Cả ba người chúng tôi đều nhận ra tâm ý đó, người đàn bà trước mặt cũng vậy.
Tiểu Hằng ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào tiểu Bảo, cậu bé ngây thơ rụt rè sau bàn tay của người đàn bà.
Tiểu Hằng thật sự rất muốn bế cậu vào lòng, nhưng rồi cũng từ bỏ ý định. Cô quay sang ông nội, cười khổ:
"Trẻ con không nên tiếp xúc với âm khí..."
"Cô không hận họ?" Tô Nhi muốn hỏi rằng đến giờ phút này Tiểu Hằng vẫn không có một lời oán trách nào đối với chồng và mẹ chồng của cô sao?
Tiểu Hằng đứng dậy, xoay người mỉm cười, lắc đầu:
"Họ cũng đã chịu quả báo rồi, có hận cũng chẳng được gì, giờ nhìn thấy tiểu Bảo bình an sống qua ngày là tôi đã hạnh phúc lắm rồi"
Chúng tôi từ tận đáy lòng thật sự rất khâm phục tấm lòng khoan dung của Tiểu Hằng, khó có ai làm được như cô ta cả.
Tiểu Hằng nhìn ông nội, cúi đầu nói:
"Pháp sư cám ơn người, Tiểu Hằng may mắn mới gặp được mọi người. Hôm nay chỉ đành từ biệt tại đây."
Ông nội vội đỡ cô đứng dậy, Tiểu Hằng xoay người nói với người đàn bà:
"Dì, Tiểu Hằng vô năng không có cách nào cảm tạ dì, Tiểu Hằng tại đây xin gập đầu tạ ơn"
Nói rồi Tiểu Hằng liền quỳ xuống, gập đầu ba lạy trước người đàn bà, bà ấy từ khoé mắt đã rưng rưng.
Ông nội tiến đến vài bước, nói với Tiểu Hằng:
"Ta sẽ giúp cô viết một tấm Giải Trần phù, giúp cô giải thích rõ ràng việc không thể đến địa phủ báo danh sớm, họ chắc sẽ không trách tội đâu."
Tiểu Hằng dự định quỳ xuống, nhưng may mà ông nội đỡ kịp, cô ta không khỏi xúc động cảm ơn:
"Đa tạ pháp sư."
Thời gian cũng đã tối, ông nội hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm, sau đó lá phù bay đi mà Tiểu Hằng cũng theo đó rời đi.
Mọi sự ở nhân gian đều có quả báo chỉ là đến chậm hoặc nhanh thôi, lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát. Hi vọng ai trong chúng ta đều sẽ sợ nhân hơn là quả.
Sau khi giải quyết chuyện Tiểu Hằng, chúng tôi lại tiếp tục đi đến trấn Thanh Mộc. Người đàn bà bế Tiểu Bảo lên, tay chỉ về phía trước:
"Cứ đi thẳng, không xa sẽ tới."
Chúng tôi lại đi, đi càng xa tâm trạng lại càng nặng trĩu.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được trấn Thanh Mộc, lúc đi là khi mặt trời vừa xuống núi, đến chỗ đã là giữa khuya.
Chúng tôi dự định sẽ nghỉ qua đêm ở một quán trọ gần đây, nhưng điều càng không thể ngờ là quanh đây tuy đông nhà nhưng chẳng có ai mở cửa.
Đang lúc loay hoay tìm kiếm, thì từ phía cuối con đường có tiếng kèn, trống làm rộn vang cả ngõ phố, đã giờ giữa đêm rồi, đang làm đám tiệc gì không biết?
Giữa đêm? Chắc chỉ có thể là đám ma. Nghĩ đến đây tôi liền cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Ông nội chân vững như kiềng, tuyệt nhiên không hề cuối đầu.
Đợi đến khi đoàn người đi gần đến, ông đã kéo tôi và Tô Nhi trốn vào một góc.
Tôi đang dự định hỏi ông tại sao lại kéo chúng tôi vào trong này, nào ngờ khi đoàn người lướt qua, toàn thân của tôi đã run rẩy.
Không phải đám ma, đoàn người đó đang khiêng kiệu rước dâu. Rước dâu vào ban đêm, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy thập phần kinh dị.
Người đi chính giữa tay cầm bài vị, miệng mấp máy hát đồng dao:
"Hoa đăng ôm trọn cả bầu trời
Pháo hoa vang vội một vùng quê
Mão phượng đính ngân châu
Trước mặt mang khăn hỉ
Quan khách vui cười nâng rượu chúc
Nào biết tân nương lệ sầu ưu
Một cánh cửa nhưng mang hai định mệnh
Hạnh phúc bi thương cách một đường
Ngẩn đầu hỏi trời rơi huyết lệ
Đến cùng thiếp và chàng là tử biệt hay sinh ly."
Tuy là đám cưới, nhưng bài đồng dao lại mang giai điệu u ám nặng nề.
Càng quái dị hơn là bốn người khiêng kiệu, ai nấy đều mặt mày nhợt nhạt, không có thần sắc.
