Nghe được lời của đối phương, Diệp Kết Mạn hung hăng rùng mình một cái, con ngươi co rút nhanh, chẳng biết nói gì tiếp theo.
Tân nương của một con ma? Lại còn là một ma nữ? Đùa gì thế...
Ma nữ thấy thế, thần sắc hiểu rõ, khóe môi hơi nhếch lên, lúc này mới lui về phía sau một chút, chừa ra khoảng cách, cúi đầu nhìn hỉ bào ướt đẫm trên người mình, ánh mắt ghét bỏ: "Có y phục sạch sẻ không?".
"... Không biết.". Diệp Kết Mạn nhìn chằm chằm ma nữ trước mắt, thần sắc biến ảo một lúc lâu, sau đó mới chỉ ngón tay về phía tủ quần áo trong phòng, "Ngươi lại đó tìm thử xem.".
Ma nữ nghe vậy đứng lên, quay đầu lại nhìn phía tủ quần áo, nàng bĩu môi, bước tới. Phía sau, tầm mắt Diệp Kết Mạn rơi vào trên người ma nữ. Hỉ bào có chút rộng, tay đối phương kéo ống quần bếch đến tận giày, cách mặt đất rất gần, đến nỗi tạo ra dấu vết trên sàn khi bước đi, thoạt nhìn hết sức quỷ dị.
Khi nhìn thấy ma nữ tự nhiên mở cửa tủ quần áo, Diệp Kết Mạn bỗng nhiên nghĩ đến khi nảy đối phương mới vừa nhắc tới chuyện nàng đã chết một cách bất ngờ. Diệp Kết Mạn nghĩ vậy, cắn cắn môi dưới, trù trừ một lát, sau đó mới nhẹ giọng mở miệng: "Ngươi... vừa chết không lâu sao?".
"Đúng.". Ma nữ nghe được câu hỏi của Diệp Kết Mạn thì dứt khoát trả lời, động tác trên tay vẫn tiếp tục, bắt đầu cẩn thận chọn lựa y phục bên trong.
Thoáng nhìn mái tóc đen của ma nữ vẫn tích nước phía sau lưng, trong đầu Diệp Kết Mạn bỗng nhiên lóe lên chút ánh sáng, như nhớ ra cái gì đó, nàng hít một ngụm khí lạnh, lập tức lẩm bẩm nói: "Có phải ngươi là người bị... chết đuối trên con sông gần Bùi phủ không?". Nói xong mấy chữ cuối, Diệp Kết Mạn dừng một chút, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, thử bình phục rung chuyển trong đáy lòng.
Đúng rồi, nàng nhớ lại. Khi tới đây, lúc ngồi trên hỉ kiệu thì bị dừng lại một lát, bà mối có nói là quan phủ đang xử lý thi thể bị chết đuối. Liên kết với tình cảnh trước mắt, chẳng lẽ...
Diệp Kết Mạn quan sát ma nữ. Chẳng lẽ nàng là người chết trên con sông kia?.
Ma nữ chọn một bộ y phục màu trắng, nàng cúi đầu cởi vạt áoxuống, chợt nghe câu hỏi của Diệp Kết Mạn, động tác không khỏi dừng lại, lập tức rũ mắt xuống. Từ chỗ Diệp Kết Mạn nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy thần sắc bị che giấu bên dưới hàng lông mi cong vút nồng đậm của đối phương, con ngươi phiếm đỏ khó mà nhận ra chủ nhân đang nghĩ gì. Chắc là bởi vì nhìn thấy ma nữ không có ý hại mình, đáy lòng Diệp Kết Mạn nhẹ nhõm chút ít.
Trong chốc lát, ma nữ nghiêng đầu nhìn sang Diệp Kết Mạn, ngôn ngữ sâu xa nói: "Không lẽ khi đó ngươi là người ngồi trong hỉ kiệu kia?".
Diệp Kết Mạn thầm nghĩ quả thế, đồng thời gật đầu trả lời. Nhưng mà nàng vẫn không khỏi nghi ngờ, không biết tại sao ma nữ chết đuối trên sông lại xuất hiện trong tân phòng của mình cùng Bùi Nghiêu Húc?.
Ma nữ cũng không biết Diệp Kết Mạn đang suy nghĩ gì, ánh mắt tinh tế quan sát nữ nhân ngồi ngay ngắn hai tay đặt trên đầu gối, lập tức lại quay đầu về tiếp tục cởi áo, miệng nói: "Nếu Bùi Nghiêu Húc đã chết, ngươi định làm như thế nào?".
Nghe vậy, thần sắc Diệp Kết Mạn tối sầm, nháy mắt trầm xuống.
Kiến Diệp Kết Mạn không nói lời nào, dường như ma nữ cũng đã đoán được, gương mặt cười cười tỏ vẻ khinh thường, "Xem ra ngươi chính là căn bản không có tính toán gì.".
