Âm thanh này cực kì quen thuộc, là tiếng của Câu Hồn Liên*, tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, y thật sự có thể điều khiển quỷ sai*?
Tiếng động của Câu Hồn Liên ngày càng lớn, âm hồn của Tằng Tiểu Quỳnh vừa mới tụ xong liền hoảng loạn, nhìn về phía Mặc Dật như muốn nói cái gì, lại bởi vì quá sợ hãi mà không nói nên lời.
"Đi đến nơi mà cô nên đến đi, chuyện bổn quân đã hứa với cô, nhất định sẽ làm được." Mặc Dật cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể của Lạc Lạc, nặng nề nói.
Tôi không nghĩ tới Mặc Dật lại đáp ứng giúp cô ấy chuyện gì đó, trong lòng hơi kinh ngạc một chút, mà cũng tò mò không biết y đã đáp ứng chuyện gì.
Câu Hồn Liên giống như một con rắn nhào tới quấn lấy Tằng Tiểu Quỳnh, mà lúc này ở phía xa trong rừng cây, dường như có người cung kính hành lễ với Mặc Dật một cái, y vừa phất tay, người đó liền mang theo Câu Hồn Liên biến mất vào bóng tối.
Tôi vốn nghĩ rằng xem hương xong là có thể biết được mọi chuyện, nhưng giờ lại thấy càng hoang mang, cứ như bị Mặc Dật nắm mũi dắt đi, mà tôi lại không có dũng khí mở miệng phản bác.
Chỉ phải quay đầu thành thành thật thật nhìn y: "Bây giờ chúng ta làm gì nữa?"
Xem hương vốn là muốn giúp Tằng Tiểu Quỳnh tìm con gái, nhưng mà bây giờ con gái cô ấy lại nằm chung quan tài rồi, lại còn trói chung với nhau, tôi thật sự không biết tiếp theo nên làm gì nữa.
"Lấy một ít tóc của Lạc Lạc, dùng hương dẫn đường truy hồn*, chuyện này em làm được đúng không?" Mặc Dật nhìn tôi tỏ vẻ như tôi không đáng tin cậy một chút nào.
Tôi chỉ còn biết cười ngượng ngùng, tuy cảm giác bị khinh bỉ này không dễ chịu gì, nhưng chỉ có thể gượng gạo gật đầu.
Lại nhảy xuống hố mộ lần nữa, lấy một nắm tóc của Lạc Lạc, nhưng kì lạ là, rõ ràng trong ảnh Lạc Lạc cột bốn cái bím tóc nhỏ, giờ lại chỉ nhìn thấy ba cái, một cái nữa đâu mất rồi nhỉ?
Trong lòng có chút nghi ngờ, Mặc Dật lại nói tôi dùng hương để truy hồn, nói cách khác là âm hồn của Lạc Lạc cũng không ở trong địa phủ, mà là ở bên ngoài.
Một hồn của Tằng Tiểu Quỳnh phiêu bạt bên ngoài lâu như vậy, chấp oán nặng như vậy, nếu như linh hồn của Lạc Lạc còn trên dương gian*, làm sao cô ấy có thể không tìm thấy?
Mà ai lại dùng biện pháp ác độc như vậy phong ấn cô ấy, khiến cho cô ấy không thể xuống địa phủ, chẳng lẽ linh hồn của Lạc Lạc có bí mật?
Đêm nay có lẽ là đêm tôi có nhiều nghi hoặc nhất, thuần thục quấn tóc của Lạc Lạc quanh thân hương, nhẩm đọc tên bé, rồi châm lửa đốt. Lúc đầu hương khói còn lẩn quẩn ở trên mộ phần, một lát sau liền nhè nhẹ tụ thành một đường thẳng, mạnh mẽ hướng về một phía mà đi.
Tôi nhìn Mặc Dật gật gật đầu, tỏ ý có thể rồi, lại nhìn nắp quan tài mở toang, vội hỏi: "Có cần phong ấn quan tài lại không?"
