Âm Dương Quỷ Y

Chương 30: Đều Không Phải Thứ Gì Tốt



Tên khốn Lưu Quyền lại muốn làm gì đây? Giết chết gà nhà tôi, giờ còn muốn xơi luôn heo à?

Đúng là ngứa đòn, hóa ra làm loạn ở nhà chúng tôi lại là hắn. Nhớ đến sân đất chất đầy gà chết, mẹ tôi lúc ấy sắc mặt tái nhợt, tôi liền giận mà không chỗ phát tiết.

Thời còn sống gieo họa người nhà mình, giờ chết rồi đi gây họa hàng xóm. Loại quỷ hại người này, cứ cho đầu thai cũng không được làm người, tốt nhất là nên hồn phi phách tán đi. Tôi căm tức nhìn Lưu Quyền cách tôi càng ngày càng gần, đem cái ống tiêm trong tay móc ra, nhắm vào hắn.

Máu chó mực không phải để trấn tà sao? Má nó, anh dám tới, tôi cũng dám xịt cho anh một ống.

Ông nội tôi hiển nhiên cũng không nghĩ tới chạy vào là Lưu Quyền, vô cùng sững sờ. Thấy hắn bay tới chuồng heo thì lập tức đọc lên chú ngữ. Tôi rõ ràng nhìn thấy bên trong lồng heo, cái hình nhân gọi là thế thân của tôi lại tự mình đứng lên.

Nó vừa đứng lên, Lưu Quyền quỷ hồn nghe được tiếng vang liền dừng bước, xoay người lại nhìn cái hình nhân nhỏ, lộ ra thần sắc mê man. Lưu Quyền dừng lại, tay tôi đè lên ống thuốc cũng thả lỏng ra một chút. Tên hỗn đản này, chờ nhốt được anh vào lồng heo, tôi xiên chết anh.

Lưu Quyền nhìn hình nhân nhỏ, từng bước từng bước hướng lồng heo bay tới.

Quỷ mặc dù có thể tồn tại ở nhân gian vì có oán khí không tan, nhưng thứ còn sót lại chẳng qua là một tia hồn phách. Bọn họ linh trí cũng không cao, người có thuật pháp cao thâm có thể thông qua một ít thủ đoạn liền có thể qua mắt. Ví dụ như người giấy thế mạng này.

Vào giờ phút này, trong mắt Lưu Quyền chính là hình nhân thế mạng của tôi. Hắn vừa mê man nhìn hình nhân xuất hiện ở lồng heo vừa căm ghét tức giận. Cho nên hắn đang do dự, do dự có nên đi bắt tôi không. Cuối cùng, căm ghét trong lòng đã chiếm thế thượng phong.

Lạch cạch, lạch cạch. Người giấy trong lồng heo dưới chú ngữ của ông nội khua tay múa chân, nhảy cà tưng cà tưng, rất sống động. Tôi vô cùng ngạc nhiên, hóa ra cái vật nhỏ này là dùng như thế.

Thật là thú vị, xong chuyện nhất định phải kêu ông nội dạy cho một ít.

Lưu Quyền mang theo vẻ mặt chần chừ, xê dịch một chút về phía cái lồng heo, đứng ở cái miệng lồng đánh giá. Quan sát một lúc, tên khốn kiếp này lại lộ ra ánh mắt dữ tợn, thò một cánh tay vào.

Đm quên mất! cái lồng heo này là lồng chuẩn bị cho tiểu quỷ. Lưu Quyền lại mò đến, hắn chỉ cần duỗi duỗi cánh tay là có thể bắt lấy người giấy. Trời ơi, đây là mạng của tôi đó!

Tay cầm dây đỏ của tôi run lên, lập tức đem hình nhân từ trong lồng heo rút ra. Lưu Quyền đưa tay không đủ với đến người giấy, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu, nửa bả vai cũng đưa vào.

Nói một câu, quỷ bình thường lửng lơ bất định, đụng phải pháp khí hoặc những vật dán đầy bùa chú bọn họ cũng sẽ giống người, đều có năng lực cảm nhận.

Giống như Lưu Quyền hiện tại, nửa bả vai đưa vào lồng heo liền kích động, bùa chú dán ngoài lồng heo quả nhiên có tác dụng, hắn kẹt luôn trong đó.

Tôi tay mắt lanh lẹ, dùng sức kéo dây đỏ một cái, cuống quít đem kia hình nhân giấy thu về phía mình. Lưu Quyền nhìn thấy hình nhân bị tôi lôi đi, nhất thời giận không kìm được.

Trong mắt hắn lúc này, hình nhân nhỏ bị hắn hù dọa liều mạng chạy thoát thân. Hắn muốn báo thù lại để cho cừu nhân chạy thoát, làm sao có thể không nổi điên? Hắn ta bắt đầu giương nanh múa vuốt đi bắt người giấy nhỏ, nhưng lại phát hiện cánh tay mình đã bị dính ở lồng heo.

Giấy bùa vàng lúc này toát ra từng vòng sáng giống như những đạo giam cầm, đem nửa người Lưu Quyền trói lại, mặc kệ hắn giãy giụa thế nào cũng không thể động. Hắn bây giờ như bị còng tay, đầu vùi ở nơi chân tường, không thể thoát.