Đến khi tôi ngước nhìn về phía kiệu hoa thì...Mẹ ơi! Tôi chỉ muốn hét lên một tiếng bởi vì trên nóc kiệu có một người đang ngồi, mà kì dị hơn là người đó không mắt, không mũi và miệng cũng không.
Khuôn mặt đó bằng phẳng như một miếng gỗ vậy, chính giữa còn có cái lưỡi dài. Tôi thập phần kinh sợ, miệng dự định hét lớn, nào ngờ ông nội nhanh tay bịt miệng tôi lại, rồi thỏ thẻ nói:
"Đây là quỷ rước dâu, đừng để bị phát hiện, nếu không sẽ chết đó."
Ánh mắt tôi càng sợ hãi hơn khi ông nội nói câu này, nhưng bản thân vẫn cố gắng gật đầu.
Sau đó ông nội mới từ từ thả lỏng tay ra. Tôi nói Ngô Mệnh này rốt cuộc có thành ý hay không vậy? Đưa chúng tôi đến chỗ quỷ tha ma bắt gì đây.
Tô Nhi ngồi sau lưng tôi, mặt mày cũng đã tái mét khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Bộ họ lướt qua chỗ chúng tôi, đừng nói là cử động, ngay cả thở tôi cũng không dám.
Toàn bộ khung cảnh mang một màu sắc quỷ dị vô cùng.
Đợi đến khi tiếng kèn, tiếng trống mất dần, chúng tôi mới dám bước ra. Giờ cũng gần sáng nên đã có người đi chợ rồi.
Ông nội cùng tôi và Tô Nhi đi đến một quán trọ, sau đó nghỉ ngơi một xíu. Những người ở đây nói chuyện gom rả, nhưng có một điểm chung là họ đều nhắc về việc quỷ rước dâu đêm qua, hoá ra bọn họ cũng biết điều này.
Tôi cũng không khỏi tò mò biết đến nghe những chuyện trà dư tửu lậu của họ, ai cũng đều nói hôm qua chính mắt nhìn thấy quỷ rước dâu.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc:
"Mọi người cũng thấy à?"
Người kể chuyện bỗng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ:
"Cậu mới đến trấn này đúng không?"
Tôi 'a ' một tiếng, gật đầu trả lời:
"Sao chú lại biết hay như vậy?"
"Chỉ có người vừa đến trấn mới kinh ngạc vì sự kiện quỷ rước dâu, chứ chúng tôi ở đây lâu như vậy đã quá quen rồi" Ông chú kể chuyện bình thản nói.
Một người trong đám đông nói lớn:
"Không biết hôm qua là con gái nhà ai đã bị chọn trúng."
Ông chú kể chuyện trả lời:
"Con gái của Lý lão đầu. Chuyện này không sớm kết thúc thì không biết còn bao nhiêu cô gái phải chịu khổ nữa."
Tôi lại hỏi bọn họ:
"Đây không phải lần đầu sao?"
"Không, trước đó đã rất nhiều lần rồi, cứ mỗi tháng vào đêm trăng tròn lại xuất hiện quỷ rước dâu, nó sẽ chọn một cô gái trong trấn này làm tân nương quỷ. Còn đem cô ấy đi đâu thì chẳng ai biết được."
Cảm giác sợ hãi đột nhiên bao trùm lấy trái tim bé nhỏ của tôi, nơi này còn đáng sợ hơn Ngô Mệnh gấp nhiều lần.
Sau khi nghe xong những chuyện này, tôi về phòng kể lại với ông nội, ông nội chỉ bảo nhanh chóng giải quyết vụ Ngô Mệnh trước.
Nhưng thử hỏi nơi đây rộng lớn thì biết tìm cô ta ở đâu chứ.
Ông nội quay lại giường ngủ, lấy từ trong đó ra một tờ giấy, là một tờ huyết thư:
"Tối nay hẹn ở Vạn Lâm..."
Tôi nói nè, hình như mấy quỷ hồn rất thích viết thư bằng máu cho người khác lắm, không thể viết một lá thư bình thường được sao?
Chu Diêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt tôi, làm cho tôi giật cả mình, xém chút đã chửi ra mấy câu rồi.
Cậu ấy ngồi xuống bàn:
"Tối nay chúng ta đến đó sớm một chút..."
"Có cần đem theo gì phòng bị không?" Tôi
hỏi một câu.
Chu Diêu lắc đầu trả lời tôi:
"Nếu cô ấy đã muốn lấy mạng chúng ta thì dù có chuẩn bị gì đi chăng nữa cũng là vô ích."
Tôi cảm thấy lời nói này của Chu Diêu không hẵn là đúng lắm, nếu có chuẩn bị thì khả năng trốn thoát cũng tăng lên một phần, đâu phải cứ nghĩ người khác mạnh thì tự mình chui đầu vào rọ đâu.
Ông nội lại suy nghĩ rất giống tôi, ông lấy từ trong túi ra một sắp linh phù, như thể sẵn sàng chiến đấu vậy.