Diệp Kết Mạn thấy Thư nhi rời đi mới xoay người lại nhìn Kỷ Tây Vũ đang ngồi ở trên giường. Thấy Kỷ Tây Vũ cau mày, sắc mặt không tốt thì vội đi qua quan tâm nói:
"Thế nào? Chỗ nào không thoải mái?" Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn bắt tay Kỷ Tây Vũ xem xét. . Đọc truyện tại # T r u m T r u y e n . O R G #
Kỷ Tây Vũ cũng không tránh, mặc cho Diệp Kết Mạn cầm tay của mình - còn nàng thì nhìn Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn nóng lòng, không chú ý tới thần sắc Kỷ Tây Vũ, chỉ lo xem tay của đối phương. Vén áo lên, cánh tay trắng nõn bị vết cháy sém ập vào mắt, Diệp Kết Mạn cả kinh và nỗi buồn rầunhất thời dâng lên cuồn cuộn.
Diệp Kết Mạn cắn môi, thấp giọng nói: "Tại ta không về sớm. Không chú ý tới Thư nhi, làm hại nàng bị thương. Có đau không? Ta đi lấy thuốc."
"Thôi, thương nhẹ mà. Vả lại thuốc cũng đâu có tác dụng với ta."
Kỷ Tây Vũ cản Diệp Kết Mạn lại - nàng cũng không có rút tay ra mà chỉ là nhìn Diệp Kết Mạn.
"Vậy thì cái này phải làm sao?"
"Không sao, một chốc sẽ tốt lại."
"Giờ Ngọ nắng gắt, cũng may phòng này lớn, vạn nhất trốn không kịp thì thế nào?" Diệp Kết Mạn vẫn còn sợ mà nhìn Kỷ Tây Vũ. "Nếu để nắng chiếu tới, nàng sẽ ra sao?"
Kỷ Tây Vũ hờ hững nhếch khóe môi, ngữ khí cợt nhã nói: "Thì tan thành mây khói thôi."
Tiếng nói vừa dứt, tay Kỷ Tây Vũ bị siết lại. Diệp Kết Mạn có vẻ không hờn giận; nàng mím môi, sau một lúc mới buông tay Kỷ Tây Vũ; giọng cũng trầm hơn:
"Nếu nàng không có gì cả, xem như ta quan tâm là điều thừa."
Diệp Kết Mạn vừa buông tay, mà cổ tay nàng đã có cảm giác lành lạnh trở lại, và đồng thời nàng cũng bị kéo xuống - mặt giáp với Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, mỉm cười: "Giận hả? Nhìn nàng lo lắng như vậy nên đùa nàng thôi. Đừng giận."
Diệp Kết Mạn tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Tây Vũ: "Có gì hay mà giỡn?"
"Dáng vẻ sốt sắng của nàng vừa rồi rất đáng yêu." Kỷ Tây Vũ cười khẽ. "Vả lại, ta cũng không nỡ tan thành mây khói."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn thấy mặt mình hơi nóng. Khuôn mặt của người trước mắt nằm rõ trong mắt nàng - ở đâu cũng là vẻ tinh xảo và hoàn mỹ. Dù con ngươi là màu đỏ, cũng chỉ làm tăng độ mị hoặc cho nàng. Diệp Kết Mạn nhìn mà tim đập nhanh, hô hấp cũng hơi dồn dập. Nàng sẽ dựng thẳng người để có khoảng cách và mắt cũng nên tránh khỏi phải đối diện Kỷ Tây Vũ. Song giọng nói của nàng cũng hơi kích động:
"Không đùa nữa, ta có chính sự phải nói."
Kỷ Tây Vũ cười, cũng không tiếp tục chọc Diệp Kết Mạn, ý bảo nàng tiếp tục.
Diệp Kết Mạn âm thầm thở sâu, áp chế rung động và đem chuyện của Tiểu Như nói cho Kỷ Tây Vũ.
