Tần địa sư nói cái này đều là có ý tốt, trên thế giới này ông ấy cũng chỉ biết nơi đó không có rắn, chuột và ông ấy cũng biết loại chuyện này khó tránh khỏi nhất.
Vợ của trưởng thôn cũng coi như là đã nghĩ nát óc, đem tôi nhốt ở linh đường, dùng đàn chuột con câu chuột lớn, nếu tôi giết không xong nhiều chuột cắn nuốt thi thể kia thì ngược lại chính tôi sẽ bị lũ chuột cắn chết tại linh đường này.
Còn nếu như tôi giết chết hết những con chuột đó, thì oán khí càng nặng thêm cộng với lời nguyền rủa trước khi chết của bà ta sẽ chọc chuột trả thù.
Lũ chuột như này khó tránh khỏi lắm, chỉ có thể tìm đến một nơi để ẩn nấp, nhưng mà có thể ẩn nấp được qua bao nhiêu năm chứ?
Tôi đặt cái ly trong tay xuống, nhìn Tần địa sư nói: "Bọn họ có nói, ai là người nói cho bọn họ biết phương thức này không chú?"
Phương thức nham hiểm lại tàn nhẫn như vậy, sợ rằng không phải thứ mà người bình thường có thể nghĩ ra được, càng không phải thứ mà người bình thường có khả năng dùng.
Tần địa sư lắc lắc đầu, trịnh trọng nói với ta: "Bọn họ sao có thể chịu nói ra? Chuyện của nhà họ Vệ cùng việc của Hà Thúy Miêu lộ ra cổ quái, mà toàn bộ đều có con nhúng tay vào, sợ đã trêu chọc phải thứ gì đó lợi hại rồi, con vẫn là nên đi Long Hổ Sơn để lánh mặt một thời gian đi, người trẻ tuổi đừng không tin này đó, vả lại con cũng biết xem hương lẽ nào còn không tin sao? "
Tôi cười cười, không nói chuyện nữa, Tần địa sư tự nhiên cũng biết dùng lời nói cũng vô dụng, lại dặn dò tôi thêm lần nữa, liền rời đi, khi bước ra khỏi sân nhà tôi, ông ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua sân nhà tôi và nhìn tôi nhẹ giọng nói:
"Nhà này của con, từ ngoài nhìn vào trong có phong thủy không tồi, nhưng nếu nhìn kỹ lại là một nơi tàng âm, bà ngoại con dùng gỗ xoan đào làm cọc, gọi là dương khoá âm tụ, âm khí bên trong không có chỗ nào tản ra, có điều trong phòng sẽ là nơi âm tà, ở lâu sẽ không tốt cho người, sợ có tâm ma, con vẫn nên nhân lúc còn sớm mà đổi một chỗ tốt hơn đi."
Ánh mắt của Tần địa sư lập loè, nhìn nhìn bụng nhỏ của tôi, do dự muốn nói rồi lại thôi.
Tôi chỉ cười khẽ, tiễn ông ấy đến cổng sân rồi nói cảm ơn.
Ánh mặt trời buổi sớm rọi xuống, tôi nhìn Tần địa sư lưu luyến đi từng bước, mặt còn mang theo lo lắng và quay đầu nhìn tôi, đột nhiên tôi cảm thấy trên thế gian này thì ra vẫn còn có người tốt.
Đương nhiên, tôi sẽ không đi dự đám tang ở nhà trưởng thôn nữa, người dân trong thôn ít nhiều gì cũng biết được ân oán giữa tôi và vợ của trưởng thôn, dù gì cũng đã xé rách mặt rồi, không đi cũng không sao.
Chỉ là vào ban ngày ban mặt, thỉnh thoảng vẫn sẽ có chuột chạy ngang qua nhà tôi, Đại Bạch dẫn theo hai nhãi con đuổi theo chơi, trong bộ dáng rất là sung sướng.
Lạc Lạc lại có chút sợ chuột, sợ đến mức không dám tới gần.
Tôi gọi cho chị Dương và hỏi chị ấy chuyện của nhà họ Vệ có tiến triển gì mới không, có tìm được thi thể người nhà họ Vệ chưa, chị Dương dường như có chút đau đầu, cười một cái kín đáo phủ nhận.
Tôi cũng cười gượng gạo một tiếng rồi cúp máy, tôi nhìn Đại Bạch đang bao vây một con chuột xám nhỏ ở trong góc và dùng móng vuốt nghịch chơi, làm con chuột sợ đến mức kêu to chi chi.
Thứ chuột này hay có hành động chui qua tường, đào đất quật mộ, chỗ nào râm thì đi chỗ đó, trời sinh chúng nó khi sinh ra đã có kháng thể chống lại rất nhiều loại vi rút, nên chúng nó sẽ không chết ngay khi bị nhiễm độc thi.
Quả thật rất phiền phức khi bị thứ này nhắm tới, chẳng trách Tần địa sư đã ngồi trước cửa nhà tôi một hồi lâu và nhất quyết muốn tôi đi Long Hổ Sơn để tránh.
Hôm đó nhà trưởng thôn đốt pháo không ngừng, trước cửa nhà tôi cũng không có một bóng người qua lại, xem ra cũng không có mấy người đi đến nhà bọn họ.
Tôi đặc biệt chế bột hương, rắc vào góc tường bên ngoài sân, tôi rắc tất cả những nơi chuột có thể ẩn náu, còn cố ý để Đại Bạch mang theo bột hương rắc một vòng ở bên ngoài, nghĩ rằng có nó trấn thủ, có lẽ sẽ không có việc gì đâu.
Nhưng đến buổi tối, bên ngoài vẫn có tiếng chuột kêu chi chi truyền đến, còn loáng thoáng nghe thấy có tiếng gặm cọc gỗ xoan đào.
Tôi cầm theo đèn pin và câu hồn liên đi ra ngoài, thì thấy mấy con chuột to như mèo, có râu hoa râm đang gặm cọc gỗ xoan đào ở bên ngoài sân, khi thấy ánh sáng, chúng lập tức vụt chạy vào đồng ruộng, cuối cùng không thấy đâu, tìm cũng không ra.
Quả nhiên con vật loại này, làm phiền là phiền đến chết.
Đêm hôm đó, trong nhà không có chuột nhưng mà ngoài sân lại có tiếng chuột chi chi rung động, ngay cả khi Đại Bạch dẫn theo hai đứa con dạo ở bên ngoài qua một vòng, cũng chỉ biết mệt như chó rồi chạy về không.
Chờ đến khi hừng đông tờ mờ sáng, tôi thấy đống cọc gỗ xoan đào ngoài sân chưa bị gặm đứt, mà xung quanh sân có vô số rác rưởi vụn vặt chất thành từng vòng, còn tản ra một mùi hôi thối nồng đậm.