Diệp Kết Mạn phát giác được ngữ khí khinh thường của đối phương, nàng bĩu môi, muốn biện giải. Nhưng mà khi ánh mắt chạm được động tác của đối phương thì hai mắt lập tức mở to cả người cứng đờ, những lời muốn nói cũng ngăn ở trong cổ họng không kịp nói ra.
Chỉ thấy ma nữ đứng trước tủ quần áo, ngón tay thoát y phục trên người, quần áo khẽ rơi xuống đất. Trong tầm mắt lập tức bị một tấm lưng trắng nõn đập vào, bóng loáng đến nỗi Diệp Kết Mạn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Hỉ bào lung tung rơi trên mặt đất. Động tác của ma nữ cũng không dừng lại, đầu ngón tay chạm vào nút thắt của chiếc yếm màu xanh, sau đó buông lỏng, mảnh vải không chút vướng bận rơi xuống mắt cá chân, lộ ra đường cong thướt tha bị y phục che đậy. Nước vẫn còn thấm ướt trên thân thể đối phương, đầu vai mềm mại thon gầy, dính chút bọt nước, có vài giọt trợt xuống. Trong nháy mắt, cảnh xuân vô hạn, ánh nến đỏ tỏa ra, chập chờn ma mị.
Diệp Kết Mạn thật không ngờ, từ đó tới giờ mình chưa bao giờ thấy ma, khi nhìn thấy lại thấy một ma nữ như thế này. Cũng không biết nên là may mắn, hay là bất hạnh. Trên thực tế, thân thể ma nữ kia cũng không gầy yếu như trong tưởng tượng của nàng. Ngược lại, ngoại trừ da thịt quá phận tái nhợt ra, còn lại đều không có gì dị thường. Thậm chí là đường cong lưu loát. Tóc đen ướt đẫm dán sau lưng, nhìn vào trái lại như là mới vừa tắm xong, có một loại phong tình khó có thể nói rõ.
Đang lúc ánh mắt Diệp Kết Mạn rơi xuống trên người ma nữ thì bỗng nhiên giật mình, lập tức cực nhanh thu hồi lại, xấu hổ quay đầu đi, trong đầu lại hiện lên đường cong lả lướt no đủ kia. Vốn tưởng rằng nữ nhân này đã chết đuối, thân thể chắc chắn sẽ thối rửa. Nhưng mà sự thực lại hoàn toàn ngược lại, da thịt ướt át, trắng mịn. Diệp Kết Mạn nhịn không được khẽ cắn môi, âm thầm chán nản, vóc người ma nữ kia đúng là đẹp hơn mình nhiều lắm.
Đang lúc thất thần, bên tai bỗng nhiên rơi xuống một tiếng cười khẽ. Lúc này Diệp Kết Mạn mới quay đầu lại, nhìn thấy không biết lúc nào mà ma nữ đã mặc xong áo lót, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt thú vị đánh giá nàng. Nhưng mà chiếc yếm mỏng trên người nàng, lúc này lại trễ xuống, theo động tác của đối phương lộ ra cần cổ trắng nõn, mang theo đường cong ánh vào tầm mắt Diệp Kết Mạn. Thấy thế, ngực Diệp Kết Mạn không khỏi rộn ràng. Còn chưa mở miệng, đối phương đã cười cười, lên tiếng nói: "Thế nào? Chưa từng thấy nữ nhân thay y phục sao?".
"Cũng không phải.". Diệp Kết Mạn ngập ngừng nói, "Chỉ là không nghĩ tới... đột nhiên như vậy.".
Ma nữ nhoẻn môi: "Ta với ngươi còn chưa đến mức phải chào hỏi thôi.". Nói xong, nhìn quần áo bị vứt trên mặt đất, sau đó thẳng đến giường. Thân hình càng tiến gần Diệp Kết Mạn, tóc đong đưa vẫn mang theo ẩm ướt.
Thấy ma nữ đến gần, Diệp Kết Mạn lại rụt lui một chút. Đối phương chỉ nhàn nhạt liếc mắt nàng, động tác như muốn trèo lên giường.
"Ngươi làm gì?". Trong lòng Diệp Kết Mạn quýnh lên, cũng không kịp sợ, bật thốt lên hỏi.
Vẻ mặt ma nữ khinh bỉ xoay đầu lại, chỉ chỉ chân của mình: "Không thấy ta không có mang giày sao?".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn cúi đầu, lúc này mới chú ý tới trước mắt cách đó không xa có một đôi chân trần tinh xảo, che đậy bên dưới ống quần màu trắng. Đáy mắt Diệp Kết Mạn hiện lên thần sắc kinh ngạc, vô ý thức đảo trên mặt đất, quả nhiên nhìn thấy đôi giày đỏ của đối phương ướt sũng nằm một bên.
"Giày ướt.". Ma nữ thuận miệng bỏ lại một câu, chân đã dò vào trong chăn.
Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy một trận hàn khí từ bên dưới chăn tập kích mà đến, cúi đầu kinh hô một tiếng, sợ đến cả người đều co rụt lại.