Nghe xong, Kỷ Tây Vũ trầm ngâm và khôi phục bộ dáng mặt không đổi sắc. Sau một lúc nàng mới thấp giọng nói:
"Nha hoàn nàng nói ta có chút ấn tượng. Bình thường cũng trầm mặc ít lời. Thời điểm quét dọn tẩm cư của ta thường thì ta cũng không có ở đó. Bởi vậy, mặc dù nàng ấy làm việc đã nhiều năm nay nhưng chưa bao giờ nói chuyện với ta. Lần đó có việc gấp, nàng ấy bị điều đi ta cũng không lưu tâm. Không ngờ còn có chuyện này. Thế nhưng lại có liên quan tới Kỷ Việt."
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn: "Nha hoàn của Kỷ Việt mà nàng nói ta cũng biết. Nàng ta ở bên cạnh hắn đã được một thời gian. Nói là nha hoàn, nhưng võ công cũng ngang ngửa Trữ Tâm, song nàng ta là âm thầm bảo vệ Kỷ Việt. Vì trong mắt người khác, nàng ta dấu giếm rất tốt. Không giống Trữ Tâm, ai ai cũng biết Trữ Tâm là cận vệ của ta. Kỷ Việt, cung cách làm việc hiểm độc, lòng dạ thâm sâu không thể khinh thường."
Diệp Kết Mạn gật đầu, nhớ lại đêm ở Lưu Ly đình gặp Kỷ Việt. Bỗng, trong lòng vừa động.
Diệp Kết Mạn nói: "Nàng nói xem... ta bị tập kích, có thể là Kỷ Việt cố ý không. Nếu không thì tại sao lại trùng hợp như thế? Kỷ Việt vừa đi, đã có người đến Lưu Ly đình cảnh cáo ta."
"Rất có thể." Kỷ Tây Vũ cúi mắi suy tư. "Nếu là thật, vậy Kỷ Việt sẽ không thoát khỏi liên quan chuyện ta bị sát hại."
Diệp Kết Mạn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Uhm, vậy là nàng cũng biết Kỷ Việt phái người lẻn vào phòng nàng tìm cái gì à?"
Kỷ Tây Vũ nhíu mày: "Ta đoán... có lẽ là một thứ."
"Là cái gì?"
"Nàng quên rồi sao. Nàng đã từng thấy nó trong phòng ta rồi."
Diệp Kết Mạn không hiểu ra sao nên nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Và trong đầu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, nàng kinh ngạc mở to mắt:
"Nàng nói là lá thư giấu sau tủ?"
Thấy Kỷ Tây Vũ mỉm cười không nói, xem như chấp nhận. Diệp Kết Mạn hỏi:
"Nhưng tại sao?"
Kỷ Tây Vũ: "Ta cũng chỉ là đoán. Không biết có chính xác hay không."
Diệp Kết Mạn không có nói tiếp, song trong lòng càng nghi hoặc hơn.
Thư là của Bùi Nghiêu Húc - nhưng vì sao hắn đưa thư cho Kỷ Tây Vũ? Kỷ Thế Nam tiêu hủy còn chưa tính, ngay cả Kỷ Việt cũng muốn có - rốt cục nội dung trong thư là gì mà quan trọng đến thế này?
Đang suy nghĩ, Diệp Kết Mạn bỗng nghĩ đến chuyện Bùi gia gặp phải mới vừa nghe. Lòng nàng cả kinh, và đổ mồ hôi lạnh. Nàng nhíu mày nhìn Kỷ Tây Vũ:
"Nàng hãy nói thật. Lá thư của Bùi Nghiêu Húc... có phải có liên quan đến việc son có vấn đề của Bùi gia hay không?"
Kỷ Tây Vũ nghe vậy thì chăm chú nhìn Diệp Kết Mạn một lát mới mặt không đổi sắc nói: "Ồ? Vì sao nàng nghĩ như thế?"
Thấy Kỷ Tây Vũ như vậy, Diệp Kết Mạn càng trầm: "Kỷ gia muốn động tay ở son Bùi gia, nhất định cần phải có nội ứng từ Bùi gia. Nhưng, cho dù là người của Bùi gia thì cũng không phải ai cũng đều có thể dễ dàng tiếp xúc đến xưởng chế tác son. Như vậy, người này nhất định là người có thân phận tại Bùi gia. Nàng nói, lúc ấy đến thành Tây là vì việc này. Nói vậy, ở ngày 19/2, khi nàng rời đi thì lá thư này mới được gửi. Và e là vô tình bị Kỷ Việt biết được, cho nên hắn mới muốn vào phòng nàng tìm lá thư này. Sau khi nàng chết, Kỷ Thế Nam cũng thiêu hủy nó ngay lập tức. Rồi không được bao lâu, lô son mới của Bùi gia đưa ra bán xảy ra vấn đề. Hết thảy đều trùng hợp.