Khà khà, tên khốn, bị kẹt rồi chứ gì?

Chờ ông đây đi ra phịt cho anh một ống, xem anh còn dám làm ầm ĩ không.

Tôi luống cuống tay chân thu dây đỏ trở về. Thời điểm kéo người giấy về tay, tôi lại nghe một tiếng vang đùng đùng, giống như đậu rơi trên đất.

Tôi cùng Lưu Quyền đều ngẩn ra, nhìn về phía có âm thanh. Ở cửa, một tên nhóc mông trần, cả thân cũng trần truồng từ bên ngoài bay vào. Ông nội tôi đi theo phía sau ném một nắm lớn ngũ cốc về phía người nó, nhưng tiểu quỷ này tốc độ quá nhanh, một viên cũng không đập trúng.

Ngược lại ông còn tự mình giẫm lên mấy viên đậu vừa ném, thiếu chút nữa té ngã. Tiểu quỷ một đường chạy như bay, cặp mắt tỏa ra ánh sáng xanh ghê người, nhắm thẳng vào tôi đang ở chuồng heo lôi kéo người giấy nhỏ.

Tình cảnh này quá dọa người, chuyện xảy ra cũng quá đột ngột, tốc độ của tiểu quỷ lại quá nhanh, mọi chuyện đều diễn ra ngoài ý muốn.

Tôi căn bản chưa kịp phản ứng, tiểu quỷ kia đã bay đến gần, mở ra cái miệng nhỏ đầy máu tanh hướng về phía tôi định cắn. Đây là muốn ăn tươi nuốt sống tôi à?

Tôi giật mình một cái, kéo cái dây đỏ. Khi người giấy nhỏ đã thu về trong tay, tôi mới thở phào.

Đậu má, sau này nhất định không chơi mấy trò thế nhân. May là tôi nhanh tay, nếu chậm một chút, hình nhân giấy bị xé nát, tôi có khi cũng không biết chết thảm như thế nào. Cứ coi như giống ông nội của tôi nói, người giấy thay tôi một mạng, tôi sẽ không chết nhưng chẳng phải tôi cũng chịu khổ sao?

Không được, sau này kiên quyết không thể chơi mấy trò này.

Tôi run sợ trong lòng, đem người giấy nhét vào miệng túi, kinh hoàng phát hiện Lưu Quyền cùng tiểu quỷ đều đang mê man nhìn tôi. Cũng còn may, hàng này không có thừa dịp đánh lén thôi. Hẳn là bọn họ phát hiện tôi đang đứng ở chuồng heo, sau đó lại ngơ ngác suy nghĩ tại sao lại có thể tồn tại hai tôi?

Có điều rất nhanh bọn họ liền kịp phản ứng, bởi vì tôi đem hình nhân nhỏ giấu đi, chỉ còn lại một tôi cho nên bọn họ nhanh chóng chung một chiến tuyến, đồng loạt nhào tới.

Ông nội ở phía sau hú hồn, vội vàng vung kiếm gỗ đào tới giúp tôi giải vây.

Vãi chưởng, tôi chỉ mới có mấy tuổi đã chọc được biết bao nhiêu con quỷ, mỗi con đều hận không thể lập tức giết tôi cho bõ ghét. Tôi thế nào lại có mê lực đến thế nhỉ?

Thấy mặt tiểu quỷ thối như muốn áp vào mặt mình, tôi liền lấy lại tinh thần, không do dự nén xuống cái ống tiêm trong tay.

"Tiểu tử thối, còn ông già ta ở đằng sau nè!" Một tiếng tiếng chửi rủa vang lên, tôi nhất thời trố mắt nghẹn họng.

"Bẹppp"

Ống máu chó bị tôi phun ra, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi tanh tưởi. Tiểu quỷ căn bản không nghĩ tới tôi còn có vũ khí lợi hại như vậy trong tay, đứng mũi chịu sào trúng thương, cả người đều dính máu chó mực.

Từng luồng khí đen từ cái làn da trắng bệch bay lên, thằng bé đau đến lăn lộn đầy đất, oa oa kêu loạn, lăn một vòng đụng vào bên trong tường rồi tan biến không còn dấu tích.

Lưu Quyền một bên bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Cmn, anh ta làm gì còn cái hồn nào để mà phi với chả tán nữa.

Lúc này ông nội cũng chạy tới bên cạnh tôi, bên trên râu tóc dính đầy máu chó mực, một ông lão nguyên vẹn bây giờ trở nên lôi thôi lếch thếch.

Thấy tôi không sao, ông mắng: "Thằng nhóc thúi, không thấy lão già này ở phía sau hay sao, còn phiền phức dùng sức như thế. Con phun quỷ kiểu gì đấy? Lại phun hết vào ta?"

Tôi tự nhủ ông biết rõ trong tay tôi có máu chó mực lại còn ở phía sau xông lên, đây không phải là muốn ẵm trọn à?

Ông nội tôi nhìn tiểu quỷ đã biến mất, lại nhìn Lưu Quyền bị bùa chú trói lại, thở dài nói: "Aida, muốn bắt rùa vàng, kết quả lại vớt được bọ hung đào cức."

Lòng tôi nói bất kể là rùa vàng hay bọ hung đào cức, đều không phải thứ gì tốt đẹp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv