Từ những lời nói, hành động của ông nội cũng đủ khiến tôi nhận thức được vấn đề nghiêm trọng của chuyến đi này.
Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Tô Nhi:
" A, con quên mất thứ này."
Tô Nhi vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy. Không ngờ trong túi áo của em ấy lại rơi ra một vật khác.
Đó là một chiếc lá cây rất nhỏ phía trên cột một sợ dây đỏ, lá có màu xanh biên biết lúc đầu tôi còn nhận nhầm là ngọc khắc.
Ông nội nhìn thấy vật trên tay tôi kích động đến đứng bật lên."
"Lưu Hồn Thảo."
Tôi không hiểu sao chỉ là một lá cây thôi ông nội lại kích động đến vậy, nên hỏi lại:
"Lưu Hồn Thảo là gì ạ?"
Tứ Thúc đang cặm cụi vẽ bùa bên kia cũng kinh ngạc đi đến:
" Là Lưu Hồn Thảo trong truyền thuyết, Tô Nhi tại sao con lại có được vật này?"
Tô Nhi ánh mắt mờ mịch nhìn chúng tôi:
"Con, con cũng không biết nữa."
Tứ thúc đi đến cầm lấy chiếc lá xác nhận thực hư rồi giải thích.
"Lưu Hồn thảo được mọi người xưng là tiên thảo vì nó giúp người chết sống lại."
Tôi, Tô Nhi và Trương Sinh cả 3 đôi mắt đều tròn xoe nhìn tứ thúc, tứ thúc cười vui vẻ rồi nói tiếp:
" Thực ra nó không lợi hại như vậy, Lưu Hồn thảo có tác dụng lưu lại hồn phách của người dùng nó, có rất nhiều cách để lưu lại hồn phách của 1 người sau khi chết đi nhưng đều có nhân quả, còn Lưu Hồn thảo thì khác nó là từ thiên địa sinh ra nên không cần nhân quả, cho dù hồn phách người dùng chỉ còn một mảnh thì vẫn hồi phục sống lại bình thường".
Tôi lên tiếng cảm thán:
" Như vậy có nghĩa người dùng nó sẽ giống như có hai cái mạng."
Tứ thúc nhìn tôi bằng ánh mắt một lời khó nói hết, rồi gật đầu một cái chứng minh cho câu hỏi ngu ngốc của tôi.
Vậy vấn đề đến, thứ quý giá này đến cùng từ đâu xuất hiện, tại sao lại ở trong túi của Tô Nhi.
Lúc này tứ thúc mới lên tiếng nói tiếp:
"Cách đây tầm 40 năm ta từng nghe đồn qua thứ này xuất hiện ở Côn Luân, là tiên thảo nổi tiếng mà chỉ Diệp Mậu Tùng mới có."
Tôi bất chợt nhớ đến cái gì đó, liền vội lên tiếng:
"Là lão Mù, chắc chắn là lão ấy".
Tôi không thể hiểu được tại sao Lão Mù lại tặng thứ này cho Tô Nhi nữa. Mà chắc do Tô Nhi giống cháu gái ông ấy nên ông ấy mới làm vậy cũng nên.
Chuyện của Lưu Hồn Thảo cứ vậy trôi qua mọi ánh mắt đều dồn về tờ giấy không chữ trên bàn.
Đến tứ thúc cũng phải lắc đầu chịu thua:
" Rốt cuộc đây là gì? Nước, lửa đều thử qua, tại sao lại không có phản ứng gì hết?"
Ông nội nhìn chúng tôi thở ngắn than dài, rồi cười ra tiếng:
"Đây là dùng để truyền âm thì làm sao lại có chữ chứ".
Lần này bốn cặp mắt đều nhìn về phía ông nội. Ông nội cầm lấy tờ giấy gấp thành 1 con hạt rồi dùng một cây bút trên bàn chấm đôi mắt cho nó. Vừa châm xong hai mắt hạt giấy như sống lại phát ra vài tiếng kêu rồi lặng im nằm xuống.
Ông nội đang tươi cười nghe xong liền trầm mặt xuống, nhìn về hướng tôi:
"Con và Tô Nhi tranh thủ nghỉ ngơi đêm nay, sáng mai chúng ta đi xuất phát đi Bất Đẩu Nhai."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông nội, tôi rất muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lại không nói lên thành tiếng.
Chỉ biết ông nội gọi tứ thúc vào trong phòng bàn chuyện gì đó rất là lâu.
Một đêm yên lặng trôi qua trời vừa hừng sáng, chúng tôi đã có mặt tại dưới chân núi, Trương sinh không biết lấy từ đâu ra 1 chiếc xe ngựa. Thời buổi bây giờ tìm được một chiếc xe ngựa cũng rất khó.
Chúng tôi từ biệt tứ thúc và Trương Sinh bước lên con đường mới, tôi đưa tay lên ngực đè lại con tim không biết cớ gì cứ nhảy nhanh như vậy lại, không biết chiến đi này ra sao? Nhưng tôi hi vọng mọi thứ là tốt đẹp.