Nếu nàng không thừa nhận, ta sẽ đi hỏi Bùi Nghiêu Viễn về thời gian chế tác lô son này là biết ta có đoán đúng hay không."
Nghe Diệp Kết Mạn nói xong, Kỷ Tây Vũ cũng không có lập tức đáp lại mà là nhìn đối phương với ánh mắt hứng thú.
Một lát sau, khi Diệp Kết Mạn từ từ cứng nhắc, Kỷ Tây Vũ cười nói: "Không cần phải hỏi đâu. Bùi gia chế tác son đích xác cần khoảng một tháng. Nàng rất thông minh. Quả nhiên không làm ta thất vọng.
Đúng vậy, Bùi Nghiêu Húc chính là nội ứng cấu kết với Kỷ gia."
,,,,,,,,,,,
Bên đây, An nhi hồn nhiên không biết trong phòng Diệp Kết Mạn phong ba gợn sóng. Thấy Thư nhi trở về, An nhi đem sự tình ở phòng bếp cứu Tiểu Như thuật lại. Song An nhi cũng không có nói sự kiện Kỷ Việt. Thấy Thư nhi cau mày nhìn Tiểu Như co quắp ngồi trên giường, An nhi sợ Thư nhi nói lời tổn thương nên vội cáo từ và kéo Thư nhi ra khỏi phòng.
Ra cửa, Thư nhi ngữ khí không đồng ý nói: "Muội chỉ giúp được nhất thời, không giúp được một đời, tóm lại là hãy để nàng quay về phòng bếp đi."
"Nhưng muội không đành lòng..." An nhi cũng biết Thư nhi nói đúng, nhưng trong lòng vẫn là không vui, bướng bỉnh nói. "Tỷ cũng thấy đó, Tiểu Như bị thương như thế, sắc mặt cũng rất kém. Nếu cứ ở đó, khó bảo toàn nàng không mất mạng."
"Muội định làm gì?" Thư nhi có vẻ tỉnh táo dị thường.
"Muội..." An nhi phiền não dậm chân - chính nàng cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Để nàng nghỉ ngơi một lúc rồi đưa trở về đi."
"Không!" An nhi không chút suy nghĩ mà cự tuyệt.
Vừa dứt tiếng, An nhi thấy Thư nhi cau mày hơn; An nhi biết Thư nhi không đồng ý. Nhưng An nhi thật sự không bỏ mặc Tiểu Như, trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.
An nhi năn nỉ nói: "Thư tỷ tỷ, tỷ giúp muội điii. Muội biết tỷ thông minh, muội thì không có cách rồiii."
Thư nhi nghiêm nghị: "Ta bất quá cũng giống muội, là một nha hoàn mà thôi, có năng lực gì hơn nữa đâu? Những chuyện thế này cũng không phải lần đầu tiên ta thấy. Và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. An nhi, ta biết muội thiện lương, nhưng chuyện gì cũng phải có cái đúng mực. Người ta thấy muội là nha hoàn của thiếu phu nhân đến bái tế, nên người ta mới không so đo với muội. Muội nghĩ Kỷ gia sợ nha hoàn Bùi gia? Nếu không phải hiện tại là tang kì, bọn họ không muốn gây thêm chuyện thì e là muội còn mất nhiều hơn được. Nếu tiếp tục, ngay cả thiếu phu nhân cũng phải bị muội làm phiền đi."
"Nhưng..." An nhi nghe mà khổ sở trong lòng, mắt không tự giác đỏ lên, "chẳng lẽ để Tiểu Như tiếp tục bị bắt nạt như vậy?"
"Mỗi người đều có mệnh riêng của mình, muội đã giúp hết sức mình rồi. Còn kế tiếp thì phải xem tạo hóa của nàng ấy như thế nào."