Xúc phạm người chết cũng không tốt lắm đâu, ngày sau đi đường gặp chuyện xấu thì sao?
"Em không muốn chân tướng bại lộ sao? Không mở ra, ai mà biết Lạc Lạc đã chết ở chỗ này?" Thanh âm Mặc Dật trầm thấp, nắm chặt tay tôi nói: "Em phải nhớ cho kĩ, trong người em đang mang huyết mạch của bổn quân, trừ bổn quân ra, không ai có thể đụng tới em. Cho dù đi tới cùng trời cuối đất, cho dù có là mười vị minh quân, chỉ cần biết em là người của bổn quân, liền chỉ có thể ngoan ngoãn đưa em tới bên cạnh bổn quân, cho nên những việc nhỏ như thế này, đừng sợ hãi."
Giọng của y lạnh lùng, nhưng lời nói ra vô cùng khí phách, tôi bỗng có chút vui mừng nho nhỏ, nhưng mà đây chắc không tính là bán thân cầu vinh* đâu nhỉ?
Vả lại y nói cũng có lý, chỉ có bị ai đó phát hiện ra thi thể của Lạc Lạc thì chân tướng mới được bại lộ.
Hương đã bay đi xa, tôi cũng không dám trì hoãn, vội vàng đuổi theo.
Mới vừa nhấc chân lên, Mặc Dật lại ôm tôi vào trong lòng, giúp tôi cầm nén hương: "Em đi như vậy là muốn đi tới khi nào? Bổn quân mang em đi bằng âm lộ*, trước khi trời sáng phải giải quyết cho xong chuyện này."
Vừa dứt lời, y liền bước chân ra, chỉ một bước đã xuống tới chân núi.
Trước kia tôi đã từng nghe nói, quỷ đi âm lộ, một ngày có thể đi rất xa, vậy nên chỉ trong bảy ngày là có thể đi hết các nơi mà lúc còn sống từng đến, ai mà ngờ tôi cũng có ngày được trải nghiệm cảm giác này ngay lúc còn sống cơ chứ.
Cái ôm của Mặc Dật hơi lạnh, nhưng quần áo của y lại bao bọc lấy tôi, làm cho lòng tôi cảm thấy thật ấm áp.
Đuổi theo khói hương dẫn lối, chúng tôi vậy mà lại trở về đại sảnh khách sạn.
Ngay lúc tôi sửng sốt, hương lại chạy thẳng lên lầu trên.
Trong đầu nhớ lại cảnh lúc đang ăn mì, bàn tay đau đớn kéo tôi va vào người chủ của khách sạn, lòng liền giật thót, chạy đuổi theo làn hương lên trên lầu.
Khách sạn này tổng cộng có 49 tầng, là số âm, nhưng thang máy chỉ lên tới tầng 48, rất rõ ràng tầng 49 không dùng để phục vụ, tôi và Mặc Dật phải đi thang bộ lên trên, làn hương kia lại len lỏi chui vào qua khe một căn phòng cháy.
Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, khoá và giấy niêm phong căn phòng đó liền rớt xuống hết.
Chỉ thấy bên trong chứa một cỗ quan tài lớn cỡ bàn tay, dùng xích sắt quấn quanh, bên trên còn có bùa phong ấn.
Trên lá bùa kia còn ghi ngày sinh tháng đẻ cùng tên của Lạc Lạc, mà lúc cửa căn phòng cháy mở ra, còi báo động liền vang lên inh ỏi.
Chú Thích:
- Câu Hồn Liên: Xích bắt hồn.
- Quỷ sai: nhân viên dưới địa phủ.
- Truy hồn: Đuổi theo linh hồn, tìm linh hồn.
- Dương gian: cõi dương, cõi sống.
- Sinh thời: lúc còn sống.
- Âm lộ: đường dành cho người cõi âm đi.
- Bán thân cầu vinh: dùng thân thể để đổi lấy sự giàu có, quyền lực.