Hai con tiểu quỷ trực tiếp tấn công tôi và Tô Nhi, may mà trước đó tôi đã từng học qua vài đạo phù từ ông nội.
Tô Nhi dùng mắt âm dương cũng đã có thể làm cho một tiểu quỷ phải dè chừng đôi phần, nó không dám tiến lên nữa.
Lúc này Con quỷ trong người trưởng thôn liếc mắt sang tôi, nở một nụ cười nham hiểm lao đến. Mà ông nội và tứ thúc vẫn đang đánh nhau với ba tiểu quỷ còn lại, giờ phút này nó muốn giết tôi là việc như trở bàn tay.
Hắn hung tợn lao đến với móng vuốt sắc nhọn, nhưng tôi kịp thời né tránh. Hắn đến cùng vẫn không muốn buông tha cho tôi mà liên tục vồ lấy, Tô Nhi cũng bị hai tiểu quỷ chặn lại.
Mắt thấy hắn sắp vồ đến, tôi cũng không còn cách nào né tránh, liền nhắm mắt xui tay mặc hắn xử lí.
Hắn sắp vồ đến tim tôi thì "A" một tiếng, là tiếng của Tô Nhi. Không biết từ lúc nào mà cô ấy đã đứng trước mặt tôi nữa.
Tôi vẫn còn kinh ngạc, cho đến khi thân thể Tô Nhi mềm mại ngã vào lòng mình.
Thì ra cô ấy đã đỡ thay đôi nhát chí mạng lúc nãy, giờ phút này tìm tôi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Từng cơn co thắt, khiến tôi không thể thở nổi.
Tứ thúc và ông nội cũng dẹp sạch bọn tiểu quỷ, lúc này họ cùng nhau xông đến cho tên Quỷ Hồn trong người trưởng thôn một kiếm, khiến hắn run rẩy than khóc một hồi, rồi biến mất không còn chút dấu vết.
Hai tay tôi ôm lấy Tô Nhi, tiếng nói thì thầm trong nức nở:
" Tô Nhi...Tô Nhi, sao em lại ngốc? Sao em lại ngốc như vậy chứ?"
Giờ phút này đây, tôi muốn nói rất nhiều, rất rất nhiều. Nhưng không biết tại sao? Miệng chỉ nói được hai câu đó.
Tô Nhi đau đớn từng cơn đến chau mày, nhưng vẫn cố đưa tay lên trán của tôi, ngập ngừng từng câu:
" Sở Lăng, anh chau mày thật xấu, em vẫn là thích anh cười hơn."
Tôi gần như không còn giữ được bình tĩnh, liên tục lắc đầu:
" Không, anh không chau mày nữa, em đừng làm anh sợ có được không? Tô Nhi, em mở mắt ra. Em không được ngủ."
Cô ấy nhăn mặt một tí, hơi thở mang theo chút nặng nề nói:
"em... Em không ngủ...nhưng đau quá"
Ông nội và tứ thúc vội vàng đến xem Tô Nhi. Máu từ vết thương ở bụng cô ấy cứ không ngừng chảy, dù tôi có làm cách nào cũng vậy, khoảng khắc lực bất tòng tâm này khiến người khác vô cùng khó chịu.
Tứ thúc thu lại Kim Tiền kiếm, mặt mày nghiêm túc quan sát:
" Vết thương có vẻ rất sâu, nhưng không mang theo tà khí cũng không có gì đáng ngại. Nhanh chóng cầm máu là ổn thôi."
Ông nội lấy một xíu lông Cẩu Tích* đắp lên vết thương, rồi dùng vải quấn lại. Ông nội căn dặn bảo tôi nhanh chống đưa cô ấy vào thôn.
Tôi ôm lấy Tô Nhi rời khỏi mật thất, A Lưu vừa thấy chúng tôi liền hốt hoảng gọi đại phu đến. Cô ấy cuối cùng cũng được chữa trị, tịnh dưỡng cả nữa ngày vẫn chưa tỉnh dậy được.
Ông nội và tứ thúc đã thu dọn tàn cuộc và bắt trói lão trưởng thôn đến trước mặt dân chúng. Mục đích để hỏi cung là chín, vạch trần bộ mặt gian ác của ông ấy là mười.
Tứ thúc đá vào chân trưởng thôn, khiến ông ấy quỵ xuống, miệng liên tục chất vấn:
" Nói, tại sao ông lại hại dân làng?"
Trưởng thôn biết giờ không còn cách nào trốn thoát, nên đã thành thật khai báo.
Trước khi ông ấy đến đây, từng cùng một đám người tham gia vào Tà Giáo từ đó học các loại kì môn dị thuật. Sau khi đến thôn vì ghen ghét nhà lão Lý ông ấy đã thờ Ngũ Quỷ nhằm mượn năng lực tà ma đàn áp người dân, trục xuất lão Lý ra khỏi thôn.