An nhi buồn bã cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
Thấy thế, Thư nhi thở dài: "Nếu rảnh như thế, không bằng muội hãy quan tâm Bùi gia chúng ta nhiều hơn đi. Vừa rồi ta phụng mệnh thiếu phu nhân ra ngoài hỏi thăm tin tức, e là Bùi gia đã xảy ra chuyện."
"Sao?" An nhi không ngờ Thư nhi nói vậy mà chấn động, nàng ngẩng đầu hỏi. "Chuyện gì hả tỷ?"
Thư nhi đem tình huống nói lại cho An nhi.
An nhi: "Sao có thể như vậy? Bùi gia đóng cửa hai chi nhánh ở thành Nam?"
"Đây là lần đầu tiên như thế này, " Thư nhi bất đắc dĩ lắc đầu. "Mấy ngày nữa ta lại đi hỏi thăm, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì thì hơn."
Tuy là nói vậy nhưng Thư nhi đã có dự cảm bất hảo.
Không khí chợt nặng nề, không ai nói gì. Một lát sau, Thư nhi bỗng nghĩ tới điều gì, kéo An nhi, hạ giọng nói:
"Mà này, An nhi, muội có cảm thấy thiếu phu nhân có cái gì đó là lạ không?"
An nhi: "Thế nào ạ?"
Thư nhi nói lại chuyện vừa rồi, lại nói: "Bình thường ta cũng biết thiếu phu nhân luôn không tập trung, không biết là nhìn cái gì. Hơn nữa nàng nói không thích nóng, nhưng hiện tại rõ ràng là ngày xuân, cho dù có nắng thì nhiệt độ cũng thích hợp vừa phải. Vậy mà phòng thiếu phu nhân lại lạnh như hồi đầu xuân vậy."
Nghe vậy, An nhi gật đầu không ngừng, đem nghi hoặc trong lòng của mình nói ra: "Đúng đúng đúng, muội còn tưởng chỉ có mình muội nghĩ đến, không ngờ Thư tỷ tỷ cũng chú ý. Thiếu phu nhân rất tốt, nhưng đôi khi lại sao sao đó, làm người ta không biết thể nào. Lần trước muội muốn mở cửa sổ để thoáng khí cũng bị ngăn trở. Tỷ nói..." An nhi nuốt một ngụm nước bọt, "có phải bởi vì âm hôn không hở?"
Thư nhi cả kinh nói: "Đừng có nói bậy."
"Muội không có nói bậy, thiếu phu nhân thật sự kỳ quái đó."
An nhi chưa từ bỏ ý định, dứt khoát nói hết.
"Tỷ không để ý thiếu phu nhân càng ngày càng tệ sao? Khi nàng vừa vào Bùi phủ, sắc mặt nàng còn hồng hào. Còn bây giờ? Rất là tái nhợt. Lần trước còn té xỉu một lần. Về phần phòng của thiếu phu nhân, muội nghĩ có phải là âm khí quá nặng hay không, cho nên mới lạnh sau lưng như vậy. Tỷ nói đi, có thể có khả năng là âm hôn làm tổn thương nguyên khí thiếu phu nhân không hở?"
"Muội đừng có đa nghi quá." Thư nhi khoát tay, không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ nói, "Thiếu phu nhân không khỏe là do bệnh căn còn để lại khi lần đó rơi xuống nước, muội đừng suy diễn lung tung. Mà muội đến phòng bếp, lại mang về một người, còn thuốc của thiếu phu nhân đâu?"
An nhi nghe vậy vỗ đầu: "Nguy rồi, muội quên rồi!"
Thư nhi tức giận chỉ trán An nhi: "Thôi đi, vẫn là ta nên đi một chuyến."
Nhìn bóng Thư nhi đi xa, An nhi gãi đầu, vừa thì thầm vừa đi về phòng: "Muội nghiêm túc mà. Lần trước thiếu phu nhân còn sai muội đi làm cái mộc phù bằng gỗ hòe - cái này thuộc về cõi âm mà, cũng không biết nàng muốn làm gì. Không được, để ngừa vạn nhất, muội phải lưu ý..."