Đối với hành động của Diệp Kết Mạn, ma nữ làm như không quan tâm, tự nhiên kéo chăn đắp lên trên đùi. Thấy thế, Diệp Kết Mạn mím môi, không nói gì, chỉ là thụt lùi vào trong góc tường càng gần.
"Ngươi... định như vậy sao?". Tầm nhìn của Diệp Kết Mạn có chút lắc lư rơi vào trên người ma nữ.
Giọng nói ma nữ khó hiểu, làm như không giải thích được: "Thế nào?".
"Y phục...". Diệp Kết Mạn có chút khẩn trương dời đi tầm mắt, cau mày nói: "Sao không mặc áo ngoài?".
"Như vậy ta thoải mái hơn.". Ánh mắt ma nữ hứng thú quan sát Diệp Kết Mạn quay đầu sang một bên. Diệp Kết Mạn cảm thấy thấy lạnh cả người, lúc này lại muốn lui về phía sau. Nhưng mà phía sau là vách tường cứng rắn. Đang lúc luống cuống thì cánh tay của ma nữ đã lộ ra, chiếm hữu cánh tay của nàng đặt ở trên giường, thân thể Diệp Kết Mạn cả kinh run lên, vô ý thức liền muốn rút ra. Đối phương cũng đoán được, phút chốc siết chặt nàng.
"Ngươi... ngươi làm gì?". Diệp Kết Mạn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn phía ma nữ.
"Lại đây, nói cho ta biết, ngươi tên là gì?". Ma nữ ngưng chế nhạo, giọng nói cũng nhu hòa hơn một chút, nhìn Diệp Kết Mạn hết sức chân thành. Nhưng mà khi Diệp Kết Mạn nghe vào, trên người lại bắt đầu nổi lên từng tầng từng tầng lông tơ, nàng cảm thấy ánh mắt kia như rắn rết tránh không kịp. Giằng co chỉ chốc lát, với ánh nhìn không chịu đựng được, nàng thấp giọng trả lời: "Diệp Kết Mạn.".
"Diệp Kết Mạn sao...". Ma nữ nhẹ giọng lặp lại cái tên, ngữ khí không còn tự cao nữa, thanh âm trở nên mềm mại ôn tồn, bất quá chỉ bốn chữ, làm như là có thiên ngôn vạn ngữ vọng lại, không biết sao mặt Diệp Kết Mạn hơi đỏ lên, nàng nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên tên của mình được gọi dễ nghe như vậy.
"Kết Mạn à...".
Diệp Kết Mạn nhìn ma nữ cười rạng rỡ gọi thẳng tên mình, nhịn không được lại muốn lui về phía sau. Bất đắc dĩ tường cứng rắn, rốt cuộc vẫn không thể nào như ý nguyện. Nàng chỉ có thể giật giật môi, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khô khốc nói: "Chuyện gì?".
Ma nữ triêu Diệp Kết Mạn, ra vẻ ôn nhu cười cười, tay đặt trên lưng bàn tay nàng, làm như sợ Diệp Kết Mạn kích động bỏ chạy xuống giường: "Ngươi cũng biết hiện nay tình cảnh của mình là không ổn ra sao?". Không đợi Diệp Kết Mạn trả lời, ma nữ bỗng nhiên nghiêng đầu liếc mắt hỉ chúc sắp tàn trên bàn, tiếp tục nói: "Còn một canh giờ nữa thì trời sáng.".
"Thì sao?". Diệp Kết Mạn không biết đối phương có ý gì, ánh mắt rơi vào trên người ma nữ.
Ma nữ thấy đối phương không có lĩnh hội ý của mình, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Kết Mạn liếc mắt một chút, thần sắc trong đáy mắt có vài phần ghét bỏ, rất nhanh lại bị đè ép xuống, lập tức thở dài: "Ta hoài nghi ngươi như ngươi vậy làm sao có thể sinh tồn ở Bùi phủ được?". Dừng một chút, "Trời sáng, ngươi sẽ phải đi thỉnh an người ở đây.".
Ngực Diệp Kết Mạn kinh hoảng một chút, đôi mi thanh tú hơi cau lại. An tĩnh một lát, sau đó gật đầu: "Ta biết.".
"Ngươi xác định ngươi thực sự biết?". Thanh âm của ma nữ kia lại có vài phần thấu hiểu, "Nếu như ta đoán sai, ngươi bất quá sinh ra trong gia đình bình thường. Sợ là khi gả cho Bùi phủ cũng chỉ cho có vậy thôi?". Nhìn thấy Diệp Kết Mạn trầm mặc xuống, ma nữ nói tiếp: "Trong lòng ngươi cũng rõ ràng, gả cho Bùi gia giàu nhất thành tây, ngươi hiểu rõ họ mấy phần? Đừng nói là ngươi nghĩ mình có thể hi sinh để tiếp nhận cuộc âm hôn này thì họ có thể buông tha cho ngươi, là mình có thể an an ổn ổn quá nửa đời sau?.".
Ngữ khí ma nữ dừng lại, một lát sau lại kiên quyết phun ra hai chữ: "Nằm mơ.".