Nhưng càng ngày ông ấy càng mê muội vào tà thuật này, nên đã làm ra không ít chuyện sai trái. Điển hình là tháng bảy của năm năm trước, ông ấy đã đúc một bức tượng rồi lập đàn gọi quỷ về cho người dân thời, mượn tay người dân gián tiếp nuôi quỷ.
Từ khi thờ quỷ quả thật ông ấy làm ăn ngày càng phát đạt, mà Ngũ Quỷ cần dương khí để duy trì, ông ấy không màng đến đạo lý, trực tiếp lợi dụng những người đi săn để lấy dương khí.
Ba hôm trước, Người làm của ông ta phát hiện bí mật liền bị giết chết trong mật thất.
Người dân ai cũng kinh ngạc không khỏi cảm thấy rùng mình với những việc ác mà ông ta đã làm
Một người trong đó đứng ra khóc lóc chửi rủa không thôi:
" Vì lợi ích mà ông khiến tôi mất chồng, con tôi mất cha, ông có còn là con người không? Ông đáng chết."
Đúng! Ông ta mang hình dáng một con người nhưng lòng dạ lại là ác quỷ, làm đủ mọi điều ác chỉ để mưu lợi cá nhân. Lão trưởng thôn đến cùng vẫn trơ mặt không chút hối cải.
Ông ấy chỉ nhếch mép cười khinh:
" Để các ngươi yên ổn sống, lại còn ăn no mặc ấm, bỏ ra chút dương khí thì có gì không đúng?"
Tứ thúc nghe đến đây lửa giận trong người đã sục sôi, trực tiếp đá ông ấy đến ngã lăn ra đất:
" Đến giờ ngươi vẫn nghĩ mình là thánh nhân à? Đồ thần kinh"
Ông ấy liếc nhìn mọi người xung quanh, hờ hững nói:
" Ta không phải thánh nhân, ta chỉ là làm việc mình nên làm."
Tứ thúc lớn tiếng mắng mỏ ông ấy:
" Làm việc mình nên làm? Việc ngươi nên làm là hại người à? Nhân Chi Sơ Tính Bổn Thiện, từ nhỏ ngươi được dạy là phải làm hại người khác để à?"
Tứ thúc nói đến đây liền nóng nảy định đánh ông ấy vài phát, nhưng được ông nội can ngăn kịp thời.
Đến bước đường này, lão ta còn chưa nhận ra được cái sai của mình, tôi không thể nhịn nữa, tại sao lại có người cố chấp đến vậy chứ?. Chỉ vì danh lợi của mình, mà hại nhiều người như vậy, Tô Nhi vẫn còn hôn mê và cái xác chưa phân hủy hoàn toàn trong mật thất nữa.
Tôi đã không kìm chế được cảm xúc của mình, nên đã tiến đến, nói lí lẽ với ông ấy:
" Thế ông đã bảo vệ được những ai? Những người tin tưởng ông không phải bây giờ đều đã chết rồi sao? Họ đáng bị vậy à?"
Ông ấy ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, rồi không nói gì nữa.
A Lưu một thân ủ rũ nói:
" Xác chết trong nhà ông là quản gia Trương Nhị Đầu, có đúng không?"
Những người xung quanh bị lời nói của A Lưu làm cho sững sờ, ai cũng im lặng không nói gì thêm. Không phải họ không muốn nói chỉ đơn giản trong cổ như đang nghẹn lại gì đó. Tôi cũng không hiểu nổi tại sao họ lại nghẹn ngào như vậy?.
Chỉ đến khi lão trưởng thôn lạnh giọng cất lên một tiếng, mới phá tan sự tịch mịch này:
" Ông ấy biết quá nhiều thứ, đáng chết."
A Lưu sững sờ khi nghe trưởng thôn nói vậy, cậu ấy khoé mắt cay cay, đôi môi đã vô tình va vào nhau:
" Tại sao ông có thể làm như vậy? Ông ấy là ân nhân của ông mà."
Trưởng thôn như thể đã bị ma quỷ che mắt, làm hại người dân ngay cả Trương Nhị Đầu-người ân nhân- giúp ông ấy có chỗ nương thân, có cơ hội tu dưỡng nhân đức để làm trưởng thôn. Mà giờ đây ông ta không hề cảm thấy có chút hối hận về những việc làm đã qua.
Trương Nhị Đầu đến khi chết cũng không thể ngờ kẻ giết mình lại là người mình từng giúp.
Ông ấy hờ hững, trên mặt căn bản không có biểu hiện gì.
Người dân ai cũng đau lòng than thở:
" Là Trương Nhị Đầu đã nuôi ong tay áo"
Tình cảnh trước mắt rất đúng với câu< Cứu Vật Vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán> mà. Trương Nhị Đầu cứu ông ấy một mạng, ông ấy trả ơn bằng cách lấy đi mạng sống ân nhân của mình. Đến cuối cùng thành một vòng ân oán vốn dĩ không nên có.
* Lông Cẩu Tích là loại cây dương xỉ phân bố ở bìa rừng, sông suối hoặc những nơi ẩm mốc. Để làm thành dược liệu cầm máu, người ta thường lấy phần lông trên thân của cây đem đi phơi khô.