Xe ngựa lộc cộc đi hết nửa ngày. Lúc này tôi mới lên tiếng hỏi ông:
"Người gửi bức thư lúc sáng là ai vậy ông?"
Ông nội trả lời với vẻ bình thản:
"Là sư huynh của ta."
"Sư huynh?" Tôi lộ vẻ khó hiểu.
"Là một người tu đạo cao thâm, khi gặp con tự khắc sẽ biết." Ông trả lời.
Tôi gật đầu, sau đó lại thuận miệng hỏi tiếp:
"Nội dung bức thư là gì hả ông?"
Ông nội dựa lưng vào thành xe, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng miệng vẫn mấp máy trả lời tôi:
"Sư Huynh bảo với ta, lâu nay huynh ấy bế quan tu luyện không màn thế sự. Nhưng, thời gian này quan sát thiên tượng, cảm thấy nhật nguyệt có phần thay đổi, sao Trục Tinh bắt đầu ngược hướng cho thấy có điềm bất thường đang xảy ra. Nên huynh ấy dùng thuật bói để kiểm tra thì biết được ngọn nguồn bắt đầu từ ta, lần này là thập tử nhất sinh, nêu ta có chuyện gì cần giúp đỡ thì huynh ấy sẽ nghĩa bất dung từ."
Tôi hô lên một tiếng, cảm thấy trong lòng càng thêm nặng trĩu:
"Lần này nguy hiểm vậy sao?"
Ông nội gật đầu, giọng nói cũng có phần nghiêm khắc hơn. Cứ mỗi khi thái độ ông nội thay đổi tôi lại cảm nhận có điềm xấu sắp đến vậy:
"Lần này đến tìm huynh ấy cũng là nhờ giúp một phần."
Sau câu nói đó, ông nội lại thở dài không nói gì thêm. Tôi và Tô Nhi cũng đồng loạt im lặng, giờ đây không khí bỗng nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy thanh âm xào xạc của tiếng những cành cây va vào nhau, lâu lâu là tiếng ngựa hí đường xa.
Bất tri bất giác, thời gian thôi đưa cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Bất Đẩu Nhai. Ông nội bước xuống xe trước, hướng mắt lên trên quan sát mọi thứ, sau đó lại xoay người chỉ tay về phía trước mặt:
"Chắc là ở đó."
"Hả?" Tôi và Tô Nhi há miệng khinh ngạc.
Trước mắt tôi giờ đây là một bậc thang kéo dài nghìn bước, đứng từ điểm đầu phải nhìn rất lâu mới thấy được điểm cuối. Trăm bế, ngàn bế lại lựa chọn chỗ cao như vậy bế quan, đúng là có mắt nhìn mà.
Tô Nhi ngồi xuống tản đá, miệng thở lấy, thở để:
"Đi cả ngày trên xe ngựa đã mệt, nay còn phải leo bậc than nữa, Sở Lăng em sắp chết vì mệt rồi."
Ông nội nhìn hai đứa chúng tôi như vậy cũng có chút chạnh lòng, nhưng nơi đây hoang vu một nẻo nếu không nhanh chân lên chỗ bế quan của Ông Bác thì có lẽ đêm nay sẽ không có chỗ dung thân.
Tôi gọi sư huynh của ông nội là ông bác cũng có phần xem người đó là người thân, dù sao thì thêm một người bạn bớt một kẻ thù vậy.
Ông nội để chúng tôi ngồi nghỉ một xíu, đợi bớt mệt sẽ tiếp tục đi.
Cảnh vật hoàng hôn nơi đây tựa tiên tựa phật, huyền ảo vô cùng. Phía trên những bực thềm là một toà tháp, đám mây đỏ ngàn dăm là hoàng hôn một màu, tà dương trải dài trên những bực thềm xa xa, phải khi chính mắt nhìn thấy mới cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Tôi xoay người sang ông nội, nói:
"Sao lại xây nhiều bực thềm như vậy ạ?"
Đôi mắt ông nội chớp, chớp vài cái:
"Người đến cầu đạo đều phải có lòng, quỳ bái đủ hết 999 bậc than mới có thể gặp mặt sư huynh."
"999 bậc than? Muốn giết người sao?" Tôi há hốc mồm hét lớn.
Ông nội đứng dậy, hướng mắt về phía bậc thang:
"Có lòng thì mới đắc đạo chứ? Nào, chúng ta đi thôi."
Sau khi nói xong, ông nội trực tiếp bước đi. Tôi và Tô Nhi cũng rất nhanh chóng theo sao. 999 bậc thì 999 bậc, tôi đây không sợ, chỉ cần bảo toàn tính mạng được cho người thân của tôi thì một vạn, mười vạn hay một trăm vạn cũng không hề gì.
Bước đi rất lâu, tôi không lê chân nổi nữa, liền trực tiếp ngồi xuống thở lấy thở để, mà nhìn lại thì ông nội và Tô Nhi đã khuất bóng mất rồi. Tôi đứng giận vẻ mặt có phần lúng túng, tính sẽ gọi lớn, nhưng rồi lại thôi.