếu như bị cha biết ta sẽ chết, sẽ chết" Tĩnh Nghi che mặt khóc òa lên.
Vết Đao trầm mặc, một lúc sau, gã đột nhiên đi lên phía trước ôm lấy ả, điều này làm cho Tĩnh Nghi hoảng sợ.
"Ta sẽ mang nàng rời khỏi đây, nàng sẽ sinh đứa nhỏ ra."Gã chậm rãi nói.
"Cái gì?"Tĩnh Nghi nâng đầu lên nhìn về phía gã, tưởng như gã đang nói một truyện cười.
"Cho ta sinh đứa nhỏ ra."Lần thứ hai lập lại. Đúng vậy, người nhà của gã đều không có, bây giờ nếu có đứa bé này, như vậy, ít nhất gã còn có người kéo dài hương hoả.
Tĩnh Nghi vội đẩy gã ra, trong mắt tràn đầy khủng hoảng:"Ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì hay không? Đem nó sinh ra? Ngươi muốn ta chết có đúng hay không?"Ả có chút không khống chế được làm ầm lên.
Sắc mặt Vết Đao cũng không có giãn ra, gã nhìn ả chằm chằm lạnh lùng nói:"Cho nàng hai lựa chọn, thứ nhất, ta mang nàng rời khỏi đây, đưa nàng tới một nơi an toàn sinh đứa nhỏ ra. Thứ hai, ta sẽ cho nàng sống không bằng chết, nàng cũng biết thủ đoạn của ta đó."Gã cười âm trầm .
"Không thể, việc này nếu để cho phụ hoàng ta biết, nhất định ta sẽ chết rất thê thảm." Nghĩ đến đây, toàn thân ả run lên.
"Hắn ta đang luyện ma công một năm rưỡi sau chưa chắc đã ra được, đến lúc đó con của ngươi sẽ ra đời, ngươi yên tâm đi, sau khi sinh đứa nhỏ này ra ngươi có thể cút đi" Gã muốn là đứa nhỏ chứ không phải là cô ả này.
"Nhưng mà...."
"Có ta ở đây, không có ai phát hiện ra ngươi."vừa dứt lời, khóe miệng gã hiện lên một tia đắc ý, sau đó liền vươn tay đánh Tĩnh Nghi ngất đi.
Tĩnh Nghi cũng không biết bản thân đã ngủ được bao lâu, chỉ biết là hai má bị người nào đó thô lỗ tát mới khiến ả tỉnh lại, lúc này mới thấy rõ ràng chỗ ở nội tâm liền lạnh xuống:"Đây là một sơn động?" Trời ạ, gã gọi nơi này là địa phương bí mật.
"Chân của ta..."Tĩnh Nghi cuống quít nhìn về phía gã.
"Sau này, nơi này sẽ là nơi ngươi ở lại, cho đến khi nào đứa nhỏ được sinh ra. Trên bàn chân của ngươi là sợi dây xích sắt ngàn năm, ha ha, cài chốt cửa này, dựa vào một chút đạo hạnh tu luyện của ngươi muốn chạy trốn là không thể." Gã giải thích.
"Ngươi...Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?"
"Phụ hoàng của ngươi đối với ta như thế nào? Ta dựa vào gì không thể đối xử với ngươi như vậy? Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên hiểu được thân phận của mình, đừng có mà làm cho ta tức giận, bằng không, trên gương mặt xinh đẹp của ngươi sẽ lưu lại vết sẹo giống như ta vậy. Nhưng mà....nếu ngươi thích, hiện tại ta có thể giúp ngươi tạo ra nó."Gã nhìn ả cười đặc biệt giả dối.
Tĩnh Nghi nghe vậy vội vàng lắc đầu. Một lúc sau yếu ớt hỏi:"Ta...Một người nằm ở chỗ này đợi sao?" Ả ngẩng đầu nhìn sơn động trống trải không khỏi sợ hãi.
Vết Đao nghe vậy vỗ tay, lúc này bên kia sơn động đi ra một bà lão, bà nhìn thấy Vết Đao liền vội vàng hành lễ:"Chủ tử."
"Sau này, ngươi phải chăm sóc nàng ta thật tốt nghe chưa?"Vết Đao băng lãnh hạ mệnh lệnh.
Bà lão vội vàng nói:"Chủ tử yên tâm, cô nương này ta sẽ chăm sóc thật tốt sẽ khiến cho đứa nhỏ bình an mà ra đời."
Vết Đao nghe vậy tương đối hài lòng gật đầu, xoay người nói với ả:"Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút cho ta, bằng không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."Dứt lời,gã hướng về phía cửa động chưa tới vài giây liền biến mất.
Lão bà thấy gã đã đi, vội hướng Tĩnh Nghi cười cười tự giới thiệu:"Cô nương, ngươi gọi ta là quỷ bà bà đi, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, trước cô cứ nằm nghỉ ngơi một lát, ta đi làm cơm."Bà cười ha ha đi vào bên trong động.
Tĩnh Nghi nhìn sơn động vắng vẻ cùng giường đá dưới thân trong lòng vạn phần bi ai, đứa nhỏ này nhất định không thể sinh ra được, ả sẽ không cần nghiệt chủng này , cũng sẽ không cho gã hương hỏa về sau, theo gã, đứa nhỏ cũng là một tai họa, vì thế, vô luận thế nào, ả nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến đứa bé này bị xóa bỏ!
Cúi đầu nhìn vòng trang sức dưới chân trong lòng mâu thuẫn vạn phần, nên làm sao tháo ra đây? Ả nên nghĩ biện pháp gì khiến nghiệt chủng này bị bỏ đi? Nghĩ nghĩ, ả nằm trên giường phủ kín bằng lông bắt đầu trầm tư, ả nên nghĩ một biện pháp thật tốt để rời khỏi!